Mùa Hạ Chung Tình

Chương 5

Được ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy Chung Lăng cảm thấy vô cùng sảng khoái. Cô liếc điện thoại di động, đồng hồ sinh học đã được hẹn trước, dù đi ngủ muộn đến đâu, cô như người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế1, cứ đến giờ này là không tài nào ngủ được nữa. Chỉ có điều, hôm qua cô ngủ rất ngon, nên lúc này tinh thần phấn chấn, khí sắc hồng sào.

1 Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn lo âu. Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được

Vệ sinh xong xuôi, bất ngờ cô nhận được điện thoại của Tống Minh Chí.

“Xin chào.”

“Xin chào.” Phản ứng đầu tiên của Chung Lăng là vừa mới sáng ra anh ta gọi điện thoại đến, chẳng lẽ cô lại để quên cái gì trên xe anh ta ư?

Tống Minh Chí cười nói: “Anh đi làm, tiện thể đón em nhé”. Chung Lăng ngẩn người, chuyện gì vậy nhỉ?

“Không lẽ em quên rồi ư?” Tống Minh Chí bật cười thành tiếng.

Anh chàng nói như vậy, Chung Lăng vội lục lại trong đầu, dường như, phải chăng, có lẽ cô đã hứa với anh chàng một số chuyện. Cô cười hơ hơ mấy tiếng, Tống Minh Chí bất lực nói: “Thử nghĩ lại đi”.

Chung Lăng ngồi xuống lục lại ký ức. Tối qua cô và Tống Minh Chí uống rượu ở quán Atlantic Bar and Grill đến nửa đêm, cô đã nói rất nhiều điều đáng lẽ không nên nói, sau đó anh đưa cô về nhà, trên xe, Tống Minh Chí nói muốn để cô thấy trong công việc, anh là người như thế nào.

“Nghĩ ra chưa?”

“Ờ.” Chung Lăng cười hồn nhiên, “Thực ra không cần thiết phải phiền hà như vậy”.

“Không phiền đâu.” Tống Minh Chí khẳng định.

Tống Minh Chí nói, trong bệnh viện anh là vị thần mặt sắt nổi tiếng, từ y tá đến bệnh nhân đều sợ khi nhìn thấy bộ mặt sắt đó của anh. Chung Lăng không tin, ấn tượng của cô đối với anh từ trước tới giờ đều là ôn hòa, nhã nhặn, thế nên trí tò mò nổi lên, muốn xem thực hư thế nào. “Thôi được.” Cô nói. Không hiểu tại sao, tự nhiên cô lại nhớ đến Hạ Dương, thái độ nghiêm túc trong công việc hoàn toàn khác với vẻ lãng tử lúc rảnh rỗi.

“Anh đứng dưới đợi em, em cứ bình tĩnh, không phải vội.”

Chung Lăng bỏ điện thoại xuống rồi ra ban công ngó, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe Honda màu đen của Tống Minh Chí đang đỗ dưới sân.

Cô thay quần áo đi xuống, Tống Minh Chí vội vàng dập điếu thuốc lá rồi cười hiền lành.

“Làm bác sĩ nhiều lúc cũng phải giải tỏa stress, tôi hiểu mà.” Chung Lăng xuề xòa.

Tống Minh Chí ngập ngừng trong giây lát: “Anh vốn tưởng rằng phụ nữ phải mất không dưới một tiếng đồng hồ cho việc ăn mặc, trang điểm rồi mới ra khỏi nhà”.

Chung Lăng mỉm cười: “Xem ra anh có vẻ hiểu phụ nữ nhỉ”. Vừa dứt lời cô đã thấy hối hận, câu nói này nghe sặc mùi kích tướng, việc anh ta đã từng đợi bao nhiêu cô gái có liên quan gì tới cô.

Dường như Tống Minh Chí đã cảm nhận được một sự ám thị nào đó, anh nhướn mày: “Em quan tâm đến điều đó lắm hả?”

Chung Lăng liền nhún vai, nhếch mép: “Đó là chuyện tốt, chứng tỏ anh tôn trọng phụ nữ”.

“Đúng là em rất khác người.”

“Anh quá khen.” Chung Lăng cười đáp.

Một người vốn rất nhẹ nhàng, điềm đạm như Tống Minh Chí, sau khi thay sang chiếc áo blu, dường như được phú thêm một khí chất khác người, Chung Lăng đã từng nghe Quách Chỉ Quân nói về cái gọi là bị hút hồn bởi một loại đồng phục nào đó, bản thân cô ấy đã bị Lâm Sâm bỏ bùa mê theo cách đó.

“Em vẫn chưa tưởng tượng ra cảnh trông anh dữ dằn với bộ mặt sắt thì sẽ như thế nào?” Chung Lăng cười nói.

“Lát nữa em sẽ thấy thôi.” Tống Minh Chí nghiêm nghị cầm tập bệnh án lên rồi kẹp một chiếc bút bi vào túi áo ngực.

Anh vừa bước vào phòng bệnh, bệnh nhân và người nhà họ vốn đang chuyện trò rôm rả liền im bặt như thóc đổ bồ.

Tống Minh Chí lạnh lùng liếc sang, Chung Lăng phát hiện thấy một số người yếu bóng vía còn hơi run run.

Cuối cùng cũng có người lên tiếng: “Chào bác sĩ Tống”.

Những người còn lại liền líu ríu bắt chước chào theo.

Tống Minh Chí đến gần giường bệnh trong góc: “Hai ngày rồi chưa đi vệ sinh hả?”

Bệnh nhân A là một người đàn ông hơn 50 tuổi, đứng trước mặt Tống Minh Chí trẻ hơn mấy chục tuổi, không còn chút hào khí nào, ông ta cúi đầu: “Vâng ạ”.

“Những điều tôi dặn bác, bác đã thực hiện nghiêm túc chưa?”

Bệnh nhân A đáp lí nhí: “Miệng ăn chẳng thấy ngon gì cả, hôm qua phải bảo thằng con đi mua cho lọ tương ớt…” Giọng ông ta mỗi lúc một nhỏ hơn, đến cuối chẳng nghe thấy tiếng gì nữa.

Tông Minh Chí lập tức nổi nóng: “Tôi đã nói với bác bao nhiêu lần rồi, bác phải kiểm soát cái miệng của mình”.

Bệnh nhân A gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Dạ, dạ, lần sau sẽ không thế nữa ạ”.

Tống Minh Chí quay đi, bệnh nhân B nhũn nhặn nói: “Bác sĩ Tống, tôi đã nghiêm túc thực hiện mọi lời dặn dò của bác sĩ rồi ạ.”

“Vậy hả?” Tống Minh Chí nhìn bệnh án. “Báo cáo chức năng thận của anh vừa mới có đây, mấy chỉ số đều vượt quá giới hạn cho phép.” Giọng anh không to, nhưng toát lên một uy lực khiến người ta rất sợ.

“Có thể, có thể là…” Bệnh nhân B luống cuống, không biết phải đáp thế nào.

Bệnh nhân C vội vàng báo cáo: “Bác sĩ Tông, người nhà cậu ấy mang cơm đến cả tuần, hôm thì thịt bò xào lăn, hôm lại thịt lợn xào thập cẩm, à đúng rồi, hôm qua thấy còn ăn ba ba nữa”.

Bệnh nhân B trợn mắt nhìn anh ta rồi ngượng ngùng lấy tay sờ sờ cánh mũi.

“Anh coi lời dặn của bác sĩ như gió thoảng qua hả?” Đột nhiên Tống Minh Chí cao giọng hỏi.

“Không dám, không dám ạ.”

Tống Minh Chí sầm mặt: “Mời anh ra viện cho, anh có coi sức khỏe của anh ra cái gì đâu, tôi sốt ruột gì chứ”.

Bệnh nhân B mặt mày rầu rĩ: “Bác sĩ Tống, từ nay trở đi tôi hứa là sẽ không thế nữa”.

