“Anh chắc chắn là đã đưa cho tài xế đúng địa chỉ chứ?” Sarah đang ngồi bên cạnh Hugo khi họ lái xe đến Somerby. Giờ đang là giữa hè và vùng ngoại ô thật sum sê, một phần là nhờ cơn mưa bất chợt đang trút xuống quanh họ. Sarah cầu mong nó sẽ tạnh sớm.
“Anh ta có mã bưu điện, anh ta có vệ tinh hoa tiêu, và tôi đã cho anh ta vài chỉ dẫn cơ bản. Anh ta sẽ ổn thôi.”
“Vệ tinh hoa tiêu thi thoảng vẫn gây ra những chuyện điên rồ.”
“Tôi biết.”
“Và cả Mandy lẫn Carrie đều không thể giúp được gì nếu anh ta nhầm đường.”
“Có lẽ thế, nhưng anh ta sẽ không bị nhầm đường. Anh ta sẽ rất kinh nghiệm, chuyên nghiệp. Đừng lo, Sarah, cô hãy thư giãn đi.”
Sarah thở ra một hơi thật mạnh và nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tôi sẽ yên tâm hơn nếu tôi có thể gửi đến họ một tài xế mà tôi biết. Giá mà họ thông báo cho chúng ta sớm hơn.”
“Mãi tới gần sát ngày thì Carrie mới biết là cô ấy sẽ tới đây. Cô ấy không thể biết sớm hơn.”
“Và tội nghiệp cho Fen, chị ấy phải vội vàng chuẩn bị bữa trưa cho tất cả chúng ta. Mặc dù tôi cho rằng chị ấy có đủ thời gian để thuê những người phục vụ tiệc, nếu chị ấy cảm thấy cần.”
“Ừm.” Hugo rõ ràng không lắng nghe. Anh đã nghe toàn bộ những lời than vãn này vài lần rồi và biết rằng một câu trả lời là hoàn toàn không cần thiết.
“Và ngôi nhà sẽ như thế nào trong màn mưa này chứ!”
Hugo liếc nhìn cô, cho cô cơ hội được thấy nụ cười nửa miệng quyến rũ của anh. “Ướt nhẹp chứ sao! Thôi đừng lo lắng nữa. Sẽ ổn thôi mà.”
Cô đã cảm thấy đỡ lo lắng hơn về chuyến viếng thăm Somerby đột ngột của Carrie và Mandy (mà vì nó, cô đã bị gọi đến đây), nhưng cảm giác khó chịu dâng lên trong cô khi cô bắt gặp đôi mắt nheo lại và khuôn miệng gợi cảm của anh chẳng giúp ích được gì cho tâm trạng của cô. Tại sao cô có thể phản ứng như vậy với anh khi trong đầu cô đang bộn bề lo nghĩ và cô đã tự dặn lòng rằng anh là một điều cấm kỵ? Hai cái đám cưới chết tiệt trong cùng một ngày đáng lẽ đã là đủ để ngăn cô có những cảm xúc không phù hợp với một người đàn ông không phù hợp như thế chứ nhỉ? Tại sao tâm trí cô vẫn còn khoảng trống cho một điều gì đó không phải là công việc trước mắt? Cô có thể nhận ra sự cảnh giác của cô đang kém dần đi. Anh quá hấp dẫn và quá khéo léo với việc xoa dịu những nỗi sợ hãi của cô, cô cảm thấy khó mà không thắc mắc “Nhỡ đâu?”
Và cô không thể ngừng nghĩ về cuộc triển lãm của anh. Chất lượng các tác phẩm của anh, việc vài bức ảnh của anh đã được bán trước cả khi cuộc trưng bày được mở cửa, khiến cô thực sự kinh ngạc. Anh quá tài năng. Thế mà anh lại đang ở đây, giúp cô với một đám cưới, dẫu là đám cưới của một người nổi tiếng. Rồi cô nghĩ về Electra và lại thấy thất vọng. Không chỉ vì sự tồn tại của cô ta, và chuyện anh đã đính hôn với cô ta, mà còn vì thực tế rằng cô ta có vẻ không hợp với anh chút nào. Anh yêu trẻ con: cô đã thấy anh ở bên chúng, và cô đã thấy anh chụp ảnh chúng. Và anh vừa mới kể cho cô nghe về đứa cháu trai và đứa cháu gái của anh khi họ rẽ vào đường cao tốc. Khuôn mặt anh bừng sáng khi anh nhắc đến chúng. Anh đang làm gì với một người phụ nữ quan tâm đến cơ bụng của cô ta hơn là trở thành một bà mẹ vậy? Nếu cô nghĩ họ sẽ hạnh phúc bên nhau, có lẽ mọi chuyện đã dễ dàng hơn.
“Cầu mong trời tạnh mưa!” Cô rên rỉ, dùng cơn mưa làm cái cớ cho tâm trạng chán chường bất ngờ của mình.
“Tôi nghĩ bầu trời đang sáng dần lên ở đằng kia,” anh nói, rồi chỉnh tốc độ cần gạt nước ở kính chán gió lên mức cao nhất.
Ngôi nhà vẫn xinh đẹp, Sarah nghĩ khi họ tới gần đủ để nhìn thấy nó. Nằm trên một ngọn đồi nhỏ, giữa vùng đồng cỏ và những bụi cây, trông nó như một bức tranh được làm sinh động thêm bởi những giọt mưa đang tí tách rơi trên những nhành lá. Trước cửa nhà có hai chiếc xe lớn màu đen đang đỗ, chứng tỏ rằng Carrie và đoàn tùy tùng của cô ấy đã đến. Sarah cứ hy vọng cô và Hugo sẽ tới trước, nhưng chí ít những người kia đã tìm thấy nơi này.
Hugo dừng xe ở chân lối xe chạy. “Hãy dành một phút riêng tư để thưởng thức sự tĩnh lặng trước khi chúng ta vào nhà, được chứ?” Anh mỉm cười trấn an cô và một lần nữa bụng dạ cô lại xốn xang. Tại sao lúc nào anh cũng quá tử tế với cô như vậy?
Sarah hạ kính cửa sổ. Hương vị mùa hè lan tỏa vào trong xe. Cô không thể nhận ra một thứ mùi riêng biệt nào, nhưng sự hòa quyện này thật tuyệt vời. Đâu đó có tiếng chim hót, một âm thanh đơn độc giữa những tiếng nước vỗ lộp độp trên mặt lá. Nếu không phải đang mặc bộ đồ đi làm lịch sự, và có một cái áo mưa hay thứ gì đó đại loại thế, cô sẽ lao ngay ra ngoài và hít ngửi không khí này ở một khoảng cách gần gũi hơn, nhưng cô không thể.
Không ai nói gì trong vài phút cho đến khi Hugo lên tiếng, “Chúng ta đi tiếp nhé?”
“Từ từ đã.” Sarah muốn ngồi yên trong xe, lắng nghe tiếng mưa rơi và tiếng chim hót trước khi phải quay lại làm một nhà tổ chức đám cưới uy tín như mọi ngày. Nhưng cô cũng không thể làm thế. Cô hít một hơi thật sâu và nói, “Giờ thì chúng ta nên đi thôi.”
Hugo xoay chìa khóa khởi động và họ lái xe lên ngôi nhà.
Fenella hẳn đã nghe thấy tiếng xe. Cô chạy vội ra ngay lúc họ tới cửa chính và mở cửa xe trước cả khi động cơ tắt hẳn. “Ơn Chúa vì hai người đã đến, mọi chuyện không ổn chút nào. Chắc là họ đã phi như bay đến đây! Chúng tôi chưa thực sự sẵn sàng, mà tôi đã dậy từ lúc năm giờ cơ đấy.”
Fenella trông thanh lịch nhưng căng thẳng trong chiếc quần lụa, chiếc áo đồng bộ và một cái áo khoác mềm mại. Chiếc áo được nhét một nửa vào trong quần như thể cô đã bị làm phiền khi đang mặc đồ.
“Sẽ ổn thôi,” Sarah nói, ngạc nhiên trước giọng nói điềm tĩnh của mình. “Đừng lo. Chúng ta chỉ cần khơi gợi sự hứng thú cho cô ấy.”
“Họ đang càu nhàu về tình trạng của mọi thứ trong đó. Đó không phải là khung cảnh truyền thống mà Carrie muốn, và tôi không biết là còn những gì nữa!”
“Đừng lo, Fen,” Hugo nói, trao cho cô một cái ôm bè bạn. “Có nhà tư vấn Hugo ở đây rồi. Anh ta sẽ giải quyết được mọi chuyện.”
Fenella bật cười khúc khích khi cô nhìn Sarah. Không nghi ngờ gì nữa, anh chính là người mang lại sự bình yên.
Carrie, Mandy và hai người đàn ông mà Sarah không biết đang đứng trong phòng ăn. Sarah có thể thấy rằng sàn nhà đã được lát những phiến gỗ ép sơn trắng và trông thật tuyệt vời, nhưng căn phòng có vẻ lạnh lẽo và Carrie, mặc một chiếc áo hai dây, đang xoa xoa hai cánh tay. Mandy cũng ăn mặc như thế và họ có vẻ không hài lòng. Một ngày mùa hè ẩm ướt ở Anh ắt hẳn khiến họ thấy giá rét. Sarah biết cô sẽ phải tìm một thứ gì đó cho họ mặc nếu không họ sẽ không bao giờ đồng ý bất cứ điều gì.
“Ồ, chào cô! Sarah! Cuối cùng thì cô cũng đến,” Carrie nói, bước tới và hôn Sarah.
