Sarah cảm thấy mệt mỏi lúc tới nhà cha mẹ Dirk. Mặc dù lúc này mọi chuyện ở Somerby vẫn đang tốt đẹp, nhưng qua kinh nghiệm, cô biết rằng từ nay cho đến lúc đám cưới diễn ra vẫn có thể có nhiều vấn đề không mong đợi xảy ra.
Một bà dì mở cửa cho Sarah vào nhà, bà ta mỉm cười xã giao với cô rồi quay lại với việc bà ta đang làm.
Sarah tìm thấy căn bếp và bước vào. Một người phụ nữ trung niên với những đường nét cau có trên khuôn mặt biểu thị cho sự bực bội và bất mãn đang xếp những miếng sườn cừu. “Cô là ai?” Bà ta hỏi, nghe chẳng thân thiện chút nào.
“Tôi là Sarah - chị gái của Lily.” Cô lấy can đảm mỉm cười. Vai trò của cô ở đây không quá rõ ràng. Mặc dù Lily mong cô sắp xếp mọi thứ, nhưng cô ở đây với tư cách chị gái của Lily, không phải một nhà tổ chức đám cưới. Có nghĩa là cô phải làm tất cả những gì cô thường làm, nhưng phải bằng một cách rất kín đáo. Điều đó khiến mọi thứ khó khăn hơn nhiều.
“Ồ, chào cô.” Người phụ nữ liếc nhanh cô. “Phải nói rằng, cô chẳng giống cô ta chút nào.”
Sarah không biết liệu trong mắt người phụ nữ này, đây có phải là một điều tốt hay không.
“Lily có ở đây không ạ?” Cô hỏi.
Người phụ nữ lắc đầu. “Không, cô ta đang ở nhà, kêu rằng bị mệt. Cô ta sẽ biết mệt là gì khi nào có con! Tội nghiệp Dirk!”
“Tôi nghĩ Dirk rất may mắn,” Sarah nói với vẻ dứt khoát, cô vốn đã tức người phụ nữ này sẵn. “Lily là một cô gái đáng yêu và con bé sẽ là một bà mẹ tuyệt vời. Nó cũng sẽ làm cho Dirk rất hạnh phúc. Cậu ta quả là có mắt nhìn người.”
Nhận ra khi đã khá muộn rằng mình quá khiếm nhã, người phụ nữ gắng gượng nở nụ cười. “Dĩ nhiên.”
“Và tôi là một nhà tổ chức đám cưới, tôi tới đây để giúp bà tất cả những gì có thể, thưa bà...” cái trí nhớ siêu việt của Sarah đã bay biến đâu mất. Nếu người phụ nữ này là một khách hàng, Sarah sẽ lưu tên bà ta trong một hồ sơ. Nhưng vì bà ta là mẹ chồng tương lai của Lily, cô đã không lưu và do đó không thể nhớ tên bà ta.
“Boscastle,” người phụ nữ nói, “tôi là mẹ của Dirk. À, giờ thì tôi nhớ rồi, cô đang tổ chức đám cưới cho một ngôi sao điện ảnh. Tên cô ta là gì ấy nhỉ?”
“Carrie Condy.”
“Ồ, phải rồi. Và cô ta sẽ kết hôn ở đâu vậy?”
“Ở một tòa nhà cổ tuyệt đẹp ở Herefordshire,” Sarah nói. Chắc chắn bà Boscastle không định công bố tin tức này cho những ai quan tâm đến nó, nhưng cô không muốn nói quá chi tiết. “Vậy, mọi chuyện ở đây thế nào rồi?”
Bà Boscastle cúi đầu xuống. “Tiếc là đã quá muộn để làm gì với chuyện tiệc chiêu đãi.”
“Có vấn đề gì với chuyện tiệc chiêu đãi ư?” Trái tim Sarah thắt lại. Chẳng phải nhóm Các Quý Bà Phục Vụ Tiệc là quá phù hợp sao! Họ ở khá gần đây, phục vụ tiệc không công, và có tính cách thân thiện, một điều khiến họ lý tưởng với công việc.
Bà Boscastle gật đầu. “Đó là một bữa tiệc đứng - thật vô vọng! Sẽ chỉ có những món lặt vặt. Và không ai đủ ăn, và bạn bè Lily... vài người sẽ bị say và những người nên ngồi cùng nhau sẽ không được như thế. Một bữa tiệc ngồi sẽ tốt hơn nhiều. Tôi có thể sắp xếp chỗ cho họ.”
“Bà vẫn có thể làm thế nếu bà muốn, bà Boscastle, nếu bà nghĩ bà có thời gian. Bà có thể xếp chỗ ngồi cho mọi người và rồi chúng ta có thể đề nghị họ đi lấy thức ăn theo từng bàn.”
Sarah thực sự cho rằng một việc như thế này phải được làm từ trước rồi. Đó không phải là việc làm vào phút chót. Muốn làm nó một cách hiệu quả thì bạn phải dành thời gian cho nó, nếu không bạn sẽ xếp những người tình cũ ngồi cạnh nhau và những trận đấu tay không sẽ có nguy cơ nổ ra trước khi điệu valse đầu tiên - hay cùng lắm là điệu valse cuối cùng - bắt đầu.
“Chà, tôi cứ nghĩ Lily và Dirk sẽ lo liệu việc đó.” Bà Boscastle cau mày, ngụ ý rằng bà thừa biết Lily và Dirk không thể biết tất cả chi tiết về những người quen của họ. “Tôi đang nấu món này cho vài người bạn đặc biệt đến ăn tối nay. Tôi chỉ có thể làm được một việc thôi.”
