Nhưng mà phải kể mỗi lần một chuyện.
Sói Bố và Sói Mẹ chết. Mowgli vần một tảng đá to lấp miệng hang và khóc lên Bài ca Tử biệt. Baloo trở nên già nua cứng nhắc, và ngay cả Bagheera, thớ thịt đường gân như sắt như thép là thế mà hình như cũng chậm chạp hơn trong lúc giết chóc. Akela lông xám đã trắng như sữa vì tuổi tác, xương sườn giơ ra, nó đi đứng cứng như que củi và Mowgli giết mồi cho nó. Nhưng những con sói non, những đứa con của Bầy Seeonee tan đàn xẻ nghé đã sinh sôi nảy nở và khi chúng đạt đến con số bốn mươi, tất cả đều là sói năm tuổi, vô chủ, thì Akela bảo chúng phải họp lại và tuân theo Luật, chạy săn đuổi dưới sự chỉ huy của một thủ lĩnh cho đúng là Nòi Giống Tự Do.
Về chuyện ấy, Mowgli nhất định không phát biểu ý kiến, chú nói rằng chú đã từng ngậm đắng nuốt cay và chú biết mình sinh ra từ đâu. Nhưng khi Phao, con của Phaona (con Sói Xám chuyên lùa con thịt vào thời Akela còn dẫn dắt Bầy) đã giành được quyền lãnh đạo Bầy nhờ một loạt chiến công, chiếu theo đúng Luật Rừng, và khi những tiếng gọi và bài hát năm xưa tiếp tục vang dưới trời sao, thì Mowgli, nhớ đến quá khứ, lại quay trở về Phiến Đá Hội Đồng. Nếu chú thích nói, thì Bầy im lặng nghe chú nói cho hết, và chỗ của chú là ở trên Phiến Đá, bên trên Phao và bên cạnh Akela. Đó là những ngày săn khoẻ ngủ ngon. Không một kẻ lạ mặt nào nghĩ đến chuyện mò vào những khu rừng thuộc họ nhà Mowgli – người ta gọi Bầy Sói như thế - và những con sói trở nên béo mẫm, khoẻ mạnh. Và người ta đưa hàng đàn sói con đến kiểm tra. Mowgli không bao giờ vắng một kỳ kiểm tra vì chú vẫn nhớ cái đêm một con báo đen đã đem lại cho Bầy một chú bé da nâu trần trụi từ đầu đến chân, và tiếng gọi kéo dài “Nhìn đi, nhìn cho kỹ, hỡi chúng sói!” còn rung lên trong tim chú những xúc cảm lạ lùng. Thời gian còn lại, chú đi sâu vào trong Rừng, để nếm, để sờ, để nhìn và để ngửi những cái lúc nào cũng mới mẻ.
Một buổi chiều, vào lúc hoàng hôn, chú chạy thong thả qua những ngọn đồi để đem cho Akela già nua một nửa con hoẵng vừa mới giết. Bốn con sói theo gót chú, gây gổ nhau đôi chút và xô nhau lộn nhào vì chúng đang tràn đầy niềm vui sống. Bỗng chú thoáng nghe một tiếng mà chú chưa từng nghe kể từ những ngày đen tối của Shere Khan. Đó là tiếng trong Rừng người ta gọi là Phiol, một kiểu hú của con chó rừng khi nó đi săn theo đuôi một con hổ hay khi nó có phần thịt dư dả trước mặt. Hãy tưởng tượng một sự pha trộn lủng củng giữa hằn thù, đắc thắng, sợ hãi và tuyệt vọng, các bạn sẽ có một ý niệm nào đó về Phiol, tiếng thét đang vút lên, rơi xuống, run rẩy và tắt nghẹn phía xa xa bên kia sông Waingunga. Bộ Bốn lập tức gầm gừ, lông dựng đứng. Bàn tay Mowgli đặt lên lưỡi dao, và chú cũng đứng sững lại như hoá đá.
Làm gì có đồ Rằn Ri nào dám đến đây giết chóc? – Cuối cùng chú nói.
Đó không phải là tiếng kêu của con tiền trạm – Xám Anh nói – Phải là con thịt rất lớn. Nghe này!
Tiếng kêu lại vút lên, nửa nức nở, nửa cười sằng sặc, hoàn toàn giống như được phát ra từ cặp môi uyển chuyển của Giống Người. Khi đó Mowgli thở rất sâu và bắt đầu chạy về Phiến Đá Hội Đồng, trên đường chú gặp nhiều con sói trong Bầy cũng hớt hải chạy tới. Phao và Akela cùng ngự trên Phiến Đá. Những con khác ngồi bên dưới, căng thẳng từng đường gân. Những con sói mẹ và lũ sói con vội phóng về hang, vì khi tiếng Phiol đã vang lên thì không phải là lúc để những kẻ yếu nhởn nhơ ở bên ngoài.