“Lần sau không được tái phạm đâu đấy.”

“Dạ, chắc chắn, chắc chắn.”

Tống Minh Chí đến giường bệnh thứ ba, chiếc bàn bên cạnh đặt PSP1, máy tính xách tay, ngoài ra còn có một số đồ ăn vặt như khoai tây chiên, ô mai…

1 Playstation Portable: máy chơi game cầm tay của SONY.

Vừa chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Tống Minh Chí, bệnh nhân C vội đưa mắt ra hiệu cho con gái thu lại.

“Cô đến để chăm sóc người bệnh chứ không phải đến chơi.” Tống Minh Chí chỉ vào cô bé 17,18 tuổi nói.

Cô bé vốn nhút nhát, mặt đỏ như gấc, gật đầu liên hồi, sợ rúm người lại.

“Nếu lần sau còn thế này thì tôi sẽ bảo y tá mời ra ngoài đấy.”

Cô bé như muốn bật khóc, Tống Minh Chí vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng đó.

Bệnh nhân A và bệnh nhân B ngồi ngoài chứng kiến với vẻ rất thích thú, quên mất rằng mình cũng vừa mới bị Tống Minh Chí quạt cho một trận.

Chung Lăng thực sự choáng, mọi thứ hoàn toàn trái với sự tưởng tượng của cô.

“Ba anh ăn sáng xong nhớ gọi bác sĩ đến truyền nước, đã nghe rõ chưa nhỉ?”

“Dạ rõ rồi ạ, bác sĩ.” Ba người đồng thanh đáp.

Tống Minh Chí gật đầu với vẻ hài lòng.

Ánh mắt Chung Lăng nhìn anh lộ rõ vẻ không tin.

Tống Minh Chí mỉm cười hiền lành: “Anh phải nghỉ một lát trước khi vào phòng bệnh thứ hai”.

“Vừa nãy, tôi có cảm giác như hoàn toàn không quen biết anh.”

“Có phải cảm thấy anh như người mắc chứng rối loạn nhân cách không1?”

1 Rối loạn nhân cách (Personality disorders) là tập hợp các trạng thái để biệt định các đối tượng có cách sống, cách cư xử và cách phản ứng hoàn toàn khác biệt với người thường nhưng lại không đủ các triệu chứng của một bệnh lý tâm thần đặc trung.

Chung Lăng chậm rãi lên tiếng: “Giả vờ như thế không mệt à?”

Tống Minh Chí lắc đầu: “Hồi mới tốt nghiệp vào làm trong bệnh viện này, anh cũng muốn tạo quan hệ tốt với bệnh nhân, dùng sự chân thành để thuyết phục họ, nhưng anh đã nhầm, em càng nhũn nhặn, hòa nhã với họ, họ càng coi em không ra gì. Nếu em kiệm lời, ăn nói nghiêm khắc, họ lại nể trọng em hơn. Họ tin rằng vị bác sĩ nào càng nóng tính thì càng có trình độ cao”.

“Vậy hả?” Chung Lăng trầm ngâm hỏi: “Thế hôm nay anh đưa tôi đến đây…”

“Em thông minh như vậy, chắc chắn đã đoán được từ lâu, giám đốc.” Tống Minh Chí mỉm cười.

“Như thế có thực sự ổn không?” Chưng Lăng vẫn tỏ thái độ nghi ngờ.

“Phong cách lịch lãm của người Anh không thể áp dụng ở Trung Quốc được. Em càng lịch sự, nhã nhặn, người khác càng cảm thấy em dễ bắt nạt những lúc cần rắn, em phải rắn.”

Chung Lăng đứng thẳng người, mỉm cười đáp: “Tôi nghĩ nên thử cách này xem thế nào”.

“Chúc em mã đáo thành công.” Tông Minh Chí nhìn cô, mắt nheo lại.

Ánh mắt Chung Lăng lộ rõ vẻ cảm kích: “Thôi tôi không làm phiền việc thăm khám của anh nữa”, rồi cô ranh mãnh chỉ ra cầu thang: “Tôi phải về đây”.

Ánh mắt Tống Minh Chí lộ rõ vẻ nhiệt tình và tán thưởng.

Đúng chín giờ Chung Lăng mới có mặt ở công ty, Hạ Dương cũng vừa bước vào, anh nhìn cô với ánh mắt sửng sốt: “Lạ thật, sao hôm. nay cô cũng đi làm muộn thế”.

“Ờ.” Chung Lăng cảm thấy không cần thiết phải giải thích với anh ta.

Hạ Dương lại cười cười ghé sát hơn: “Không đến mức vì nợ tôi một bữa cơm mà mất ngủ cả đêm chứ?”

Chung Lăng liền nhắc: “Đúng chín rưỡi tôi thu báo cáo”.

“…” Hạ Dương hậm hực, “Cô không nói được cái gì thú vị hơn à”.

Chung Lăng liền liếc anh chàng một cái: “Không”.

Hạ Dương mỉm cười, bất lực đáp: “Ok, giám đốc”.

Chung Lăng mở máy tính được một lát thì nhận được email của Hạ Dương.

Bản báo cáo sự cố thiết bị của công ty Micro, một bản tiếng Trung, một bản tiếng Anh, viết rất chi tiết, dài hai trang, trong đó còn bao gồm một số kiến nghị quan trọng về việc nên cải tiến thế nào. Chung Lăng mỉm cười, cái này giúp được cô rất nhiều trong việc triển khai công việc tiếp theo.

Điện thoại nội bộ đổ chuông, Chung Lăng vẫn còn đang say sưa với bản báo cáo, thờ ơ nghe máy: “Hello, tôi là Kiya”.

“Hài lòng với bản báo cáo chứ?” Giọng nói trầm ấm, uể oải của Hạ Dương vang lên.

Chung Lăng bĩu môi: “Tạm đạt”.

Hạ Dương thủng thẳng nói: “Yêu cầu cao nhỉ”.

Chung Lăng không đáp.

“Cô lại nợ tôi một bữa cơm nữa nhé”.

“Lý do gì chứ?” Chung Lăng cảm giác lần nào nói chuyện với Hạ Dương luôn phải đề cao cảnh giác nếu không sẽ rơi vào bẫy của anh ta.

Nụ cười của Hạ Dương rất hờ hững: “Nếu bản kế hoạch của cô mà có thêm được những thông tin này, tôi tin sếp Hướng Huy chắc chắn sẽ không còn gì để phản bác”.

“Ok.” Việc gì quan trọng, việc gì không, Chung Lăng tách bạch rất rõ ràng, cô vui vẻ đồng ý.

Hạ Dương cười rất thích thú.

Nick chat của Quách Chỉ Quân nhấp nháy hồi lâu dưới góc phải màn hình máy tính, Chung Lăng mới mở ra.

Lãng Lãng: Có việc gì vậy, đang bận lắm.

Quân tử nhất ngôn bực bội đáp: Cụ vẫn sống hả cụ.

Chung Lăng cười đáp: Khi chưa hoàn thành công việc, không có tư cách chết.

Quách Chỉ Quân lườm: Cậu chỉ biết đến công việc thôi, trong lòng còn có mình nữa hay không?

Chung Lăng bụm miệng cười: Cậu mà để Lâm Sâm nghe thấy câu này, chắc chắn là tường cậu và mình có gì mờ ám rồi lấy đầu mình mất.

Quân từ nhất ngôn: Mờ ám thì mờ ám, cậu nói đi, cậu về Thượng Hải bao lâu như vậy mà đến thăm mình được mấy lần?

Chung Lăng bấm đốt ngón tay, đúng là ít thật. Cô nói: Sorry nhé.

Ai ngờ Quách Chỉ Quân lại chuyển ngay sang chủ đề khác, cười rất ranh mãnh: Nghe nói hôm nay cậu đưa bác sĩ Tống Minh Chí đi làm hả?