Sarah cảm nhận được sự trách móc của cô ấy - không chỉ vì cô đã giới thiệu địa điểm không thích hợp này mà còn vì cô đến muộn. “Và Hugo!” Anh nhận được một sự tiếp đón nồng ấm hơn, có lẽ vì vòng tay anh rất ấm áp mà cô ấy thì đang lạnh.
“Rất xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ,” anh nói khi buông cô ấy ra. “Chúng tôi bị tắc đường quá kinh khủng ở Hereford.”
Trong khi Hugo đang nói chuyện với Carrie và Mandy và xoa dịu họ, Sarah chạm vào tay áo Fenella. “Chị có một, hai cái khăn len hay áo khoác len hay thứ gì đó tương tự cho họ mượn không? Họ sẽ không chọn nơi này nếu họ thấy lạnh.”
Fenella chỉ do dự trong một thoáng. “Khăn len à. Tôi có nhiều lắm. Tôi thường được người ta tặng mà. Tôi sẽ quay lại ngay.”
Đúng như lời nói, cô quay lại trong khi Hugo vẫn đang pha trò cho Carrie và Mandy cười.
“Này, các quý cô, mỗi người lấy một cái đi,” cô duyên dáng nói, như thể việc phân phát khăn san ở những ngôi nhà miền quê nước Anh là điều hoàn toàn bình thường.
Carrie và Mandy vui mừng và cảm kích. Fenella đã lựa chọn những chiếc khăn có màu sắc hợp với họ.
“Xin lỗi,” Hugo nói với hai người đàn ông mặc com lê tối màu, “Tôi là Hugo Marsters, nhiếp ảnh gia của các ngôi sao.” Anh cười to để tỏ ra là mình đang đùa. Hai người đàn ông không cười đáp lại.
“Chúng tôi là luật sư của Carrie,” một người nói và tiếp tục giới thiệu về mình và đồng nghiệp. “Chúng tôi tới đây để đảm bảo rằng Carrie không bị hớ.”
Một người trong số họ có nụ cười điêu luyện như Hugo nhưng nó không có tác dụng gì với Sarah. Cô chỉ cười với vẻ vô tư, giả vờ rằng mọi chuyện đều tuyệt vời và đều diễn ra như cô đã định. “Tôi cứ nghĩ đó là công việc của tôi!” Rồi cô đặt tay lên cánh tay áo khoác cashmere của Fen. “Fen, chúng tôi có đến đúng lúc ăn trưa không vậy?” Cô cũng có thể tỏ ra duyên dáng.
“Chúng tôi đang nấu nó trong bếp,” Fenella nói. Sự vui vẻ giả tạo của cô ít thuần thục hơn của Sarah. “Tôi nghĩ ở trong đó sẽ ấm cúng hơn. Chiếc bếp Aga đang hoạt động hết công suất.”
Khi đoàn người nối đuôi nhau đi xuyên qua ngôi nhà, Sarah có thể thấy nó đã được sửa sang rất nhiều kể từ lần cuối cô nhìn thấy nó. Nhưng thay vì những tiếng “ồ” “à” ngưỡng mộ mà cô đang mong đợi, Sarah nghe thấy những tiếng rì rầm phản đối. Sự lo lắng làm ruột gan cô quặn thắt và cô hy vọng Fenella đã mời nhóm Carrie uống rượu vang. Nếu Carrie từ chối Somerby, một nơi toát lên vẻ thanh lịch thượng lưu, thì cô biết tìm đâu ra một chỗ mà cô ấy sẽ thích chỉ trong vòng một tháng bây giờ? Nếu Carrie đã uống một, hai ly gì đó, tâm trạng cô ấy có thể tích cực hơn.
Căn bếp lớn là hiện thân của sự quyến rũ trong những điền trang ở vùng đồng quê, cô nghĩ. Fenella và Rupert rõ ràng đã dồn nhiều tâm huyết để tạo cho nó vẻ đẹp như trong tranh vẽ nhưng vẫn rất thiết thực và theo đánh giá của cô, họ đã làm được điều đó một cách xuất sắc.
Một loạt những cái nồi, chảo và đồ dùng nhà bếp, cả đồ cổ lẫn hiện đại, được treo trên bức tường bên trên chiếc bếp Aga và bếp lò. Những cái bát có đáy bằng đồng, những cái chảo nhỏ, những cái nạo pho mát, những thanh xát nhục đậu khấu, một cái giỏ đựng trứng bằng dây kim loại có hình gà mái, những cây đánh trứng, những cái môi, những cái vợt hình nón được treo bên cạnh những cái bàn xẻng, rá, thìa và một dây tỏi.
Cái chạn bát xây liền tường khổng lồ trưng bày một bộ sưu tập lớn gồm những cái khuôn làm thạch bằng sứ, những cái đĩa cổ to lớn dùng để đựng thức ăn, một bộ đĩa đựng bánh mì bằng thiếc và một bộ đĩa lót tách dùng trong bữa sáng. Một số trong chúng là đồ gốm sứ Majolica có màu sắc tươi sáng, số khác là những mẫu mã cổ điển của Anh đã bị phai màu. Không thứ gì trong số chúng đồng bộ với nhau nhưng tất cả đều có chất lượng tốt. Treo trên những cái móc là những cái bình có tay cầm và những cái ca và trên cùng là một cái giỏ đựng đầy hoa. Theo ý kiến của Sarah, đó là căn bếp mơ ước của một biên tập viên tạp chí. Cô chỉ hy vọng Carrie và đoàn tùy tùng của cô ấy đánh giá cao nó.
Chiếc bàn dài đã được bày biện cho bữa trưa và Rupert, đeo một cái tạp dề kẻ sọc và nở một nụ cười tươi rói, lấy một khay thịt nướng khổng lồ ra khỏi lò.
“Chào mừng đến với Somerby!” Anh thốt lên. “Tôi nghĩ vì hôm nay là một ngày nhớp nháp nên chúng ta sẽ ăn món thịt bò nướng đúng điệu. Nuôi tại gia. Với khoai tây nướng và bánh pudding Yorkshire.”
“Ơ, Carrie không ăn thịt đỏ,” Mandy nói.
“Thật là vô lý!” Rupert nói. “Cô sẽ không từ chối món thịt bò sạch được chăn nuôi trên những vùng đồng cỏ nước Anh đấy chứ. Nó chứa đầy những chất dinh dưỡng mà cô không thể có được bằng một phương cách nào khác.”
Sarah nín thở. Tính bộc trực của Rupert có thể không được hoan nghênh và hầu hết các ngôi sao Hollywood không những không ăn thịt, mà họ còn tránh bất cứ thứ gì có khả năng cộng thêm dù chỉ một milimet nữa cho vóc dáng đã quá mảnh mai như cây sậy của họ. Đáng lẽ cô phải lường trước điều này, cô tự quở trách mình.
“Chà,” Carrie nói, may là cô ấy cũng bị Rupert mê hoặc như Hugo vậy, “Tôi cho rằng chỉ ăn một lần thì chẳng có vấn đề gì cả.”
“Lại đây và ngồi xuống đi,” Fenella nói, cô cũng đã nín thở nãy giờ. “Hugo, anh ngồi ở đầu đằng kia, Carrie, cô ngồi ở bên này, Mandy ở bên kia. Hai anh...”
Fenella chỉ định chỗ ngồi cho mọi người với cử chỉ khoan thai, như thể cô sắp xếp nó một cách ngẫu hứng, nhưng Sarah có thể nhận ra cô ấy đã suy tính rất cẩn thận. Sarah được xếp ngồi giữa hai luật sư nhưng cô chưa muốn ngồi xuống vội.
“Tôi có thể làm gì để giúp chị?” Cô vui vẻ nói, như thể hoàn toàn tự tin rằng mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát.
“Cô có thể đỡ hộ tôi bình nước này không?” Fenella nói, cũng tạo ra cảm giác tương tự. “Còn Hugo, anh rót rượu vang cho mọi người nhé?”
“Tôi không uống rượu...” Carrie cất tiếng nhưng sự quyến rũ của Hugo đã khiến cô ấy chấp nhận nửa ly vang được rót từ một cái chai rất lớn. Nó thậm chí còn bám đầy bụi.
Sarah suýt chút nữa đã bị ấn tượng nhưng chợt nhớ ra rằng trong lúc nhà đang sửa sang thì bụi là thứ không thể tránh khỏi.
“Nói tôi nghe nào, Carrie,” Hugo nói, mỉm cười và nhìn thẳng vào mắt cô ấy, “tại sao cô lại muốn có một đám cưới truyền thống kiểu Anh?”
Carrie mỉm cười và nhún vai. “Ờ, anh biết là Rick, vị hôn phu của tôi, là người gốc Anh chứ? Nhưng tôi cho rằng tôi đã phải lòng những bộ phim tuyệt vời chuyển thể từ các tác phẩm của Jane Austen và khi tôi trông thấy những bức ảnh của Ashlyn...”
“Vậy ra đó là lỗi của tôi?” Hugo nhướng một bên lông mày.
Carrie cười, nhẹ nhàng đẩy anh. “Lỗi gì chứ - chính tài năng của anh đã cho tôi thấy những gì có thể được làm cho đám cưới của tôi.”
“Tôi bảo đảm với cô, Somerby không chỉ đem lại cho cô sự truyền thống mà còn cả sự độc đáo nữa,” Rupert quả quyết. “Và đó là một sự kết hợp hiếm hoi.”
Sarah cười thầm. Đó đúng là một sự kết hợp hiếm hoi - gần như là một phép nghịch hợp.
