Mùa Cưới

Chương 3

“Này,” Ashlyn nói, khi họ đã xuống xe và đang ở trong cái sảnh khách sạn cực kỳ rộng lớn, “ai trong hai người sẽ giúp tôi đi vệ sinh?”

Sarah nhìn Elsa. Sự nghiệp tổ chức đám cưới ngắn ngủi nhưng căng thẳng của cô chưa từng đòi hỏi cô đảm nhận nhiệm vụ này. Đôi khi các khách hàng cần cô làm tất cả mọi việc cho họ nhưng chưa bao giờ tới mức độ này. “Đây hoàn toàn là việc của phù dâu.”

“Nhưng...” Elsa nhìn quanh tìm Laurence cầu cứu. Không thấy anh ta đâu cả; có lẽ anh ta đang ở trong nhà vệ sinh nam, không bị vướng víu bởi vài dặm vải tuyn.

“Con yêu, dĩ nhiên mẹ phải làm việc này,” bà Lennox-Featherstone nói, “nhưng sắp có cả triệu người tới đây và chúng ta cần sắp xếp đội hình đón tiếp... Chúa ơi, họ đến rồi kìa,” bà lẩm bẩm. “Mẹ cứ tưởng rằng phần nghi lễ diễn ra suôn sẻ sẽ cho chúng ta thêm mười lăm phút để chuẩn bị. A, Daphne. Tôi rất mừng vì chị có thể đến. Cái mũ đẹp quá. Cô dâu chưa sẵn sàng để ra chào hỏi - nó cần vào nhà vệ sinh, tội nghiệp con bé.”

“Ờ, anh không thể vào nhà vệ sinh nữ,” Bobby nói, nghịch nghịch đôi găng tay đồng bộ với bộ đồ đi thuê của anh ta. Mẹ cô dâu đã bắt tất cả đàn ông mặc lễ phục ban ngày. “Nếu không anh sẽ sẵn lòng nâng váy lên giúp em trong khi em đi tiểu.”

“Ôi, vì Chúa! Em không chịu nổi nữa rồi.” Ashlyn nhấc váy lên và cắm đầu cắm cổ chạy về phía nhà vệ sinh nữ. Elsa, người đã cẩn thận che phủ chiếc váy mỗi đêm sau khi hoàn tất công việc với nó và tới giờ phút này không muốn nó bị kéo lê trên một cái sàn nhà bẩn thỉu, vội vã chạy theo sau. Cô phải đá văng đôi giày của Fulvia ra, nó ít nhất rộng hơn hai cỡ so với chân cô, và vắt cái đuôi váy ngắn hơn của cô lên cánh tay để đuổi kịp Ashlyn.

Sarah, ý thức rằng giữ váy cô dâu trong khi cô ta “đáp lại tiếng gọi của tự nhiên” thực sự không phải là việc của Elsa, vội vã đuổi theo họ, túm lấy đôi giày bị Elsa hất ra. Nếu Elsa là phù dâu thật, cô sẽ mặc kệ cô ấy, nhưng Elsa đã giúp họ thoát khỏi một tình huống tồi tệ, vì vậy bây giờ cô ấy xứng đáng được giúp đỡ.

Trong nhà vệ sinh nữ, Ashlyn, một cô gái quả quyết đang có nhu cầu lớn, là người chỉ huy. Cô nhìn căn buồng cực kỳ chật hẹp và nói. “Này, bắt lấy.”

Trước sự nhẹ nhõm vô cùng của Elsa, cô ta không thực sự tung cái đuôi váy dài, nhưng Elsa vẫn bắt lấy nó thật nhanh.

“Hãy nâng nó lên và vắt nó lên bước tường giáp với ngăn bên cạnh,” Ashlyn tiếp tục. “Tôi không hiểu sao họ lại làm những cái buồng vệ sinh quá nhỏ hẹp đến mức khốn nạn như thế. Họ tổ chức các đám cưới suốt mà. Tôi sẽ phàn nàn về chuyện này.”

