Mùa Hè Định Mệnh

Chương 38

Rachel cảm thấy mình bị Johnny sỉ nhục khi cô và Becky đưa Kay về nhà. Trước nỗi buồn của hắn sau đám tang của Glenda, cô đã cho là hắn cần cô ở bên để an ủi. Thế mà hắn lại để cô lại với Becky với một cái siết tay lơ đãng với lời cáo lỗi rằng hắn có việc phải làm.

Rachel không thể hình dung ra việc gì, vì hắn làm việc cho cô và cửa hàng thì đã đóng cửa cả ngày vì lễ tang rồi. Hắn thậm chí còn không hôn tạm biệt cô nữa.

Rachel ngạc nhiên và xấu hổ khi thấy mình để ý đến cả vệc đó.

Cô biết hắn yêu cô, biết rõ đến tận tâm can, mặc dù hắn chưa bao giờ thực sự nói ra điều đó. Nhưng tình yêu của họ còn mới mẻ, còn đang tuyệt vời và khó tin đến nỗi cô tiếc từng phút giây họ không được ở bên nhau.

Rõ ràng là hắn không thấy tiếc như thế.

“Hai chị em có muốn vào chơi mấy phút không? Em có trà thảo mộc ngon lắm.” Kay chui ra khỏi xe và quay lại mỉm cười với Rachel và Becky. Sau bao nhiêu năm, bây giờ Rachel mới thực sự nhìn Kay và ngạc nhiên khi thấy cô gái vẫn luôn độc thân trong suốt thời trẻ, giờ đây lại đang bừng nở. Trên khuôn mặt xanh xao thường ngày có ánh sắc hồng như thể cô ấy đã tập thể thao hay dành thời gian hoạt động ngoài trời hay sao đó. Kay trang điểm, điều mà cô ấy thường không làm, và còn xức một thứ nước hoa rất quyến rũ. Cô ấy đã nhuộm mái tóc màu nâu xám thành màu nâu vàng rực rỡ, và bộ vest màu xanh táo của cô ấy thật tuyệt. Thân hình cô ấy, lúc nào cũng có vẻ phúng phính, vẫn tròn như thế, nhưng hấp dẫn hơn và Rachel băn khoăn không biết có phải Kay đã giảm cân không. Dạo này cô đã bận rộn vì việc riêng của mình đến mức những thay đổi đó diễn ra mà cô không hề hay biết.

“Không, cảm ơn,” hai chị em đồng thanh cự tuyệt khi nhắc đến trà thảo mộc. Sau đó họ nhìn nhau và phì cười. Kay lắc đầu với họ, vẫy tay, rồi biến mất vào cổng của ngôi nhà.

“Dạo này trông Kay xinh nhỉ? Có phải cô ấy đang yêu không?” Becky vu vơ hỏi khi lái xe ra khỏi bãi đậu và hướng về phía Walnut Grove. Cô đang lái xe của Rachel vì đã quá rõ tài lái xe của chị gái.

“Chị cũng băn khoăn như thế.”

Becky cười to. “Có thể là ai được cơ chứ? Hai chàng trai độc thân duy nhất trong thị trấn mà em có thể nghĩ ra đều đang mê mệt chị rồi còn đâu.”

“Ý em là Johnny và Rob á?” Rachel ngạc nhiên nhìn Becky. “Phải có nhiều đàn ông độc thân khác ở Tylerville ngoài hai người đó ra chứ.”

Becky lắc đầu. “Em đã thăm dò rồi, và em chưa thấy ai cả. Có lẽ chị không để ý, nhưng em đã đi xa lâu rồi nên khi quay về em nhìn mọi việc khác hơn. Đàn ông trẻ có tham vọng đều muốn rời Tylerville sớm, và nếu họ quay về, thì đều đã có vợ con đề huề rồi.” Becky mỉm cười buồn bã, và Rachel băn khoăn về việc tại sao em mình lại để ý đến những người độc thân.

“Em nghĩ mình sẽ ở lại Tylerville à, Becky? Sau khi… sau khi chuyện đó qua đi ấy?