Bữa ăn thật tuyệt hảo. Có thể vì Rupert là một đầu bếp cừ khôi hoặc thịt bò quá tưoi ngon đến nỗi không ai có thể làm hỏng nó, nhưng nó quả thật rất mềm và vừa miệng. Khoai tây nướng thì cực kỳ nhiều và giòn tan còn các loại rau được chất cao như núi trong những cái đĩa lớn, bao phủ trong bơ. Nước xốt được đựng trong những cái bình một lít, đặt ở mỗi đầu bàn.
Ban đầu, hai vị luật sư gần như ăn trong im lặng, rõ ràng hài lòng với các món ăn. Rupert phải đứng dậy hai lần để lạng thêm thịt bò, và Sarah nhận thấy anh đã nướng hai tảng thịt lớn. Ngay cả Mandy và Carrie cũng ăn ngon lành. Hugo liên tục rót đầy những cái ly, rượu vang hoặc nước lọc, và mọi người bắt đầu thư giãn.
“Nét độc đáo của nơi này là tính lịch sử của nó, Carrie ạ,” Sarah nói, cảm thấy buộc phải lái cuộc trò chuyện về vấn đề trước mắt trong khi Rupert lấy những cái bánh táo to đùng từ trong lò ra.
“Vài căn phòng hơi lạnh lẽo và trống trải,” Mandy nói. “Carrie, cô đã nói thế ngay lúc cô thấy chúng, đúng không?”
“Ồ, Rupert!” Hugo nói. “Cậu chưa treo ảnh chân dung gia đình cậu lên à, hay chúng vẫn đang được lau chùi?”
Rupert chỉ ngập ngừng trong thoáng chốc trước khi trả lời và có thể là vì anh đang tìm chỗ để đặt một cái đĩa rất nóng, “Ừ, đúng thế, chúng vẫn đang được lau chùi.”
“Rupert có bộ sưu tập chân dung gia đình tuyệt vời nhất từ thế kỷ mười tám. Hay cậu còn có vài bức cổ xưa hơn nữa nhỉ?” Hugo tiếp tục.
“Không phải đâu,” Fenella nói nhanh, “những bức cổ xưa hơn nữa đang được anh trai anh ấy giữ.”
Hugo ghé sang Carrie và thì thầm, “Anh trai cậu ấy là một công tước đấy.”
Sarah thấy Carrie và Mandy há hốc miệng và cô ước gì Hugo chọn một tước hiệu nào ít cao quý hơn cho anh trai của Rupert. Kiểm tra các công tước là việc quá dễ dàng - bởi họ không có nhiều. Tuy nhiên, nếu mánh khóe này thành công, cô việc gì phải bận tâm chứ?
“Gần đây gia đình tôi đã sa sút hơn,” Rupert nói. “Nào, Carrie, nếu cô vui lòng chuyển cho tôi đĩa cà rốt kia, tôi sẽ có chỗ để đặt thứ này xuống.”
“Em trai của một công tước thì phải có gia nhân chứ nhỉ,” một luật sư lẩm bẩm với Sarah.
“Ngày nay thì không có đâu,” Sarah nói, “điều đó đã rất lỗi thời rồi.”
Hy vọng anh ta sẽ biết “lỗi thời” có nghĩa là gì, cô thở dài và nhấp một ngụm rượu vang khác. Nó rất ngon, cô nhận định, ngay cả khi lớp bụi này chỉ mới được phủ lên chai rượu, và cô thực sự hy vọng Fenella và Rupert đã không chi quá nhiều tiền cho bữa trưa này.
“Kem được lấy từ trang trại bên cạnh,” Rupert nói, đặt một cái bình gần to bằng những cái bình đựng nước sốt lên bàn. “Chúng tôi rất coi trọng thực phẩm trong vùng và chúng càng đúng mùa thì càng tốt,” anh nói thêm.
“Có nghĩa là nó không chứa calorie?” Carrie hỏi, mỉm cười duyên dáng.
“Chỉ những calorie có lợi thôi,” Fenella nói. “Dĩ nhiên là không phải lúc nào chúng tôi cũng ăn như thế này, nếu không thì chúng tôi sẽ béo quay như heo mất. Nhưng nếu cô định ăn một bữa trưa truyền thống với các món nướng, thì cô nên biết rõ lai lịch của mọi nguyên liệu cô dùng.”
“Món bánh này tuyệt quá. Tan ngay trong miệng,” Hugo nói. “Ăn thêm miếng nữa đi, Carrie. Rupes, cậu thực sự có tài nấu ăn đấy.”
“Tôi cũng vậy mà,” Fenella lẩm bẩm, “nhưng anh ấy khoa trương hơn về chuyện này.”
Khi mọi người đã no căng bụng đến mức hầu như không nhúc nhích được nữa, Fenella nói, “Chà, tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên đi tham quan một vòng. Carrie và Mandy mới được thấy phòng ăn, nhưng tôi muốn họ thấy tất cả các căn phòng khác nữa, kể cả mấy phòng ngủ đã hoàn thiện. Dĩ nhiên là đến ngày trọng đại của cô thì sẽ có thêm nhiều phòng nữa được sửa sang xong.”
Một lần nữa Sarah có thể nhận ra bao nhiêu công việc đã được hoàn thành kể từ lần cuối cô đến đây và, thi thoảng, những công việc nào vẫn còn dang dở. Một cái bình cổ đựng trong một cái thau đáng yêu được đặt một cách chiến lược bên dưới một chỗ bị dột. May mắn thay không có giọt nước nào bắn vào nó cho đến sau khi Carrie và Mandy đã đi sang căn phòng bên cạnh.
Phòng khách quả là một kiệt tác. Ai đó, có lẽ chính là Fenella hoặc Rupert, đã mở rộng phạm vi của lớp giấy dán tường bằng cách biến nó thành một bức bích họa. Bây giờ những cây cột và những con chim đẹp lạ lùng trở thành tiên cảnh cho một khung cảnh Ai Cập, với những kim tự tháp và những đụn cát làm nền ở đằng sau. Đó là một kiệt tác của sự kết hợp giữa tranh vẽ đơn giản và trompe l’oeil[44].
[44] Nghệ thuật vẽ tranh như thật.
“Truyền thống và lạ lùng,” Hugo thốt lên. “Tôi thích điều đó. Ta thực sự có cảm giác rằng ta có thể nhìn thấy phong cảnh này đằng sau bức tường kia. Cậu lấy ý tưởng này từ Hazlehurst phải không? Đó là nơi cậu ta sinh trưởng,” anh thì thầm nho nhỏ với Mandy, người đang ở gần anh.
“Một phần nào. Chúng tôi đã phải thu nhỏ kích cỡ của nó khá nhiều,” Rupert nói, sau khi nhìn vợ với ánh mắt liều lĩnh. “Những căn phòng này có vẻ rộng rãi đấy, nhưng với tôi, chúng vẫn quá nhỏ bé.”
“Đó chính là điều cô có được từ một địa điểm như thế này mà không bao giờ tìm được ở bất cứ chỗ nào khác,” Hugo nói. “Cảm giác gần gũi. Ý tôi là, cô có thể thuê một tòa lâu đài nếu cô muốn, với một cái hồ, một ngôi chùa, bất cứ thứ gì. Nhưng ở Somerby cô sẽ có được sự thân thuộc, sự thanh lịch, một địa điểm bí mật mà các khách du lịch không biết đến. Chỉ một từ có thể diễn tả nó một cách trọn vẹn - đẳng cấp.”
Vào lúc đó, Sarah nhận ra chỉ có Hugo mới có thể nói được những lời như thế. Cô thì chắc chắn không thể, hoặc chí ít, cô cũng không thể nói theo cái kiểu khoa trương như vậy. Rupert và Fenella quá khiêm tốn, nhưng Hugo thì chẳng biết ngại ngùng là gì cả - ơn Chúa.
“Một điểm cộng nữa, theo thiển ý của tôi,” Hugo nói, “là đám cưới của cô sẽ là đám cưới đầu tiên được tổ chức ở đây. Sau này sẽ có những đám cưới khác nữa, nhưng cô sẽ là người đầu tiên.” Anh nháy mắt với Carrie theo cái kiểu mà không một người phụ nữ bình thường nào có thể cưỡng nổi. “Tôi nghĩ cô là người đi đầu trong các xu hướng, đúng không?”
Carrie nhún vai, nhô vai và đồng ý bằng ngôn ngữ cơ thể rằng có lẽ anh nói đúng. “Được là người đầu tiên khám phá nơi này thì cũng thú vị đấy nhỉ,” cô nói với Mandy.
Mandy nhún vai đồng tình.
“Chúng tôi muốn tìm cho cô một địa điểm hoàn toàn độc đáo,” Sarah xen vào. “Không một nơi nào trong số những địa điểm mà tôi nghiên cứu có được sự quyến rũ như của Somerby.” Cô ngừng lại. “Nó cũng tốt về mặt an ninh nữa. Địa thế của nó giúp chúng ta dễ dàng kiểm soát cánh săn ảnh.”
“Đó là một điểm tốt,” một trong hai luật sư nói. “Cần được lưu ý.”
“Lát nữa chúng ta sẽ kiểm tra điều đó,” người kia nói.
Sau một thoáng im lặng, Fenella nói, “Chúng ta đi tiếp nào,” và cô dẫn mọi người tới căn phòng thông sang nhà nguyện.
Nhà nguyện nên gây được ấn tượng, Sarah nghĩ, biết rằng Fenella có lẽ cũng đang đặt hy vọng vào nó.
Mọi người im phăng phắc một lúc lâu khi Rupert mở cửa và Carrie, Mandy và hai luật sư quan sát thứ tạo ra ấn tượng là một nhà thờ thu nhỏ.
“Ôi trời ơi!” Một luật sư lẩm bẩm.