Lăng Lăng: Thông tin nhanh nhạy thật, nhưng không chính xác, gã phóng viên Lâm Sâm làm ăn vớ vẩn quá.

Thích nghe chuyện người khác vốn là bản tính của phụ nữ, Chỉ Quân cũng không nằm ngoài số đó, cô giục giã: Kể nghe xem nào.

Đúng lúc này Chung Lăng thấy có email mới, mở ra xem thì hóa ra là thư của Johnson ở trụ sở chính tại Anh, cô không còn thời gian tán gẫu với Chỉ Quân nữa mà vội vàng tắt khung chat.

Lá thư dùng những ngôn từ rất gay gắt để bày tỏ sự thất vọng đối với việc Chung Lăng sau khi về chi nhánh Thượng Hải không hề có thành tích gì nổi bật, tuy nhiên vẫn khẳng định năng lực của cô, hy vọng cô có thể đưa ra một bản kế hoạch marketing xuất sắc trong thời gian ngắn nhất.

Chung Lăng chăm chú đọc mấy lẩn, cuối cùng thở dài thườn thượt.

Cô về Thượng Hải chưa đầy một tháng, các đồng nghiệp ở bộ phận thị trường lại rất không nhiệt tình hợp tác, trong bối cảnh này, xác suất để gặt hái thành tích gần như là con số không. Cô biết thời gian tổng công ty dành cho cô không còn nhiều, nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng sẽ bị điều về sớm. Đây không phải là kết quả mà cô muốn. Cô không muốn quay về đối mặt với Đường Tranh, chắc chắn là vẻ mặt anh ta sẽ thể hiện rõ thông điệp coi thường: Làm sao mà em tồn tại ở đó được. Dĩ nhiên là cô có thể lựa chọn cách từ chức, nhưng cô càng không muốn bị ba cô đánh giá thấp, nghiễm nhiên ép cô quản lý cái doanh nghiệp của gia tộc mà từ nhỏ cô đã không có hứng thú.

Điều khiến Chung Lăng bực bội hơn là, lá thư này còn được gửi cho cả Hướng Huy, như thế chẳng khác gì tát thẳng vào mặt cô một cái.

Chung Lăng ôm đầu, cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Quân tử nhất ngôn: Alo, alo.

Lăng Lăng uể oải đáp: Vừa bị ăn chửi đây này.

Quách Chỉ Quân hào hứng hỏi: Ai mà dám to gan lớn mật như vậy ?

Thôi tạm dừng đã nhé, hôm nào ta mời ngươi ăn cơm.

Ok.

Ăn cơm xong, Chung Lăng tiếp tục đau đầu với phương án marketing. Có thể là do cá của nhà hàng phía dưới không được tươi ngon, bụng thấy hơi khó chịu, Chung Lăng phải chạy ra wc mấy lần.

Cũng chính vì lẽ đó, cô đã nghe thấy những điều đáng lẽ không nên nghe.

“Chưa đến tám giờ bà la sát đã có mặt ở công ty, khiến sắc đẹp em thiệt hại ít nhất một tiếng đồng hồ vì thiếu ngủ.” Giọng này hình như là của Lo Lo trực quầy.

“Lần trước bà la sát ép chị ăn đậu phụ thối, báo hại chị về đánh răng ba lần mà vẫn bị chồng chê.”

“Yên tâm đi, cô ta không tồn tại ở đây được lâu đâu.”

“Gì cơ, chị có thông tin nội bộ gì à?”

“Ờ, vô tình chị nghe được điện thoại của sếp Huy, đại loại như cô ta sẽ sớm bị điều về thôi. Mọi người thử nghĩ mà xem, không là cô ta thì còn ai vào đây nữa?” Giọng này Chung Lăng không quen lắm, nhưng theo sự suy đoán của cô, chắc chắn là Tôn Vi, thư ký của Hướng Huy.

“Tuyệt quá, những ngày cực khổ sắp kết thúc rồi.”

Mấy cô nàng đang chuyện trò rôm rả, đột nhiên liền dừng lại, Lo Lo hỏi nhỏ: “Không biết có phải cô nàng nghe thấy không nhỉ?” Cô ta chỉ vào hai căn phòng đang kín cửa.

“Làm sao có chuyện đó.”

Nụ cười khinh miệt hiện trên môi Chung Lăng, vừa định đẩy cửa thì cửa phòng bên cạnh đã bị mở ra trước: “Có gan nói xấu người khác sau lưng thì đừng sợ người khác nghe thấy nhé”.

Mấy người sợ sệt nói: “Giám đốc làm bọn em giật cả mình”.

Thích Đình Đình véo cằm, ánh mắt sâu thẳm: “May mà là đây, đây sẽ không mách lẻo đâu”.

Lo Lo nịnh rất đúng lúc: “Sếp đâu phải là loại người đó, dĩ nhiên là bọn em rất tin tưởng rồi”.

Thích Đình Đình liền cười: “Mau ai về chỗ đó làm việc đi”.

“Tuân lệnh.” Đinh Khiết còn tinh nghịch thè lưỡi.

Sau khi Thích Đình Đình đi, ba người vẫn tiếp tục chuyện trò rôm rả.

Chung Lăng không thể chịu được nữa, liền đẩy cửa bước ra.

Trong tích tắc, tất cả đều lặng im như tờ.

Nụ cười đầy ẩn ý hiện trên môi Chung Lăng: “Nói chuyện vui quá nhỉ, tiếp tục đi chứ”.

“Giám đốc, bọn em…” Lo Lo sợ sệt nói.

“Có ý kiến gì về tôi có thể nói trực tiếp.” Ánh mắt Chung Lăng lộ rõ vẻ sắc lạnh.

Ba người nem nép dạ dạ vâng vâng.

“Lần sau tôi không muốn nghe thấy những lời bình phẩm của mọi người sau lưng đâu đấy.” Giọng Chung Lăng rất kiên quyết.

“Dạ, giám đốc.”

Cuôi cùng ánh mắt lạnh lùng của Chung Lăng liếc vào Tôn Vi: “Chị là thư ký của phó tổng giám đốc, càng cần phải chú ý đến lời ăn tiếng nói của mình”.

Bị chỉ mặt đặt tên, Tôn Vi mặt thoắt đỏ tía tai, không biết phải đáp gì.

“Đề nghị ai vào việc người nấy đi.”

Cả đám như trút được gánh nặng, lao ngay ra ngoài, chỉ mong được mọc hơn người khác thêm đôi chân nữa.

Từ trước tới nay, Chung Lăng không phải là người ghê gớm, người không phạm ta, ta không phạm người; nhưng cô cũng không phải là chú dê con dễ bị bắt nạt, nếu người phạm ta, ta ắt phạm người.

Chỉ Quân nói rất đúng, nếu cậu không thể hiện sự uy nghiêm của cậu thì bọn họ sẽ tưởng cậu là Hello Kitty.

Từ chồng giấy tờ dày cộp, Chung Lăng ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lát, cô lấy ra một tập và bước ra khỏi phòng làm việc.

Cô đặt mạnh tập giấy tờ lên bàn làm việc của Lãng Nguyệt, nhân viên bộ phận thị trường, nghiêm giọng nói: “Làm lại bản khác, trước khi hết giờ làm việc nộp cho tôi”.

Lãng Nguyệt nét mặt không hề biểu lộ cảm xúc, nói: “Giám đốc, có vấn đề gì không ạ?”

Chung Lăng lạnh lùng nói: “Giữ nguyên bản kế hoạch của quý trước, không chỉnh sửa gì mà nộp lên ư, cô cũng biết cách làm biếng nhỉ?”

Lãng Nguyệt mặt hơi tái đi, biết mình đuối lý, không dám ho he gì thêm nhưng trong lòng lại không cam tâm tình nguyện, vô cùng hậm hực.

