Mùa Cưới

Chương 17

Viễn cảnh phải sống một mình lần đầu tiên trong đời thật đáng sợ, nhưng bây giờ, khi đã đưa ra quyết định, Bron quyết tâm không để mình rơi trở lại vào sự trì trệ đã giữ chân cô ở bên Roger quá lâu như vậy nữa.

Cô gọi điện cho bà Lennox-Featherstone vào giờ ăn trưa ngày hôm sau, không muốn lãng phí thêm một giây phút nào. Trước sự nhẹ nhõm của Bron, bà ấy bắt máy rất nhanh.

“Bron ấy à? Cô là thợ làm tóc đúng không? Rất vui khi cô gọi điện cho tôi. Tôi có thể giúp gì được cô?”

“À... ờ, bà có nhớ Elsa, thợ may váy cưới không?”

“Đó là cô gái duyên dáng chuyên mặc đồ đen. Sao?”

“Cô ấy nói bà có thể muốn cho thuê một ngôi nhà nhỏ.”

“Đúng vậy! Tôi không thể mua bảo hiểm cho nó nếu nó không có người ở và tôi không định làm gì với nó cho đến mùa thu. Đám cưới mới xong chưa lâu nên tôi chưa có thời gian nghĩ tới chuyện đó. Vì vậy nếu cô muốn ở đó một thời gian, tôi sẽ quá đỗi vui mừng.” Bà ngừng lại. “Còn gì bằng khi được sống gần một thợ làm tóc hàng đầu chứ.”

Bron cười và quả quyết với Vanessa rằng bà có thể gọi cô đến bất cứ lúc nào, dù ngày hay đêm, để làm tóc cho bà. Vì tiền thuê nhà rất thấp nên cô cảm thấy đó là điều ít nhất cô có thể làm được cho bà ấy.

“Nhưng đến cuối tuần tôi mới dẫn cô đi xem nó được. Cô không vội lắm chứ?”

Thực ra, Bron đã hy vọng được xem nó - và có thể bắt đầu chuyển đến đó luôn - sớm hơn thế nhiều. “Ờ...” Cô bắt đầu nói.

“Tuần này tôi đang bận theo học một khóa học vào tất cả các buổi tối, kể cả thứ Bảy. Nhưng sau tám giờ tối thứ Bảy thì cô có thể đến lấy chìa khóa nếu muốn.”

***

“Vậy là tôi đành phải chấp nhận điều đó,” cô nói với Elsa qua điện thoại sau khi đã cảm ơn bà Lennox-Featherstone và thuyết phục bà rằng cô sẽ là một khách trọ hoàn hảo.

“Nhưng cô có thể bắt đầu đóng gói đồ đạc được rồi, đúng không? Nếu cô muốn để thứ gì ở đây, thì cứ nói cho tôi biết nhé.”

“Cô tốt bụng quá, Elsa ạ. Tôi sẽ cố gắng nhét hết mọi thứ vào xe nhưng nếu tôi cần một chỗ nào đó để cất đồ đạc, tôi sẽ phiền đến cô. Tôi không muốn cho Roger biết chuyện này cho đến khi tôi chắc chắn... Nếu không chắc tôi chẳng thể ở với anh ta nốt những ngày còn lại mất.”

“Tôi nghĩ cô thật can đảm,” Elsa nói. “Và hãy nhớ rằng Sarah và tôi sẽ luôn ở bên cô nếu cô cần chúng tôi.”

Bron lại cảm thấy xúc động trước sự ủng hộ mà họ dành cho cô. “Cảm ơn. Tôi không thấy can đảm cho lắm, chỉ có cảm giác hết sức tội lỗi. Anh ta ghét sự thay đổi. Cho dù tôi không nghĩ anh ta thực sự yêu tôi, nhưng anh ta sẽ không muốn tôi ra đi.”