“Cái nhà nguyện này chỉ dành riêng cho một gia đình thôi sao?” Cuối cùng Mandy cũng lên tiếng.
“Ban đầu thì là như vậy, nhưng dân làng đã sử dụng nó khi nhà thờ của họ được sửa chữa,” Rupert nói. “Đó là lý do nó có một lối vào khác ở đây.” Anh mở cánh cửa.
Như có phép màu, mặt trời ló ra từ sau một đám mây, tỏa sáng lên con đường ướt đẫm nước mưa chạy qua đồng cỏ dẫn xuống đường cái. Nó lấp lánh như cẩm thạch trắng.
“Xe ngựa của cô có thể chở cô lên tận cửa nhà nguyện,” Fenella nói, “nếu cô thích.”
“Hoặc cô có thể đi bộ lên, với đoàn tùy tùng - các phù dâu - theo sau,” Sarah gợi ý.
“Rồi sau phần nghi lễ và những bức ảnh ngoài trời, cô sẽ lẻn vào trong nhà trong khi các vị khách đi theo đường vòng,” Hugo nói. “Vậy là cô sẽ có thêm một vài phút để sửa soạn trước khi tiếp đón họ.”
Carrie cắn môi và gật đầu, thái độ vẫn còn lập lờ. Không ai nói gì. Không một người nào bên phía Somerby muốn nói ra một điều sẽ phá hỏng những cơ hội của họ. Còn những người trong nhóm Carrie có vẻ không có gì để nói, rõ ràng đang đợi sự đồng ý của cô ấy trước khi dám lên tiếng.
Cuối cùng Sarah không thể chịu đựng hơn nữa. “Tôi đang nghĩ rằng chiếc bánh của cô trông sẽ tuyệt vời thế nào khi in bóng lên cái cửa sổ tuyệt diệu kia, với đồng cỏ làm nền ở phía xa xa.”
Sau sự ngập ngừng kéo dài như cây cầu Forth, cuối cùng Carrie nói. “Ồ vâng,” cô nhẹ nhàng nói. “Điều đó quả thực sẽ rất tuyệt vời.”
Và Sarah thầm gửi một lời tạ ơn đến Chúa trời.
“Không thể tin nổi là chúng ta đã làm được,” Fenella nói với Sarah khi họ nhìn hai chiếc xe màu đen đi xuôi theo lối xe chạy. Trời đã tạnh mưa và họ đang đứng trước cửa nhà sau khi chia tay các vị khách.
“Cơ hội thành công khi ấy quả là rất mong manh,” Rupert nói.
“Tôi nghĩ chính lai lịch oai vệ của anh đã giải quyết được vấn đề,” Sarah cười nói. “Bây giờ anh sẽ phải kiếm vài bức chân dung gia đình. Anh có thể mua chúng từ các cuộc bán đấu giá với cái giá khá bèo.”
“Không cần đâu,” Rupert nói. “Trong gác mái nhà tôi có đến hàng tá.”
Sarah liếc nhìn Hugo, anh đang cười.
“Em sẽ dẫn chó đi dạo,” Fenella nói, không nhận thấy sự lúng túng của Sarah. “Các cục cưng tội nghiệp của chúng ta đã bị nhốt cả ngày trời rồi. Anh đã thể hiện rất xuất sắc với các món nướng, Rupes ạ.”
“Đúng vậy, bữa trưa thật sự rất ngon miệng,” Sarah đồng ý, đã điềm tĩnh trở lại. “Món bánh táo quả là tuyệt vời.”
“Fen đã làm bánh đấy.” Rupert nhìn vợ đi vào nhà. “Cô ấy không làm được thịt nướng ngon như tôi và từ chối nhận một phần công lao.”
“Chà, tất cả đều tuyệt hảo,” Sarah nói.
“Chúng tôi nên lập một danh sách về những việc cần làm xong trước ngày trọng đại,” Rupert nói. “Tôi không thể tin nổi là chúng ta đã thành công. Cô nghĩ chúng tôi có thể đòi bao nhiêu tiền?”
Sarah nói với anh. “Ái chà,” anh nói. “Hết sẩy.”
Và họ cười với nhau, Rupert bắt tay Hugo và ôm Sarah.
Trên tay cầm những tách trà, họ dạo một vòng quanh ngôi nhà lần nữa. Mọi người ghi chép và Hugo chụp ảnh từ mọi góc độ. “Hãy nhớ, cô sẽ muốn một cuốn album về những hình ảnh trước và sau khi ngôi nhà được tu sửa,” anh nói. “Và có lẽ vài bức ảnh cho một tờ gấp quảng cáo.”
Chỉ đến khi họ được ở riêng bên nhau trong vài phút, Sarah mới quay sang anh. “Hugo, tôi không biết phải cảm ơn anh bao nhiêu lần mới đủ. Nếu không có anh, cô ấy sẽ không bao giờ thích nó.” Cô muốn làm một hành động gì đó để bày tỏ lòng biết ơn của cô và định hôn lên má anh nhưng, đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng, cô dừng sững lại. Cô cũng muốn nói về cuộc triển lãm của anh. Cô mở miệng định nói với anh rằng cô đã bị ấn tượng thế nào, rồi bắt gặp ánh mắt anh. Trông anh có vẻ dò hỏi và rõ ràng thích thú, dù hơi có chút tiếc nuối.
“Hugo...” Cô nói.
“Sarah,” anh đáp lại, nhưng trước khi hai người họ có thể tiếp tục, Rupert quay lại và cơ hội đó biến mất. Cô không thể nhận ra liệu anh có cảm nhận được rằng cô đang muốn nói gì đó hay không.
“Cô nhất định không ở lại ăn tối à? Có thịt bò nguội và bánh táo đấy?” Fenella hỏi khi họ đứng trong tiền sảnh.
“Không, thật sự thì, tôi nên về nhà. Đã sáu giờ rồi và tôi còn rất nhiều việc phải làm,” Sarah nói.
“Cô có thể ở lại qua đêm,” Fenella tiếp tục, “thử những cái giường trống. Như cô thấy đấy, chúng tôi có tới vài cái.”
“Thật sự thì, Fen ạ, chúng tôi nên về thôi. Sarah không phải là người duy nhất phải làm việc vào sáng mai.” Hugo đặt tay lên vai Fenella và hôn má cô.
“Không phải là một đám cưới đấy chứ?” Fenella hỏi, hôn đáp lại anh.
“Không, ơn Chúa,” Hugo nói và quay sang tạm biệt Rupert.
Sarah được cả hai vợ chồng họ ôm thật chặt và chỉ khi cô đã ở trong xe của Hugo và họ đã đi được nửa đường trên lối xe chạy, cô mới nhận ra cô chưa hề hỏi họ chuyện nhà nguyện đã được cấp phép tổ chức các đám cưới chưa. Cô nói điều đó với Hugo.
“Cô có muốn quay lại và hỏi luôn bây giờ không?” Anh nói, khẽ phanh lại.
“Không, chắc lúc này họ đang thư giãn với một ly rượu vang. Tôi có thể gọi điện cho họ vào ngày mai. Chắc chắn sẽ có rất nhiều điều tôi cần hỏi họ.” Cô ngáp. “Carrie chết tiệt, cô ấy vẫn chưa quyết định chọn chiếc váy cưới nào. Elsa đã năn nỉ tôi cố gắng lấy được câu trả lời của cô ấy.”
“Tôi không nghĩ cô ấy cố tình vô lý như vậy đâu, cô ấy chỉ không nhận ra rằng việc tổ chức hoặc làm một điều gì đó cần rất nhiều thời gian.”
“Tôi biết,” Sarah đồng ý.
“Tôi cũng quên thông báo cho cô ấy rằng bánh cưới của cô ấy sẽ phải là bánh xốp kem chứ không phải bánh hoa quả. Bron nói một cái cọc sẽ không chịu nổi sức nặng của cái bánh truyền thống. Nhưng ít nhất cô ấy đã quyết định chọn Somerby. Và tôi biết đó là sự lựa chọn đúng đắn. Fen và Rupert sẽ làm tốt công việc của họ.” Cô cười khúc khích khi nghĩ lại. “Anh thật quá lố khi nói rằng Rupert là con trai của một công tước.”
“Ồ, nhưng đó là sự thật,” Hugo nói, liếc nhìn cô. “Không phải là một người có vai vế lắm, nhưng công tước thì vẫn là công tước.”
“Ôi Chúa ơi!” Sarah nói. “Thế mà anh ấy lại có vẻ là một người dễ thương.”
“Hai điều đó không loại trừ nhau, cô biết đấy.”
Sarah vươn vai ở chỗ ngồi, cảm thấy thư giãn, dù hơi mệt mỏi. Họ đã làm xong công việc của một ngày tốt lành. “Tôi biết.”
“Sao cô không chợp mắt một lát đi?” Hugo nói.
“Chắc anh cũng mệt rồi.”
“Tôi sẽ nhai kẹo cao su. Nó sẽ giúp tôi tỉnh táo. Và bật chút nhạc.”
Một bản nhạc jazz châu Phi vang lên với những nốt nhạc trong trẻo từ một cây saxophone và Sarah nhắm mắt lại. Hãy tạ ơn Chúa vì những gì mình đang làm được, cô tự nhủ. Đám cưới của Carrie đang dần thành hình. Nếu có vấn đề gì với việc cấp phép thì hẳn là Rupert hoặc Fenella đã nói với cô rồi. Nó sẽ ấn tượng lắm đây. Somerby thật bình dị - đẹp ngay cả trong mưa, dù dĩ nhiên trông nó sẽ tuyệt vời hơn nhiều nếu trời tạnh ráo. Quan hệ giữa cô với Hugo vẫn ổn. Phải, anh thật điển trai, nhưng bây giờ họ chỉ có thể là bạn, và nếu anh đã đính hôn với ai khác thì có hề gì chứ? Làm bạn với anh còn tốt hơn nhiều. Và cô không ghen tí nào. Cô không phải loại người đó. Cô đã thích những nụ hôn ấy nhưng chúng có vẻ diễn ra từ kiếp trước rồi. Và để chứng tỏ rằng cô bình thản thế nào, cô sẽ mời anh đi ăn khi họ về đến nhà. Cô nợ anh.