Chung Lăng không đếm xỉa gì đến chị ta nữa, cô quay sang Từ Vinh, cũng là nhân viên bộ phận thị trường, nói: “Tôi cần hợp đồng tiêu thụ của tập đoàn Thuộc Phong năm năm gần đây, phiền anh lấy giúp”.

“Tập đoàn Thuộc Phong…” Từ Vinh ngập ngừng một lát rồi gãi đầu.

“Đó là khách hàng anh phụ trách mà.” Chung Lăng hảo tâm nhắc anh ta.

Trước khi gãi toạc da đầu, cuối cùng Từ Vinh cũng đã nhớ ra: “Sếp à, gần đây chúng ta không có quan hệ nghiệp vụ gì với Thuộc Phong cả”.

Chung Lăng không hề nhượng bộ: “Vậy xin anh cho biết, đang yên đang lành tại sao họ lại dừng hợp tác với chúng ta?”

Sắc mặt Từ Vinh có sự thay đổi rất kín đáo: “Sếp ạ, đây là điều tôi không thể kiểm soát”.

“Ok, tạm thời không thảo luận việc này, anh cung cấp tài liệu cho tôi.” Chung Lăng nói rất cứng rắn.

Từ Vinh đáp với giọng rất khoa trương: “Giám đốc, khối lượng nghiệp vụ của ta với tập đoàn Thuộc Phong vốn không lớn, giờ hà tất gì phải lãng phí thời gian, công sức vào họ?”

Đinh Khiết đã từng bị lĩnh chiêu, thấy vậy liền đưa mắt ra hiệu cho Từ Vinh nhưng anh ta không nhận ra.

Ánh mắt Chung Lăng thoáng hiện lên vẻ khinh miệt và lãnh đạm: “Đừng nói là khách hàng nhỏ, kể cả là khách hàng tiềm ẩn chúng ta cũng phải cố gắng giành lấy”.

Từ Vinh cứng họng, hồi lâu mới bấm bụng nói: “Giám đốc, tôi còn đang dở việc, chị bảo người khác tìm không được à?”

Đinh Khiết len lén kéo ống tay áo Từ Vinh, ra hiệu cho anh ta đừng thoái thác nữa, lúc này anh ta mới phát hiện ra điều gì đó, liền hạ giọng hỏi: “Gì vậy?”

Ánh mắt Chung Lăng sắc lạnh, ném sang phía Đinh Khiết một cái nhìn sắc lẹm, Đinh Khiết lập tức ngoan ngoãn rụt tay về.

“Từ Vinh”, Chung Lăng cười khẩy, bình thản buông một câu: “Nghiệp vụ ở khu vực Hoa Đông mặc dù tôi không quen thuộc bằng anh, nhưng rất tiếc tôi là cấp trên của anh, anh có thể thử nghĩ xem, nếu tôi muốn cho một nhân viên thôi việc, liệu sếp tổng có không nể mặt tôi không?”

Từ Vinh cứng họng, miệng há ra rồi ngậm lại, cuối cùng chậm rãi đáp: “Tôi sẽ tìm cho sếp ngay”.

Chung Lăng dường như đang cười, nhưng ánh mắt không hề để lộ ý cười, cô thờ ơ nói: “Lát nữa mang sang phòng làm việc của tôi”.

Rồi cô quay về phòng, Lãng Nguyệt, Từ Vinh vừa bị trúng đạn liền thầm thì to nhỏ với đám còn lại: “Hôm nay hình như giám đốc ăn nhầm thuốc súng thì phải?”.

Chỉ có Đới Hiểu Lam ghé sát vào bình thản nói: “Cuối cùng hổ đã giương uy”.

Chung Lăng đứng ở góc rẽ thở phào, trước đây cô không bao giờ dùng cấp bậc để o ép người khác, nhưng hiện tại cung đã giương lên, không thể không bắn, nói xong cô lại thấy hối hận, làm như thế liệu có làm tổn thương lòng tự trọng của người ta không nhỉ?

“Hôm nay lửa bốc mạnh nhỉ?” Không biết Hạ Dương từ xó xỉnh nào chui ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.

Chung Lăng định thần, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh nghe thấy hết rồi hả?”

“Nói lớn như vậy, tường cách âm tốt đến mấy cũng lọt.” Hạ Dương trêu chọc, đáy mắt tĩnh lặng như nước hồ thu.

Chung Lăng cười cười, không nói gì thêm nữa.

Vừa về chỗ ngồi được một lúc thì Từ Vinh cầm bản photo các hợp đồng mà tập đoàn Thuộc Phong ký với tập đoàn Hiển Dịch, đồng thời còn tạ lỗi bằng cách kèm theo cả bản báo cáo tiêu thụ.

Cuối cùng Chung Lăng nở một nụ cười tự đáy lòng: “Cảm ơn anh”. Nhưng cô lập tức nhớ ngay đến lời Tống Minh Chí, liền nghiêm mặt trở lại: “Anh ra làm việc tiếp đi”.

“Vâng, Giám đốc.”

Chung Lăng đang ngồi đối chiếu số liệu thì có người trên MSN đưa ra lời mời kết bạn với cô.

Eric Xia? Chung Lăng thoáng chút suy nghĩ rồi ấn nút chấp nhận.

Hạ Dương đi thẳng vào vấn đề, không hề dài dòng: Đối với cấp dưới cô có thể áp dụng biện pháp mạnh, nhưng với người đồng cấp thì sao?

Chung Lăng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cô hỏi: Anh nghĩ thế nào?

Cô không muốn trở thành kẻ thù của họ đúng không?

Chung Lăng thẳng thắn đáp: Dĩ nhiên là không muốn rồi.

Hạ Dương nói với vẻ đầy ẩn ý: Nếu không muốn làm kẻ thù thì hãy cố gắng trở thành bạn đi.

Có nghĩa là sao?

Ba bữa cơm

Hả? Chung Lăng ngẩn người.

Nợ tôi ba bữa cơm. Hạ Dương tươi tỉnh nói.

Anh…đúng là cái thùng nước gạo. Chung Lăng nghiến răng nói.

Hạ Dương không giấu nổi nụ cười: Thế tức là cô đồng ý rồi đúng không?

Ok. Chung Lăng giận mình vì luôn sập bẫy anh ta mà không hề hay biết.

Ờ, thôi không cần chọn ngày đâu, ngay tối hôm nay đi. Hạ Dương cười cười.

Chung Lăng nhướn mày: Cứ theo ý anh.

Đi đâu tùy cô quyết định, giờ tôi phải đến chỗ khách hang, nếu không có gì bất thường thì trước sáu giờ sẽ về.

OK. Chung Lăng bực bội nghĩ, hắn ta lại điều khiển mình như trợ lý của hắn.

Chung Lăng đã xa Thượng Hải nhiều năm, thực sự không thông thạo môi trường xung quanh, đành phải gọi điện thoại cho Chỉ Quân.

“Chỉ Quân, cậu có biết phía Tây đường Nam Kinh có nhà hàng nào ổn ổn không?”

Chỉ Quân ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Cậu thích ăn món kiểu gì? Món ăn Quảng Đông, Thượng Hải, Đông Bắc hay Tứ Xuyên?”

“Tứ Xuyên đi.” Chung Lăng đáp

“Dĩ nhiên lựa chọn đầu tiên phải là nhà hàng Tần Hương Hội rồi, nhưng phải đặt trước hai tuần, cậu đi bây giờ thì ít nhất phải xếp hàng ba tiếng đồng hồ.” Nói đến chuyện ăn uống Chỉ Quân sành hơn bất kỳ ai.

Nghe thấy thế Chung Lăng đã mất hứng: “Đổi nhà hàng khác đi”.

“Nhà hàng phong vị Thượng Hải trên đường Thạch Môn cũng ổn đấy, nhưng nằm trong ngõ, không biết cậu có tìm được không”.