“Ý chị là vụ ly dị á? Chị cứ nói thẳng ra đi – em phải học cách sống với nó thôi. Chẳng bao lâu nữa em sẽ trở thành một người ly dị chồng. Chị có tin nổi không?” Cô thốt lên tiếng cười buồn bã.

Rachel lắc đầu. “Cuộc sống thường thay đổi bất ngờ mà, đúng không?”

“Như việc chị ở nhà trong khi lúc nào cũng định đi chu du khắp nơi thăm thú thế giới và có những cuộc phiêu lưu thú vị ư? Còn em, em đã nghĩ mình sẽ yêu, kết hôn và có con, rồi nuôi nấng chúng ở Tylerville này chứ không bao giờ đi đâu cả. Cả hai chị em mình đều không đạt được mong muốn, đúng không?”

“Em đã kết hôn và có con đấy thôi.”

“Nhưng nó không giống như em tưởng tượng. Thậm chí khi mọi chuyện giữa em và Michael tốt đẹp, nó vẫn… ồ, nó vẫn không đủ! Mọi thứ lúc nào cũng là về anh ta. Công việc của anh ta, quần áo của anh ta, cuộc sống xã hội của anh ta. Em cứ nghĩ mãi, thế còn về em thì sao?”

“Chị không biết là em lại cảm nhận như vậy. Chị lúc nào cũng nghĩ rằng em cực kỳ hạnh phúc.”

“Em biết. Em muốn mọi người nghĩ thế, chị và bố mẹ ấy. Em muốn tất cả mọi người nghĩ rằng cuộc hôn nhân của em là hạnh phúc, em cảm thấy rất tệ khi cướp mất anh ta từ tay chị, Rachel. Chị từng yêu anh ta lắm phải không?”

“Không nhiều như hồi đó chị tưởng.”

Họ yên lặng một lúc nhớ lại. Sau Becky nhìn chị tinh quái.

“Em sẽ nói điều này với chị: chị biết cách thu hút họ. Johnny Harris là một anh chàng rất quyến rũ đấy.”

“Một anh chàng quyến rũ á?” Rachel phải cười phá lên. Nghe Becky cứ như một học sinh của cô vậy.

“Phải đấy,” Becky khăng khăng. “Lâu lắm rồi em không gặp cậu ta, em đã quên mất. Cậu ta sau em hai khóa, nhưng bạn bè em và em đã luôn nghĩ rằng cậu ta là người đẹp trai nhất trong trường. Giá như cậu ta không ngông cuồng đến thế! Dù sao thì bây giờ cậu ta cũng là đàn ông rồi, và tuyệt vời chết đi được ấy! Vẻ quyến rũ đến chết người, rồi cả cái cách cậu ta nhìn chị… oa! Em cũng không ngại qua lại với cậu ta đâu!”

Rachel liếc nhìn Becky rồi siết tay vào lòng. “Có lẽ chuyện này không đơn giản là qua lại đâu, Beck ạ. Thực ra, chị nghĩ nó phức tạp hơn đấy.”

“Hơn thế nào cơ?” Becky có vẻ đột nhiên nghiêm túc.

“Hơn rất nhiều. Chị yêu anh ấy rất nhiều, chị yêu đến điên dại.”

“Chị không nghĩ đến hôn nhân, đúng không Rachel?”

Rachel nhún vai. “Anh ấy chưa hỏi, nên chị chưa biết được.”

“Nói thật đi, Rachel Elisabeth, em biết chị rõ lắm mà. Chị nghĩ đến chuyện kết hôn, đúng không?”

“Có lẽ vậy.”

“Chị cũng biết những rào cản rõ như em mà.”

“Phải.”

“Vậy thì em sẽ không nói gì nữa. Em chỉ muốn chị biết có một điều là hôn nhân rất khó khăn ngay cả khi người ta có đủ mọi điều kiện cho nó – như em và Micheal đấy. Em không thích bị phản đối ngay từ đầu đâu.”

“Chị biết.”

Sau đó là một khoảng lặng.

“Rachel?”

“Sao?”