“Điện thoại của cô reo kìa,” Hugo nói.
Sarah choàng tỉnh, tìm túi xách và rồi lục tìm điện thoại. Là Lily.
“Sarah! Chị đến đây được không? Em cảm thấy không ổn lắm.”
“Cái gì ‘không ổn lắm’? Đứa bé à?” Sarah lúc này đã tỉnh hẳn.
“Có thể thế. Em bị đau. Ôi, Sarah, em sợ quá!”
“Bình tĩnh nào, mọi chuyện sẽ ổn thôi,” cô an ủi. “Nhưng Dirk đâu?”
“Đi chơi với bạn thân của anh ấy rồi. Em đã gọi điện nhưng anh ấy bảo em gọi cho chị. Anh ấy đang ở xa lắm.”
“Cưng à, chị cũng đang ở rất xa.”
“Anh ấy đang ở Liverpool.”
“Ôi,” Sarah nói.
“Cô muốn tới đâu?” Hugo hỏi.
“Chờ một phút, Lily.” Cô quay sang Hugo và nói cho anh địa chỉ nhà Lily. “Đến đó mất bao lâu?”
“Khoảng một tiếng. Nếu đường vắng thì có thể nhanh hơn.”
“Lily? Chị còn cách em khoảng một giờ xe chạy. Chị sẽ đến với em nhanh nhất có thể, nhưng thật sự thì em nên gọi điện cho bác sỹ. Hoặc bố.”
“Không. Em muốn chị cơ.” Giọng Lily như sắp khóc.
“Chị sẽ đến ngay đây. Đừng lo, Lily. Tại sao em không đi tắm trong khi chờ đợi nhỉ? Điều đó có thể làm giảm cơn đau và nếu em phải vào bệnh viện thì em cũng đã rất sạch sẽ.”
Lily cho rằng đây là một lời khuyên có lý và họ ngắt máy.
“Không thể tin nổi là tôi đã nói thế,” Sarah nói, “về chuyện con bé sẽ sạch sẽ ấy. Tôi thật là điên rồ!”
“Nhưng điều đó đã có tác dụng. Lily sẽ có việc để làm cho đến khi chúng ta tới nơi. Nó sẽ giúp cô ấy phân tâm.”
“Tôi đã nghĩ vậy đấy, nhưng làm sao anh biết được điều đó? Anh chưa gặp Lily bao giờ mà.”
“Tôi đã gặp rất nhiều cô gái giống cô ấy. Họ cứ như trẻ con ấy nếu họ hoảng sợ.”
“Lily là vậy đấy. Nhưng dạo này nó cũng đỡ hơn trước rồi, và hẳn là việc mang thai đôi lúc cũng gây lo lắng. Tôi thực sự hy vọng không có chuyện gì xấu xảy ra. Tôi biết nó mang thai ngoài ý muốn nhưng nó sẽ tuyệt vọng nếu nó mất đứa bé. Nhưng Hugo này...”
“Gì?”
“Anh không cần đưa tôi đến nhà Lily đâu. Nhà tôi gần hơn nhiều. Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều rồi, anh không cần phải làm thêm một việc gì nữa. Cứ đưa tôi về nhà rồi tôi có thể lấy xe của tôi. Anh chẳng muốn dính dáng gì đến những tấn bi kịch của Lily đâu.”
“Đừng ngốc nghếch như vậy, nếu làm theo cách đó thì cô sẽ mất nhiều thời gian hơn để tới được chỗ Lily đấy. Chúng ta không muốn Lily cô đơn thêm một giây nào hơn mức cần thiết. Hơn nữa, tôi muốn giúp đỡ mà.”
Suốt quãng đường còn lại, Sarah cố gắng tìm lời đáp cho câu hỏi liệu Hugo khăng khăng chở cô như thế là vì cô hay vì Lily.
Lily mặc cả bộ áo choàng tắm màu trắng từ đầu đến chân, “Ôi, Sarah! Đáng lẽ chị nên nói với em là chị đi cùng một người khác nữa chứ!” Cô nói, vuốt tóc và trở nên điệu đà ngay khi thấy Hugo. Sarah nhận ra đó là hành động phản xạ của vài phụ nữ khi đối diện với một người đàn ông hấp dẫn.
“Chị tưởng em đã đoán ra,” Sarah nói, kiểm tra em gái xem có dấu hiệu sẩy thai nào không. “Bọn chị vào nhà được không?”
“Dĩ nhiên.” Lily mỉm cười với Hugo. “Ai đây?”
“Đây là Hugo. Hugo, đây là Lily. Em ổn chứ?”
“Để em lấy cho hai người thứ gì đó để uống hoặc ăn tạm nhé? Em có thể làm một cái sandwich hoặc thứ gì đó đại loại thế.” Lily đang nhìn Hugo, chẳng ngượng ngùng gì khi bị anh nhìn thấy trong tình trạng en déshabille[45].
[45] Ăn mặc thiếu chỉnh tề, thiếu đứng đắn.
Sarah cũng nhìn anh. Chắc là anh đói rồi. Đã hàng tiếng đồng hồ trôi qua kể từ bữa trưa và mặc dù Fenella đã mời họ ăn bánh ngọt kèm theo những tách trà, nhưng cô khá chắc chắn rằng anh đã không đụng đến nó.
“Đừng lo cho tôi, cô thế nào rồi?” Hugo nói. “Sarah đã rất lo lắng cho cô.”
Lily liếc nhìn chị mình với vẻ áy náy. “Ồ, em nghĩ rằng đó có thể là một sự cảnh báo nhầm. Sau khi tắm xong, em đã bình thường trở lại.”
“Vậy là em không còn đau nữa à? Không có bất cứ - em biết đấy - dấu hiệu nào khác cho thấy có thể có gì đó không ổn chứ?”
“Tôi đi đun nước trong khi hai người nói chuyện nhé?” Hugo, chuẩn mực của sự tế nhị, rời khỏi phòng.
“Anh sẽ không biết thứ gì để ở đâu đâu!” Lily phàn nàn sau lưng anh.
“Tôi sẽ tìm thấy thứ tôi cần,” Hugo nói vọng lại.
“Anh ấy không thể pha trà trong một ngôi nhà mà trước đây anh ấy chưa từng đặt chân vào!” Lily nói, và rồi bổ sung, “Anh ấy quá điển trai!”
“Điển trai không có nghĩa là anh ta không biết làm gì! Giờ thì ngồi xuống đi, và nói cho chị biết tình hình em sao rồi. Bọn chị đã phóng như bay tới đây với em thế mà em lại đi lo lắng về chuyện Hugo tìm những túi trà ư!”
Lily ngồi phịch xuống sofa và Sarah ngồi xuống cạnh cô ấy. “Ờ thì, em đã đi tắm, như chị bảo, và cơn đau phần nào... biến mất.”
“Cái gì, biến mất hoàn toàn à?”
“Ừm. Nhưng chị kể em nghe về Hugo đi! Nhìn anh ấy ở ngoài còn điển trai hơn trong ảnh và thực sự thì anh ấy chẳng giống Bruce chút nào. Em nghĩ chị đã nói với em anh ấy chỉ là một đồng nghiệp?”
“Đúng vậy.”
“Chị vẫn còn cố nói với em rằng giữa hai người không có chuyện gì hả? Khi mà có thể nói là anh ấy đã chở chị tới tận giường của em? Sarah, chị đang nói chuyện cho mấy con heo nghe đấy à?”
Sarah nửa muốn cười phá lên trước tật nói chữ rởm của Lily, nửa còn lại muốn siết cổ em gái vì dám trêu chọc cô. Cô phải bóp chết việc này ngay từ trong trứng nước trước khi Lily nói một điều gì đó cực kỳ đáng xấu hổ. “Bọn chị đang cùng nhau - làm việc. Bọn chị đang xem xét địa điểm tổ chức đám cưới của Carrie.”
Như Sarah hy vọng, Lily lập tức chuyển hướng sự chú ý khỏi chuyện tình cảm giả định của chị gái. “Chị kể tiếp đi, nó như thế nào?”
“Chị sẽ kể cho em nghe, Lils ạ, nhưng trước hết chị muốn biết tại sao bây giờ em lại quá khỏe khoắn trong khi em đã gần như phát khóc lúc gọi điện cho chị.”
“Em đã nói rồi, em bị đau.”
“Và cơn đau biến mất, chỉ như thế thôi sao?”
Lily cắn môi và ngắm nghía móng tay vẽ hình những con mèo trong hoạt hình, “Ừm.”
Sarah chăm chú nhìn em gái. “Có điều gì đó em không nói với chị phải không?”
Lily gật đầu.
“Chuyện gì thế?”
“Ờ, em bước vào bồn tắm...”
“Nhanh lên. Hugo sẽ quay lại bất cứ lúc nào đấy!”
“Được rồi, em đang kể đây! Chị kiên nhẫn chút đi.”
Sarah trừng trừng nhìn em gái, hy vọng có thể bắt Lily kể với cô chuyện gì đã xảy ra.