“Hữu xạ tự nhiên hương, no vấn đề.” Chung Lăng bèn ghi lại tên nhà hàng vào tờ giấy nhớ.

Quách Chỉ Quân phì cười: “Vốn tiếng Trung của cậu càng ngày càng giỏi nhỉ”.

“Thế đã nhé, cúp máy đây.”

“Ê, hẹn mấy giờ?”

“Hả?” Chung Lăng ngớ người.

“Chẳng phải cậu hẹn mình đi ăn cơm đó sao?” Quách Chỉ Quân đã phát hiện ra có điều gì đó bất thường.

Chung Lăng sờ tay lên mũi ngượng ngùng đáp: “Ờ, không phải cậu, bữa nay mình nợ, lần sau sẽ trả nhé”.

“…” Quách Chỉ Quân tức đến nổ đom đóm mắt.

“Sorry, mình chỉ muốn hỏi ý kiến cậu thôi.”

“Nhà ngươi tưởng ta là 1141 hả?” Quách Chỉ Quân sửng cồ.

1 Dịch vụ 114 ở Trung Quốc tương tự như dịch vụ 1080 ở Việt Nam.

Tranh thủ lúc cô nàng chưa nổi cơn tam bành, Chung Lăng vội vàng cúp máy trước.

Quách Chỉ Quân vẫn không chịu buông tha, một lát sau lại lên MSN tra khảo Chung Lăng: Khôn hôn thì khai ra đi, có phải hẹn với chàng Đông Gioăng Tống Minh Chí không?

Đâu có. Chung Lăng phủ nhận ngay. Đừng có nghĩ linh tinh.

Woa, có tình yêu mới hả. Bình thường Chỉ Quân luôn dịu dàng, chỉ có khi nói chuyện với Chung Lăng mới ngổ ngáo như vậy.

Chả buồn nói với cậu nữa. Mặc dù cha cô và Chung Khải cố tình vun vén cho cô và Hạ Dương, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó.

Hê hê, cậu không nói mình cũng có cách để biết. Quách Chỉ Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nảy ra ý định.

Vậy hả? Mình dỏng tai lắng nghe đây.

Bản cô nương ắt có diệu kế, dĩ nhiên thiên cơ không thể tiết lộ. Nói cứ như đùa, bây giờ mà nói ra thì khác gì để Chung Lăng có cách đề phòng, cô không ngốc đến mức đó.

Chung Lăng đáp: Giỏi lắm.

Quách Chỉ Quân không phải vừa: Giỏi thì sao nào? Có người thích là đủ rồi.

Chung Lăng bật cười: Cậu quản Lâm Sâm cũng chặt gớm nhỉ.

Dĩ nhiên. Chỉ Quân dương dương tự đắc nói, đột nhiên lại cấp tốc đánh thêm một dòng: Hết giờ rồi, về nhé, bye bye.

Chung Lăng chưa kịp tạm biệt cô nàng thì avatar của Chỉ Quân đã biến thành màu xám.

Quách Chỉ Quân làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, ngày nào đến bốn giờ ba mươi phút chiều là được về nhà, thật đúng là ghen ty chết đi được.

Công việc là do mình chọn, thế nên không có quyền hối hận, Chung Lăng ngưỡng mộ đến mức thần người ra một lát rồi lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cửa phòng làm việc có tiếng gõ nhẹ.

“Mời vào.” Chung Lăng lên tiếng.

Người vừa bước vào có dáng đi nhanh nhẹn, giọng nói rất thoải mái: “Xin hỏi giám đốc có biết hoàng đế Ung Chính chết như thế nào không?”

Chung Lăng không ngẩng đầu lên: “Biết chứ, trường hợp đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc chết vì lao lực quá độ”.

“Biết mà cô vẫn lấy sức khỏe của mình ra đánh cược à? Từ nhỏ thầy cô giáo không dạy cô sao, phải biết lao động, nghỉ ngơi hợp lý.” Hạ Dương uể oải dựa vào chiếc ghế sofa với một tư thế rất không thẩm mĩ và ngáp.

Chung Lăng liếc đồng hồ dưới góc phải màn hình: “Ồ, đã bảy giờ rồi à”.

“Cả văn phòng chỉ còn lại một mình cô thôi.” Hạ Dương nhún vai.

“Thì tôi đang đợi anh đó thôi, nói mời anh đi ăn mà, tôi đã nói là làm.” Chung Lăng vừa dọn đống giấy tờ trên bàn vừa nói: “Anh về muộn như vậy mà cũng không gọi điện thông báo cho tôi?”

Nét mặt Hạ Dương ấm áp như chú khuyển bị bắt nạt: “Tôi có gọi mà, nhưng điện thoại của cô tắt máy”.

Chung Lăng móc điện thoại trong túi ra xem: “Sorry, hết pin rồi” .

Nét mặt Hạ Dương càng tỏ ra ai oán hen: “Tôi tưởng là bị cô bỏ rơi cơ”.

“…” Chung Lăng cố gắng không trợn mắt lườm đối phương: “Anh có thể gọi máy bàn”.

“Gọi hồi lâu mà thấy máy bận suốt.” Hạ Dương xòe tay ra với vẻ rất tội nghiệp, nhìn vừa tức vừa buồn cười.

Cả buổi chiều cô không động đến điện thoại bàn, chẳng lẽ… quả nhiên, sau khi kiểm tra, Chung Lăng ngại ngùng nói: “Sorry, điện thoại để kênh”.

Hạ Dương xoa xoa sống mũi, cố tình thở dài thườn thượt một cách rất khoa trương.

Nét mặt Chung Lăng có vẻ luống cuống, cô chu miệng nói: “Đi thôi, đi ăn thôi”.

Bất giác Hạ Dương nở một nụ cười trên môi.

“Cô chắc chắn là nhà hàng đó nằm trên đường Thạch Môn chứ?” Nửa tiếng sau, Hạ Dương hỏi với vẻ đầy nghi hoặc. Chung Lăng gật đầu một cách quả quyết.

“Cô không nghe sai địa chỉ đó chứ?” Lại nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Hạ Dương hỏi một lần nữa, nét mặt càng tỏ ra nghi ngờ hơn.

Chung Lăng liếc anh chàng với vẻ không thèm chấp: “Chỉ số IQ của tôi là 130, liệu có thể ghi sai địa chỉ không?”

Hạ Dương cười cười: “Thực ra trí nhớ và chỉ số IQ không có liên quan nhiều với nhau, thông thường suy giảm trí nhớ là một trong những biểu hiện của chứng mất trí tuổi già”.

“…” Chung Lăng cứng họng hồi lâu rồi “xí” một tiếng.

Một tiếng đồng hồ sau, Hạ Dương đành bỏ cuộc, anh vừa lái xe vừa nghiêng đầu tìm nhà hàng “hữu xạ tự nhiên hương” của Chung Lăng, tìm đến lúc cổ đã mỏi nhừ mà không thấy bóng dáng đâu.

Chung Lăng cười cười tỏ ý biết lỗi, nhưng vẫn không chịu thừa nhận mình là kẻ ngờ nghệch trong chuyện nhó đường hoặc tai hai nghễnh ngãng.

“Nếu trông chờ vào cô thì chắc bữa tối thành bữa đêm rồi” Miệng thì tò vẻ lầu bầu trách móc, nhưng ánh mắt Hạ Dương lộ rõ vẻ thích thú: “Ngồi yên nhé, tôi đưa cô đến một nơi”.

“Vậy hả?” Biết mình đuối lý, Chung Lăng không chống đối anh chàng nữa.

“Nếu chán thì có thể nghe nhạc. Ở đây có nhiều CD lắm, thế nào cũng có đĩa hợp với cô.” Hạ Dương cười thoải mái nói.

Chung Lăng nhìn anh chàng: “Anh không làm việc ở công ty quảng cáo thì thật là đáng tiếc”.