Họ không còn nghe thấy gì nữa ngoài tiếng thì thầm của dòng Waingunga trong bóng tối và tiếng gió chiều trên những cành cao, bất thình lình từ bờ bên kia sông, vút lên tiếng gọi của một con sói. Không thể là một con trong Bầy vì tất cả đang ngồi quanh Phiến Đá. Tiếng gọi chuyển thành một tiếng sủa kéo dài tuyệt vọng: “Dhole! Dhole! Dhole!”. Vài phút sau họ thấy tiếng những bước chân đi lừ đừ trên đá, và một con sói gầy nhom, nước trên người chảy ròng ròng, hai bên sườn vằn đỏ, chân phải đằng trước không còn sử dụng được, mép sủi bọt trắng, gieo mình giữa Hội Đồng và hổn hà hổn hển nằm dưới chân Mowgli.
Chúc cuộc săn may mắn! Dưới quyền thủ lãnh nào? – Phao nghiêm trang hỏi.
Chúc cuộc săn tốt đẹp! Tôi là Won-tolla.
Nó muốn nói rằng nó là một con sói đi lẻ, tự lo liệu cho bản thân và cho vợ con, sống trong một hang sâu cô quạnh. Won-tolla nghĩa là một kẻ độc lập, không thuộc về Bầy nào cả. Trong khi nó thở hổn hển, người ta có thể trông thấy bộ xương của nó lúc lắc theo nhịp tim đập thình thịch.
Kẻ nào động thủ thế? – Phao hỏi.
Đó là câu hỏi mà tất cả Rừng Rậm đặt ra sau tiếng Phiol.
Dhole, Dhole vùng Dekkan… Loài Chó Đỏ, Loài Sát Thủ! Chúng từ phương Nam kéo lên phương Bắc, tuyên bố vùng Dekkan của chúng đã rỗng tuếch và giết tất trên đường đi. Khi con trăng này mới bắt đầu, tôi có bốn người thân thích: một vợ, ba con. Mụ ấy đang dạy lũ con cách săn mồi trên đồng cỏ, cách dấu mình để dồn hoẵng, như bọn vùng đất bằng chúng tôi vẫn thường làm. Nửa đêm, tôi còn nghe tiếng chúng đồng thanh la vỡ họng trên đường đuổi con mồi. Đến giờ gió nhẹ lúc tảng sáng, tôi đã thấy chúng nằm cứng đờ trên cỏ - cả bốn, hỡi Nòi Giống Tự Do, bốn kẻ mà đầu con trăng này vẫn còn! Thế là tôi đòi quyền Trả Máu, và tôi xông tới lũ Dhole.
Chúng có bao nhiêu con? – Mowgli hỏi.
Bầy Sói gầm gừ nghèn nghẹn trong cổ họng.
Cái ấy thì tôi không biết. Tôi chỉ biết rõ là ba con trong bọn chúng sẽ không còn giết chóc gì nữa, nhưng đến hồi cuối, chúng đã rượt tôi như rượt một con hoẵng bắt buộc phải chạy ba chân. Hãy nhìn đây, hỡi Nòi Giống Tự Do!
Nó chìa ra một cái cẳng bầm dập, máu đông lại đen sì. Ngoài ra còn có những vết cắn ác liệt ở hai bên sườn, ở gần bụng, và những vết thương trong đám lông cổ bị vặt nát.
Ăn đi – Akela vừa nói vừa đứng lên từ con mồi mà Mowgli đem về cho nó.
Con Sói Tự Do lao vào con mồi một cách thèm khát.
Cái này sẽ chẳng uổng đi đâu – Nó nói một cách khiêm nhường khi cơn đói đã bớt nhức nhối – Hãy cho tôi hồi lại một ít sức lực, và tôi sẽ giết, cả tôi nữa! Hang của tôi trống rỗng, mà con trăng đầu tuần còn nhìn thấy nó đầy người, và Nợ Máu chưa trả đủ.
Phao nghe thấy răng nó rau ráu trên một mảnh xương, bèn gầm gừ với một vẻ tán đồng.
Chúng ta sẽ cần đến những hàm răng ấy. Bầy Dhole có đem lũ nhỏ theo không?
Không, không. Tất cả đều là thợ săn đỏ, những con chó thành niên của Bầy, nặng ký và cường tráng.
Điều ấy có nghĩa là loài Dhole, loài chó đỏ, loài chó săn vùng Dekkan, đã khởi đầu cho chiến dịch, và bọn sói biết rằng ngay cả hổ cũng phải nhả cho loài Dhole con mồi còn tươi nguyên. Chúng xô thẳng về phía trước, băng qua Rừng, gặp ai giết nấy, cắn xé tan tành. Mặc dù chúng không to xác và tinh ranh thì không bằng nửa loài sói, nhưng chúng rất khoẻ và đông. Chẳng hạn như chúng sẽ không mang danh là Bầy nếu chưa đủ một trăm con chắc nịch, trong khi chỉ bốn mươi con sói là thành một Bầy rất xứng đáng. Những bước chân lang bạt của Mowgli đã đưa chú tới bờ những cao nguyên xanh cỏ của vùng Dekkan, và chú thường trông thấy những con Dhole nằm ngủ hay nô rỡn và gãi người không chút sợ hãi giữa những hốc và ụ mà chúng dùng làm hang ổ. Đối với chúng, chú chỉ có ghét và khinh, vì mùi của chúng không giống mùi Nòi Giống Anh Em, vì chúng không sống trong hang, và nhất là vì chúng mọc lông giữa các ngón chân, trong khi chú và các bạn chú bàn chân nhẵn nhụi. Hathi đã bảo cho chú biết rằng một bầy Dhole trên đường săn là điều kinh khủng như thế nào. Bản thân Hathi cũng tránh xa đường chúng đi. Và chúng cứ lao về phía trước, đi đến đâu giết đến đấy, cho đến khi nào chúng chết hết hoặc là hết cả con thịt.