“Để trả lời cho câu hỏi lúc trước của chị, em nghĩ em sẽ ở lại Tylerville một thời gian. Có bọn nhóc mẹ sẽ thấy tốt hơn, và bọn nhóc có mẹ cũng vui hơn. Chuyện này cũng tốt cho em nữa. Nên… nếu chị đang muốn chuyển đi, thì cứ thoải mái mà đi. Em sẽ giữ cho ngọn lửa trong nhà mình luôn cháy cho đến khi chị quay về.”

Rachel liếc nhìn Becky, ngạc nhiên. “Em hiểu chị quá rõ, Beck ạ.”

“Nếu không thì làm thế nào mà chị kết hôn với Johnny Harris được? Cậu ta không phải loại người thích hợp sống ở đây, và dù có thích hợp đi nữa, em cũng không hiểu cậu ta sẽ sống thế nào. Mọi người chẳng bận tâm cậu ta có vô tội hay không. Họ nghĩ cậu ta có tội, và không ai, không điều gì có thể thay đổi điều đó.”

“Chị biết. Đó cũng là điều chị đang nghĩ đến.”

“Vậy nên nếu chị định làm và quyết tâm làm thì đừng để những mối bận tâm về bố mẹ ngăn cản. Chị đã làm xong phần việc của mình rồi. Bây giờ đến lượt em thực hiện nghĩa vụ của mình.”

“Chắc sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó đâu. Nhưng vẫn cám ơn em.”

“Không có gì.” Becky mỉm cười với Rachel, rồi lại chú ý vào đường đi. Mấy giây sau, cô liếc nhìn chị. “Rachel.”

“Sao?”

“Chị hoàn toàn chắc rằng cậu ta không phải là một kẻ tâm thần sát gái với chứng bệnh đa nhân cách và có sở thích biến bạn gái mình thành hamburger đấy chứ?”

Mặc dù Becky đã cố tỏ ra nhẹ nhàng nhưng Rachel vẫn cảm nhận được sự nghiêm túc đằng sau câu hỏi đó.

“Chị chắc,” cô nhẹ nhàng nói.

Becky không nói gì thêm nữa.

Khi họ quay trở lại Walnut Grove, Rachel đột nhiên thấy vui mừng khôn xiết vì mình đã không đi với Johnny. Chiếc Lexus màu đen của Michael đang trên lối vào nhà, với Michael bên cạnh. Bọn trẻ vây quanh bố, Tilda theo sau.

Becky vừa dán mắt vào Michael vừa dừng chiếc Maxima lại đánh khựng một cái chẳng khác gì Rachel thường làm. Trong một thoáng, một thoáng thôi, cô ngồi nhìn chằm chằm gia đình mình mà không nói một lời nào.

“Chỉ cần nhìn thấy anh ta là em muốn bệnh rồi,” cô nói. Trước khi Rachel kịp đưa ánh mắt cảm thông nhìn em gái thì Becky đã siết chặt hai tay lại rồi bước ra khỏi xe.

Ngay khi cô ra ngoài, Loren và Lisa liền rời khỏi bố rồi chạy lại phía cô. Katie đang được Michael bế nên ở nguyên tại chỗ.

“Mẹ, bố nói là hai người chuẩn bị ly hôn!” Loren dừng lại ngay trước mặt Becky và nhìn mẹ bằng ánh mắt buộc tội.

“Bố nói là chúng con nên đi học ở đây vì chúng con sẽ ở với ông bà và bác Rachel một thời gian!” Lisa nói, buồn bã không hề kém gì Loren.

Rachel đi vòng qua xe đến chỗ Becky, nhìn cô em gái mặt trắng bệch và cảm thấy bất lực. Cô không thể làm gì để giúp Becky và các cháu của mình đối mặt với chuyện này một cách dễ dàng hơn.

“Các con yêu, bố và mẹ đang bàn về chuyện ly hôn.” Becky đặt tay lên vai hai đứa con.

“Nhưng bố mẹ vẫn chưa quyết định xong xuôi.” Cô liếc ánh mắt đầy căm giận nhìn Michael đang bế Katie lại gần.

“Tốt nhất là nên nói sự thật với chúng, Becky ạ”

Môi Becky mím lại, mắt lóe lên, nhưng sau khi nhìn anh ta chằm chằm, cô quay sang hai con.