“Em đã xì hơi,” Lily nói, bật cười khúc khích. “Em bước vào bồn tắm và nằm ngửa ra và rồi - chuyện đó xảy ra. Những bọt bong bóng nổi lên. Sau đó em cảm thấy khá hơn hẳn.”
“Và em không nghĩ đến chuyện gọi cho chị?”
Lily lắc đầu. “Em khá cô đơn. Có chị ở đây thật vui. Và Hugo thật hấp dẫn.”
Hugo hấp dẫn quay lại phòng. “Tôi đã pha trà và tìm thấy cả một chảo balti[46] còn thừa. Tôi hâm nó lại nhé?”
[46] Một món ăn cay của Pakistan.
Sarah bật cười. Cô nhìn Lily, người đã giấu mặt vào gối. “Đó là một ý kiến hay, nhưng không phải dành cho Lily. Đồ ăn Ấn Độ có thể khiến nó đầy bụng.”
Họ dành cả buổi tối để ăn và xem DVD Sex and the City. Không khí ấm cúng và dễ chịu không ngờ.
Trong khi Hugo đang pha thêm trà, Lily nói, “Thật là hay khi chị có một người đàn ông có những nét quá nữ tính như vậy.”
Khi Hugo quay lại, anh hỏi tại sao Sarah lại cười dữ dội thế, nhưng cô sẽ không nói với anh lý do.
Bron có một vấn đề nan giải; mặc dù cô đã lập ra một kế hoạch hoàn hảo trên giấy để làm cái bánh cưới cho Carrie, nhưng cô thực sự không biết nó có thành công không cho đến khi nào thực hiện xong một vài thử nghiệm, vẫn còn quá sớm để làm cái bánh thật, nhưng cô cần làm thử vài lần, để đảm bảo nó có kết quả. Để làm được điều này, cô cần các dụng cụ. Trong nhà kho của Roger chứa đầy chúng, nhưng cô sẽ không quay lại đó. Giải pháp hiển nhiên là James - anh là một thợ làm vườn, họ luôn luôn có các dụng cụ, đúng không?
Cái khó của cô là cần lấy can đảm để nói chuyện với anh. Sau sự thân thiện và thái độ chào đón ban đầu của anh, tình bạn của họ chưa thực sự tiến triển. Anh sẽ vẫy tay với cô khi anh thấy cô và có thể nói là họ đã cùng uống chung một tách trà qua hàng rào của khu vườn, nhưng tất cả chỉ có thế. Cô thậm chí đã không gặp anh cả ngày nay. Lần đầu tiên trong bao năm qua, Bron thấy mình nghĩ về một người đàn ông khác không phải là Roger. Một người đàn ông có nụ cười rất dễ thương. Và mặc dù cô không muốn vướng vào một mối quan hệ tình cảm khác, sau khi mới chia tay Roger được năm phút, nhưng một phần trong cô vẫn chạnh lòng khi anh thậm chí đã không mời cô đi uống rượu.
Vấn đề là, cô đang dần dần cảm mến anh - có lẽ vì anh quá khác so với Roger - nhưng cô không biết anh cảm thấy thế nào về cô. Cô biết anh độc thân. Họ hòa hợp với nhau, nhưng đó không phải là điều mà bạn có thể hỏi thẳng. Bron đỏ mặt trước ý nghĩ đó. Cô mới chia tay Roger chưa lâu và một sự cảm mến không nhất thiết có ý nghĩa gì cả, đúng không?
Có lẽ không phải anh đang tránh cô. Có thể họ chỉ không bao giờ có mặt ở nhà cùng một lúc. Anh đi làm với Brodie từ sáng sớm, và vào buổi tối Bron thường đi làm tóc. Mọi người đang rỉ tai nhau chuyện cô có thể làm tóc cho họ vào buổi tối, vậy nên cô rất bận rộn. Cô cũng rất vui. Nếu biết trước cô có thể kiếm được nhiều việc đến thế, cô đã rời khỏi tiệm làm đầu từ lâu rồi, nếu cô không bị kìm hãm quá mức dưới sự quản thúc của Roger.
Nhưng tối nay cô đã sắp xếp để được nghỉ ở nhà. Cô sẽ sẵn sàng lao bắn ra khỏi nhà ngay khi anh đạp xe hay lái ô tô về. Cô thật sự cần anh giúp đỡ. Cô sẽ dụ anh vào nhà bằng bia lạnh hay trà nóng, tùy thuộc thời tiết, và hỏi mượn dụng cụ. Anh chắc chắn có một ít, hoặc chí ít biết kiếm chúng ở đâu. Cô nghe tiếng anh đỗ xe lại và sấp sấp ngửa ngửa chạy xuống cầu thang và ra ngoài cửa.
“James!” Cô gọi.
Anh giật mình quay lại. “Bron! Cô không sao chứ?”
Bron nhận ra tiếng gọi của cô ắt hẳn khá thảng thốt. Tại sao các kỹ năng giao tiếp ứng xử bình thường của cô lại bay biến đâu cả? Cô không muốn anh nghĩ cô rất khao khát hay có ý đồ gì với anh - chà, cô thực sự không muốn như vậy. “Tôi ổn, nhưng tôi muốn nhờ anh một chuyện. Anh có muốn vào nhà và uống một ly rượu hay thứ gì đó với tôi không? Trà? Bia nhẹ? Nước ép trái cơm cháy?”
“Tuyệt. Đợi tôi đi tắm đã nhé. Sau cơn mưa, khu vườn trở nên thật khủng khiếp và người tôi giờ đang bốc mùi dữ lắm.”
***
James tới ngưỡng cửa nhà cô, thơm nức mùi dầu tắm. Mái tóc mà cô vẫn muốn được cắt của anh vẫn còn ẩm ướt.
“Bia nhé?” Cô hỏi. “Đã hơn sáu giờ và anh đã có một ngày dài vất vả rồi.”
“Vâng.” Anh cười và đón lấy lon bia. “Tôi không cần ly đâu.”
“Chúng ta ra ngoài ngồi được không? Bây giờ thời tiết đã quang đãng và chúng ta nên tận dụng khu vườn.” Bron bê một bát khoai tây chiên mà cô đã chuẩn bị và ly nước ép trái cơm cháy theo.
Cuối vườn có một cái ghế băng cũ đặt cạnh một cái bàn ọp ẹp, chúng được thiết kế để đón được ánh nắng cuối cùng trong ngày. Bron đặt khoai tây chiên và ly nước của mình xuống.
“Đợi tôi vào nhà lấy một thứ đã.” Cô quay lại với một tập giấy có dòng kẻ lớn mà cô đã dùng để phác ra những kế hoạch của mình. “Chính là cái bánh này đây. Tôi nghĩ tôi đã nhắc đến nó với anh. Bây giờ tôi phải thực sự bắt tay vào làm cái vật đáng ghét đó.”
“Đáng ghét?”
“Ờ, không hẳn vậy. Tôi chỉ không tin rằng mình có thể làm được nó. Tôi cần một cái cọc thật chắc khỏe được cắm vào một cái bệ đỡ và nó sẽ không được phép đổ, dù bất cứ chuyện gì xảy ra.”
“Đó là một cái cây cảnh, đúng không? Vậy thì một chậu hoa đổ đầy bê tông với cái cọc cắm trong đó sẽ làm nên chuyện.”
“Tôi sẽ kiếm được một cái cọc thép ở đâu chứ? Hay gỗ cũng đủ chắc khỏe rồi?”
James ngẫm nghĩ. “Tôi nghĩ thép là tốt nhất. Thật đáng tiếc, bởi vì cán chổi lau nhà bằng gỗ rất dễ kiếm. Nhưng kiếm được một cái cọc thép chắc cũng không quá khó khăn. Một cái cọc giàn giáo thì có quá dày không?”
Bron suy nghĩ. “Có lẽ là không, chỉ cần cái bánh đặt trên đỉnh của nó đủ lớn thì trông nó sẽ cân xứng. Và cọc giàn giáo vốn rỗng nên dễ cắm mọi thứ vào nó hơn.”
“Cô cho tôi xem bản vẽ lần nữa nào.” James cầm lấy tập giấy và im lặng chăm chú xem xét những bản vẽ một lúc lâu. “Vậy là cô cần những cái đĩa kim loại để đỡ cái bánh. Cô sẽ kiếm chúng ở đâu?”
“Ờ, nếu tôi dùng một cái cán chổi, tôi có thể mua những cái khuôn bánh trứng đáy rời. Chúng có đủ các kích cỡ. Nhưng tôi không chắc chúng sẽ đủ lớn để trông tương xứng với một cái cọc giàn giáo.” Cô chun mũi. “Làm thợ bánh đúng là chẳng dễ dàng gì. Làm tóc đơn giản hơn nhiều.”
Anh cười. “Đừng lo. Chắc chắn phải có một giải pháp nào đó; chúng ta chỉ cần tìm ra nó thôi. Cô nghĩ cô sẽ cần bao nhiêu cái đĩa?”
“Tôi nghĩ khoảng sáu cái là đủ. Tôi cho rằng nếu chúng ta dùng đĩa kim loại thì tôi có thể làm một cái bánh hoa quả, như thế sẽ thật hữu ích.”
“Tôi chưa từng nghe bánh được miêu tả là ‘hữu ích’ bao giờ, nhưng tôi cho rằng cái gì cũng có lần đầu tiên.”
Bron gật đầu. “Một cái bánh hoa quả thật sự rất hữu ích trong một chuyến cắm trại, nhưng trong trường hợp này ý tôi là tôi có thể bắt đầu nướng cái bánh ngay bây giờ. Dĩ nhiên hoa quả sẽ đắt hơn nhiều, nhưng tôi cho rằng Carrie sẽ không bận tâm.” Cô lại cau mày. “Ít ra tôi không phải làm bánh cho cả Lily nữa.”