Akela, cả nó cũng biết đôi điều về loài Dhole, bình tĩnh nói với Mowgli:
Thà chết trong hàng ngũ của Bầy còn hơn là đơn thương độc mã trên đầu không ai. Đây là cuộc săn tuyệt đẹp, và cuộc săn cuối cùng của ta. Nhưng trong thời hạn sống còn của một Con Người, chú còn trước mặt chú nhiều đêm nhiều ngày. Chú em, chú hãy đi về phương Bắc, nằm ngủ và chờ đợi: nếu còn lại một con sói sau khi lũ Dhole tràn qua, nó sẽ đem tin chiến trận đến cho chú.
Chà! – Mowgli nói hoàn toàn nghiêm trang – Tôi phải đi đến vùng đầm lầy bắt những con cá nhép và ngủ trên cây hay tôi phải cầu cứu lũ Bandar-log và cắn hạt dẻ trên cành trong khi ở đây cả Bầy chiến đấu?
Đó là một cuộc chiến đấu chí tử - Akela nói – Chú chưa bao giờ gặp loài Dhole – Sát Thủ Đỏ. Ngay cả loài Rằn Ri…
Aoua! Aoua! – Mowgli nói với một cử chỉ bực bội – Xưa kia tôi đã từng giết một con khỉ rằn ri. Nghe tôi nói một chút: tôi đã có một con sói làm cha, một con sói làm mẹ, tôi cũng đã có làm cả cha lẫn mẹ một con sói xám già (nó không khôn ngoan lắm, và bây giờ thì lông đã bạc). Cho nên tôi nói – chú lên giọng – tôi nói rằng, khi loài Dhole đến, Mowgli và Nòi Giống Tự Do sẽ chung lưng trong cuộc săn này, và tôi nói, thề có con Trâu Mộng chuộc mạng tôi, con Trâu Mộng mà Bagheera đã trả cho tôi vào cái thời xa xưa, thời mà các ngươi trong Bầy không thể nhớ, tôi nói, tôi đây, nói cho Cây Cối và Dòng Sông nghe thấy và nhớ lấy nếu như tôi có quên, tôi nói, tôi đây, nói rằng con dao này, con dao của tôi, sẽ làm nhiệm vụ của một chiếc răng nanh cho Bầy – và nó không cùn lắm đâu, tôi nghĩ thế. Tôi đã nói. Đó là lời tôi, lời này không còn thuộc về tôi nữa.
Chú không biết loài Dhole đâu, hỡi Con Người mang lưỡi Sói – Won-tolla kêu lên – Tôi chỉ tìm cách bắt chúng trả món Nợ Máu trước khi chúng xé tôi làm nghìn mảnh. Chúng đi từ từ, giết hết những ai chúng gặp trên đường. Nhưng trong hai ngày nữa, tôi sẽ phục hồi chút ít sức khoẻ, và tôi sẽ lại đương đầu với chúng vì món Nợ Máu. Còn các bạn, Nòi Giống Tự Do, tôi khuyên các bạn tránh lên phương Bắc và vui lòng chịu thiếu thốn một thời gian cho đến khi loài Dhole đi qua. Đây là cuộc săn không có giấc ngủ.
Kẻ lạ mặt, hãy nghe đây! – Mowgli cười phá và kêu lên – Hỡi Nòi Giống Tự Do, chúng ta phải lên phương Bắc và sống bằng thằn lằn và chuột nước, vì sợ chẳng may gặp phải loài Dhole! Phải thả cho chúng mặc sức giết hại tất cả trên vùng dành riêng cho chúng ta, trong khi chúng ta cứ ẩn núp ở phương Bắc cho đến khi nào chúng thích thì chúng trả lại tài sản cho chúng ta. Mà đó chỉ là một con chó – và một con chó con – màu đỏ, bụng vàng ệch, không hang ổ, ngón chân nào cũng mọc lông! Mỗi lứa đẻ của nó là sáu và tám con, y như Trikai, loài chuột nhảy. Chắc chắn chúng ta phải đi trốn, hỡi Nòi Giống Tự Do, và đi ăn mày ruột già, đầu cánh gia súc thối! Chúng ta, chúng ta là Rừng! Các người hãy lựa chọn. Ôi! Hãy lựa chọn. Đó là một cuộc săn tuyệt đẹp! Nhân danh Bầy – toàn thể Bầy – nhân danh hang ổ và đàn con, thề có con thịt nơi này, thề có con mồi nơi nọ, thề có con nai đưa đường con hoẵng, và thề có con sói con trong hang – Xin thề - xin thề - xin thề!
Bầy sói đáp lại bằng một tiếng sủa trầm trầm vang dội trong đêm nghe như tiếng cây đổ.
Xin thề! – Chúng gào lên.