Sarah, mừng thầm vì cô sẽ không phải viết một lá thư giải thích bằng thứ ngôn từ lịch sự rằng kích thước của các buồng vệ sinh gây khó khăn cho các cô dâu khi đi tiểu tiện, giúp Elsa nhấc đuôi váy của Ashlyn lên. Ashlyn chắc chắn sẽ dùng những ngôn từ trần trụi hơn cô nhiều.

“Đây,” Sarah nói, “tôi sẽ trèo lên cái bồn cầu ở ngăn bên cạnh, cô hãy giơ nó lên hết cỡ để chúng ta có thể vát nó lên vách ngăn.”

Elsa, ôm cái đuôi váy đồ sộ, len vào bên cạnh Ashlyn và họ cùng hất cái đuôi váy đính hạt lấp lánh qua tường của buồng vệ sinh và Sarah lập tức đỡ lấy nó.

“Nếu tôi biết những đứa con tinh thần của tôi sẽ phải chịu đựng những sự sỉ nhục như thế này...” Elsa nói.

“Thì sao?” hai người còn lại nói. Sarah đang định ngoảnh đi còn Ashlyn đang định tụt cái quần lọt khe xuống. Họ đều ngừng lại để nhìn Elsa.

“Tôi không biết nữa! Chỉ là tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảnh người ta đi tè khi đang mặc chúng. Hay chúng bị nhét vào trong những chiếc xe thể thao cổ.”

Ashlyn cười khúc khích. “Laurence đã chở cô bằng chiếc Morgan của anh ta à? Thú vị lắm, đúng không? Và Laurence thật dễ thương. Không bảnh bao nhưng cực kỳ đáng tin cậy. Giờ thì các cô làm ơn quay mặt đi giùm tôi, tôi không nghĩ chúng ta cần đóng cửa.”

“Tôi nghĩ cô có thể...” Sarah cất tiếng.

“Quá muộn rồi,” Ashlyn nói. “Ôi, sảng khoái quá.”

“Tôi đã khuyên cô đừng uống sâm banh rồi mà,” Sarah nói, vẫn nhìn đi chỗ khác.

“Không phải do sâm banh,” Ashlyn nói, kéo phắt cái quần lót lên. “Mà là vì ly nước cô bắt tôi uống sau đó để giúp tôi không bị đau đầu. Dù sao đi nữa, bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi. Chúng ta quay lại bữa tiệc thôi.”

“Ơ, chờ đã!” Elsa nói. “Tôi cũng cần đi tiểu và đuôi váy của tôi cũng dài gần bằng đuôi váy của cô. Bây giờ chúng ta đã thành thạo cái kỹ thuật này... tôi hứa sẽ đóng cửa,” cô nói thêm.

***

Một vài tiếng sau, khi Elsa đang ngồi ở cái bàn đặc biệt, cảm giác là một kẻ lừa gạt bắt đầu tiêu tan dần. Cô đã thú nhận với Laurence - anh chàng phù rể, bố mẹ cô dâu thì đã biết rõ, còn bố mẹ chú rể không quan tâm lắm. Những bài phát biểu đã gần kết thúc và sự căng thẳng của cô đang bắt đầu giảm dần.

“Bài phát biểu của anh thật tuyệt vời,” cô nói khi Laurence lại ngồi xuống bên cạnh cô. “Anh chẳng có vẻ căng thẳng tí nào.”

“Chà, cô sẽ quen với việc bị người khác nhìn chằm chặp sau vài đám cưới đầu tiên,” anh ta nói, rót rượu cho cô. Đối với một người không uống rượu, thao tác của anh ta quả thực rất nhanh gọn.

Elsa ngẫm nghĩ.

“Thế à? Tôi không nghĩ tôi sẽ quen được với điều đó, mặc dù mẹ tôi nói ngại ngùng chỉ là biểu hiện của sự thiếu tự nhiên khi cho rằng những người khác đang nhìn mình trong khi thực tế thì không phải.”

Anh khẽ cười. “Bà ấy chưa từng làm phù dâu và ngồi ở cái bàn đặc biệt, đúng không?”

Elsa lắc đầu. “Tôi không nghĩ vậy. Lần sau tôi sẽ hỏi bà ấy nếu bà ấy lại nói thế.”