Sarah bắt đầu nhận ra rằng bà ta có thể chuẩn bị cá tẩm bột và khoai tây chiên cho những người “không đặc biệt” và tự hỏi chính xác thì bao nhiêu người sẽ được bà ta coi là như thế. “Bà có muốn tôi giúp bà lập một sơ đồ chỗ ngồi không?”
Bà Boscastle liếc nhìn cô. “Cô có thể làm việc đó không?”
Sarah gật đầu. “Như đã nói, tôi là một nhà tổ chức đám cưới,” cô nói với bà ta lần nữa. “Đó là một phần công việc của tôi. Mặc dù thường thì gia đình làm là chính, còn tôi chỉ trợ giúp.” Cô nhớ tới đám cưới của Ashlyn và những nỗi lo lắng về chuyện xếp chỗ ngồi cho bố mẹ cô phù dâu vắng mặt.
“Tuyệt lắm...”
Nhưng ngay sau khi nói ra những lời này, Sarah chợt nhớ ra cô còn phải đến chỗ Lily. “Tôi có thể dành cho bà khoảng một giờ đồng hồ, nhưng còn những vị khách đến ăn tối thì sao?”
“Ồ, chúng ta không thể làm vào tối nay, chúng ta sẽ phải làm vào sáng mai.”
Sarah rất kiên quyết. “Tôi sẽ rất bận với Lily vào buổi sáng.” Bận như thế nào thì cô còn chưa biết. Lily nói cô ấy đã tìm được thợ làm tóc, chiếc váy cưới rất đáng yêu và họ sẽ dùng những chiếc xe gia đình để chở mọi người. Theo lý thuyết, nó sẽ ổn. Các đám cưới được vẽ ra trên lý thuyết bao giờ chẳng suôn sẻ. Chỉ những đám cưới thực mới không thể tiên đoán nổi.
“Hay là cô đến khi khách của tôi đã về? Khoảng mười giờ? Lúc đó có quá muộn với cô không?”
Vì Sarah cảm thấy bây giờ cô có thể lăn ra ngủ hàng tuần liền mà không thèm trở mình, thời điểm đó nhất định là quá muộn với cô, nhưng cô vẫn mỉm cười. “Vậy thì khoảng mười giờ tôi sẽ quay lại. Nếu bà có danh sách của tất cả những người đã được mời thì chúng ta sẽ không mất nhiều thời gian đâu.” Cô tha thiết hy vọng rằng lời cô nói đủ mạnh mẽ để khiến bà Boscastle tìm ra cái danh sách ấy.
Ngay khi lối thoát đã ở trước mắt, Sarah chợt nhớ ra một chuyện khác.
“Lều rạp đã được đưa đến chưa?”
“Rồi. Nó đang choán diện tích của cả khu vườn, nhưng tôi phải thú nhận rằng những luống hoa nở hàng năm của tôi trông giống như hoa trang trí cho đám cưới vậy. Ngày mai vài bà bạn của tôi sẽ đến trang trí bàn tiệc.” Bà mỉm cười. “Thật hữu ích khi có những người bạn khéo léo.”
“Tôi hoàn toàn đồng ý với bà, bà Boscastle ạ.”
***
Lily đang ngồi trên giường với một cuốn sổ - thứ mà cô đã cất giữ từ thời thơ ấu - trải ra trước mặt. Chiếc váy của cô được cất trong một cái túi treo trên lưng cửa. Trên giường còn có một cái rương mở nắp.
Lily tuột xuống khỏi giường và tới chỗ Sarah, choàng tay quanh cổ chị gái. “Sares! Chị đến làm em vui quá. Em đã rất cô đơn khi không có chị.”
“Chẳng phải em nên dành những lời ấy cho Dirk sao?” Sarah đáp lại cái ôm với sự trìu mến tương đương. “Em đã làm gì cậu ấy rồi?”
“Anh ấy đang ở chỗ Freddie, phù rể của anh ấy. Anh ấy vẫn ổn.” Lily thở dài. “Em không phạm phải một sai lầm khủng khiếp nào đấy chứ, đúng không, Sares?”
“Dĩ nhiên rồi!” Sarah nói, che giấu nỗi hoảng hốt bằng một cái ôm khác. “Em quen Dirk lâu như vậy, cậu ấy rất tuyệt vời, hai đứa đã sống hạnh phúc bên nhau. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Cô không nhắc đến chuyện Lily đang mang trong mình đứa con của anh ta - điều đó sẽ giống như một sức ép tâm lý. “Nhưng bà mẹ chồng của em quả là đáng sợ!”
Lily bật cười. “Bà ấy đáng sợ lắm đúng không? Bà ấy hẳn đã dọa chị sợ phát khiếp.” Cô thở dài. “Em không thể xoay xở được nếu không có chị, chị biết đấy.”
“Ồ, em có thể mà...”
“Ý em là, trong cuộc đời em. Chị đã luôn ở bên em; từ khi mẹ mất, chị đã gánh vác vai trò của mẹ. Chị đã rất xuất sắc, Sares ạ.”
Sarah cảm thấy cổ họng tắc nghẹn và những giọt nước mắt chực trào lên trong mắt cô. Cô ôm chặt Lily. “Ôi, cưng à! Chị chẳng xuất sắc chút nào hết, chị đã rất khó tính và hách dịch.”
Lily nhẹ nhàng đẩy chị mình ra và mỉm cười. “Ý em là thế đấy - các bà mẹ thường như vậy mà.”
“Đồ ngốc này!” Sarah nói. “Vậy, thật sự thì, em cảm thấy thế nào?”
“Ổn ạ, chỉ có điều...”
“Sao?”
“Trong chừng mực nào đó em cảm thấy hơi vô cảm.”
“Vô cảm?”