Ở lại đây với họ - Mowgli nói với bốn con sói của mình – Chúng ta không có một cái răng nào thừa. Phao và Akela chuẩn bị tất cả cho cuộc chiến đấu. Tôi đi đếm số lượng chó.
Nhưng đó là cái chết! – Won-tolla vừa kêu lên vừa lom khom đứng dậy – Làm sao con người trần trụi từ đầu đến chân này có thể chống lại Chó Đỏ? Ngay cả đến bản thân loài Rằn Ri, chú nên nhớ…
Ngươi hãy đi nơi khác, thực đấy – Mowgli ném lại phía sau một câu – Chúng ta sẽ nói chuyện khi nào lũ Dhole chết hết. Chúc tất cả một chuyến săn tốt đẹp!
Chú vội vã lao vào bóng tối, say sưa vì sự kích thích man dại quá mức, gần như không nhìn xem chân mình bước vào đâu, và hậu quả tự nhiên là chú vấp ngã sóng xoài trên những cuộn khoanh của con trăn, đúng chỗ nó nằm canh một đàn hươu chạy trên bờ sông.
Kxxa! – Kaa thốt lên giận dữ - Nghề rừng là dậm chân nhảy nhót và làm hỏng cả một đêm săn như thế sao? Nhất là khi con mồi đang hoạt động?
Lỗi tại tôi – Mowgli vừa nói vừa đứng dậy – Đúng là tôi đang đi tìm bác, Đầu Bẹt ạ, nhưng mỗi lần gặp là bác lại dài rộng thêm ra so với chiều dài của cánh tay tôi. Trong Rừng không có ai như Bác, hỡi kẻ khôn ngoan, đáng kính, hỡi kẻ dũng mãnh, đẹp đẽ nhất trong loài Trăn.
Được rồi, giờ lại có một dấu vết mới chứ gì? Nó dẫn tới đâu vậy? – Kaa nói, giọng dịu đi – Cách đây chưa đến một con trăng, có một mụn người nào đó dắt dao trong mình đã ném đá vào đầu ta và réo gọi ta bằng những cái tên xấu xa nhất của loài mèo rừng chỉ vì ta ngủ giữa cánh đồng.
Phải, và bởi vì bác làm đàn hươu đang tới quay như chong chóng, mà Mowgli thì đang săn, và bởi chính cái Đầu Bẹt ấy nặng tai quá không nghe tiếng huýt mà tránh ra ngoài đường hươu chạy – Mowgli tiếp tục nói một cách ung dung, vừa nói vừa ngồi xuống giữa những vòng khoanh sặc sỡ.
Rồi khi tới lúc chính cái Mụn Người ấy lại đến với những lời vuốt ve phỉnh phờ chính cái Đầu Bẹt ấy, nào là khôn ngoan, nào là dũng mãnh, nào là đẹp đẽ, riết tới cùng Đầu Bẹt cũng tin hắn và xếp mình lại để dọn chỗ, như thế này này, cho cái Mụn Người đã ném đá ấy, và … Giờ thì chú mày ngồi thoải mái chưa? Liệu Bagheera có thể hiến cho chú một cái giường nghỉ êm như thế không?
Như thường lệ, Kaa đã xếp thành một kiểu nửa võng nửa giường lún xuống một cách mềm mại dưới sức nặng của Mowgli. Sờ soạng trong bóng tối, cậu bé cuộn tròn trong vòng cong mềm mại của cái cổ giống như cuộn chão, cho đến khi đầu Kaa tựa trên vai chú. Khi đó chú kể cho nó nghe tất cả những gì xảy ra trong Rừng đêm hôm ấy.
Có thể là ta khôn ngoan thật – Nghe xong, Kaa nói – còn như điếc thì ta không chối. Nếu không ta đã nghe tiếng Phiol. Bây giờ ta không còn lấy làm lạ tại sao lũ ăn cỏ kia lại mắt trước mắt sau. Tụi Dhole có bao nhiêu con?
Tôi chưa thấy chúng. Tôi liền đến đây. Bác còn già hơn cả Hathi. Nhưng ôi! Kaa – nói đến đây Mowgli hí hửng nhảy nhót – đây sẽ là một cuộc săn tuyệt vời biết bao! Ít kẻ trong chúng ta sẽ còn được thấy một con trăng nữa như vậy.
Thế cả chú, chú cũng lao vào vụ này sao? Chú nên nhớ rằng chú là một Con Người, và cái Bầy nào đã đuổi chú ra nhỉ? Để mặc loài sói thu xếp với loài chó. Còn chú, chú là một Con Người!
Hạt dẻ năm ngoái đến năm nay đã thành mùn – Mowgli nói – Đúng tôi là một Con Người nhưng chắc chắn đêm nay tôi đã nói rằng tôi là một Con Sói. Tôi đã kêu gọi Cây Cối và Dòng Sông hãy nhớ lấy. Tôi thuộc về Nòi Giống Tự Do, Kaa ạ, cho đến khi nào loài Dhole qua hết.
Nòi Giống Tự Do – Kaa lầm bầm – lũ kẻ cắp tự do! Và chú tự buộc mình vào cái nút chết người này, để tưởng nhớ những con sói không còn nữa! Đây chẳng phải là chuyến săn tốt đẹp đâu.
