Mùa Hè Định Mệnh

Chương 46

“Jeremy.”

Giọng nói đó lại vang lên rồi. Giọng nói nhỏ, đáng sợ đang gọi nó. Jeremy co rúm người lại trong nhà tù tăm tối và rùng mình. Nó đã ở đó bao nhiêu giờ, bao nhiêu ngày, nó không biết nữa. Nó nghĩ phần lớn thời gian nó đã ngủ. Nhưng luôn luôn, luôn luôn, nó nghe thấy giọng nói đó, thì thầm trong tâm trí.

“Jeremy.”

Giọng nói lại vang lên. Jeremy muốn hét lên, muốn khóc, nhưng nó sợ quá nên chẳng dám làm gì. Nó đói và khát, và nó muốn đi tè nữa, nhưng những chuyện đó chỉ là thứ yếu so với nỗi sợ đang bao trùm lấy nó.

Có thứ gì đó kinh khủng đang núp trong bóng tối.

“Đi đi, Jeremy. Con phải đi.”

“Mẹ?” Chỉ là một tiếng rên rỉ, và ngay khi Jeremy buột miệng thốt ra, nó liền co rúm người lại vì sợ bị tấn công. Mẹ nó chết rồi. Giọng nói mà nó nghe thấy không thể là của mẹ. Cái thứ ma quỷ đó lại đang lừa nó lần nữa, cũng như lần nữa, cũng như lần trước.

“Đi đi, Jeremy.”

Nhưng nghe có vẻ giống mẹ nó. Môi Jeremy run lên. Nó muốn giọng nói đó là của mẹ quá.

Có lẽ mẹ đã đến bên nó, để đi cùng nó khi nó chết.

Nó không muốn chết. Nó sợ lắm.

“Đứng dậy, Jeremy.”

Giọng nói rất quả quyết, và cho đến lúc này Jeremy mới băn khoăn không biết có phải nó hiện ra từ trong đầu mình không. Đầu nó đau và choáng váng, lại còn sưng lên như một quả bí ngô vậy. Có phải mẹ nó đang nói chuyện với nó trong đầu không?

Nó mở mắt ra và cố ngồi dậy. Nhưng nó chóng mặt, choáng váng và yếu ớt quá. Đầu đau, bụng đau, tay chân nặng như chì vậy. Xung quang nó chẳng có gì ngoài bóng tối, bóng tối ẩm ướt, lanh lẽo và có mùi khủng khiếp.

Có phải nó đang ở trong một ngôi mộ không nhỉ?

Trước suy nghĩ đó, thằng bé bắt đầu thở mạnh. Nó gần như hoảng loạn mất một lúc. Sau đó nó cố trấn tĩnh lại với suy nghĩ là dù mình đang ở đâu thì nơi này cũng quá rộng so với một ngôi mộ. Nó không bị chôn sống.

Ít nhất thì nó cũng nghĩ vậy. Nhưng đầu nó đau nhức khi nó cố suy nghĩ.

“Trốn đi, Jeremy!” Giọng nói, không biết từ đâu, hét lên trong đầu nó. Nó muốn hét lên trả lời, nhưng một tiếng sột soạt, một tiếng sột soạt thực sự, làm nó ngậm miệng ngay. Âm thanh đó làm nó sợ hơn tất cả mọi thứ từ trước đến giờ.

Nó chống tay và đầu gối lên, sờ soạng trước mặt, và tìm thấy một bức tường có vẻ như là một tảng đá rất nhẵn ngay bên cạnh nó. Đó không phải là mặt ngoài mà là mặt trong, và có lẽ thằng bé đang nằm cách nó sáu phân. Tảng đá bị bùn bám lên và rất lạnh, tuy nhiên Jeremy vẫn giơ tay lên sờ để định hướng khi nó cố hết sức bò ra xa khỏi âm thanh sột soạt đó.

Một tia sáng – không, không được là ánh sáng, nhưng cũng đỡ tối hơn – cho phép nó nhìn thấy tảng đá cao khoảng hơn một mét và có lẽ rộng khoảng gần một mét, và nó thấy có thể giấu mình khỏi các tia màu xám đó bằng cách núp sau tảng đá.

Co rúm lại, Jeremy chỉ dám hé mắt qua rìa tảng đá để xem điều gì vừa dọa dẫm nó.

Ngay lập tức nó nhận ra đó là cái thứ đã núp trong bóng tối vào cái đêm mẹ nó bị giết. Một hình người to, tối chắn lấy lối ra vào dẫn từ nơi thằng bé bị giam đến bóng tối bên dưới cánh cửa. Một luồng không khí trong lành, ấm áp hơn thứ không khí nó đang hít vào làm cho mép áo choàng che giấu hình dáng của sinh vật đó bay lên.

Jeremy không thể thấy rõ ràng, nhưng nó cảm thấy sự có mặt của quỷ dữ. Nó hiển hiện như một thứ mùi vậy. Thằng bé bắt mình co người lại, cố cưỡng lại mong muốn được khóc, được chạy trốn khỏi đây.

Không có nơi nào để đi – ngoại trừ con đường lao thẳng vào thứ đó.

“Jeremy”

Đó là giọng nói mà Jeremy đã nghe thấy trong sân nhà mình, khác với tiếng thì thầm đã đánh thức nó và bảo nó trốn đi mà giờ đây nó biết đó là giọng nói tốt. Tiếng thì thầm này làm tóc gáy nó dựng lên.

“Lại đây nào.”

Bóng đen di chuyển, và Jeremy thấy ánh sáng của thứ gì đó lóe lên giống như một tấm khiên. Nhìn chằm chằm vào đó, thằng bé nhận ra đó là một con dao, dài và sắc lẻm.

Con dao đã giết mẹ nó, có lẽ vậy. Con dao mà cái hình người kia định dùng với nó.

Jeremy cảm thấy một làn nước ấm giữa hai chân và nhận ra nó đang tè dầm như một đứa trẻ. Sự nhục nhã trộn lẫn với cảm giác hoảng loạn. Thằng bé cố hết sức để không gào toáng lên.

Ở cửa ra vào, cái hình người khịt mũi một lần, hai lần, nghe rất rõ, như thể nó đánh hơi thấy thằng bé. Sau đó, từ đâu đó ngoài kia lóe lên một luồng ánh sáng. Ánh sáng đôi. Ánh đèn pha ô tô. Jeremy định mở miệng lên hét.

“Yên nào,” giọng nói tốt cảnh báo nó. Thằng bé ngậm miệng lại.

Hình như người kia có vẻ lưỡng lự, sau đó nhanh như chớp biến mất. Cửa đóng lại, Jeremy lại thấy mình trong bóng tối.

Chỉ duy nhất lần này, Jeremy mới chào đón bóng tối như một người bạn.