Lily gật đầu. “Hôm trước em vừa mới kiểm tra lại những cảm xúc của em với Dirk, để đảm bảo rằng em không phạm phải một sai lầm đáng sợ nào khác và...”
“Sao?” Sarah nắm chặt tay Lily để khuyến khích cô nói ra hết những gì cô đang lo lắng.
“Và em tưởng tượng rằng em đã nghe thấy chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra với Dirk.” Sarah định nói nhưng Lily ngăn lại. “Em không thể cảm thấy gì cả! Ý em nói vô cảm là thế đấy.”
Sarah nhẹ nhõm một chút. “Hoàn toàn bình thường. Nhiều cô dâu cũng kể với chị điều tương tự như thế. Đừng lo lắng. Đó chỉ là sự hoang mang khi ngày trọng đại đang đến gần thôi.” Cô ngừng lại. “Chị đã đến nhà mẹ Dirk. Bà ấy muốn chị quay lại và lập một sơ đồ chỗ ngồi với bà ấy. Bà ấy có biết sắp xếp một sơ đồ chỗ ngồi tốn bao nhiêu thời gian không chứ? Tại sao bà ấy lại không nghĩ về nó từ trước?”
“Bởi vì bọn em đã nói với bà ấy rằng bọn em không muốn có một sơ đồ chỗ ngồi!” Lily đứng bật dậy, để lộ cho Sarah thấy rằng bụng bầu của cô cuối cùng cũng đã bắt đầu nhú lên. “Bà già khó tính ấy đang làm cái quái gì vậy? Ngay từ đầu bà ấy đã cướp đoạt cái đám cưới này làm của riêng rồi.”
“Ồ, cưng à!” Sarah lại ôm em gái. “Không sao đâu. Nếu em thực sự không muốn một sơ đồ chỗ ngồi thì lát nữa chị sẽ nói với bà ấy điều đó. Nó sẽ miễn cho cả chị và bà ấy hàng giờ đồng hồ căng thẳng. Chị sẽ thuyết phục bà ấy. Em đừng lo.” Cô ngừng lại. “Nào, còn những chuyện khác đã đâu vào đấy hết chưa?”
Lily gật đầu. “Em nghĩ vậy. Ngày mai các phù dâu của em sẽ đến. Họ đều đã có váy. Họ sẽ làm tóc nhưng không được phép bới cao. Thợ làm tóc của em nói cô ấy chỉ có thể bới tóc cho một người thôi, và đó là em.” Lily nhìn chị gái. “Thật may là em đã được nói chuyện với Bron về vấn đề đó. Em sẽ tự trang điểm cho mình. Em đã tập rồi, và xét cho cùng, em biết rõ nhất rằng em muốn mình trông như thế nào.”
“Ồ, chị rất tự hào về em - em đã thực sự trưởng thành trong vài tháng qua, Lily ạ!”
“Em biết.” Lily thở dài. “Em không thích cái ý nghĩ này nhưng em cho rằng có lẽ đã đến lúc để em trưởng thành hơn một chút. Em sắp là một phụ nữ có chồng và làm một bà mẹ rồi.”
Sarah cười. “Em đã giải quyết xong chuyện âm nhạc chưa? Cho buổi tiệc chiêu đãi ấy? Chị biết em phải có tất cả những bài thánh ca mà gia đình Dirk muốn cho phần nghi lễ trong nhà thờ, nhưng em đã chọn ra được những bản em yêu thích chưa?”
“Rồi ạ. Dirk đã làm từ lâu rồi. Và bọn em đã thử hệ thống âm thanh trong lều rạp.”
Sarah ngồi lên giường. “Chị có thể xem quyển sổ của em không? Chị biết em đã làm một quyển về những cái váy, nhưng quyển này chứa đựng tất cả những ước mơ và hy vọng của em, đúng không? Nó có liên quan gì đến những thứ em sẽ có trong ngày cưới không?”
“Không hẳn, nhưng hồi đó em còn trẻ con mà. Nhưng em thích mê cái váy của em!” Cô nói thêm, tươi tỉnh hẳn lên. “Chị đã trả tiền công cho Elsa chưa? Em biết là em chưa trả.”
Sarah lắc đầu. “Bọn chị đã có một cuộc tranh cãi nho nhỏ về việc đó nhưng cô ấy sẽ không nhận một đồng nào. Cô ấy nói việc chị giúp cô ấy có được hợp đồng may váy cho Carrie đã là quá đủ rồi. Tội nghiệp cô ấy! Mãi đến phút cuối Carrie mới quyết định rằng cô ấy muốn cái váy nào, hay cô ấy muốn các phù dâu mặc gì. Trông họ sẽ dễ thương lắm, nhưng Elsa đã phải làm việc rất gấp gáp.”
Sarah cho phép mình dành vài giây để nghĩ về cô bé phù dâu của Ashlyn và bức ảnh mà Hugo đã chụp họ. Rồi cô gạt hình ảnh đó sang một bên và tập trung vào em gái. Bây giờ chưa phải lúc. Cô chỉ được tập trung vào một mình Lily thôi. “Em còn cần chị giải quyết việc gì khác cho em không?”
Lily gật đầu. “Mona khăng khăng rằng bọn em phải đứng vào hàng ngũ đón tiếp.”
“Chà, đó là điều bình thường mà.”
“Em thực sự không muốn những người biết em, bạn bè em và người thân, nhận ra rằng em đang mang thai.”
“Chiếc váy sẽ giấu được điều đó, và trông em không to lắm đâu.”
“Nếu dì Margaret thấy cái bụng nhô lên một tí xíu thôi, dì ấy sẽ nói, ‘Ăn cơm trước kẻng rồi à, con vịt con của dì? Tuyệt quá’!”