“Rất có thể là bố mẹ sẽ ly hôn, nên tốt hơn là chúng ta xin cho các con học ở đây. Như thế sẽ rất vui, đúng không nào? Ở đây với bà, bác Rachel và đi học ngay cạnh trường bác Rachel dạy ấy?”

“Ý mẹ là chúng ta sẽ không bao giờ về nhà nữa ạ?” Loren hỏi, mắt mở to.

“Thế còn các bạn của chúng con thì sao?” Lisa trông như sắp khóc đến nơi.

“Đồ chơi của chúng con nữa!”

“Cả Rumsley nữa!” Rumsley là con mèo của lũ trẻ, có khả năng sẽ bị để lại đó với Michael.

“Tất nhiên là chúng ta sẽ mang Rumsley về. Và tất cả đồ đạc của các con nữa. Các con vẫn có thể vừa chơi với bạn bè của mình vừa làm quen với các bạn mới ở đây.” Becky đang cố gắng một cách tuyệt vọng để tỏ ra lạc quan trong tình huống này.

“Con muốn về nhà!”

“Con không muốn bố mẹ ly hôn!”

“Bố mẹ có quan tâm đến chúng con không thế?”

“Con ghét bố mẹ!”

Lisa òa khóc và chạy vào khu rừng phía sau nhà. Loren cũng bắt đầu khóc và chạy theo chị gái.

“Cô giải quyết chuyện đó tốt quá nhỉ,” Michael mỉa mai khi đến chỗ Becky và đưa Katie cho cô.

Becky cứng người lại. Rachel nổi giận thay cho em gái, nhưng cô cắn chặt răng chứ không nói gì. Đây là cuộc sống của em gái cô, là việc riêng của nó, và điều tốt nhất mà cô có thể làm cho Becky là ngậm miệng lại và ở bên nó lúc nó cần.

“Tôi giải quyết chuyện đó tốt lắm ư? Làm sao mà anh có thể nói với chúng như thế? Tôi đang định đợi cho đến khi chúng ta chắc chắn…”

“Chúng ta chắc chắn rồi,” Michael sống sượng.

Mặt Becky trắng bệch. Không nói gì, Rachel giơ tay ra ôm lấy Katie từ tay em gái và đưa con bé ra cách đó vài bước để xem một đôi sóc đang nô đùa quanh một thân cây. Cô kín đáo quan sát Becky đề phòng con bé cần được giải cứu. Michael trong tâm trạng này là một người lạ, và Rachel không biết anh ta có thể làm gì.

Becky vòng tay ôm lấy mình và ngẩng lên nhìn chồng chằm chằm.

“Làm sao mà anh có thể ném bốn mẹ con tôi ra ngoài như thế?” Giọng Becky như vỡ ra. Rachel cảm thấy bụng mình thắt lại vì thương cảm.

Michael trông có vẻ sốt ruột. “Cô lại bắt đầu thống thiết rồi đấy. Tôi chẳng ném cái gì cả. Các con tôi vẫn luôn là các con tôi, và tôi chắc chắn là chúng ta sẽ lập được một lịch đến thăm hợp lý. Cô cũng biết rõ như tôi rằng cuộc hôn nhân của chúng ta là một sai lầm. Nó đã không còn ý nghĩa từ nhiều năm trước rồi. Giờ tôi đã tìm được một người mà tôi muốn lấy làm vợ. Tại sao cô không chịu buông tay ra trước khi cô làm bọn trẻ tổn thương thêm nữa?”

“Trước khi tôi làm bọn trẻ tổn thương!” Becky không nói nên lời.

“Chuyện này sẽ chẳng đau đớn gì nếu cô bỏ ngay cái kiểu cư xử điên cuồng chó chết đó. Cho cô biết, tôi đã tìm được người mua ngôi nhà, với mức giá hiếm có trong thời buổi này. Và tôi cũng nói luôn rằng tôi đã chuẩn bị một khoản cho cô để kết thúc cái chuyện vớ vẩn này, cô sẽ được một món hời kha khá đấy, nếu cô khôn ngoan một chút. Và tất nhiên là tôi vẫn gửi tiền nuôi bọn trẻ.”