“…” Hạ Dương lẩm bầm: “Làm phúc phải tội”. Hạ Dương vẫn giữ nụ cười trên môi: “Thế cô thích nghe gì?”.

“Yesterday, Think of me, Bleeding love, All I ask ofyou.”

Hạ Dương gật đầu, thầm ghi nhớ trong đầu.

Xe lên cầu vượt không lâu thì điện thoại của Hạ Dương đổ chuông, anh đeo tai nghe vào nghe một lát, nét mặt có vẻ trầm tư hơn.

Vừa cúp máy, Chung Lăng liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hạ Dương cười thiểu não: “Xem ra bữa cơm này không được ăn rồi”.

“Xảy ra chuyện gì à?” Rất ít khi Chung Lăng nhìn thấy vẻ suy tư đó trên khuôn mặt Hạ Dương, trong lòng cũng có phần thấp thỏm.

“Micro gọi đến, thiết bị mà chúng ta cung cấp, ngoài cái máy sửa hôm qua, mấy cái khác đều xảy ra sự cố tương tự.” Hạ Dương cau mày, môi mím chặt.

Chung Lăng cúi đầu trầm tư.

“Để tôi đưa cô về trước rồi đến Micro.” Hạ Dương xuống đường cao tốc ở lối rẽ gần nhất rồi cho xe quay đầu.

Chung Lăng quả quyết nói: “Không cần đâu, để tôi đi với anh”.

Hạ Dương mỉm cười: “Ok”.

Trên đường đi, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, không ai nói chuyện gì nữa.

Hạ Dương đỗ xe ở cổng công ty Micro, tay chống cằm nói: “Đến nơi rồi” .

Chung Lăng đưa tay mở dây an toàn, lần thứ nhất không mở được. Lúc này Hạ Dương đã đứng bên ngoài xe đợi cô. Chung Lăng toát hết mồ hôi vì cuống, tay càng kéo mạnh hơn, nhưng không hiểu tại sao, càng cuống càng không mở được. Cô cắn chặt môi, đành phải cầu cứu Hạ Dương: “Này, hộ cái”.

Hạ Dương lại phải chui vào xe, thấy Chung Lăng trong tình trạng dở khóc dở cười, bất giác miệng lại nhếch lên.

Chung Lăng trợn mắt: “Cười cái gì mà cười, tại con xe còm của anh đấy”.

Hạ Dương nhẹ nhàng nói: “Đúng, đúng”. Rồi anh cúi xuống, tay cầm hai đầu dây an toàn và kéo nhẹ. Một lần, hai lần, vẫn không được.

“Rốt cuộc anh có làm được không?” Chung Lăng bực bội hỏiỂ

“Đừng cuống, sẽ ổn ngay thôi.”

Cơ thể Hạ Dương thoang thoảng mùi hương bạc hà xen lẫn hương trà thơm mát, vì khoảng cách rất gần nên Chung Lăng cảm nhận được rất rõ. Đột nhiên mặt cô đỏ bừng, cô cao giọng hỏi để giấu đi vẻ ngượng ngùng: “Anh xong chưa vậy?”

“Xong ngay đây.” Hạ Dương cũng đang rất cuống.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Một ánh đèn chói mắt chiếu lên cửa kính ô tô, Chung Lăng nheo mắt lại, vội đưa tay lên che mắt theo phản xạ.

Đúng lúc này, nghe thấy tiếng “cạch”, cuối cùng dây an toàn đã được mở ra.

Chung Lăng thở phù một tiếng.

Cửa xe mở ra, một ông già tuổi đã cao nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ: “Hai người vừa làm gì trong xe vậy?”

Hạ Dương luống cuống đáp: “Cởi dây an toàn”.

“Vậy hả?” Nét mặt ông già lộ rõ vẻ không tin.

Hạ Dương chẳng buồn giải thích với ông ta, khóa xe rồi đi thẳng vào trong.

Chung Lăng bị kéo đi loạng choạng, liền thắc mắc: “Ông ta tưởng chúng ta đang làm gì chứ?”

Câu hỏi này lập tức khiến Hạ Dương mặt đỏ tía tai.

Lần này vẫn là ông Triệu, trưởng phòng mua sắm máy móc đón tiếp họ. Chỉ có điều lần này, sắc mặt ông ta rất khó coi, khi Hạ Dương vỗ mạnh vào vai, ông ta không nói gì với anh nữa.

Không đợi Hạ Dương lên tiếng, Chung Lăng tự giác lấy bút và sổ ra ghi chép. Cô ngồi xổm dưới đất, ghi hết các số liệu vào cuốn sổ, đồng thời cũng truyền đạt một số thông tin quan trọng cho Hạ Dương, Hạ Dương lại phản hồi những kết luận có được trong máy tính cho cô, hai người phối hợp rất nhịp nhàng.

Đột nhiên Hạ Dương ghé sát vào tai cô nói: “Không ngờ sự cố lần này lại kinh động đến tại của giám đốc mua sắm của Micro”.

Chung Lăng dừng tay, nhìn theo hướng Hạ Dương đang ngó, trước cửa phòng sạch, có một người đàn ông chừng trên dưới ba mươi tuổi đang đứng, mũi diều hâu, ánh mắt sắc lạnh.

Dường như nhiệt độ xung quanh anh ta cũng giảm đi mây độ, Chung Lăng ác khẩu nói: “Gã kia hoặc là bị táo bón kinh niên, hoặc là dây thần kinh trên mặt bị làm sao đó”.

Hạ Dương cố gắng nhịn cười, vai hơi rung lên, nhịn cười khá vất vả.

Chung Lăng bình thản liếc anh chàng một cái: “Có gì là đáng cười đâu”.

Hạ Dương thôi không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Đúng là không có gì đáng cười, chẳng qua vì thấy hiếm khi cô khôi hài như vậy, tôi phải cổ vũ chứ”.

“Anh đừng có bẻm mép nữa, có thể nhận thấy anh chàng giám đốc kia rất không hài lòng vói anh.”

“E rằng anh ta không hài lòng với cả tập đoàn Hiển Dịch chứ không phải chỉ một mình tôi đâu.” Hạ Dương mỉm cười, nhưng cũng không giấu nổi vẻ lo lắng.

Chung Lăng lại nhìn ra phía ngoài, phát hiện thấy người đó đã bỏ đi.

Vì sự cố giông như lần trước nên Hạ Dương đã nhanh chóng tìm ra vấn đề, sau khi điều chỉnh lại, thiết bị hoạt động trở lại bình thường.

Sau khi ký tên trên giấy bảo trì, dường như ông Triệu muốn nói gì đó vớỉ Hạ Dương, nhưng ngập ngừng một lát lại thôi.

Sau khi lên xe, Hạ Dương hỏi: “Tôi về công ty, còn cô thì sao?”

“Chúng ta cùng chung ý nghĩ đấy, mau lên thôi.” Chung Lăng muốn liên hệ ngay với tổng công ty, báo cáo tình hình cụ thể, mặc dù nói hiện tại vẫn chưa có công ty nào tố cáo sự cố của thiết bị, nhưng hàng loạt vấn đề xảy ra ở công ty Micro đã đủ để phải đề cao cảnh giác.

Luân Đôn và Thượng Hải chênh lệch nhau tám tiếng đồng hồ, bây giờ đang là ba giờ chiều bên đó, Chung Lăng nối mạng và nói chuyện qua màn hình với Johnson.

Đầu tiên cô tường thuật lại khái quát tình hình sự cố xảy ra liên tục trong những ngày qua tại công ty Micro, thực ra hôm qua cô đã báo cáo nội dung cho trụ sở chính, nhưng rõ ràng việc này vẫn chưa được coi trọng.

Khi phân tích nguyên nhân xảy ra sự cố, gặp những thuật ngữ khó giải thích hoặc những chỗ Chung Lăng không hiểu, Hạ Dương liền bổ sung kịp thời, ở Hạ Dương toát lên vẻ tự tin rất tự nhiên, không hề tỏ ra sợ hãi trước sếp lớn của tổng công ty. Giọng anh từ đầu đến cuối rất bình thản, không rụt rè, không cao ngạo, nụ cười luôn nở trên môi.