“Lily? Lily là ai thế?”
“Ồ, cô em gái điên khùng của Sarah.
Cô ấy rất thú vị nhưng hơi điên khùng và cô ấy muốn có một đám cưới vô cùng truyền thống mà gần như chẳng tốn kém tí gì. Bạn tôi, Elsa, đang sửa một cái váy cưới mua từ một cửa hàng từ thiện cho cô ấy. Tôi đã tìm được vài người phục vụ tiệc sẽ làm thức ăn miễn phí và hoa nhà thờ sẽ được dùng lại từ đám cưới hôm trước. Dì cô ấy sẽ làm bánh. Sarah phải rất khéo léo mới giải quyết được mọi chuyện.”
“Hẳn rồi,” anh nói, với một cái nhướng mày.
Bron cười. “Có lẽ Sarah sẽ thích Carrie có một cái bánh hoa quả vì như thế chúng tôi có thể mua chung nguyên liệu với số lượng lớn. Có lẽ chúng tôi vẫn có thể làm thế. Tôi có thể đưa hoa quả và các nguyên liệu khác cho Sarah để dì Dot của họ hay ai đó có thể làm nó. Anh nghĩ thế nào?”
Anh nghe mà chẳng hiểu gì. “Tôi chẳng có ý kiến gì cả.”
Bron thở dài, nhận ra cô đang hỏi ý kiến anh chỉ vì anh là một người đàn ông. Đó là một thói quen xấu mà cô nhiễm phải từ hồi ở chung với Roger và cô phải sửa chữa nó!
“Vậy,” James tiếp tục, “nói tôi nghe cô định đặt cái bánh - dù là loại bánh gì - lên những cái đĩa và cái cọc như thế nào?”
“Tôi sẽ cắt khúc của cái bánh làm đôi và xếp chặt nó quanh cái cọc, trên những cái đĩa. Sau đó, khi tôi đã có được một hình cầu thô, tôi sẽ phủ kem lên nó để nó hoàn toàn là hình cầu.”
“Cô sẽ cần rất nhiều khúc bánh. Và kem phủ.”
“Chắc chắn rồi, và tôi nghĩ, vì nó được làm cho Carrie, nên ở tâm mỗi bông hoa sẽ có một viên pha lê nhỏ. Nhìn này.” Cô hướng sự chú ý của anh vào bức tranh vẽ những bông hoa bốn cánh sẽ bao phủ hình cầu. “Rất nổi bật, đúng không?”
“Chúng sẽ không làm người ta gãy răng chứ?” James nói.
Bron cười. “Không! Chỉ có phần bên trong của cái bánh mới được đem ra mời khách thôi.”
“Thế thì - quả thực là rất nổi bật.”
“Vậy, vì là một thợ làm vườn,” cô nói, “anh có thể tìm giúp tôi một cái chậu bê tông thật đẹp không? Tôi sẽ sơn nó để khiến nó có vẻ cổ xưa nếu tôi có thời gian, nhưng tôi thực sự không nghĩ là tôi có phút nào rảnh rỗi.”
“Sau đó cô sẽ làm gì với nó?”
Bron nhún vai. “Tôi không biết. Tôi còn phải làm một loạt những cái bánh giả bằng xốp bọt biển nữa.”
“Cô làm những cái bánh bằng xốp bọt biển làm gì? Người phụ nữ đó không phải đang trong một chế độ ăn kiêng kỳ cục nào đó chứ?”
“Không!” Bron cười. “Đó là vì chúng tôi muốn có hai hàng bánh nối đuôi nhau dẫn tới cái bánh thật lớn hơn. Hình như địa điểm tổ chức này có một chỗ lý tưởng cho việc đó, và trông nó sẽ rất tuyệt vời. Tôi không thể làm tới chín cái bánh như thế này và chúng sẽ không được ăn hết.”
“Tôi hiểu.”
“Nhưng tôi sẽ phải làm thêm rất nhiều những cái bánh ngọt bình thường khác. Ngoài cái bánh được trưng bày này.”
“Vậy có bao nhiêu người sẽ đến dự đám cưới?”
“Tôi không biết. Tôi nghĩ ngay cả Sarah cũng không biết. Carrie cứ đổi ý liên tục. Tôi sẽ làm cái bánh lớn cho năm mươi người, và đủ số bánh cho một trăm người nữa. Tất cả đều được quyết định rất muộn đối với một đám cưới lớn như thế.” Cô nhận ra cô không nên nhắc đến tên Carrie vì nó vẫn phải được giữ bí mật, nhưng rồi cô nhớ ra rằng James không đọc tạp chí Người nổi tiếng, vì vậy có lẽ anh sẽ không biết cô ấy là ai ngay cả khi cô nói rõ cả họ cả tên của cô ấy ra. “Anh không quen thợ rèn nào đấy chứ?”
“Không, nhưng tôi biết một thợ hàn không chuyên. Anh ta sẽ gắn những cái đĩa vào cái cọc cho cô.”
Bron phải ngăn mình không vỗ tay như một cô nữ sinh quá khích. “Tuyệt quá! Đó là ai thế?”
“Chính tôi đây. Tôi từng học ở trường nghệ thuật trước khi làm trong ngành công nghệ thông tin, trước khi trở thành thợ làm vườn. Dù cô có tin hay không, chúng tôi thực sự biết hàn.”
Bron lại ngạc nhiên trước sự khác biệt giữa James và Roger. Roger lúc nào cũng muốn nắm mọi quyền hành nhưng anh ta không phải là người đàn ông tháo vát hay có ích nhất.
“Ồ, thật là tuyệt vời! Anh có thể tìm mấy món đó không?”
“Ý cô là cái cọc và những cái đĩa hả? Tôi có thể làm chúng bằng kim loại miếng nếu cô cho tôi biết các kích thước của chúng.”
“Tuyệt quá!”
“Tôi thậm chí có thể xoáy được cái chậu bê tông cho cô.”
“Ồ, James, anh đúng là vị cứu tinh của tôi. Tôi đã rất lo lắng về mặt kĩ thuật của nó. Bây giờ tôi biết chúng ta có thể thực sự làm được việc này.”
Anh khẽ mỉm cười. “Lâu rồi chưa có ai tính tôi vào cái ‘chúng ta’ ấy.”
Không khí bỗng chùng xuống, và Bron chợt muốn ôm anh an ủi. Nhưng cô biết đó là điều không nên làm, do đó cô nói, “Điều đó không phải lúc nào cũng hay ho như anh nghĩ đâu.”
Rồi cô nhận ra giọng cô nghe rặt vẻ yếm thế, không mang tính an ủi chút nào, và cô ước gì mình đã ôm anh. Anh quá đáng yêu! “Anh định nấu gì cho bữa tối vậy?” cô nói nhanh, để thay đổi không khí nặng nề này.
Anh nháy mắt. Việc thay đổi không khí rõ ràng đã có hiệu quả. “Chẳng có gì nhiều. Có lẽ là một quả trứng ốp lết. Như mọi khi.”
“Sao chúng ta không đến quán rượu nhỉ? Tôi cũng chẳng có gì nhiều để ăn,” cô nói, bắt chéo hai ngón tay[47], thầm mong anh sẽ đồng ý.
[47] Hành động cầu nguyện may mắn.
“Vậy là tối nay cô không hẹn hò với ai à?”
Trong một thoáng, Bron không biết anh đang nói về chuyện gì. “Không, sao thế?”
“Không có gì. Chỉ là cô thường ra ngoài vào buổi tối.”
Cô cười. Anh đã để ý - đó có phải là một tín hiệu tốt hay không? Có lẽ anh để ý điều đó chỉ như để ý đến lịch phát sóng của các kênh truyền hình mùa hè chứ không phải là anh quan tâm đến cô.
“Ồ, tôi không đi hẹn hò. Tôi đi làm tóc cho người ta! Những khách hàng lớn tuổi - những người rất hay tụ tập ở nhà nhau - đã chiếm trọn khoảng thời gian ban ngày của tôi. Còn buổi tối tôi làm tóc cho vài người còn đang đi làm, hay những người có con nhỏ và muốn làm tóc khi họ đã có ai đó để trông lũ trẻ.”
“Ra thế. Vậy mà tôi cứ tưởng cô có một cuộc sống giao du sôi nổi.”
Vẫn còn ngỡ ngàng trước sự hiểu nhầm của anh, cô nói, “Không hề. Tôi vừa mới bỏ Roger thôi mà. Tôi đang bảo tồn năng lượng.”
***
Sau đó, khi từ quán rượu về, cô vẫn còn thắc mắc không biết anh cảm thấy thế nào về cô. Họ đã có một buổi tối thú vị, trò chuyện thoải mái, cô thậm chí đã cười đùa vui vẻ trước những câu pha trò của anh, nhưng cô vẫn không biết liệu anh có coi cô hơn là một cô gái hàng xóm mà anh đang giúp đỡ không. Anh không chỉ là một người đàn ông rất hấp dẫn ẩn sau bộ quần áo lôi thôi lếch thếch và mái tóc quá dài (anh chưa nhận lời đề nghị cắt tóc của cô), mà còn hoàn toàn khó hiểu, dù khá dễ tính. Và cô chưa bao giờ thấy dễ dàng hiểu được đàn ông. Có lẽ chính điều này đã ngăn cô nhận ra Roger thực sự là người thế nào cho đến khi quá muộn. Cô thở dài. Chí ít bây giờ cô sẽ có cơ hội hiểu thêm một chút về James khi anh đã đồng ý giúp cô làm bánh.