Cô dành những ngày còn lại trong tuần để lên kế hoạch cho cuộc đào thoát. Cô nhét quần áo vào những cái túi, nói với Roger rằng cô đang dọn dẹp. Có quá nhiều thứ mà cô đã mua và dự định mang đi - những thứ mà anh ta sẽ không cần đến - nhưng cô không thể gói ghém chúng cho đến khi nào cô nói với anh ta là cô sẽ đi. Anh ta có thể không phải là người đàn ông tinh ý nhất trên hành tinh này, nhưng anh ta sẽ đoán ra có chuyện gì đó bất ổn nếu cô bắt đầu tháo những cái gương và những cái giá trên các bức tường.

Vào buổi sáng thứ Bảy, cô cảm thấy cực kỳ căng thẳng và có phần do dự trong quyết định của mình. Cả tuần qua Roger đã rất tử tế, và cô gần như muốn đổi ý. Nhưng cô sẽ không cho phép mình làm vậy. Elsa và Sarah luôn ở bên ủng hộ cô và cô biết cho dù cô và Roger không ghét bỏ nhau, song họ thực sự không làm cho nhau hạnh phúc.

“Em sẽ đi gặp một người bạn,” cô nói, ngồi trên giường trong khi anh ta ăn bữa sáng mà cô đã mang lên cho anh ta. “Nghĩa là em sẽ bỏ lỡ trận cricket nhưng em sẽ về đúng giờ để nấu cho anh một bữa tối tuyệt vời. Em nghĩ em sẽ mua mấy miếng thịt bò và làm khoai tây chiên.”

“Tuyệt lắm,” Roger nói, xiên một miếng trứng và thịt xông khói. “Anh cần một bữa ăn ngon lành để nạp lại năng lượng sau trận đấu.”

Bron mỉm cười, vỗ vỗ bàn chân anh ta dưới chiếc chăn lông vịt và rời đi.

Cô nhận ra mình đã không thực sự nói dối, chỉ là không nói hết toàn bộ sự thật. Trong thời gian Roger chơi cricket, cô sẽ gói ghém đồ đạc. Chỉ khi nào đã ăn xong bữa tối, uống hết chai rượu vang và xử lý xong món kem rưới sô cô la, cô mới nói cho anh ta hay rằng cô sẽ không ăn bữa trưa Chủ nhật với cha mẹ anh ta mà thay vào đó cô sẽ bỏ đi.

Cô cảm thấy áy náy với mẹ anh ta.

Cô sẽ phải đến thăm bà sau, khi Pat đã vượt qua cú sốc.

Sau khi mua xong ít thức ăn cho vài ngày đầu tiên của cô ở căn nhà mới cũng như bữa ăn chia tay Roger, cô lái xe về nhà. Cô đã tính toán thời gian để lúc cô về thì anh ta đã tới câu lạc bộ cricket rồi nhưng, kỳ lạ thay, xe của anh ta vẫn nằm chình ình trên lối xe chạy.

Trận cricket đã bị hoãn vì một lý do nào đó chăng? Cô không thể nghĩ ra lý do nào cả. Hôm nay là một ngày đẹp trời, hoàn toàn thích hợp với trận đấu: nắng, nhưng không quá nóng.

Định bụng nói với anh ta rằng cô muốn về cất thịt bò vào tủ lạnh trước khi đi gặp bạn, cô tra chìa khóa vào ổ và lập tức biết có điều gì đó không ổn. Trong không khí phảng phất mùi nước hoa không phải của cô, nhưng rất quen thuộc. Rồi cô nghe thấy tiếng cười vọng xuống từ trên gác. Theo bản năng, cô biết mình sẽ phát hiện điều gì, nhưng bàn chân cô vẫn đưa cô lên đó.

Cô thấy Roger và Sasha đang ở trên giường cùng nhau. Sasha đang ngồi trên người Roger. Cô ta đang mặc bộ đồ lót gớm ghiếc vốn kích thích cao độ ham muốn dục tính của anh ta nhưng chẳng có tác dụng gì mấy với Bron.

Cô cảm thấy nôn nao. Cô nghĩ cô có thể nôn mửa thật sự, nhưng thật ra, cô gần như cảm thấy thương hại cho Roger và Sasha khi họ nhìn cô kinh hoảng và rồi Sasha thốt lên một tiếng hét nhỏ và ngã khỏi người Roger.

“Ôi Chúa ơi, Bron! Anh tưởng em đi cả ngày!” Anh ta nói, cố gắng thoát khỏi cặp đùi đang đè nặng của Sasha.