Chung Lăng bất giác tự hỏi, không hiểu anh chàng là người như thế nào.

Mãi cho đến khi cuộc đối thoại giữa Hạ Dương và Johnson kết thúc, dường như Chung Lăng vẫn chìm trong dòng suy tư của riêng mình.

“Ê, cô nhìn tôi chằm chằm năm phút mà chưa hề chớp mắt rồi đấy, trông ghê quá.” Hạ Dương bình thản ngả người xuống ghế, giọng châm chọc.

Lúc này Chung Lăng mới trở về với thực tại, mặt hơi đỏ nói: “Nói xong rồi à?”

“Ừ, Johnson hỏi cô có muốn nói gì thêm nữa không, hỏi ba lần mà cô chẳng có phản ứng gì, thế là tôi liền kết thúc cuộc gọi thay cô.”

Chung Lăng vô cùng thiểu não, tại sao trong thời điểm quan trọng lại thất thần chứ.

Thấy cô ngẩn tò te, Hạ Dương liền phì cười: “Trêu cô đấy”.

“Anh…” Chung Lăng chỉ muốn cho ngay anh chàng cái bạt tai.

Hạ Dương né tránh ánh mắt đằng đằng sát khí của cô: “Nhưng Johnson nói, có thể ông ấy sẽ liên lạc với chúng ta bất cứ lúc nào, sẽ hơi vất vả đây, hôm nay đừng rời khỏi công ty”.

“Ok, chuyện này no vấn đề.” Thức đêm làm thêm giờ đã từng là chuyện như cơm bữa đối với Chung Lăng, cô thây quá đỗi bình thường.

Hạ Dương rút máy tính xách tay đặt trên bàn làm việc, sau đó nghiễm nhiên bá chiếm chỗ ngồi của Chung Lăng.

“Này, này.”

Hạ Dương xòe tay với vẻ rất vô tội: “Để tiện cho công việc, thôi cô chịu khó vậy”.

Đây mà là tiện cho công việc ư, chẳng khác gì cướp trắng trợn địa bàn của cô. Chung Lăng đành phải dịch máy xách tay ra rồi ngồi lọt vào một góc như cô vợ trẻ mới bị bắt về nhà chồng.

Ai làm việc người ấy, không ai nói gì với ai.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Hạ Dương nghe thấy bụng sôi “ục” một tiếng. Anh ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải vẻ mặt rất không bình thường của Chung Lăng, đột nhiên hiếu ra vấn đề bèn nói: “Cô đợi nhé”.

Lúc ở công ty Micro, tinh thần tập trung cao độ, quay về văn phòng, thần kinh cũng căng thẳng không kém, hoàn toàn không có cảm giác đói, hiện giờ bình tĩnh trở lại, mới sực nhớ ra cả tối chưa ăn gì, ngay cả nước cũng chẳng uống ngụm nào.

Chung Lăng không giống với các cô gái khác, có thói quen đó bỏ đồ ăn vặt và bánh quy trong ngăn bàn làm việc, cùng lắm là tích trữ ít trà hoặc cà phê bột nhưng công ty không có máy pha cà phê nên dần dần cô cũng cai cả cà phê.

Chỉ một lát Hạ Dương đã trở lại, tay cầm hai bát mì ăn liền thơm sực nức.

Chung Lăng phấn khởi, tặc lưỡi nói: “Lúc đói có cái này nhét vào bụng chẳng khác gì được thưởng thức cao lương mĩ vị”.

Hạ Dương đưa cho cô đôi đũa dùng một lần, cười nói:

“Thưởng thức cao lương mĩ vị thôi”.

Chung Lăng không ngại ngần mà đón lấy ngay, gắp một miếng mì lên ăn, ai cũng biết mì ăn liền ngửi thì thơm, nhưng ăn vào lại thấy vô cùng nhạt nhẽo, và thế là cô lẩm bẩm: “Giá mà có cái gì ăn kèm thì miễn chê nhỉ”.

Hạ Dương vỗ đét tay lên trán, đặt bát mì xuống rồi lại chạy ra ngoài, lần này anh mang vào hai chiếc xúc xích. “Lấy trong tủ lạnh đấy”, nói xong lại móc ra hai quả trứng muối đựng trong túi hút chân không như làm ảo thuật.

“Anh định ngủ đông hay sao vậy? Tích lũy lắm lương thực thế.” Chung Lăng nheo mắt cười.

Hạ Dương gãi đầu: “Đợt trước hay phải làm thêm giờ, bụng đói thì đầu gối phải bò thôi”.

Chung Lăng bóc túi ra, động tác vô cùng nhàn nhã, dường như đang thưởng thức món ăn của Pháp, không hề hấp tâp vội vàng.

“Cô thú vị thật đấy” Hạ Dương buột miệng nói.

Chung Lăng liền hất hàm ra ý muốn hỏi.

“Ờ, biết tiến biết lùi, không nóng vội, biết chịu khổ, là em bé ngoan.”

“…” Chung Lăng suýt sặc, “Xin hỏi, anh đang viết bản tổng kết cuối kỳ hả?”.

Hạ Dương nhìn thẳng vào cô nhưng không cười.

Trước cái nhìn lặng lẽ của Hạ Dương, hai má Chung Lăng dần dần đỏ ửng, rồi cô đành cúi đầu.

“Mì nguội rồi kìa, thôi ăn đi.” Hạ Dương quay mặt đi, cười chỉ vào bát mì.

Chung Lăng khẽ “ờ” một tiếng, không biết trong lòng đang hụt hẫng hay đang thầm thở phào.

Ăn xong bát mì ăn liền với xúc xích và trứng muối, không biết nên gọi là bữa tối hay bữa đêm, Hạ Dương tranh phần lau bàn và vứt bát đũa ra thùng rác. Còn Chung Lăng thì nhàn hạ thảnh thơi.

Thu dọn xong xuôi, Hạ Dương lại lục lọi một hồi trong tủ đựng giấy tờ chung, cười tủm tỉm nói: “Tìm thấy rồi”.

“Gì vậy?” Chung Lăng hỏi.

“Sạc pin.” Hạ Dương cười cười nói: “Chắc là điện thoại của cô dùng được”, rồi anh bổ sung: “Nhỡ người nhà, bạn bè có việc cần tìm lại không tìm được sẽ lo đấy”.

Chung Lăng thấy cảm động trước sự tận tâm của anh, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Chẳng có ai tìm đâu”. Mặc dù nói vậy, cô vẫn móc điện thoại ra cắm vào ổ sạc.

Trong tích tắc mở máy, chuông báo tin nhắn đổ liên hồi, nụ cười trên môi Hạ Dương lại càng hiện rõ hơn.

Khóe mép Chung Lăng bất giác giật giật.

Trong hòm thư đến có bảy, tám tin nhắn chưa đọc, ngoài mấy tin rác của công ty viễn thông, tin cho vay lãi, cung cấp hóa đơn, còn lại đều là tin nhắn của Quách Chỉ Quân.

“Cậu đến nhà hàng chưa?”

“Thế hẹn người ta mấy giờ?”

“Muốn chết hả, dám tắt máy ư”.

“Cậu nhớ đấy, mình sẽ cho cậu một trận biết tay.”

Thời gian nhận tin nhắn là 6 giờ 34 phút, 7 giờ 30 phút, 8 giờ 15 phút, cuối cùng là 9 giờ đúng.

Chung Lăng không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, kể cả là cô hẹn hò với người khác thì cũng không đến mức phải kích động như vậy chứ. Cô không định gọi điện thoại giải thích với Chỉ Quân, gần sáng rồi, nhỡ mà phá đám giây phút tình chàng ý thiếp của vợ chồng người ta thì thất đức quá.