“Cô có hay về thăm mẹ cô không?”

Elsa gật đầu. “Khá thường xuyên. Tôi sống trong một góc xưởng làm việc, và nếu tôi cần thoải mái hơn một chút, hoặc một khu vườn để nằm chơi, tôi lại về nhà. Thi thoảng họ lại nấu cơm cho tôi ăn. Họ chỉ cách chỗ tôi có vài phút thôi.” Cô cau mày, tự hỏi anh ta có nghĩ cô là kẻ vô dụng không khi cứ liên tục chạy về nhà với bố mẹ như thế.

“Chẳng việc gì phải xấu hổ cả.”

Cô quay sang anh ta, định phủ nhận điều đó nhưng rồi lại thôi. Cô thở dài. “Điều đó thực sự có vẻ hơi đáng trách, một phụ nữ ở tuổi tôi mà còn về nhà chơi trong vườn.”

“Cô đâu đã già lắm! Xem nào, tầm hai mươi ba là cùng chứ gì?”

“Thực ra là hai mươi sáu,” cô nói với vẻ nghiêm trang.

Anh ta có vẻ kinh ngạc. “Ồ. Kiểu tóc mái bằng đó khiến cô trông trẻ hơn nhiều.” Rồi, có lẽ thấy Elsa đỏ mặt, anh ta tiếp tục, “Nào, hãy kể cho tôi nghe về chuyện sống ngay tại chỗ làm việc đi.”

Elsa thoải mái hơn một chút, “Ờ, tôi không đủ khả năng thuê hai địa điểm một lúc, vì vậy bố tôi đã giúp tôi cải tạo lại một góc của một cái nhà kho - ờ, chính xác thì là một tầng của nó - thành một phòng ngủ nhỏ, bếp và phòng khách. Có cả một phòng tắm nhỏ xíu nữa.”

“Nó có tù túng không?”

“Không hẳn. Tôi có thể mở cửa phòng khách thông sang phòng làm việc nếu muốn. Bố mẹ tôi nói nó sẽ là một nơi tuyệt vời để tổ chức một bữa tiệc.”

“Cô đã từng tổ chức bữa tiệc nào chưa?”

“Chưa. Tôi không phải là người ưa tiệc tùng. Tôi nghĩ có lẽ vì tôi là con một và đã quen chơi một mình.”

“Cô có thấy cô đơn không?”

Cô suy ngẫm. “Tôi không nghĩ vậy. Tôi không nhớ là mình từng thấy buồn chán. Nhưng bây giờ tôi chẳng thích nói chuyện với nhiều người ở những không gian rộng lớn vang dội tiếng ồn - đại khái là nhiều hơn một vài người.”

“Tôi hiểu ý cô. Tôi luôn thích nói chuyện với một vài người hơn là cả một đám đông kêu be be[7].”

“Vậy thì anh không thích những trại lừa rộng lớn đâu nhỉ?”

Anh ta bật cười và khẽ lắc đầu.

“Không. Giống như cô, tôi thích một con lừa[8] một lúc hơn.”

[7] Nghĩa bóng chỉ một đám đông ồn ào.

[8] Còn có nghĩa là người ngốc nghếch.

Elsa nhấp ngụm rượu vang. Cô nhận ra mình thích Laurence. Anh ta hiểu được những câu nói đùa của cô và không tra vấn cô - ờ, không quá nhiều. Anh ta thú vị và cô thấy nói chuyện với anh ta thật dễ dàng.

Rồi anh ta nói, “Cô có biết rằng mấy vị khách không quen ai ngồi cùng bàn họ, hoặc không hòa hợp với họ, thường dựng chuyện về những người ngồi trên cái bàn đặc biệt không?”

“Thật đáng sợ! Nhưng làm sao anh biết được điều đó? Tôi tưởng anh luôn làm phù rể ở các đám cưới?”

Anh ta cười. “Không phải lúc nào cũng vậy. Đây mới là lần thứ ba tôi làm ‘cánh tay phải’ cho chú rể.”

“Anh mãi mãi chỉ là một chàng phù rể thôi hả?”