“Tôi vẫn băn khoăn không biết mình có thực sự hiểu anh không,” Becky thì thào, mặt trắng bệch như chiếc áo khoác lụa của Rachel. “Tôi không nghĩ là mình từng hiểu. Làm ơn đừng đến đây nữa. Nếu anh có điều gì muốn nói với tôi, hãy nói chuyện với luật sư của tôi. Thứ Hai tôi sẽ gọi đến văn phòng cho anh và cho anh tên của ông ta.”

“Tôi tưởng chúng ta đã đồng ý là sẽ dùng luật sư của tôi.”

“Anh đồng ý thôi. Tôi thì không. Tôi không nghĩ đó là ý hay.”

“Becky…” Michael sốt ruột.

“Làm ơn, đi đi,” Becky nói bằng giọng kiềm chế mà Rachel biết có nghĩa là em gái cô sắp khóc. Becky đã quay người đi. Rachel trông thấy khuôn mặt trắng bệch khi con bé mụ mẫm bước về phía ngôi nhà, và cô thấy mình nổi cáu.

“Thử xem chị có khuyên nhủ cô ấy được tí nào không, Rachel?” Michael nói bằng giọng căng thẳng khi đến đứng cạnh Rachel và nhìn chằm chằm theo lưng Becky. Rachel, hai tay ôm chặt lấy Katie – con bé vẫn đang mải mê mút ngón tay cái, nhìn Michael kinh ngạc.

“Đồ khốn kiếp,” đó là lời của một người phụ nữ gần như chưa bao giờ chửi thề. Mắt Michael đột nhiên nhìn cô chằm chằm, mở to vì ngạc nhiên. “Và thật tốt là em gái tôi đã thoát khỏi anh. Giờ thì đi ra khỏi đất nhà tôi ngay, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.”

Rồi sau đó cô cũng quay lưng về phía Michael và bỏ đi.

Mấy phút sau, vẫn còn tức giận, Rachel nhìn từ cửa sổ trước khi chiếc Lexus màu đen rú lên và lao ra đường rồi biến mất.

Rachel định đến chỗ Johnny vào buổi tối hôm đó như thường lệ, nhưng đến bây giờ, cô thấy rõ ràng là mình không thể đi được. Becky và bọn trẻ vẫn buồn đến mức cô không thể bỏ bọn họ lại mà đi cho được. Như đã đoán được từ trước, Loren và Lisa đổ lỗi cho mẹ vì đã gây ra chuyện rắc rối này, chúng gào lên những lời buộc tội và khóc nức nở. Rachel chỉ còn biết cố gắng giải thích mọi chuyện và an ủi hai cháu gái lớn, làm Katie phân tâm trong khi Elisabeth cho Becky một bờ vai để dựa vào mà khóc.

Tình hình đang rối loạn như vậy thì chuông điện thoại bỗng reo lên.

Rachel nghe máy. Ở sảnh chính cạnh bếp, Katie lấy một cây bút sáp màu mà Rachel đã đưa cho con bé và bắt đầu vẽ nguệch ngoạc những vòng tròn to màu đỏ trên tờ giấy dán tường có vân lụa màu vàng. Rachel túm lấy cây bút và ngay lập tức Katie rống lên. Thở dài, cô trả lời điện thoại trong khi Katie chạy đi.

“Em đang ở đâu thế?” Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên không cần rào đón ngay khi cô nói a lô.

Khi nhận ra tiếng càu nhàu đó, Rachel cảm thấy khá hơn ngay lập tức. Chỉ cần nghe giọng Johnny là cô đã thấy nhẹ nhõm rồi.

“Tối nay em không đến được,” cô nhẹ nhàng nói, không muốn mấy đứa cháu gái đang ngồi quanh bàn ăn, hay mẹ cô đang trong thư viện với Becky nghe thấy. “Vừa có một chuyện khủng khiếp.”

“Khủng khiếp thế nào?” Giọng Johnny trầm trọng.

“Michael đã nói với lũ trẻ là anh ta và Becky sắp ly hôn. Tất cả mọi người đều rất buồn. Tối nay em phải ở nhà.”