Sau khi đã rõ cách làm phân khung của cái bánh với sự giúp đỡ của James, Bron biết đã đến lúc bắt tay vào làm thử. Veronica, chủ nhân của căn bếp đã được chứng nhận an toàn vệ sinh, có thẻ hội viên của chuỗi cửa hàng Cash & Carry và Bron đã hẹn gặp bà ấy để cô có thể mua ít nguyên liệu. Mặc dù tự tin mình có thể làm được cái bánh, nhưng cô muốn dành nhiều thời gian để thực hành. Họ gặp nhau ở bãi đỗ xe của cái cửa hàng lớn đó.
“Chào cưng!” Veronica nói, vẫy tay khi bà khóa xe. “Chuyện này thật thú vị!”
“Nhưng hẳn là bà đã đến đây thường xuyên rồi chứ! Bà luôn làm bánh mà!”
“Nhưng không phải cho những người nổi tiếng - điều đó khá khác biệt. À, và cô bạn Sarah của cô đã nhờ tôi làm bánh cho em gái cô ấy, vì đằng nào chúng tôi cũng nấu nướng cho bữa tiệc. Hình như người bạn của gia đình họ không thể nhận lời vì một lý do nào đó. Tôi hy vọng cô không phiền lòng.”
“Không đâu. Tại sao tôi phải phiền lòng chứ?”
“Tôi không muốn cô nghĩ rằng tôi đang chen vào sự nghiệp làm bánh mới mẻ của cô.”
Bron lắc đầu. “Tôi thề với bà, tôi đã có quá đủ việc để làm rồi.”
“Vậy là chuyện làm việc tự do của cô đang diễn ra suôn sẻ?”
“Vâng, tôi rất bận rộn. Và tôi thích nó nhiều hơn tôi nghĩ. Tôi đã lo rằng tôi sẽ nhớ cái không khí làm việc với những người khác, nhưng đến nhà các khách hàng còn thú vị hơn nhiều. Thi thoảng tôi làm tóc cho cả một gia đình. Nhưng phải thú thực rằng việc tính toán sổ sách quả là một cơn ác mộng.”
“Thế à?”
“Ờ... tôi cho rằng cũng không hẳn là vậy, nhưng hồi trước Roger luôn xử lý những vấn đề tài chính, nên bây giờ tôi phải vừa làm vừa tự mày mò.” Cô đã luôn căm ghét anh ta vì lúc nào cũng nắm mọi quyền hành nhưng bây giờ cô nhận ra đôi khi điều đó có thể khá hữu ích.
“Tôi đã quen với việc tính toán sổ sách sau khi làm bánh cho quầy hàng của hội phụ nữ trong một thời gian quá dài.” Veronica ngừng lại. “Sarah nói chúng ta nên mua chung những thứ như bột, bơ và bơ thực vật, nguyên liệu của cả hai cái bánh. Rồi tôi sẽ tính toán xem sẽ dùng bao nhiêu trong số chúng để làm cái bánh của Lily.”
Bron lắc đầu. “Việc tính toán sổ sách của tôi đã quá phức tạp rồi!”
“Tôi nghĩ chi phí của chúng sẽ bằng nhau thôi. Bánh của cô to hơn nhiều, nhưng bánh của tôi sẽ đầy hoa quả đắt tiền và brandy và những thứ tương tự.”
“Thế nào cũng được, Veronica. Tôi chắc chắn bà và Sarah có thể tính toán chuyện đó. Tôi chỉ muốn cái bánh của tôi không bị rớt xuống sàn nhà thành một đống nát vụn!”
Veronica cười khúc khích. “Chúng ta có thể dùng thẻ tín dụng kinh doanh của tôi. Nào, cô đã lên danh sách những thứ cần mua chưa?”
“Rồi. Nhưng đây không phải là nguyên liệu cho cái bánh cuối cùng, chỉ là một cái bánh thử nghiệm thôi. Tôi muốn đảm bảo rằng lớp kem phủ trên nó có thể được giữ nguyên. Sẽ thật khủng khiếp nếu nó rớt xuống.”
Veronica tìm được một chiếc xe đẩy hàng mà trong mắt Bron, nó có vẻ thích hợp để vận chuyển hành lý cho cả một khoang máy bay hơn là những gói bột và đường.
“Không thể tin nổi là chúng ta lại cần một thứ to đến thế,” cô nói khi đi theo bà bạn qua những cánh cửa để vào trong tòa nhà. Vừa bước chân vào, cô lập tức đứng sững lại. “Nơi này lớn quá! Như một cái nhà để máy bay vậy.”
Từng khối thực phẩm bao trong ny lông được xếp chồng từ sàn đến trần nhà, chỉ có thể tiếp cận được bằng xe nâng. Chúng tạo nên những khối tháp của những cái lon, gói, chai - bất cứ thứ gì chứa được thực phẩm. Bron thấy nó có vẻ giống với sự kết hợp của một cửa hàng tự phục vụ lớn nhất mà cô từng thấy và một siêu thị bán hàng hạ giá, nơi các sản phẩm được để trong những hộp các tông và không được trưng bày.
Nhưng nó không chỉ cung cấp những món hàng quen thuộc trong danh sách của Bron. Cái bánh của cô sẽ có một hình dạng tuyệt vời nhưng nguyên liệu của nó lại rất đơn giản. Khi cô nhìn thấy những sản phẩm bán trong cửa hàng khổng lồ này, cơn ham muốn mua sắm ào ạt dâng lên trong lòng cô và cô muốn có tất cả mọi thứ, với số lượng lớn.
“Ồ, nhìn kìa! Cả một thùng tẩu thuốc cam thảo! Tôi phải mua một ít để làm quà biếu bố tôi trong lần tới tôi về thăm ông.” Cô đặt một thùng vào xe đẩy hàng. “Và nó quá rẻ!”
“Cô cần nhớ rằng giá được niêm yết là giá chưa bao gồm VAT[48].” Veronica nói, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Bron. “Sau này tôi sẽ được hoàn lại tiền nhưng bây giờ thì vẫn phải trả đầy đủ tiền thuế trước.”
Bron vẫn hào hứng. “Tôi sẽ để riêng những món tôi mua cho tôi. Tôi không thể để Carrie trả tiền cho những tẩu thuốc cam thảo của bố tôi. Ồ nhìn đằng kia nữa kìa! Từng thùng, từng thùng Dairy Milk[49] - biết ăn bao giờ cho hết.
[48] Thuế giá trị gia tăng.
[49] Tên một thương hiệu sô cô la.
Veronica cười. “Cô không muốn cái thân hình mảnh mai của cô bị phát tướng vì ăn quá nhiều sô cô la đấy chứ. Chúng sẽ có sức cám dỗ khủng khiếp nếu cô mua chúng.”
“Ừm. Tôi cũng nghĩ vậy.” Cô trả thùng sô cô la đủ ăn cho cả đời mà cô đã liệng vào xe đẩy về chỗ cũ. “Tôi nên lấy danh sách mua đồ của tôi ra.”
“Và hãy cố gắng bám sát vào nó, nếu không thì rốt cuộc cô sẽ tốn cả một núi tiền mà vẫn không có đủ những thứ cô cần đâu. Tin tôi đi, tôi biết mà!”
***
Bron rất hài lòng với “mẻ lưới” của mình. Cô đã không mua quá nhiều thứ nằm ngoài danh sách và mỗi lần mua một món nào đó như thế, cô có thể biện minh cho nó. Khi họ quay lại căn bếp rộng rãi và vệ sinh của Veronica, cô đã có vài cái khuôn làm bánh khổng lồ, đủ lượng giấy bạc để trải khắp một căn phòng lớn, lượng giấy silicone cũng nhiều gần bằng như thế, những cái khay nướng bánh, giá làm nguội bánh, cả một bao tải những quả cầu bạc và những món đồ trang trí khác mà cô nghĩ có thể hữu ích, cũng như hàng cân bơ, bột và đường. Đậu trên đỉnh của chồng nguyên liệu trên sàn là vài khay trứng. Cô có thể lấy những viên pha lê từ Elsa khi nào cô biết mình sẽ làm gì.
“Mua sắm với số lượng lớn thế này mệt quá nhỉ!” Cô nói, giúp Veronica bê vào một bao bột to tướng. “Thứ gì cũng đồ sộ.”
“Và cô phải đi bộ hết cả hơi vì cửa hàng quá rộng,” Veronica nói. “Từ chỗ để bỏng ngô đến chỗ để cháo yến mạch cách nhau cả dặm chứ chẳng chơi. Hôm nào mà tôi đi mua sắm ở Cash & Carry thì tôi chẳng cần tập thể dục thêm nữa. Dạo này tay tôi cực khỏe.”
Bron nhìn xuống cánh tay mình, chúng đang khẽ run rẩy vì vận sức. “Ừm - tôi nghĩ tôi cần tập luyện cho đôi tay của tôi.”
Veronica đổ nước vào ấm và trong khi chờ nó sôi, bà nói, “Này cưng, chúng ta có thể dùng chung căn bếp chứ? Theo đúng lý tưởng thì chúng ta sẽ không bị trùng nhau, nhưng cô cần làm thử cái bánh và mỗi lớp bánh đều sẽ mất thời gian, trong khi tôi vẫn phải làm những mẻ bánh của tôi như thường lệ.”
Bron vội trấn an bà. “Tôi sẽ rất gọn gàng, tôi hứa đấy. Tôi là một đầu bếp rất có tổ chức.”
Veronica cười. “Chà, Pat thực sự rất nhớ cô; hình như cô ả Sasha kia không bao giờ nhấc một ngón tay lên để làm gì.”
Bron cố tỏ ra không quan tâm. Nhưng không được.