“Nhưng chỉ còn hai tháng nữa,” Sarah nói, tim đập thình thịch.
“Chúng tôi có rất ít thời gian rỗi. Tôi nói với cô ngày cụ thể luôn nhé?”
Sarah gật đầu và rồi nhận ra Mandy không thể nhìn thấy cô qua điện thoại. Giác quan thứ sáu đã báo trước cho cô biết những gì cô sắp nghe thấy. “Vâng, chị nói đi,” cô thì thào.
“Ngày mười tám. Hôm đó là thứ Bảy.”
“Tôi biết,” Sarah nói. Miệng khô khốc.
“Cô có rảnh vào ngày đó không? Nếu không, tôi còn cả một danh sách những cái tên ở đây, tôi có thể thử gọi cho một người trong số họ?” Mandy Joseph không tỏ vẻ dọa dẫm, cô ấy có vẻ thông cảm, như thể cô ấy sẵn sàng thôi làm phiền Sarah bất cứ lúc nào.
“Không!” Giọng Sarah trở nên the thé. “Không, không sao đâu.” Vẫn giữ chặt khăn tắm, Sarah quờ tay lấy chai nước trên bàn, mở nắp và tu ừng ực. Cô hắng giọng. “Thế, Carrie muốn tổ chức đám cưới theo kiểu nào?” Cô nên gọi cô ấy là Carrie hay cô Condy nhỉ?
Cô có thể gọi cô ấy là Carrie vì Mandy Joseph không khựng lại lấy một giây. “Ồ, khá truyền thống. Như đám cưới cô tổ chức cho Ashlyn.”
Sarah rót chút nước vào một cái ly. Nếu hơi ẩm trong miệng cô cứ tiếp tục bốc hơi hết thế này, cô cần thay thế nó một cách kịp thời. “Đám cưới đó mất đến hai năm để chuẩn bị, chứ không phải hai tháng.”
“Tại sao lại lâu thế?”
Sarah hắng giọng. “Hầu hết các địa điểm tổ chức tốt - không kể các nhà thờ - đã được đặt chỗ trước chừng ấy thời gian, nhất là khi chị muốn tổ chức vào thứ Bảy. Nếu chị định thay đổi...”
“Thứ Bảy là ngày truyền thống, đúng không?”
Sarah chợt thấy một tia cơ hội. “Không nhất thiết. Nếu chị - nếu cô Condy - tổ chức hôn lễ ở London, thì các ngày thường mới là truyền thống.” Như thế việc sắp xếp sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cần báo trước hai tháng là đã có thể tìm được một khách sạn tốt ở London vào ngày thường. Đừng nói là Carrie Condy cũng đang mang thai như Lily nhé? Đó sẽ là một sự trùng hợp quá mức, đúng không?
“Ôi không. Carrie nhất quyết muốn một đám cưới kiểu đồng quê. Nhà thờ với cái cổng có hình ngôi nhà - giống như của Ashlyn ấy.”
“Thế thì sẽ rất khó. Ở đó không có nhiều...”
“Carrie không bận tâm cô ấy sẽ tổ chức hôn lễ ở nơi nào trên nước Anh, chỉ cần nó thực sự xinh đẹp.” Mandy ngừng lại, và Sarah nhân cơ hội nhấp một ngụm nước nữa. “Như tôi đã nói, chúng tôi có thể tìm một nhà tổ chức khác nếu cô nghĩ cô không làm được việc này. Có người đã giới thiệu cô với chúng tôi, nhưng...”
“Chị có thể nói cho tôi biết ai đã giới thiệu tôi không?” Đám cưới của Ashlyn mới diễn ra hôm qua. Ai có thể có mặt ở đó và rồi giới thiệu cô với một khách hàng cao cấp nhanh chóng như vậy nhỉ?
“À, đó là Hugo. Hugo Marsters.”
“Hugo!” Hình ảnh hai người bọn họ tối qua lóe lên trong tâm trí cô, nhưng cô vội vã xua nó đi.