“Ồ.” Sau đó là yên lặng. Rồi, với giọng nói được pha thêm một chút hy vọng, hắn tiếp:

“Điều đó có nghĩa là anh có thể quên vụ đến nhà em vào bữa trưa Chủ nhật phải không?”

Rachel phì cười. “Không, không phải thế.”

“Anh sợ lắm,” hắn ủ ê nói. “Hai giờ nhỉ?”

“Khoảng kém mười lăm. Và Johnny này…”

“Sao?”

“Đừng lo. Mẹ không ăn thịt anh đâu.”

“Em nói thì dễ lắm.” Nhưng giọng hắn có vẻ hài hước, và Rachel mỉm cười.

“Em yêu anh,” cô nói vào ống nghe.

“Ừm.” Đó là từ duy nhất mà hắn có thể đáp lại. Sau đó, bằng giọng hơi khác một chút, hắn nói thêm, “Rachel?”

“Sao cơ?”

“Làm giúp anh điều này được không?”

“Gì cũng được, trừ việc hủy bữa trưa.”

“Không phải chuyện đó.” Hắn mỉm cười. Cô thậm chí có thể biết được điều đó qua điện thoại. “Nhưng đừng ra ngoài tối nay, được không?”

“Sao lại không?”

Cô có thể thấy hắn lưỡng lự. “Hôm nay anh đã nghĩ rất nhiều. Và anh thấy rằng Marybeth và Glenda có ít nhất một điểm chung: là anh.”

“Vậy thì sao?”

“Vậy thì… em cũng thế. Anh không biết có phải họ bị giết vì có gì đó liên quan đến anh hay không. Anh không thích phải nghĩ thế. Nhưng vì em có liên quan nên anh không muốn mạo hiểm. Vậy nên tối nay em ở nhà nhé, có được không?”

“Được rồi.” Rachel chậm rãi nói khi đầu óc vẫn đang cố hiểu điều hắn nói. Chuyện đó thật rõ ràng, thế mà cô chưa bao giờ nghĩ đến. Nếu – và từ nếu này rất có khả năng xảy ra – những vụ giết người đó là nhắm vào Johnny theo cách nào đó, thì rất có thể bây giờ cô sẽ là mục tiêu. Suy nghĩ đó làm cô sợ chết khiếp.

“Hứa nhé?”

“Chắc chắn rồi.” Cô nhất định làm thế thật. Cả đàn ngựa hoang cũng không thể lôi cô ra khỏi nhà lúc này.

“Thế mới là cô gái của anh chứ.” Hắn có vẻ thỏa mãn. “Hẹn gặp em trưa mai nhé. Chăm sóc Becky và lũ trẻ cho tốt… và cả em nữa.”

“Em sẽ làm thế mà. Chào anh.”

“Chào em.”

Hắn cúp máy trước. Rachel cầm máy lâu hơn một chút. Cô yêu hắn rất nhiều, yêu đến chết mê chết mệt, và hơn bất cứ điều gì trên đời này, cô ước gì lúc này mình đang ở căn hộ của hắn, ăn spaghetti hay khiêu vũ, nói chuyện hay…

“Rachel, ai thế?” Elisabeth thò đầu ra khỏi thư viện.

“Johnny mẹ ạ. Anh ấy nói anh ấy đang nóng lòng muốn đến dự bữa trưa ngày mai.”

“Thế á?” Trông Elisabeth như vừa nếm phải thứ gì đó thật chua, nhưng sau khi liếc mắt nhìn Rachel, bà không nói gì thêm về chủ đề đó nữa. “Con có nghĩ là bây giờ bọn trẻ đã có thể nói chuyện với mẹ chúng như những người khôn ngoan thay vì ném những cục tức giận khắp nơi được chưa?”

Rachel nhún vai. “Ai mà biết được?” Cô nói, và chờ cho Elisabeth để ý thấy Katie đang tô điểm cho tờ giấy dán tường. Nhưng Elisabeth chỉ nhìn lướt qua những đường màu đỏ đậm rồi rụt cổ lại. Rachel bước vào bếp để dụ dỗ bọn trẻ vào thư viện.