Cô một lòng một dạ nghĩ cho Quách Chỉ Quân, nhưng người ta lại không chịu buông tha cho cô. Vừa uống được ngụm trà sữa do Hạ Dương pha, chưa kịp thưởng thức hương vị thì tên Chỉ Quân đã nhấp nháy trên màn hình điện thoại.

Tiếng chuông nghe rất vang trong không gian tĩnh mịch, Chung Lăng liếc Hạ Dương một cái rồi lặng lẽ nghe máy.

“Alô.”

“Đồ chết tiệt, sao bây giờ mới chịu nghe máy.”

Tiếng quát như tiếng gào thét của sông Hoàng Hà làm Chung Lăng giật mình, suýt thì làm rơi điện thoại xuôhg đất, Chung Lăng ngượng ngùng hắng giọng, lại liếc Hạ Dương cái nữa, anh chàng vẫn đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, dường như không nghe thấy động tĩnh phía bên cô.

“Có gì thì cứ bình tĩnh nói xem nào, bạn Quách Chỉ Quân.” Chung Lăng cười giả lả, chơi với nhau lâu rồi, cô biết rất rõ mỗi khi Chỉ Quân lên cơn điên thì tuyệt đôì không được gây gổ.

"Tại sao cậu lại xảo quyệt như vậy, thay đổi địa chỉ đi ăn mà không thông báo cho mình, báo hại mình đợi hơn ba tiếng đồng hồ, lại còn vứt Lâm Sâm ở nhà một mình nữa, cậu đối xử với mình thế hả?” Quách Chỉ Quân nổ một tràng dài như bắn súng liên thanh, không hề dừng lại giữa chừng.

Chung Lăng khóc dở mếu dở: “Tiểu thư ơi, sao dạo này nàng ăn nói gì mà uyên thâm thế, tha lỗi cho sự ngu dốt của mình, mình chẳng hiểu gì cả”.

Sau khi nghe Chỉ Quân giải thích một hổi, cuối cùng Chung Lăng đã hiểu đầu đuôi sự việc.

Sau khi tan sở, Quách Chỉ Quân đã có mặt từ sớm ở nhà hàng để phục kích, muốn chiêm ngưỡng nhân vật mà Chung Lăng đã hẹn. Ai ngờ, nước trà uống hết ấm này đến ấm khác, bị nhân viên nhà hàng lườm hết lần này đến lần khác mà vẫn không thấy bóng dáng Chưng Lăng đâu. Đến khi đói mờ mắt định gọi mấy món ăn cho bõ tức thì phát hiện ra vì đi vội quá, quên cả ví tiền ở bàn làm việc, cuối cùng đành phải tiu nghỉu chuồn mất trước ánh mắt nảy lửa của nhân viên nhà hàng.

Không nghe thì thôi, nghe xong Chung Lăng liền cười ngặt nghẽo.

“Còn cười được à?” Chỉ Quân cay cú nói.

Chung Lăng vui không sao kể xiết: “Ai bảo cậu thích nhòm ngó chuyện của người khác như vậy, đáng đời”.

Quách Chỉ Quân nói: “Nếu cậu nói sớm thì mình đã không xui xẻo như thê*".

Chưng Lăng tưởng tượng ra cảnh cô nàng Chỉ Quân vốn rất sĩ diện mà phải tiu nghỉu bỏ về trước ánh mắt coi thương của bá quan văn võ như thế nào, không thể nhịn nổi cười.

Hạ Dương ngẩng đầu lên nhìn Chung Lăng, anh chưa bao giờ nhìn thấy cô cười rạng rỡ như thế.

Quách Chỉ Quân cười gằn: “Chung Lăng, cậu muốn chết đúng không?”

“Không dám, muộn thế này rồi mà cậu còn chưa ngủ à?” Chung Lăng vội lảng sang chủ đề khác.

“Một là không gọi được cho cậu cũng thấy lo, hai là sau khi về nhà lại lôi Lâm Sâm đi ăn đêm xả hận, đang đợi cho ngót bụng đây”

Chung Lăng biết Chỉ Quân quan tâm đến cô thật lòng, cũng hiểu chỉ trước mặt cô, Chỉ Quân mới có thể nói chuyện thoải mái, không nề hà bất kỳ điều gì như vậy. Cô ái ngại đáp: “Điện thoại hết pin, không phải cố tình không nghe điện thoại của cậu đâu”.

“Thôi thôi, biết lỗi là tốt rồi.” Quách Chỉ Quân hào hứng nói, gạt ra khỏi đầu mọi nỗi ấm ức.

“Muộn rồi, mau nghỉ đi thôi.”

“Ok, cậu cũng ngủ sớm đi.”

Chung Lăng chưa kịp mừng thầm thì Chỉ Quân lại nói tiếp: “Đừng tưởng mình mắc chứng bệnh đãng trí của người già, ta phải lấy lại sức để ngày mai còn hỏi tội cậu. Phụ nữ không ngủ đủ sẽ nhanh già lắm, chúc ngủ ngon”.

“…” Chung Lăng lấy tay giật tóc, lần thứ “n” tự đặt dâu hỏi kết bạn với cô nàng này rốt cục là niềm hạnh phúc hay nỗi bất hạnh đây. Cô thở phù một tiếng, tiếp tục uống côc trà sữa đã nguội.

“Rất hiếm khi thấy cô cười thích thú như vậy.” Hạ Dương nhướn mày.

Chung Lăng mỉm cười: “Vậy hả?”

Hạ Dương chợt đứng phắt dậy rồi tiến lại gần cô, miệng cười tủm tỉm.

Chung Lăng có cảm giác như tim đập nhanh hơn.

Hạ Dương đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người, đưa tay lên, Chung Lăng cảm thấy người run bắn lên.

“Miệng cô dính cái gì kìa.” Ánh mắt Hạ Dương sâu thẳm, anh lấy giấy ăn thấm nhẹ lên môi cô.

Chung Lăng vội vàng đưa tay ra: “Để tôi tự lau”. Tim đập loạn xạ, dường như mỗi lúc một mạnh hơn.

Ý cười dịu dàng trong mắt Hạ Dương lan tỏa: “Ừ”.

Chung Lăng đưa mắt nhìn xuống, lau đi lau lại, trái tim vẫn không nằm trong phạm vi kiểm soát của cô.

Hạ Dương ngồi xuống, miệng vẫn mỉm cười.

Chung Lăng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, tay nắm con chuột nhưng đầu óc lại để đâu đâu.

“Cô ngủ một lát đi, nếu Johnson gọi, tôi sẽ giải quyết, nếu không đối phó được, tôi sẽ gọi cô.” Hạ Dương nói rất thấu tình đạt lý.

Chung Lăng trầm ngâm một lát: “Mình có thể thay phiên nhau trực, ba giờ anh gọi tôi dậy nhé”.

“Tôi không ngủ, tuần tới có một lô thiết bị mới về. Tôi phải đi lắp ráp, chạy thử, bây giờ đang có thời gian, tôi tranh thủ xem ít tài liệu.” Hạ Dương vừa nói vừa cười mỉm.

“Vậy à.” Chung Lăng nheo mắt, không nói thêm gì nữa.

Hạ Dương chỉ vào quầng mắt đen của cô nói: “Bạn cô nói đúng đấy, con gái phải quan tâm đến vấn đề chăm lo cho sắc đẹp.” Giọng anh chàng vô cùng chân thành nhưng Chung Lăng vẫn thấy hận lắm, sự quan tâm và chu đáo của Hạ Dương không thể che giấu bản chất ác khẩu của anh ta.

Chung Lăng hậm hực tắt máy rồi nằm xuống sofa.

Hạ Dương nở một nụ cười dịu dàng, đứng dậy điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn mấy độ rồi tắt đèn.

Chung Lăng yên tâm nhắm mắt lại rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.