Can hệ là Lời Thề tôi đã nói ra. Cây Cối biết, Dòng Sông hay. Lời ấy không thể nào lấy lại, cho đến khi nào loài Dhole đi qua hết.
Ng..sss…! Cái đó làm rối hết dấu vết. Ta đã nghĩ đến việc đưa chú theo ta lên vùng đầm lầy phía Bắc, nhưng lời hứa, ngay cả lời hứa của một Thằng Người Con trần trùi trụi chẳng lông chẳng lá, là lời hứa. Bây giờ ta đây, Kaa, ta nói…
Hãy suy nghĩ cho kỹ, Đầu Bẹt, trước khi chính bác cũng tự buộc mình vào bằng cái nút chết người. Tôi không cần đến lời thề của bác, vì tôi biết lắm…
Được! – Kaa nói – Ta sẽ không thề bồi gì, nhưng chú dự định làm gì khi loài Dhole tới?
Chúng phải bơi qua sông Waingunga. Tôi định cầm sẵn dao đón chúng ở những chỗ sông cạn, với cả Bầy Sói dàn ở sau lưng, và vừa đâm vừa cắn, chúng tôi sẽ có thể dồn chúng xuống phía hạ lưu, hay là cho chúng mát họng một chút.
Loài Dhole không biết quay đầu và họng chúng nóng đấy – Kaa nói – Sau chuyến săn đó sẽ chẳng còn gì cả. Người Con lẫn Sói Con, chẳng còn gì ngoài nắm xương khô.
Alala! Nếu chúng tôi chết thì chúng tôi sẽ chết. Đây là một chuyến săn hoàn toàn tuyệt đẹp. Nhưng trái tim tôi non nớt, tôi chưa được thấy nhiều mùa mưa. Tôi không khôn mà tôi cũng chẳng khoẻ. Bác có kế hoạch gì hay hơn không hở Kaa?
Ta đã thấy hàng trăm hàng ngàn mùa mưa. Hathi chưa rụng răng sữa thì dấu ta đi trên mặt đất đã rộng lắm rồi. Thề có Quả Trứng Đầu Tiên! Ta già hơn nhiều cổ thụ và đã chứng kiến tất cả những gì Rừng đã làm.
Nhưng cuộc săn này mới có mà – Mowgli nói – Chưa bao giờ loài Dhole đi ngang qua dấu chân chúng ta.
Việc hôm nay đã từng có. Điều sẽ xảy ra chẳng gì khác hơn là quá khứ bị lãng quên lại phục hiện. Hãy lặng yên trong khi ta tính lại những năm tháng đời ta.
Suốt một tiếng đồng hồ, Mowgli nằm dài giữa những cuộn khoanh, đùa nghịch với con dao, trong khi Kaa đầu dán xuống đất bất động, nghĩ đến tất cả những gì nó đã thấy và đã biết kể từ ngày nó từ trong trứng chui ra. Ánh sáng dường như tắt lịm trong mắt nó, khiến đôi mắt trông tựa những viên đá chết, và thỉnh thoảng đầu nó lại lắc lư qua phải qua trái, như thể nó đang săn trong mơ. Mowgli lặng lẽ ngủ: chú biết rằng không gì bằng một giấc ngủ trước khi bắt đầu cuộc săn, và chú đã luyện tập để có thể ngủ tuỳ thích, bất kể vào ban ngày hay ban đêm.
Rồi chú cảm thấy Kaa duỗi dài và phóng người lên dưới mình chú, như thể con trăn khổng lồ vừa nở ra vừa rít lên như một thanh kiếm tuốt khỏi vỏ thép.
Ta đã kiểm lại tất cả những mùa đã chết – cuối cùng nó nói – và những cây cổ thụ, những con voi già, những tảng đá hãy còn trơ trụi trước khi rêu đến mọc. Chú còn sống đấy chứ, chú Người Con?
Trăng vừa mới mọc thôi mà – Mowgli đáp – Tôi không hiểu.
Hss…! Bây giờ ta lại là Kaa. Ta thừa biết rằng còn rất ít thời gian. Bây giờ ta ra sông, và ta sẽ cho chú thấy phải làm gì để chống lại loài Dhole – Nó tiến, thẳng như mũi tên, về phía dòng Waingunga rộng lớn, và lao xuống bên trên chỗ nước phủ Mỏm Hoà Bình một chút, Mowgli theo sát bên cạnh.
Không, đừng bơi. Ta sắp đi rất nhanh. Leo lên lưng ta, chú em!
Mowgli quàng chặt cánh tay trái quanh cổ Kaa, buông cánh tay phải xuôi dọc thân mình và chụm hai bàn chân duỗi dài lại với nhau. Lúc đó Kaa bắt đầu ngược dòng nước như chỉ mình nó có thể làm, trong khi những gợn nước bị ép dồn thành những nếp lồng phồng quanh cổ Mowgli, và hai chân chú nhấp nhô đưa đẩy giữa những lớp sóng dội quất vào hai bên sườn con trăn.