Elsa chỉ nói bâng quơ vậy thôi - cô không ngờ anh ta lại khẽ thở dài trước khi nói, “Đúng vậy.”

Cô lập tức cảm thấy hối hận. Cô đặt tay lên tay áo anh ta. “Tôi rất xin lỗi. Tôi không cố ý giẫm lên ngón chân anh[9] - đó chỉ là một câu nói đùa.”

[9] Nghĩa bóng là: “Tôi không muốn xúc phạm, giễu cợt anh”.

Anh cười lịch sự. “Rồi lát nữa cô sẽ được giẫm lên ngón chân tôi thôi, khi chúng ta khiêu vũ. Nhưng ở đám cưới mà tôi làm phù rể lần trước, cô dâu là bạn gái cũ của tôi.” Anh nhìn cô, cười thiểu não. “Tôi đã nói với cô là các cô dâu chọn tôi làm phù rể rồi, đúng không?”

Trái tim Elsa thắt lại. “Chúa ơi, thật khủng khiếp! Sao lại thiếu tế nhị như thế cơ chứ. Tại sao cô ta có thể làm thế với anh được nhỉ? Và tại sao anh có thể nhận lời được chứ?”

Anh ta nhún vai. “Dĩ nhiên là tôi đã rất đau lòng, vì lúc đó tôi vẫn còn yêu cô ấy, nhưng đó chính là lý do tôi làm vậy. Cô ấy đã nhờ tôi.”

Elsa cảm thấy cổ họng nghẹn lại vì những giọt nước mắt thông cảm đang dâng trào. “Anh thật tử tế.” Cô biết, nếu không cẩn thận, cô sẽ khóc thật. Có thể vì cô quá mệt mỏi hoặc do đã uống quá nhiều.

Laurence nói nhanh, “Không cần phải tỏ ra thương cảm cho tôi như thế đâu, bây giờ tôi đã gần như quên được cô ấy rồi.”

“Mừng quá!” Lông mày anh ta hơi nhướng lên và khóe miệng khẽ nhếch sang một bên. cố gắng rút lại lời vừa nói, cô lấp liếm, “Ý tôi là, tôi mừng cho anh. Chứ không phải mừng cho tôi.” Cô ngừng lại và nhấp một chút nước.

“Được rồi,” anh ta nói, vẫn khá thích thú trước sự lúng túng của cô. “Tôi biết rõ ý cô là gì mà.” Anh ta ngừng lại. “Thế còn cô thì sao? Đây là lần đầu tiên của cô à? Hay cô đã theo sau rất nhiều cô bạn gái trên lối đi giữa hai hàng ghế nhà thờ?”

Cô lắc đầu và nhận thấy lớp tóc mái chạm vào mắt cô. Cô hất nó sang một bên. “Không phải. Trước đây tôi chưa bao giờ làm phù dâu và họ không cho tôi nhiều thời gian để học hỏi về vai trò này.”

“Vậy là cô không thân với Ashlyn lắm?”

“Có chứ. Chúng tôi khá thân nhau khi chúng tôi cùng nhau đo đạc, chọn vải và những việc tương tự.”

“Vậy là cô có mặt ở đây vì cô dâu năn nỉ cô,” Laurence khẳng định. “Vậy thì cũng khá chính đáng đấy chứ. Giờ thì, cô biết nhảy không?”

“Nhảy á? Nghĩa là sao?” Cô hoảng hốt. Anh ta muốn cô nhảy một điệu phốc-tơ-rốt với những bước nhảy nhanh, giật lùi và bằng giày cao gót, như Ginger Rogers chăng? Không hiểu sao cô không nghĩ anh ta có ý nói nhảy disco.

“Xin lỗi, tôi không nhận ra đó là một câu hỏi không rõ ràng. Ý tôi là cô có biết nhảy điệu valse không. Tôi không nói đến những căn phòng khiêu vũ đích thực, chỉ là khi Ashlyn và Bobby đã nhảy xong điệu vũ lãng mạn đầu tiên, chúng ta phải tham gia với họ. Nếu cô có thể nhảy điệu valse, tôi cũng có thể. Nếu cô không biết, cô chỉ cần bám vào tôi và tôi sẽ lèo lái cô.”