“Vâng, tôi với chị gái cậu ấy chơi với nhau từ lâu lắm rồi, và tôi mới ghé thăm cô ấy lúc sáng. Cậu ấy đã khoe tôi vài bức ảnh tuyệt vời của đám cưới trong máy ảnh kĩ thuật số. Tôi biết đó chính là những gì Carrie đang mong ước. Vậy cô làm được chứ?”
Sarah sẽ không từ chối công việc này dù là ai giới thiệu đi chăng nữa, nhưng vì người đó là Hugo nên cô càng có thêm động lực. Nếu anh nghĩ cô đủ khả năng làm việc này, thì cô sẽ phải làm, và làm thật xuất sắc. Chỉ để chứng tỏ rằng cô chuyên nghiệp ra sao. “Dĩ nhiên tôi có thể làm được,” cô nói, cố gắng xóa hết những dấu hiệu tuyệt vọng trong giọng nói. “Tôi chỉ đang nêu ra những vấn đề có thể phát sinh, nhưng nếu Carrie sẵn sàng tổ chức đám cưới ở bất cứ đâu, tôi chắc chắn mình có thể tìm được một nhà thờ.” Thực ra, cô không chắc chắn chút nào, nhưng cô đã khám phá ra một điều quan trọng rằng nếu cô tỏ ra tự tin, sự quyết tâm và cá tính không chịu thất bại thường giúp cô có được những gì cô muốn. Nếu may mắn, cô sẽ mua chuộc được một mục sư nào đó bằng một khoản quyên góp khổng lồ cho ngân quỹ tu sửa tòa tháp nhà thờ của ông ta và ông ta sẽ cho phép một diễn viên đang lên được kết hôn bên ngoài giáo xứ của cô ấy - một nơi có lẽ nằm ở tận nước Mỹ.
Sau khi trả lời vài câu hỏi quan trọng, và không hay biết về sự tự tin giả bộ của Sarah, Mandy nói, “Vậy, cô lấy tiền công thế nào?”
Khi Sarah gác máy, cô ngồi phịch xuống giường trong vài phút trước khi mặc quần áo. Nhà tổ chức đám cưới cho các ngôi sao. Nghe tuyệt thật đấy, nhưng cô có làm nổi không? Với một khoảng thời gian thích hợp, dĩ nhiên cô có thể làm được. Nhưng với một khoảng thời hạn eo hẹp như thế, có lẽ câu trả lời là không, đặc biệt là khi em gái cô cũng sẽ kết hôn vào ngày đó.
Khi kéo quần lót lên, cô nhớ rằng sáng hôm đó cô cũng đã thay một cái quần lót sạch ở khách sạn. Có cảm giác như hai kiếp người đã trôi qua kể từ lúc đó. Kỳ lạ là cơ thể cô vẫn vậy: vẫn cái vết mụn đang lành, vẫn vết sứt nhỏ trên lớp sơn móng chân. Cô tìm chiếc quần chạy bộ xốp nhẹ ưa thích và chiếc áo phông. Tuy đang là mùa hè, nhưng cô đã bị nhiễm lạnh khi để nửa người trần mà nói chuyện điện thoại - cô cần loại quần áo giúp mình ấm áp.
Qua cuộc trao đổi với Mandy, Sarah biết rằng Carrie Condy không chỉ muốn một đám cưới vô cùng hoành tráng nhưng vẫn rất truyền thống, mà cô ấy còn không thể có mặt ở đây thường xuyên.
Khi nghe thấy điều này, Sarah đã gợi ý rằng cô ấy nên đến một cửa hàng váy cưới cao cấp và mua một chiếc váy may sẵn. Cô giải thích rằng nó sẽ được sửa lại cho vừa vặn và trông như thể được dành riêng cho Carrie, nhưng Mandy không chịu. Carrie muốn một chiếc váy sang trọng, “được may đo và giống chiếc váy của Ashlyn”. Sarah không hỏi sao Carrie lại biết về chiếc váy của Ashlyn, bởi vì câu trả lời có lẽ là nhờ Hugo. Hugo ắt hẳn là kiểu người sẽ biết chiếc váy cưới nào là đồ may đo và chiếc nào chỉ là “hàng may sẵn”. Cô không biết phải coi đây là một ưu điểm hay nhược điểm của anh ta.