Mồ hôi bỗng tứa ra khắp mặt Bron khi hiện thực trước mắt đe dọa đánh gục cô. Cho dù không còn muốn chung sống với Roger nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy bị phản bội. Anh ta đang quan hệ với bà chủ tiệm làm đầu của cô, ngay trong chính phòng ngủ của họ, trên tấm ga trải giường của cô. Cô hít một hơi thở sâu và đi đến tủ quần áo, lấy ra một cái túi lớn và rồi bắt đầu gom hết đồ ở mặt bàn trang điểm và cho vào túi.

“Chà, tôi đã về,” cô nói, lúc này đã điềm tĩnh hơn một chút. Suy cho cùng, cô cũng đang định bỏ anh ta, cô cứ lặp đi lặp lại điều đó với chính mình.

Roger chỉ nằm đó, hấp háy mắt nhìn cô.

“Ôi, Bron,” Sasha nói, lúc này cô ta đã ngồi dậy, chiếc chăn hầu như không che hết được bộ ngực đồ sộ của cô ta, “chúng tôi chỉ vui vẻ một chút với nhau thôi. Đừng quá quan trọng hóa vấn đề. Không nên vì chuyện này mà thay đổi bất cứ điều gì.”

Bron dừng tay khi đang cho những lọ sơn móng vào hộp. “Chị đang mặc đồ lót của tôi - vậy thì hẳn là chị đã phải thay bộ đồ của chị ra! Nhưng đừng lo,” cô vội tiếp tục. “Tôi chẳng cần chị trả nó lại cho tôi đâu.”

“Cô sẽ không nói gì với ai chứ, đúng không?” Sasha hỏi.

Hóa ra cô ta chỉ lo lắng cho thanh danh của mình. Nhìn cô ta, dù với vẻ khá miễn cưỡng, Bron chợt nhận thấy Sasha có vẻ già hơn và ít chỉn chu, bóng bẩy hơn thường ngày. Cô ta hơn cả hai người họ vài tuổi và Bron chợt thấy động lòng. “Ở tiệm làm đầu á? Có lẽ là không. Dù sao tôi cũng không muốn Roger nữa. Chị có thể giữ anh ta làm ‘con ngựa giống’ cho chị nếu chị thích.”

“Hượm đã!” Roger ngồi bật dậy, đột nhiên có cớ để nổi cơn phẫn nộ. “Em nói em không muốn anh nữa là có ý gì! Anh sẽ lấy em mà, Bron!”

Bron bật cười. Quả là lố bịch. Và quá rõ ràng. Roger nghĩ anh ta đã nhào nặn cô thành một người vợ hoàn hảo, nhưng một người vợ hoàn hảo thôi thì không đủ. Anh ta còn muốn một ả nhân tình nữa - cô ta tình cờ lại là bà chủ tiệm làm đầu của cô.

“Tôi xin lỗi vì không bị anh phỉnh phờ thêm nữa, anh chưa bao giờ cầu hôn tôi và tôi sẽ không lấy anh,” Bron nói. “Dù sao tôi cũng đã định nói với anh là tôi sẽ đi - tối nay.”

“Ý em là gì? Em sẽ đi đâu?”

“Tôi đã sắp xếp được một chỗ ở, cảm ơn vì đã quan tâm.”

Anh ta cố gắng cất tiếng trong mấy giây dài và cuối cùng cũng nói được. “Nhưng bố mẹ anh nghĩ em là người hoàn hảo với anh!” Roger vẫn đang tự phủ nhận. Anh ta có thể tính đến chuyện đổi cô thợ làm tóc để lấy một bà chủ tiệm làm đầu nhưng lại chưa bao giờ ngờ rằng cô thợ làm tóc có thể bỏ anh ta. Anh ta cảm thấy bị sỉ nhục.

“Tôi rất mến mẹ anh, Roger ạ, nhưng anh sẽ sớm biến thành người như cha anh thôi, và ông ta là một kẻ phát xít.” Thật tuyệt khi cuối cùng cô cũng nói ra được điều đó.