Sarah cười khúc khích dù biết rằng không nên. “Chị xin lỗi, nhưng giọng em nghe giống hệt dì ấy khi em nói thế.”
Lily cũng cười. “Nhưng chị phải hiểu là em không thể mạo hiểm để cho dì ấy nói ra điều đó khi em đang ở trong một hàng người đứng sát sạt nhau. Mona sẽ nghe thấy và bà ấy có thể nói gì đó.”
Sarah cân nhắc. “Em biết không, vậy chúng ta sẽ đứng thành hai hàng. Em và Dirk, và rồi, cách thật xa, là cha mẹ, các phù dâu, phù rể, ai đó.”
“Bà ấy sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó! Bà ấy quá khó tính. Bà ấy đúng là một kẻ hợm hĩnh.”
“Chị sẽ thuyết phục bà ấy. Giải thích rằng những người quý tộc thường làm thế.”
Lily lại cười. “Chị Sarah của em, chị lúc nào cũng đứng về phía em.”
“Có chị gái để làm gì chứ? Mà này, tối nay em định làm gì? Đi ngủ sớm? Xem DVD trên giường? Tắm nước nóng?”
“Em không biết.” Lily đột nhiên bật khóc. Không phải những giọt nước mắt đau lòng, kích động, mà là những giọt nước mắt to tròn, nóng bỏng, lặng lẽ, chảy tràn hai bên má.
“Ồ, cưng à, sao vậy?” Sarah ôm em gái. “Có chuyện gì thế em?”
“Em không biết! Chẳng có gì đặc biệt cả. Tất cả mọi thứ.”
“Em ăn gì chưa?”
Lily lắc đầu.
“Có lẽ đó là lý do em muốn khóc đấy. Chị sẽ đi mua gì đó,” Sarah nói, tỏ ra thực tế. “Cá tẩm bột và khoai tây chiên nhé?”
“Vâng, món khoái khẩu của em mà! Nhưng đừng cho giấm vào nhé, em không thích nó nữa.”
“Chúng ta sẽ xem phim Sex and the City hoặc thứ gì đó đại loại thế trong khi ăn, rồi chị sẽ tới giải thích với mẹ Dirk là em không muốn một sơ đồ chỗ ngồi và khuyên bà ấy sắp xếp hai hàng người đón tiếp.”
Lily ngước lên nhìn Sarah. “Chị sẽ không thể làm bà ấy đổi ý đâu. Bà ấy sẽ bắt chị - chúng ta - phải có một sơ đồ chỗ ngồi.”
“Em có buồn đến mức tan nát cõi lòng không nếu bà ấy bảo người ta phải ngồi ở đâu?”
“Không!” Lily rên rỉ. “Không đến nỗi thế. Nhưng chuyện đội ngũ đón tiếp thật sự làm em lo lắng.” Cô khịt mũi. “Bà ấy sẽ chết mất nếu bà ấy nghe người ta nhắc đến cái bụng bầu của em và em không muốn ngày vui của em bị phá hỏng bởi những trận cãi cọ.”
Em và tất cả các cô dâu khác đều mong vậy, Sarah nghĩ, nhưng hầu hết bọn em đều sẽ phải thất vọng thôi.
Đúng là bà Boscastle rất kiên quyết muốn mọi chuyện phải theo ý bà. Các vị khách đến ăn tối đã ra về và cái bàn ở bếp đã được dọn dẹp để họ làm việc.
“Lily nói với tôi rằng con bé và Dirk đã quyết định là chúng chỉ muốn mọi người ngồi ở bất cứ chỗ nào họ muốn,” Sarah cứng rắn nói. “Với những ai họ muốn.”
“Chúng còn trẻ người non dạ,” bà Boscastle nói, cũng cứng rắn như thế. “Chúng không biết những chuyện này quan trọng thế nào. Chúng ta sẽ làm việc đó cùng nhau. Tôi sẽ nhờ chồng tôi làm những cái nhãn ghi tên bằng máy tính của ông ấy vào sáng mai. Rồi chúng ta chỉ việc dán chúng lên những tấm thiếp đã gấp sẵn.”
“Việc đó khá tốn thời gian,” Sarah nói. “Bà có chắc là ông nhà sẽ không muốn làm những việc khác không? Chẳng hạn như kiểm tra rượu vang đã lạnh chưa? Những việc đàn ông như thế?” Ông Boscastle chưa xuất hiện. Nếu ông ta giống vợ, ông ta có thể có những ý định riêng.
“Không. Mấy bà thuộc hội phụ nữ, hay gì gì đó, sẽ sắp xếp rượu vang. Chí ít thì tôi hy vọng họ sẽ làm vậy. Họ có vẻ không có tổ chức lắm và hơi thiếu kinh nghiệm.”
Sarah kìm chế hết sức để không nói với bà ta rằng những người phụ nữ đó làm việc không vì cái gì cả, chỉ tính tiền thực phẩm, và rất nhiệt tình. Bà Boscastle không được phép biết về sự tiết kiệm của Lily và Dirk. Cô hy vọng chẳng qua là bà Boscastle quá khó tính, và thực sự thì những người phụ nữ đó chẳng có vấn đề gì cả.
“Họ sẽ làm tốt thôi. Và tôi sẽ giúp bà bày những tấm thiếp ghi chỗ ngồi lên các bàn nếu chồng bà làm chúng. Bây giờ chỉ còn vấn đề hàng ngũ đón tiếp là cần được giải quyết.”
Bà Boscastle lắc đầu. “Lily và Dirk nói chúng không muốn có một hàng ngũ đón tiếp nhưng tôi phải bác bỏ chúng. Những hàng ngũ đón tiếp là điều cần thiết.”