Ngồi ở bàn làm việc, cô tạo thêm một tệp tin nữa trên máy tính, và một hồ sơ bằng giấy. Trên hồ sơ bằng giấy, cô viết tên Carrie Condy bằng những chữ in đậm và tự hỏi liệu dự án này có quá sức với cô, và cô có nên gọi điện lại và khuyên Carrie đến tìm một trong những công ty tổ chức đám cưới lớn không.
Nhưng ngoài cái thực tế rằng Sarah thực sự thích một thử thách, và muốn có khách hàng quan trọng này, câu trả lời chắc chắn sẽ là Carrie muốn có nhà tổ chức đám cưới mà Ashlyn từng dùng. Trong một thoáng, Sarah tự hỏi liệu cô có thể thuyết phục cả Carrie và Ashlyn rằng Carrie nên mặc chiếc váy của Ashlyn không. Như thế sẽ tiết kiệm được vô khối thời gian. Nhưng ngay cả khi Sarah sẵn sàng gọi điện đến Cannes và hỏi Ashlyn, cô khá chắc chắn rằng Carrie sẽ muốn có một cái váy giống của Ashlyn nhưng vẫn phải có điểm khác biệt. Sarah ghi tên Elsa vào cả hai hồ sơ. Lát nữa cô sẽ gọi điện cho cô ấy, vì việc làm những chiếc váy bằng vải lanh được nẹp cứng ốp sát người và đính hạt mất rất nhiều thời gian, nhưng vấn đề ưu tiên nhất của cô là địa điểm tổ chức. Cô lấy quyển sách về các nhà thờ xuống - một cuốn Collins Guide mỏng - và tập hồ sơ của cô về tất cả các nhà thờ mà cô từng dùng, nó lưu lại tất cả các đặc điểm của chúng, bao gồm việc chúng có nhà vệ sinh và bãi đỗ xe hay không. Tim cô chợt chùng xuống. Nhà thờ nơi Ashlyn kết hôn chắc chắn sẽ không còn trống.
Đã là chín giờ đêm, và Sarah vẫn chưa ăn gì. Cô đi tới khu vực nấu nướng ở cuối phòng khách và đổ ít ngũ cốc vào một cái bát. Đó là tất cả những gì cô muốn, một bát bột ngô ngon lành. Rồi cô nhớ ra trong nhà đã hết sạch sữa và thực sự muốn òa khóc. “Bình tĩnh nào!” Cô lớn tiếng tự nhủ. “Mày vừa có được một hợp đồng tuyệt vời nhất mà! Có chút rắc rối khi cô ấy chọn ngày cưới trùng với hôn lễ của Lily. Nhưng con người là một loài động vật biết cách giải quyết các vấn đề! Mọi chuyện sẽ ổn thôi!”
Cô đang nhai một mẩu pho mát, không còn sức lực để làm một cái sandwich, thì di động của cô đổ chuông. Tên của Hugo hiện trên màn hình và cô tắt nó đi. Cô sẽ không đời nào nói chuyện với Hugo cho đến khi cô giải quyết xong đám cưới của Carrie. Cô sẽ cần dồn toàn bộ tâm trí cho sự kiện này. Nó củng cố thêm quyết tâm của cô. Cô chẳng những không muốn một người đàn ông tới gần trái tim cô, mà còn không thể để mình bị phân tâm, nếu cô sắp phải tổ chức đám cưới quan trọng nhất trong năm một cách gấp rút như thế này. Cô sẽ phải đối mặt với chuyện nụ hôn tối hôm trước vào một lúc nào đó sau này - cô không thể tránh mặt Hugo mãi mãi; họ cùng làm trong một lĩnh vực - nhưng bây giờ, Sarah không sẵn sàng cho một cuộc trò chuyện dù là về công việc hay riêng tư. Anh ta có thể để lại lời nhắn.