“Sao cô dám nói bố tôi như thế!” Roger nhảy ra khỏi giường, trần như nhộng, toàn cơ thể xóc nảy lên vì phẫn nộ. Thật khó mà nhịn được cười trước hình ảnh này. Cô cố gắng kìm nén để không bật lên tiếng khúc khích.

“Xin lỗi vì đã xúc phạm anh, nhưng anh phải thừa nhận rằng so với ông ta thì Thành Cát Tư Hãn có vẻ chỉ là một nhà cầm quyền ủy mị. Tôi không biết làm thế nào mà Pat tội nghiệp chịu đựng được ông ta trong suốt những năm qua. Và anh thì giống hệt ông ta!”

“Tôi không biết sao cô có thể nói như thế!” Anh ta vẫn đang luống cuống xỏ chân vào cái quần đùi. “Tôi vẫn ủng hộ từ thiện, đúng không nào?”

“Bọn Mafia cũng làm thế, Roger ạ! Và tôi nên cảnh báo chị,” cô nói với Sasha, “anh ta sẽ không bận tâm tới ‘khúc dạo đầu’ sau sáu tháng đầu tiên. Còn về chuyện tìm kiếm điểm G của chị, khi không có Vệ tinh Hoa tiêu dẫn đường, thì anh ta không có khả năng làm được đâu.” Cô cau mày. “Có lẽ nói thế cũng hơi bất công. Vì Vệ tinh Hoa tiêu cũng có thể nhầm lẫn khi tìm kiếm những điểm dễ dàng hơn thế nhiều.”

“Cô thật kinh tởm,” Roger lúc này đang mặc quần và nó cho anh ta thêm chút tự tin.

Cảm thấy sự tự tin của chính cô cũng đang lớn dần lên từng phút, Bron đứng thẳng người và đối đầu với Roger. “Anh cũng có tư cách nói với tôi câu đó cơ à! Anh cho bạn gái anh mặc đồ lót của tôi và rồi nói rằng tôi là kẻ kinh tởm ư!” Cô nói.

“Bron!” Cái áo phông tạo cho Roger thế chủ động, hoặc anh ta nghĩ vậy. “Cô đang đẩy chuyện này đi quá xa đấy.”

“Có thể anh sẽ lại nghĩ là tôi kinh tởm, nhưng tôi nghĩ chính anh mới là kẻ đang đẩy mọi chuyện đi quá xa!”

“Thật sự thì, tôi đã không biết là đầu óc cô lại bẩn thỉu như thế!”

Cô nhún vai, lần đầu tiên thấy hơi ảo não. “Tôi đã không định xúc phạm danh dự của anh, nhưng chính anh đã tự chuốc lấy điều đó.” Cô đi tới bàn trang điểm, mở một cái ngăn kéo và lấy ra một cái túi bóng lớn mà cô đã chuẩn bị sẵn. Vậy mà có lúc cô còn cảm thấy áy náy về việc rời bỏ anh ta cơ đấy. Cô vơ hết mọi thứ trên bàn vào cái túi.

Sasha đang mặc lại quần áo và Roger đi tất và giày. “Cô đang phản ứng một cách thái quá đấy,” anh ta nói. “Đúng là đồ đàn bà quỷ quái!”

Bron khẽ thở dài, cơn giận của cô nguôi đi một chút. Ban đầu, cô chỉ định lấy những gì cô thực sự cần. Cô không định lấy hết những thứ mà cô đã phải bỏ tiền ra chỉ vì cô được quyền làm vậy. Nhưng bây giờ, cô quyết tâm lột hết bất cứ thứ gì mà cô đã mua trong phòng ngủ. Trong tủ quần áo đã có sẵn một cái túi đựng váy to tướng và cô nhét cái gương ở bàn trang điểm và một trong những cái đèn ngủ vào trong đó trong khi Roger vẫn nhìn cô chằm chằm.

“Cô không thể mang đồ đạc đi!” Anh ta gầm lên.