“Chúng đã khá lỗi thời rồi,” Sarah nói, thầm cầu mong lời nói dối này phát huy tác dụng. “Nhưng ngày nay nhiều... ờ... khách hàng thượng lưu của tôi thường chia hàng ngũ đón tiếp thành hai hàng. Dòng khách sẽ di chuyển nhanh hơn.”
“Hai hàng ư? Và làm thế nào mà dòng khách di chuyển nhanh hơn được?”
Vì Sarah cũng không biết, nên cô phải bịa ra. “Các thành viên trong gia đình thường nói chuyện với các cặp bố mẹ nhiều hơn, điều đó có nghĩa là mọi người sẽ phải đợi. Nếu họ tới chỗ cô dâu và chú rể trước, rồi mới quay sang bố mẹ hai bên gia đình, họ sẽ không thể rề rà được.” Sarah rất mừng vì không một ai, đặc biệt là Hugo, có thể nghe thấy những lời ngớ ngẩn này - chắc chắn anh sẽ cười ầm ĩ. Mặc dù cô nhận ra rằng nếu anh ở đây, cô sẽ cảm thấy khá hơn nhiều về toàn bộ chuyện này.
“Ồ, chà, nếu ngày nay người ta đang làm vậy...?” Bà Boscastle nhìn Sarah nghi vấn.
“Hôm nọ tôi mới giúp đỡ một đám cưới rất trang trọng và họ rất hài lòng với mọi chuyện.” Đây không phải là một lời nói dối, nó là sự thật - chỉ có điều nó chẳng liên quan gì đến hàng ngũ đón tiếp cả.
“Vậy thì được. Giờ thì, hãy bắt đầu với sơ đồ chỗ ngồi. Chồng tôi cũng bực mình giống tôi về chuyện để khách khứa ngồi lung tung. Cô có vẻ tháo vát đấy. Chúng ta chắc chắn sẽ làm xong việc này trong nháy mắt.”
Bà Boscastle cũng rất tháo vát - năng lực của bà cũng cao gần bằng sự hợm hĩnh của bà vậy - và công việc giữa họ đang tiến triển tốt. Nhưng sự trịch thượng của bà bắt đầu khiến Sarah khó chịu. Bà buông lời miệt thị đối với hầu hết mọi người. Tên người thân của Lily đều bị săm soi như thể bà đang cố gắng tìm ra một điều gì đó để biểu thị tầng lớp từ chúng.
Bà Boscastle rõ ràng đã quên rằng Sarah là chị gái của Lily, và tất cả những người mà bà ta đang khinh bỉ cũng là những người thân của cô. Hugo, người chưa bao giờ rời xa tâm trí Sarah, lại hiện lên trong óc cô, lần này có vẻ thật sự hữu ích.
Sarah bắt đầu nhắc đến tên của những người có tước hiệu một cách ngẫu nhiên như Hugo đã khiến Rupert làm thế khi họ đang cố gắng thuyết phục Carrie tổ chức đám cưới ở Somerby. Dù không nói thẳng ra, nhưng cô cố gắng ám chỉ rằng đó là tên những người thân của cô và Lily. Từ đó bà Boscastle trở nên thân thiện hơn nhiều. Sarah không hẳn nói dối - Dì Margaret, một người cực kỳ thiếu tế nhị, chắc chắn sẽ tiết lộ bí mật của Lily với cả thế giới, thật sự là một Công nương. Bà Boscastle rất thích điều đó.
Khuya lắc khuya lơ Sarah mới lái xe về nhà Lily. Cô tự mở cửa vào và thấy em gái đang ngủ rất say trên sofa, ti vi vẫn đang bật không. Mặc dù cảm thấy hơi áy náy, nhưng Sarah quyết định không đánh thức cô dâu tương lai. Sau khi đảm bảo rằng Lily sẽ không bị cảm lạnh trong đêm, cô trèo lên giường. Dù gì thì Lily và Dirk cũng sẽ có một cái giường đôi đáng yêu để ngủ vào đêm mai.
Mọi người ở Somerby đều dậy sớm. Bron nhón chân đi vào bếp để pha một tách trà trước khi tiếp tục với việc phủ kem thì thấy Fenella và Elsa đã ở đó. Fenella đang lo lắng.
“Tôi chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng Sarah đã dặn tôi rằng thợ trang trí hoa phải có mặt ở đây muộn nhất là bảy giờ - có rất nhiều việc phải làm. Nhà nguyện, phòng khách, phòng ăn, tất cả bọn chúng đều cần được trang hoàng lộng lẫy.”
“Còn hoa cho cô dâu?” Bron hỏi.
“Ơn Chúa là Carrie sẽ tự mang chúng theo. Tôi không nhớ là tại sao, nhưng chúng được làm riêng. Mandy nói cô ấy sẽ lo liệu chuyện đó.”
“Giờ mới bảy rưỡi,” Elsa nói, kiểm tra cái đồng hồ lớn ở bếp. “Có lẽ họ đã bị lạc.”
“Cô có phải làm gì nhiều với những cái váy không, Elsa?” Bron hỏi, rót nước sôi vào một túi trà.
“Không, chúng gần như xong xuôi rồi. Tôi chỉ hy vọng Carrie không đến quá muộn. Tôi vẫn cần cô ấy mặc thử lần cuối và có vài viên pha lê cần được đính sau khi tôi hoàn thiện việc sửa sang. Chị có nhớ là mấy giờ cô ấy phải tới đây không?”
“Tôi nghĩ Sarah nói là khoảng bốn giờ,” Fenella trả lời. “Cô ấy không thể đến sớm hơn.”