Cô ngã lăn ra giường mà không thèm đánh răng.
***
Sáng hôm sau Sarah gọi đến cả trăm cú điện thoại, chỉ để thấy rằng không một nhà thờ nào có thể hoặc sẵn sàng tổ chức một đám cưới trong hai tháng tới. Điều tồi tệ nhất là người nào trả lời điện thoại cũng bày tỏ sự kinh ngạc khi thấy có người ngây thơ đến mức nghĩ rằng một nhà thờ xinh đẹp sẽ còn trống vào một thứ Bảy mùa hè. Sarah đã chán ngấy việc giải thích rằng người ngốc nghếch không phải là cô, mà là khách hàng của cô. Cô cũng quyết định rằng vì khả năng họ kiếm được một cái nhà thờ có cổng quàn là rất thấp, nên cô sẽ nhờ một người quen chuyên làm đạo cụ sân khấu dựng lên một chiếc. Cô nghĩ cách duy nhất còn lại để cô có thể kiếm được một cái cổng quàn vào một ngày thứ Bảy mùa hè là tìm kiếm một nhà thờ thích hợp rồi đầu độc cô dâu đã đăng ký tổ chức đám cưới hôm đó. Cô là một người chuyên nghiệp, cô có thể làm được việc ấy.
Cô đang tra cứu cuốn sách về nhà thờ lần nữa thì điện thoại reo. Là Hugo. Anh ta quả là rất kiên trì. Sarah lại để máy trả lời tự động bắt máy.
***
Ngày hôm sau, Sarah lái xe tới khách sạn nơi diễn ra đám cưới của Ashlyn hôm trước. Cô thấy lo lắng. Mặc dù cô tới đây một phần là để cảm ơn đội ngũ nhân viên phục vụ trong đám cưới một lần nữa, và thu xếp cho một đám cưới khác may mắn thay đầu năm sau mới diễn ra, nhưng cô cũng sẽ gặp Hugo.
Họ thường gặp nhau sau một đám cưới mà cả hai cùng tham gia để kiểm tra các bức ảnh. Với sự phấn khích trong vài ngày qua, cô đã tạm quên đi việc này, đặc biệt là khi lần này cô chẳng việc gì phải vội vàng. Nhưng Hugo đã rất kiên trì, và bây giờ cô sẽ phải đối mặt với anh. Vì cô không chịu nghe điện thoại, nên họ đã sắp xếp cuộc hẹn hôm nay qua tin nhắn - và phải mất vài tin nhắn anh mới thuyết phục được cô - một điều lạ thường với Sarah, nhưng sau tất cả những gì đã trải qua cô mệt đến nỗi chẳng muốn chuyện trò gì với ai hết. Đó là cái cớ của cô và cô đang bám chặt vào nó.
Thực tế thì, những giọt mồ hôi lấm tấm bên dưới đường viền tóc và nỗi bồn chồn trong lòng mách bảo cô rằng còn có một lý do khác cho chứng chuộng tin nhắn bất ngờ của cô. Chúng mách bảo Sarah rằng đó là vì cô sợ nói chuyện với Hugo sau cái cách họ chia tay lần trước, nhưng cô lờ đi những biểu hiện này. Cô đang quyết tâm coi đây như một cuộc gặp vì công việc.
Tuy nhiên, khi cô đỗ xe, và đi tới cửa chính, cô buộc phải cười nhạo mình. Đêm qua cô đã tự nhủ rằng vì là một người chuyên nghiệp, cô hẳn có khả năng sát hại một cô dâu đã chiếm mất địa điểm tổ chức mà cô muốn. Bây giờ cô cảm thấy mình chuyên nghiệp như một diễn viên trong vở kịch mừng sự ra đời của Chúa Jesus ở trường học đang biểu diễn opera ở Covent Garden. Bằng cách này hay cách khác cô phải hạ quyết tâm đối mặt với Hugo, làm việc với anh, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa họ.