“Nghe không được lãng mạn cho lắm.”

“Tôi không định nói một điều lãng mạn. Tôi là chàng phù rể thô tục đang thành thật.”

“Tôi tưởng anh nói tên anh là Laurence?” Cô cười.

Anh cau mày và lắc đầu. “Chắc là tôi đã rót cho cô quá nhiều rượu rồi.”

“Đúng vậy, nhưng đừng lo. Tôi chỉ đùa bỡn thôi và mọi người thường nói tôi sống quá nghiêm túc, vì vậy đây có lẽ là một điều tốt.” Elsa thở dài, ước ao rằng cô có thể lanh lợi và cởi mở ngay cả khi không ngà ngà say.

“Người ta cũng nói với tôi như vậy.”

Cô không tin anh ta lắm - suy cho cùng, anh ta có một chiếc xe rất “ngông” - nhưng cô không muốn tranh cãi. “Vậy thì chúng ta hợp nhau quá nhỉ. Hay thật!”

Anh ta gật đầu. “Nó cũng khiến tôi tin vào sức mạnh của sự trùng hợp.”

“Ý anh là gì?”

“Không có gì đặc biệt.” Anh ngừng lại một lát trước khi tiếp tục. “Các cô dâu, sau khi chọn tôi làm phù rể, thường không thận trọng lắm khi chọn phù dâu chính.”

Elsa bật cười. “Tôi chắc chắn anh sẽ thích Fulvia! Cô ấy là người rất cởi mở. Chà, dĩ nhiên là dù gì thì cô ấy cũng đã đi Paris rồi.”

“Tôi biết Fulvia,” anh nói với sự nghiêm túc giả bộ, “và dù cô ấy thực sự cởi mở, nhưng cô ấy cũng không thú vị lắm.”

“Không á?”

“Đúng vậy. Xinh đẹp đấy nhưng hoàn toàn rỗng tuếch. Khiếu hài hước cũng không nhiều.”

Elsa khá ngạc nhiên khi một người đàn ông lại có cảm giác như thế. Cô luôn cho rằng một vóc dáng đẹp và một khuôn mặt xinh xắn mới là yếu tố quan trọng. Mặc dù cô hiểu ý anh; trong công việc, cô thường làm việc với những cô dâu cực kỳ xinh đẹp nhưng không dễ trò chuyện cùng. Ashlyn là một ngoại lệ đáng yêu - đòi hỏi khắt khe, nhưng vui vẻ, và luôn rõ ràng về những gì cô ấy muốn. “Ồ. Tôi hy vọng anh sẽ không quá thất vọng với tôi.”

Anh ta cười. “Hoàn toàn không.”

“Hừm,” Elsa nói. “Anh đang tỏ ra lịch sự, đúng không?”

“Tôi là người rất lịch sự. Tôi nổi tiếng vì điều đó mà. Vậy, cô có biết nhảy không?”

Cô thoáng thắc mắc liệu nhún nhảy một mình quanh xưởng làm việc có được tính là nhảy không. “Một chút. Nhưng tốt nhất là anh nên lèo lái tôi.”

“Đó sẽ là một vinh hạnh.”

Elsa cân nhắc. “Tôi cho rằng vì có một chiếc xe cổ nên anh lèo lái rất giỏi.”

Anh gật đầu, cười thật sự. “Chính xác. Giờ thì hãy xem liệu Ashlyn có thể bước xuống khỏi cái bục kia để lên sàn nhảy với đôi giày đó không.”

“Ôi Chúa ơi, giày của tôi. Chúng rộng hơn chân tôi đến mười cỡ.”

“Thật à?”

“Ờ, thật ra chỉ một vài cỡ thôi. Tôi không thể nhảy khi đi chúng. Anh sẽ phải tìm một người khác.”

“Cởi giày ra là được mà. Hóa ra Fulvia có đôi bàn chân to nhỉ?”

“Không phải đâu,” Elsa nói, “tôi có bàn chân nhỏ thì đúng hơn. Đó là một trong vài ưu điểm của tôi.”

Laurence liếc cô. “Ồ, tôi sẽ không nói như thế đâu.”