“Ôi Chúa ơi, thế thì tôi sẽ không có nhiều thời gian để làm tóc và trang điểm cho cô ấy,” Bron nói. “Cô có lẽ sẽ cần nửa tiếng với cô ấy, đúng không, Elsa? Nhưng ít nhất thì cái bánh lúc ấy đã được hoàn thiện và tôi có thể tập trung hoàn toàn vào cô dâu.”
“Hầu hết các cô dâu đều cần hơn hai tiếng để chuẩn bị,” Elsa đồng ý, bắt đầu thấy bực bội, mặc dù sau đó cô dịu đi một chút khi Fenella xin lỗi và nói là cô ấy đã đọc nhầm những hướng dẫn của Sarah và Carrie sẽ đến tầm ba giờ.
Rồi điện thoại reo và cả ba người phụ nữ giật nảy mình. Fenella lao ngay tới chỗ điện thoại và những người còn lại lắng nghe với vẻ lo lắng từ lúc họ nghe Fenella nói, “Cô có chắc là cô không sao không?”
Đó có thể là Sarah đang thông báo rằng một chuyện tồi tệ đã xảy ra với cô ấy.
Ở đầu dây bên này, Fenella chỉ nói những lời vắn tắt như thể trêu ngươi, và chỉ sau một vài phút căng thẳng Bron và Elsa đã khám phá ra thảm họa là gì.
“Tôi biết ngay mà!” Fenella nói, đặt hai bàn tay lên thái dương, mắt nhắm lại. “Đó là thợ trang trí hoa. Cô ấy bị tai nạn. Cô ấy không thể đến được. Cô ấy không sao nhưng chiếc xe tải không thể lái được nữa và những bông hoa đều bị nghiền nát hết.”
Có một thoáng im lặng kinh hoảng. Rồi Elsa nói, “Gọi điện cho Sarah đi. Cô ấy sẽ biết ai đó. Đừng lo. Chúng ta có thể giải quyết chuyện này.”
“Phải đấy,” Bron đồng ý. “Chúng ta là một nhóm. Chúng ta có thể giải quyết bất cứ chuyện gì.”
Họ nhận ra đây là một thảm họa đối với Fenella hơn là với họ. Những bông hoa là nhân tố thiết yếu để Somerby thực sự tỏa sáng. Nếu tạp chí Người nổi tiếng chụp ảnh nó khi nó không ở trong tình trạng lộng lẫy nhất, sự quảng bá tuyệt vời về một đám cưới của người nổi tiếng sẽ hoàn toàn trở nên vô ích. Chưa kể việc Carrie sẽ nổi đóa lên với Sarah.
“Được rồi,” Elsa nói tiếp, ra hiệu cho mọi người im lặng. “Tôi đang gọi cho Sarah đây. Tôi hay chị sẽ kể với cô ấy?” Cô hỏi Fenella khi đợi điện thoại kết nối.
“Để tôi,” Fenella nói và cầm lấy cái điện thoại đang được chìa ra. “Nào, Sarah! Trả lời đi! Chết tiệt, nó chuyển sang hộp thư thoại.”
“Để lại một lời nhắn đi. Nói cho cô ấy biết chuyện này khẩn cấp thế nào!” Bron nói.
Khi Fenella đưa trả Elsa chiếc điện thoại, Bron đứng dậy để pha thêm trà.
“Thôi được rồi,” Elsa nói, “trường hợp xấu nhất là chúng ta không có thợ trang trí hoa, vậy thì chúng ta phải tự làm. Những địa điểm nào là quan trọng nhất?”
“Nhà nguyện,” Fenella nói. “Bron à, những cái bánh giả hình cây của cô giúp chúng ta không cần trang trí quá nhiều ở phòng ăn. Ít nhất thì, chúng ta chỉ cần một ít hoa ở đó. Hai cô đã trang trí hoa bao giờ chưa?”
Họ lắc đầu. “Nhưng chúng tôi đều tháo vát và có tính nghệ sỹ, chúng tôi có thể làm những việc như thế nếu cần,” Bron nói. “Chúng tôi không thể làm cho Sarah - hoặc Carrie - thất vọng.
Dù thế nào chúng tôi cũng sẽ làm được.”
Điện thoại của Fenella bắt đầu vang lên giai điệu của bảnFür Elise. “Sarah à? Ơn Chúa!” Cô giải thích vấn đề, lẩm bẩm ừ ừ vài lần và ghi lại một số điện thoại.
“Cô ấy cho tôi tên của một thợ trang trí hoa khác. Đó là người đã cung cấp hoa cho cái đám cưới mà hai cô đã tham gia vào tháng Sáu ấy? Sukie gì đó?”
“Tôi không nghĩ chúng tôi từng gặp cô ấy, nhưng những bông hoa ở đám cưới của Ashlyn rất tuyệt vời,” Elsa nói, hơi thất vọng khi mất đi cơ hội tạo ra các tác phẩm ngẫu hứng bằng hoa - cô thích có một thử thách.
“Tôi hy vọng cô ấy có thể đến được,” Bron nói. “Có thể lúc này cô ấy đang ở một đám cưới nào đó.”
“Chúng ta sẽ biết điều đó ngay đây,” Fenella nói. “Điện thoại đang đổ chuông. Sukie à? Cô có bận gì không? Chúng tôi có một trường hợp khẩn cẩp vô cùng quan trọng!”
Vì phần lớn những gì Fenella nói có vẻ là những hướng dẫn chỉ đường và thi thoảng có nhắc đến hoa, nên Bron và Elsa đoán rằng Sukie đang trên đường đến đây. “Chúng ta cũng có thể làm được mà,” Elsa nói. “Giữa chúng ta với nhau.”
“Chúng ta sẽ không làm được nếu không có hoa,” Bron nói. “Tôi không biết cô có để ý không nhưng hiện tại quanh đây chẳng có hoa cỏ gì nở cả. Khu vườn này rõ ràng không được chăm sóc đúng mực.”