Cô đã tự thuyết phục mình rằng có lẽ anh sẽ không có những cảm xúc giống cô. Từ những gì ít ỏi cô biết được về anh, có lẽ anh sẽ cảm thấy anh đã kết thúc một ngày làm việc thành công với một, hai nụ hôn với đồng nghiệp. Chuyện đó có gì là không ổn chứ? Nếu họ lên giường cùng nhau, có lẽ anh sẽ định nghĩa nó là một “sự giao cấu thân thiện” và tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Hugo không có tình sử giống cô. Theo như cô biết, trông cô không giống một người nào đã từng làm tan vỡ trái tim anh, một cách đau đớn. Anh có thể muốn tiếp tục những gì còn dang dở giữa họ. Cô sẽ phải rất kiên quyết.
May mắn cho cô, cô đến đó trước anh và gọi một chai nước khoáng có ga ướp lạnh. Cô đặt mấy tập hồ sơ lên bàn và tạo ra một không khí làm việc. Tất cả những gì cô cần làm là đợi anh.
Cô nhấp một ngụm nước để lấy bình tĩnh. Đúng lúc đó, cô ngẩng lên và thấy Hugo đang đến, mỉm cười và rõ ràng vui mừng khi thấy cô. Một cái bọt bong bóng mắc lại nơi đáy họng cô. Khi cô ho và đấm ngực thùm thụp, và anh đi vòng ra đằng sau cô, vỗ lưng cho cô và đưa cho cô một chiếc khăn giấy, cô nhận ra bây giờ thì khó mà duy trì vẻ chuyên nghiệp được nữa. Đây là lần thứ hai cô gần như bị sặc trước mặt anh.
“Chào Hugo,” cô khàn khàn nói, một vài giây sau.
“Đây, uống một ngụm nữa đi, nhưng lần này từ từ thôi.” Anh đưa cho cô một ly. “Cô đỡ chưa?”
“Tôi ổn rồi, cảm ơn. Thứ lỗi cho tôi về chuyện này. Được rồi, chúng ta tiến hành công việc thôi.”
Hugo kéo một cái ghế và ngồi xuống đối diện cô, đầu anh nghiêng về một bên với vẻ dò hỏi. “Chào, Sarah, tôi cũng rất vui khi gặp cô. Mọi chuyện thế nào?” Anh giơ tay ra định cầm tay cô nhưng cô mau chóng đặt tay lên đùi.
“Không có gì đặc biệt. Nào, hãy cho tôi xem các bức ảnh,” cô nói, điềm tĩnh hết mức có thể.
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi đã mong đợi một sự đón tiếp ấm áp hơn. Chúng ta không có chuyện gì để nói với nhau ngoài công việc sao?”
Cô chiếu sang anh một ánh nhìn van lơn. “Thực sự thì, không.”
Anh nhướng một bên lông mày hoài nghi. “Tôi đang hy vọng, sau buổi tối thứ Bảy đó...” Anh đột nhiên có vẻ căng thẳng giống cô. “Tôi muốn mời cô đi ăn tối với tôi. Tôi muốn tìm hiểu cô. Tôi nghĩ chúng ta sẽ rất hợp nhau.”
Sarah nhìn xuống hai bàn tay, hít một hơi thật sâu và nói, “Thực sự thì, Hugo à, chúng ta không thể... Chúng ta phải làm việc cùng nhau - khá nhiều - vì vậy sẽ tốt hơn nếu chúng ta chỉ coi nhau như đồng nghiệp, anh có đồng ý không?” Cô ngẩng lên nhìn anh và cho phép mình thả lỏng người một chút. Cô đã nói rất rõ ràng, cho dù trong lòng đang run rẩy.
“Ý cô là gì? Chúng ta có thể làm được cả hai việc. Tôi không bao giờ để chuyện đời tư xen vào công việc,” anh nói với vẻ lo lắng.
“Vâng.” Cô cảm thấy mạnh mẽ hơn một chút. “Anh là một người đàn ông tuyệt vời, Hugo, nhưng tôi còn không có thời gian để ăn tối, nói gì đến việc có một mối quan hệ tình cảm vào lúc này. Chúng ta là một ê kíp tốt, một ê kíp chuyên nghiệp.” Cô nhìn thấy vẻ thất vọng thoáng hiện lên trên mặt anh và gạt suy nghĩ đó đi: có lẽ anh không quen bị từ chối.