Ở phía trên Mỏm Hoà Bình gần một dặm, dòng Waingunga nghẹn lại trong một hẻm đá mà hai bên thành đá hoa cao tám mươi hay một trăm bộ gì đó, và dòng nước chảy mạnh như trong một cái máng xối xây ở trên và ở giữa tất cả các loại đá ác hiểm. Nhưng Mowgli chẳng lo lắng gì về chuyện sông nước: không một chỗ nước nào trên đời có thể khiến chú sợ hãi dù chỉ sợ hãi dù chỉ trong giây phút. Chú xem xét hai thành hẻm đá và hít hít một cách khó chịu vì trong không khí có một mùi chua chát dìu dịu khá giống mùi một tổ kiến lớn vào một ngày nóng nực. Theo bản năng, chú chúi xuống nước, chỉ để cái đầu vừa đủ thở, và Kaa bắt đầu thả neo bằng cách quấn hai vòng đuôi quanh một tảng đá dưới đáy nước, đồng thời giữ chặt Mowgli giữa một cuộn khoanh trong khi nước chảy tuồn tuột dọc theo người họ.
Đây là nơi ở của Thần Chết! – Chú bé nói – Tại sao ta đến chỗ này?
Chúng đang ngủ - Kaa đáp – Hathi không bao giờ bước một bước để tránh loài Rằn Ri. Thế mà cả Hathi lẫn loài Rằn Ri đều tránh loài Dhole và người ta nói rằng không gì có thể khiến loài Dhole đi chệch đường của nó. Thế nhưng Nòi Giống Bé Nhỏ sống trên đá có tránh đường cho ai không nhỉ? Hãy bảo ta, hỡi Chúa Rừng, kẻ nào thực sự là Chúa Tể Rừng Xanh?
Chúng! – Mowgli lẩm bẩm – Đây là nơi ở của Thần Chết. Chúng ta đi thôi.
Không, cứ nhìn cho kỹ, vì chúng đang ngủ. Chẳng có gì thay đổi từ lúc ta chưa dài bằng cánh tay chú.
Những tảng đá của cái hẻm này trên sông Waingunga, vốn đã bị chẻ toác, lại bị mưa gió gặm mòn, từ lúc mới bắt đầu có Rừng đã được dùng làm nơi ở của Giống Nòi Bé Nhỏ Sống Trên Đá, tức là ong rừng đen Ấn Độ, lúc nào cũng bận rộn và hung dữ, và, như Mowgli biết rõ, mọi dấu chân đều tránh xa xứ sở của chúng trong vòng nửa dặm. Từ nhiều thế kỷ, Giống Nòi Bé Nhỏ bám chặt vào đó, làm tổ hết kẽ này đến kẽ khác, và còn làm tổ không biết mệt. Những dòng mật khô làm nhơ đá hoa trắng, trong khi những ngăn tổ chồng chất trong bóng tối của hang đá, cao ngất, sâu thẳm và đen xì. Và chưa từng có hoặc người, hoặc vật, hoặc lửa, hoặc nước, phạm đến chúng.
Hẻm đá dường như được căng vải nhung màu xẫm có ánh nhấp nhánh dài suốt hai bên vách, và Mowgli vừa thả mình trôi tới vừa ngắm nhìn, vì đó là hàng triệu con ong kết lại với nhau mà ngủ. Người ta còn nhìn thấy những khối và những tràng giống như những thân cây mục nổi u trên thành đá: những ngăn tổ cũ của những năm đã qua, hay những đô thị mới xây trong bóng tối của cái hang đã có tổ, và những khối vụn xốp mục đã lăn xuống, mắc lại giữa cây cối, dây leo bám vào thành đá. Lắng tai nghe, chú nhiều lần bắt được những tiếng rào rào và tiếng trượt của những ngăn tổ quá nặng như thể chúng bị lật hay rơi xuống đâu đó qua những đường hang tối, rồi một tiếng ì ầm của những cánh ong cáu kỉnh, và tiếng đều đều từng giọt của mật bị vương vãi chảy xuống cho đến khi đầy tràn một mũi đá chìa ra ngoài trời và nặng nề lọt qua đám cành lá. Ở một bên sông có một dải sỏi bé tí tẹo, chỉ rộng gần năm bộ, trên đó chất cao những đống phế thải của bao nhiêu năm trước. Những con ong chết, những con ong đất, những ngăn tổ rỗng không, cánh những bướm sâu và bọ hung trộm cắp đã lạc đến đây trên đường đi tìm mật, tất cả những thứ đó trộn thành bụi đen mịn chất nên những đống tròn tròn. Cái mùi găn gắt từ đó bốc lên đủ để làm kinh hoàng tất cả những kẻ không có cánh và không phải không biết thế nào là Giống Nòi Bé Nhỏ.
Kaa lại ngược dòng nước đến tận một dải cát đằng trước lối vào hẻm.
Đây là con thịt của mùa năm nay – Nó nói – Nhìn mà xem.
Trên bờ sông nằm trơ những bộ xương của một cặp hươu tơ và một con trâu. Mowgli thấy rõ ràng không phải sói hay chó rừng đã động chạm đến những khúc xương còn giữ nguyên hiện trạng tự nhiên của chúng.