“Xong rồi,” Fenella nói, dập máy. “Cô ấy đang trên đường đến đây - nghe giọng cô ấy dễ thương khủng khiếp - nhưng cô ấy nói có lẽ cô ấy sẽ không thể mua đủ hoa trong thời gian gấp gáp như thế. Cô ấy sẽ cố gắng hết sức nhưng chúng ta phải kiếm được càng nhiều dây thường xuân càng tốt, để bổ sung cho chúng. Thứ đó thì chúng ta có nhiều lắm. Ơn Chúa là Carrie muốn những sự bài trí kiểu đồng quê truyền thống nên chúng ta không cầnstrelitzia[65] hay thứ gì đó đại loại thế. Chúng còn được gọi là hoa Chim thiên đường ấy,” cô giải thích với hai cô gái đang ngơ ngác.
[65] Một loài hoa Nam Phi rất đẹp, được đặt theo tên của công quốc Mecklenburg-Strelitz - sau thuộc về nước Đức.
Đúng lúc đó James xuất hiện, tìm trà và bánh mỳ nướng, “Ôi, James, thợ trang trí hoa bị tai nạn,” Bron nói.
“Đúng vậy.” Fenella quay sang anh. “Anh đã rất xuất sắc với những cái cây giả, anh nghĩ anh có thể thu thập những dây thường xuân cho chúng tôi không? Thợ trang trí hoa cần nó để độn thêm cho những bông hoa. Thứ mà chúng tôi không có nhiều.”
“Tôi không nghĩ vậy,” James nói khi đã nắm được tình hình. “Hiển nhiên là khu vườn đã bị bỏ bê khá lâu, nhưng nếu cô đang tìm những thứ to lớn, màu mè, thì có vài cây ô rô rất tuyệt vời - nó còn có cái tên nôm na là ‘quần ống túm của con gấu’ ấy...” Cảm nhận rằng các khán giả của anh vẫn chưa hình dung ra nó, anh tiếp tục, “Chúng có những cụm hoa dạng bông màu tím hồng và cực kỳ có hiệu quả trong việc trang trí hoa.”
“Dĩ nhiên là anh sẽ biết điều này,” Bron lẩm bẩm, cảm thấy mình hơi ngốc nghếch vì đã không nghĩ ra sớm hơn.
“Và có một cây hồng lá đỏ với những chùm quả đỏ mọng duyên dáng. Nếu kết chúng thành từng bó lớn thì trông chúng sẽ thật tuyệt vời.”
“Nghe này, James,” Fenella nói, “Tôi rất mừng vì anh biết về nó và việc nó nằm ở đâu đó trong khu rừng kia, nhưng nếu anh có thể cắt về một ít, cùng một tải dây thường xuân, thì chúng tôi sẽ rất vui sướng. Sau đó Sukie sẽ làm những gì có thể với nó.”
“Nếu tôi có thứ gì đó để bỏ vào bụng trước...”
“Dĩ nhiên rồi!” Bron lao đến bên thùng bánh mỳ mà cô đã được chỉ cho lúc nãy, sẵn lòng giúp anh. “Để tôi làm cho!”
“Cô thật tuyệt vời,” Fenella nói. “Giờ thì còn chuyện gì không ổn nữa nào?” Điện thoại của cô lại reo và sự căng thẳng trong phòng lại tăng vọt lên. “Sarah à? Ừm, Sukie đang trên đường đến đây. Quả là một người phụ nữ dễ thương. Và James nói trong vườn có rất nhiều thứ mà tôi đã không để ý tới.”
Họ nói chuyện thêm một lúc nữa và rồi Fenella ngắt máy. “Sarah đang làm những cái thiếp ghi chỗ ngồi. Hình như ban đầu họ không định dùng chúng nhưng bây giờ lại muốn có chúng; nó hoàn toàn là một việc được quyết định vào phút chót. Giọng cô ấy vẫn khá điềm tĩnh, nhưng vẫn chưa đến chín giờ mà. Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra kể từ bây giờ cho đến...”
“Đừng nói thế!” Elsa nói. “Nhỡ đâu Carrie đến muộn thật và tôi không có đủ thời gian để hoàn thiện chiếc váy của cô ta thì sao?”
“Ồ, tôi chắc chắn cô ấy sẽ không đến muộn trong ngày cưới của chính mình, cô ấy là người chuyên nghiệp mà!” Bron nói, và nhìn quanh. Mọi người đang nhìn cô chằm chằm. “Gì thế? Ồ, xin lỗi - mọi người nghĩ tôi đang ‘nói trước bước không qua à’?”
***
Viên pha lê cuối cùng được đính vào bông hoa làm bằng kem cuối cùng. Chiếc bánh đã được hoàn thành. Hugo, người dường như có mặt ở khắp nơi với chiếc máy ảnh, chụp một loạt hình, chủ yếu là những lúc cô đang thè lưỡi tập trung, Bron cảm thấy như vậy.
“Tuyệt lắm, Bron,” anh nói. “Rất xuất sắc. Cô có định chuyển sang sự nghiệp làm bánh không vậy?”
“Có lẽ là không, nhưng đó là nghề tay trái của tôi. Giờ thì tôi có thể đi giúp James được rồi.”
“Chỉ một tấm cuối cùng nữa thôi... cảm ơn.”
***
“Mọi chuyện thế nào?” Bron hỏi Fenella, người đang giữ thang cho James.
“Ờ, những người phục vụ tiệc đã đến, họ có vẻ được đấy.”
“Tốt lắm. Còn về những bông hoa?”