“Tôi thích cô, Sarah. Cô thật xinh đẹp, vui vẻ, thông minh...” Sarah cố gắng bỏ ngoài tai những lời khen có cánh của anh, thầm nhủ rằng anh đã quá quen với việc dụ dỗ những con chim bay ra khỏi cây[16]. Chắc chắn anh đang nói theo một kịch bản đã được viết sẵn, cho dù một phần trong cô hơi xao động. “... dù tôi có nói hay làm gì cũng không thể làm thay đổi suy nghĩ của cô sao?” Cô nghe thấy anh nói.
[16] Chỉ một người dẻo mỏ, có tài ăn nói.
Nhún vai và nhìn thẳng vào mắt anh và đẩy cái ký ức đau khổ ra trước mặt như một lời nhắc nhở rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô “nhắm mắt đưa chân”, cô nói: “Không.”
“Cô là một phụ nữ kỳ lạ trong chừng mực nào đó, Sarah ạ,” Hugo nói, chấp nhận thất bại.
“Nhưng tôi làm rất tốt công việc của tôi!” Cô không thể phủ nhận sự “kỳ lạ” ấy, trừ phi cô sẵn sàng kể cho anh nghe về cái kẻ đã làm trái tim cô tan nát hồi còn học đại học, kẻ trông rất giống anh và khiến cô phải mất một thời gian rất dài mới quên được hắn. Và dĩ nhiên cô sẽ không làm vậy. “Nào, cho tôi xem những bức ảnh đi. Anh đã chọn lọc chưa? Sau đó chúng ta phải nghĩ đến việc đưa chúng lên mạng để mọi người có thể yêu cầu chúng.”
Một bồi bàn xuất hiện. Hugo nhìn anh ta, rồi nhìn lại Sarah và thở dài. “Làm ơn cho tôi cà phê. Đen và cực kỳ đậm đặc. Cảm ơn.”
***
Khi Sarah lái xe về nhà, cô cảm thấy rất hài lòng với bản thân. Cô đã hoàn thành gần như xuất sắc vai trò chuyên nghiệp, điềm tĩnh, lạnh lùng của mình. Và nếu trong lòng cô có xao động một chút khi nhìn bàn tay anh, hoặc lúm đồng tiền hiện lên trên má trái của anh khi anh nở nụ cười nửa miệng, cô chắc chắn đã không để anh biết được. Anh có vẻ khá buồn khi cô từ chối anh nhưng anh sẽ vượt qua điều đó thôi. Suy cho cùng, có thể anh chỉ bị tổn thương lòng tự ái. Và nếu may mắn họ sẽ không phải làm việc cùng nhau nữa trong một thời gian, mặc dù những bức ảnh của anh rất tuyệt. Cô phải công nhận rằng anh thực sự rất giỏi: cô sẽ phải tiến cử anh với Mandy. Như cô đã nói với anh, cô sẽ không để những cảm xúc của cô xen vào công việc. Trừ phi Carrie có thợ ảnh riêng, và nếu may mắn cô ấy sẽ có thật, nếu không thì cô sẽ dùng Hugo - anh là một trong những người giỏi nhất trong nghề này.
Chỉ đến khi đó cô mới nhớ ra. Cô đã quá tập trung vào việc tỏ ra lạnh nhạt mà quên bẵng chuyện cảm ơn anh vì đã giới thiệu cô với Mandy.
Không sao, cô có thể nhắn tin hoặc email cho anh khi cô về nhà. Cô thực sự mong ước Hugo đừng quá hấp dẫn đến thế - hay đúng hơn là anh đừng có khiến cô thấy anh quyến rũ thế nào. Trước đây họ đã làm việc hoàn toàn ăn ý với nhau; còn bây giờ điều đó sẽ thật khó khăn.
“Đàn ông ư!” Cô nói to. “Ai thèm dính dáng đến họ chứ!”