Chúng đã vượt qua đường ranh giới mà không biết – Mowgli lẩm bẩm – và Giống Nòi Bé Nhỏ đã giết chúng. Chúng ta hãy đi trước khi chúng thức dậy.
Chúng không dậy trước bình minh – Kaa nói – Bây giờ ta kể cho mà nghe. Cách đây đã rất nhiều, rất nhiều mùa mưa, một con hoẵng bị rượt đuổi từ phương Nam lên tận đây, nó không thuộc rừng này, và bị một bầy sói theo sát gót. Khiếp sợ đến hoảng loạn, nó nhảy đại xuống sông, Bầy sói, cứ trông chừng con mồi mà đuổi theo sốt sồn sột, không còn trông thấy gì khác nữa. Mặt trời mọc đã cao, Giống Nòi Bé Nhỏ thì đông đúc và giận dữ. Nhiều con trong bầy sói nhảy xuống sông Waingunga, nhưng chúng đã chết trước khi chạm mặt nước. Những con không nhảy cũng chết giữa những tảng đá trên bờ. Nhưng con hoẵng thì sống.
Thế nào cơ?
Vì nó đến trước, nó cố chạy thoát thân, vì nó nhảy xuống trước khi Giống Nòi Bé Nhỏ đề phòng, và khi lũ ong tập hợp lại để giết nó thì nó đã ở dưới sông. Nhưng Bầy sói theo sau nó thì hoàn toàn gánh chịu sức nặng của Giống Nòi Bé Nhỏ đã tỉnh vì bước chân con hoẵng.
Con hoẵng sống chứ? – Mowgli chậm rãi hỏi lại.
Ít ra thì nó không chết lúc ấy, dù chẳng có ai đón lúc nó ngã, cũng không có lấy một tấm thân cường tráng kèm đỡ nó chống lại dòng nước dữ dội, chẳng có lão già Đầu Bẹt nào đó, vàng ệch, nặng nề và chậm chạp như một Mụn Người nào đó có thể trông đợi, phải, khi người ta bị tất cả những con Dhole vùng Dekkan đuổi theo sau. Chú nghĩ sao về việc ấy.
Đầu Kaa ngả trên cái vai đẫm nước của Mowgli, và lưỡi nó rung lên sát bên tai chú bé. Sau một hồi dài im lặng, Mowgli lẩm bẩm:
Như thế là nắm râu Thần Chết mà kéo, nhưng Kaa ạ, bác quả thực là kẻ khôn ngoan nhất Rừng.
Nhiều người đã nói thế. Giờ thì chú hãy hiểu, nếu lũ Dhole đuổi theo chú…
Chắc chắn chúng sẽ theo tôi. Chao ôi! Lưỡi tôi có rất nhiều gai góc để châm chích vào da thịt chúng.
Nếu chúng rượt theo chú sốt ruột và gấp gáp, mắt chúng hoa lên chỉ còn thấy hai vai chú, thì những con không chết trên bờ sẽ lao xuống sông ở chỗ này hay dưới một chút. Vì Giống Nòi Bé Nhỏ này sẽ bay lên và phủ kín lấy chúng. Vậy mà nước sông Waingunga lúc nào cũng đói, và chúng chẳng có Kaa đỡ để nổi trên mặt nước, những con còn sống sót sẽ bị cuốn về phía những khúc sông cạn gần các hang sói ở Seeonee, và ở đó, Bầy của chú có thể há họng ra mà đón chúng.
Ahai! Êôua! Không còn gì có thể tốt đẹp hơn, không kể lúc hạn hán gặp mưa rào. Giờ đây chỉ còn cái việc cỏn con là chạy và nhảy. Tôi sẽ đi cho lũ Dhole làm quen, làm sao cho chúng đuổi theo tôi sát sạt.
Chú đã xem những tảng đá trên đầu chú chưa? Bên phía bờ đất ấy?
Chưa, đúng thế. Tôi quên khuấy điều đó.
- Đi mà xem đi. Chỗ ấy là chỗ mủn rữa, những khe cùng hố. Chỉ cần một bàn chân vụng về của chú đặt xuống, mà không trông rõ, là rồi đời. Nghe ta bảo, ta để chú ở đây, còn ta đi bảo cho Bầy Sói biết chỗ mà tìm lũ Dhole. Ta làm thế vì chú, chỉ vì chú thôi. Còn ta thì không liên kết với bất kỳ con sói nào.
Khi Kaa không thích kẻ nào trong số nó quen biết, nó biết cách tỏ ra khó chịu hơn bất kỳ ai trong Rừng, có lẽ không kể Bagheera. Nó bơi xuôi dòng, và đến trước mặt Mỏm Hoà Bình, nó chạm trán Phao và Akela đang đứng nghe ngóng những tiếng động ban đêm.
Hss…! Lũ chó này – Nó vui vẻ nói – Bọn Dhole sẽ xuôi dòng sông. Nếu các ngươi không sợ, các ngươi có thể giết chúng ở chỗ khúc sông cạn.
Lúc nào chúng tới? – Phao hỏi.
Còn chú Người Con của tôi đâu? – Akela hỏi.