“Sukie đã đến với một xe tải chở đầy hoa, nhưng cô ấy nói cô ấy vẫn cần dây thường xuân bởi vì chúng ta cần quá nhiều. Cô ấy đã nhờ Elsa kết những bó hoa nhỏ để bày trên bàn tiệc. Với những gì James tìm được trong vườn, tôi nghĩ sẽ không ai biết được đã từng có một rắc rối nảy sinh. May mắn là Carrie không đưa ra những yêu cầu quá chi tiết.”
“Mấy giờ thì cô ấy phải đến đây?” Bron giúp gỡ một dây thường xuân dài mà James đã bóc ra khỏi bức tường.
“Mười lăm phút trước. Elsa đang phát điên lên. Sukie đã lôi kéo cô ấy cùng làm việc để khuyến khích cô ấy đốt cháy năng lượng dư thừa.”
“Tôi có thể giúp Sukie, nếu cô ấy cần tôi. Tôi cũng chẳng có mấy việc để làm cho đến khi Carrie tới đây, và rồi Elsa và tôi sẽ phải đánh lộn với nhau để tranh giành cô ấy mất.”
“Thật ra, nếu cô có thể giữ cái thang, tôi sẽ đi kiểm tra xem mọi chuyện đang diễn ra thế nào. Nếu Rupert đáng ghét để tôi giữ lại cái giàn giáo lưu động, thì lúc này James đã tự mình xoay xở ổn thỏa rồi.”
“Dù sao thì tôi cũng tự mình xoay xở ổn thỏa được mà,” James nói từ bên trên.
“Không. Những cái thang rất nguy hiểm,” Fenella kiên quyết. “Tôi sẽ đi lấy cái bánh ngọt mà tôi đã làm hôm trước, để cho chúng ta lót dạ. Tôi đã quên ăn trưa.”
“Tôi không nghĩ là James thích bánh ngọt,” Bron nói.
“Tôi muốn ăn sandwich hơn,” anh nói, mỉm cười với họ. “Tôi cũng chưa ăn trưa.”
“Chúa ơi,” Bron nói, sau khi Fenella đã đi khỏi, “hẳn là anh đã gỡ toàn bộ đám dây thường xuân của cả tòa nhà.”
“Ờ, tìm được cái thang đã mất một lúc lâu và Rupert đột nhiên phát hiện ra một bụi hồng nằm ở vị trí có nguy cơ làm rách váy cưới của cô dâu. Tôi đã phải xử lý việc đó trước.”
“Ơn Chúa vì có anh ở đây. Và ban đầu anh chỉ nghĩ là anh chở giúp tôi đến đây thôi chứ!”
“Đó không phải là lý do duy nhất,” anh nói. “Được rồi, giờ thì tôi xuống đây. Giữ cho chắc nhé và đừng để tôi giẫm lên tay cô.”
Bron nhìn anh xuống thang, cố gắng không để ý rằng hôm nay chiếc quần jean của anh hơi bó hơn và mới hơn bình thường. Nó khiến anh trông bảnh bao hơn.
***
Bron và Elsa đang gấp gáp rửa tay. Carrie đã đến, muộn nửa tiếng, và họ đều đang mong cô ấy.
Bron cười, hơi kích động. “James và tôi đang khiêng cái thang quay lại kho thóc chỗ nó được cất. Đúng lúc đi ngang qua cái chuồng heo của tôi thì chúng tôi nghe thấy tiếng xe. Anh ấy đột ngột quay lại và chiếc thang va thẳng vào cửa sổ! Bây giờ giường tôi phủ đầy mảnh kính vỡ.”
“Thật là khủng khiếp!” Elsa nói. “Thế cô đã làm gì rồi?”
“Chẳng làm gì cả! Tôi chỉ chạy te tái lên đây.”
“James sẽ xử lý chuyện đó à?”
“Tôi không biết. Nhưng bây giờ tôi chẳng có thời gian để lo lắng về chuyện đó. Điều thật sự khủng khiếp là, lúc ấy chúng tôi đang rất vui vẻ, tôi đã định nói gì đó nhưng...” Chuyện xảy ra khá nhanh và cô đã phải chạy vội lên đây để chuẩn bị cho Carrie.
“Ôi, Bron... thôi, đừng bận tâm, ít nhất thì lát nữa cô vẫn sẽ có cơ hội gặp anh ấy.” Elsa thở dài.
“Laurence đã liên lạc với cô chưa?” Bron hỏi.
“Chưa, lâu rồi tôi chẳng nghe được tin gì từ anh ấy,” Elsa nói khi cô lau khô tay. Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về điều đó. “Được rồi, tôi nghĩ tôi đã sạch sẽ. Tôi nên đi tìm Carrie. Rupert nói tâm trạng cô ấy không tốt lắm.”
Bron nhăn mặt. “Thần kinh tôi như đã đứt rời hết cả. Tiếng kính vỡ là thứ âm thanh khiến ta lạnh cả sống lưng.”
“Tôi nghe thấy Fenella gọi điện cho Sarah. Carrie không vui khi không thấy Sarah ở đây. Mặc dù cô ấy biết về đám cưới của Lily, nhưng cô ấy vẫn mong Sarah ở đây vì cô ấy.”
Bron liếc nhìn đồng hồ. “Bây giờ chắc cô ấy đã rời đi rồi, cô có nghĩ vậy không?”
Elsa nhún vai. “Chắc chắn là họ còn chưa bắt đầu những bài phát biểu. Lily kết hôn lúc hai giờ - ít nhất họ cũng phải mất một tiếng đồng hồ cho phần nghi lễ, những bức ảnh và việc quay lại nhà.”
“Cô ấy sẽ không đến được à? Có nghĩa là một mình chúng ta sẽ phải đương đầu với một siêu sao gắt gỏng!”