“Tôi có thể nếu đó là thứ tôi đã mua. Nhưng tôi sẽ không lấy cái đệm. Nó đã bị ô uế.” Cô phải kìm lại một tiếng cười khác. “Ô uế” là một từ thú vị và cô đã không nhận ra là cô biết nó cho đến khi nó buột ra khỏi miệng cô. Cô nhận ra chất adrenalin đang giúp cô cầm cự, và ý thức được rằng sau đó cơn sốc sẽ ập đến với cô. Nhưng vào thời điểm này, cô đang cảm thấy phấn khích.

Cô nhận thấy Sasha và Roger đang thì thầm với nhau, có lẽ họ đang thắc mắc phải chăng cô đã hóa điên. Cô chưa bao giờ thấy mình tỉnh táo như lúc này. Phòng tắm là điểm đến tiếp theo của cô, mặc dù cô để lại cái gương cạo râu vì nó là quà cô tặng cho Roger và dù gì cô cũng không thể soi nó một cách bình thường được nữa. Sau đó cô xuống gác và đi vào bếp.

Cô đã hết sạch túi vì thế cô tìm một cái túi ny lông dùng để đựng rác và bắt đầu nhồi nhét những món đồ gia dụng vào nó: máy xay sinh tố, lò nướng bánh và nồi hấp. Roger bước vào khi cô đang cầm cái giá cắm dao trong tay.

“Cô không thể lấy thứ đó!” Gấu quần Roger được nhét một nửa vào trong tất. “Đó là quà của bố mẹ tôi!”

“Ừ,” Bron đáp, phần nào ngưỡng mộ anh ta vì dám đương đầu với cô khi trong tay cô đang có đầy vũ khí như thế. “Quà họ tặng tôi!”

“Em đun nước nhé?” Sasha gợi ý từ sau lưng anh ta, lúc này cô ta đã ăn mặc chỉnh tề và nóng lòng muốn làm dịu tình cảnh này nếu cô ta có thể.

“Nếu chị thèm một tách trà thì nên làm vậy ngay đi,” Bron nói. “Tôi sẽ lấy cái ấm đun nước trong vòng một phút nữa.”

“Cô không thể tước đoạt hết đồ đạc trong nhà tôi như thế này!” Roger run lên vì phẫn nộ. “Đó là ăn cướp!” Anh ta thậm chí không thèm cố gắng năn nỉ cô ở lại.

“Được, vậy tôi sẽ để lại ấm đun nước,” Bron nhượng bộ, “mặc dù nó là đồ của tôi.” Cô biết ở trong căn nhà nhỏ cũng có một cái ấm. Bà Lennox-Featherstone đã gửi cho cô một bảng kê danh sách những đồ vật ở đó.

Cô nhìn kỹ căn bếp một lượt và cân nhắc xen có nên lấy mấy cái chảo không, nhưng rồi quyết định để chúng lại. Chúng là đồ bố mẹ cô bỏ lại khi họ chuyển tới Tây Ban Nha, và không phải đồ tốt cho lắm. Những cuốn sách dạy nấu ăn của cô thì quá nặng; vì thế cô không thể mang chúng đi cùng một lúc được.

“Cô cần nó làm gì?” Roger hỏi, khi thấy cô gỡ ra một cái túi đựng rác khác. “Cô đã lấy hết những gì không được gắn cố định rồi đấy thôi!”

“Còn cái đèn cây trong phòng khách!” Bron phải cắn môi để khỏi bật cười. Cô không định lấy cái đèn cây, mặc dù nó cũng là đồ của cha mẹ cô.

“Chuyện này thật lố bịch quá mức!”

“Được rồi, Roger, tôi sẽ thỏa hiệp với anh. Giúp tôi chuyển chỗ đồ này vào trong xe và tôi sẽ không lấy thêm thứ gì khác nữa nếu anh thực sự cần nó.”

“Em đã cho vài viên đường vào trà của anh, Rog,” Sasha nói. “Để anh vượt qua cú sốc này. Hẳn là anh thấy khó chịu lắm.”

Bron lắc đầu tỏ vẻ không tin nổi, nhưng cô chẳng nói gì. Roger ghét bị gọi là Rog còn hơn cả uống trà có pha thêm đường.

Hai mươi phút sau, khi lái xe đi, Bron nhấn một hồi còi chiến thắng. Vào lúc đó cô cảm thấy mình có thể chinh phục cả thế giới.