“Anh sẽ không nói như thế, bởi vì như tôi đã nói, anh rất lịch sự. Tôi nói thật đấy.”

“Thành thật nhưng ngây thơ,” Laurence nói.

Nghi ngờ rằng mình đang được đáp trả một lời khen và không biết phải phản ứng thế nào, Elsa lờ đi điều này. Cô chưa bao giờ học được cách tán tỉnh.

Đúng lúc đó, Ashlyn và Bobby đi qua chỗ họ. Ban nhạc đang chơi bản nhạc được tuyển chọn đặc biệt để dành cho “điệu nhảy đầu tiên” và họ đang đi về phía sàn khiêu vũ.

Elsa nhìn cô dâu và chú rể khiêu vũ với nhau với vẻ ngưỡng mộ. Họ hẳn đã luyện tập rất nhiều. Chiếc váy đó không được thiết kế để người ta có thể nhảy khi mặc nó, tuy nhiên họ vẫn lướt đi trên sàn khiêu vũ một cách duyên dáng và nhịp nhàng. Khi điệu nhảy kết thúc, mọi người vỗ tay rào rào, không chỉ vì đó là điều phải làm, mà vì họ thực sự nhảy rất tốt.

“Oa,” Elsa nói. “Tôi muốn mình có thể nhảy như thế.”

“Vậy thì, bây giờ chính là cơ hội của cô,” Laurence nói, giúp cô đứng dậy.

“Tôi sẽ không làm được như vậy đâu,” cô khẽ lẩm bẩm, nhưng anh hoặc là không nghe thấy hoặc cố tình lờ đi.

Elsa cởi giày dưới gầm bàn, và việc này càng làm nổi bật thêm sự chênh lệch chiều cao đáng kể giữa họ. Vài bước nhảy đầu tiên quả là một thảm họa. Bàn chân cô có vẻ quá nhỏ bé, mong manh bên cạnh đôi giày đen to lớn, bóng loáng của anh, cô sẽ chỉ bước giật lùi được thôi.

“Xin lỗi, tôi thực sự không thể làm được,” cô nói. “Xin hãy tìm một người khác, ở đây sẽ có rất nhiều cô gái muốn nhảy với anh.”

“Nhưng tôi muốn nhảy với cô. Nào, cô có thể làm được mà.”

Thêm ba bước loạng choạng nữa chứng minh rằng Elsa không thể.

“Nghe này, hãy vắt đuôi váy lên cánh tay cô. Tốt, giờ thì đặt chân cô lên chân tôi. Chúng ta sẽ nhảy cùng nhau.” Rồi anh vòng tay ôm chặt cô và nhẹ nhàng nhấc cô lên. Elsa nhượng bộ và đặt chân cô lên chân anh, tin rằng đôi giày của anh sẽ ngăn bàn chân cô nghiến vào chân anh.

Thật kỳ diệu! Anh di chuyển một cách duyên dáng quanh sàn khiêu vũ, và vì anh như vậy nên cô cũng như vậy. Khi điệu nhảy kết thúc, quên bẵng rằng mình là kẻ nhút nhát và rụt rè, cô ôm choàng lấy cổ anh và hôn má anh. “Cảm ơn anh, tuyệt quá! Tôi thích lắm!”

“Ừm,” Laurence nói, “tôi cũng vậy. Có lẽ cô nên học khiêu vũ một chút, để cô có thể nhảy bằng chính đôi chân mình thay vì chân tôi.”

“Có lẽ thế!” Cô thở dài, ước ao mình có thể lướt đi, như thể đang đi trên bánh xe, giống Ashlyn và Bobby lúc nãy.

Laurence cười. “Giờ thì cô sẽ cười nhạo tôi cho mà xem. Tôi chẳng biết nhảy điệu pop đâu. Tôi cảm thấy mình lố bịch và trông tôi lố bịch thật.”

“Làm gì có chuyện đó!” Elsa nói, phẫn nộ thay cho anh. Nhưng một lát sau, cô phải công nhận - dĩ nhiên là âm thầm - rằng anh nói đúng. Anh không biết nhảy tí nào.