Chúng tới khi nào chúng tới – Kaa đáp – cứ đợi mà xem. Còn về chú Người Con của ngươi, kẻ mà ngươi đã nhận Lời Thề và như thế là được ngươi bình tĩnh đem trao cho Thần Chết, thì nó đi với ta. Chú Người Con của ngươi ấy, nếu như nó chưa chết thì đó không phải lỗi tại ngươi, đồ chó trắng ạ! Ở đây mà đợi lũ Dhole, và hãy lấy làm sung sướng vì chú Người Con với ta chiến đấu bên phía ngươi.
Kaa lướt ngược dòng, nhanh như chớp nó đã đến neo mình trở lại giữa hẻm đá, ngước nhìn chăm chăm lên bờ đá dốc. Chẳng mấy chốc nó trông thấy cái đầu Mowgli nổi rõ trên nền trời sao. Một tiếng xé không khí, tiếp theo là tiếng tũm gay gắt và gọn ghẽ của một thân người rơi hai chân xuống trước, và lát sau, tấm thân ấy lại nghỉ ngơi giữa vòng cuộn khoanh của Kaa.
Ban đêm nhảy xuống thì chẳng làm sao hết – Mowgli thản nhiên nói – Tôi đã từng nhảy cao gấp hai lần như thế để chơi, nhưng địa bàn trên ấy rất xấu – chẳng có gì ngoài những cây thấp và những khe sâu – tất cả đầy Giống Nòi Bé Nhỏ. Tôi đã xếp những hòn đá to bên cạnh ba cái khe. Lúc chạy qua tôi sẽ đạp đổ chúng, và Giống Nòi Bé Nhỏ sẽ giận dữ bay lên sau lưng tôi.
Thật đúng là mưu mẹo của Giống Người – Kaa nói – Chú rất khôn ngoan, nhưng Giống Nòi Bé Nhỏ lúc nào mà chả nổi giận?
Không, vào lúc hoàng hôn, tất cả những đôi cánh đều luân phiên nhau nghỉ một chập. Mà tôi sẽ rỡn với loài Dhole vào đúng lúc hoàng hôn vì chúng săn khoẻ nhất là vào giữa ban ngày. Lúc này chúng đang theo dấu máu của Won-tolla.
Loài Dhole không bỏ rơi một dấu máu, chẳng khác nào Tril không bỏ rơi một con bò chết – Kaa nói.
Thế thì được! Tôi phải cho chúng theo một dấu máu mới – dấu máu của chính chúng – nếu như tôi làm được, và sẽ cho chúng hít bụi. Bác cứ ở đây nhé, Kaa, cho đến khi tôi đến với lũ Dhole của tôi!
Được, nhưng nếu chúng giết chú trong Rừng, hay nếu Giống Nòi Bé Nhỏ giết chú trước khi chú nhảy được xuống sông thì sao?
Việc ngày mai thì ngày mai ta làm! – Mowgli dẫn một phương ngôn của Rừng – Khi nào tôi chết thì đó là lúc ca Bài ca Tử biệt. Chúc cuộc săn tốt đẹp, bác Kaa.
Chú gỡ tay khỏi cổ con trăn, và xuôi hẻm đá như một cây gỗ trong kỳ nước lụt, bơi xéo sang bờ bên kia, chỗ dòng nước chảy dịu lại, và cười vang lên một cách sung sướng. Chẳng có gì mà Mowgli ưa thích bằng cái thú “nắm râu Thần Chết mà kéo” như chú nói, và làm cho tất cả thấy rõ mình là Chúa Tể, là chủ nhân. Chú vẫn thường, với sự giúp sức của Baloo, ăn trộm tổ ong trên những thân cây lẻ loi, và biết rằng Giống Nòi Bé Nhỏ ghét mùi tỏi rừng. Vậy nên chú lượm một mớ tỏi con và lấy vỏ cây buộc lại. Rồi chú lần theo vết máu của Won-tolla từ hang sói chạy về hướng Nam trong khoảng năm dặm, chú nhìn cây nhìn cối, nghiêng đầu sang một bên và cười hả họng.
Ta đã từng là Mowgli Ếch – Chú tự nhủ - ta đã nói rằng ta là Mowgli Sói. Bây giờ ta phải là Mowgli Khỉ trước khi là Mowgli Hoẵng. Cuối cùng ta sẽ Mowgli Người. Ô – ô!
Và ngón tay chú lướt dọc chiều dài mười tám pouse của lưỡi dao.
Dấu chân Won-tolla rắc đầy những vết máu đen đi sâu vào một rừng cây um tùm cây cối chen chúc trải dài về phía Đông Bắc và thưa thớt dần cho đến chỗ cách Hòn Ong khoảng hai dặm.
Từ cái cây cuối cùng đến bụi rậm thấp lè tè của Hòn Ong là một khoảng đất trống, cỏ cây ở quãng đó chỉ tạm đủ che kín một con sói. Mowgli chạy chầm chậm dưới đám cây, ước lượng khoảng cách từ cành này sang càng khác, lúc lúc lại leo lên một thân cây, và thử nhảy từ cây nọ sang cây kia, đến tận chỗ đất trống mà chú nghiên cứu cẩn thận suốt một tiếng đồng hồ, sau đó chú quay trở lại, tiếp tục theo dấu Won-tolla từ chỗ vừa bỏ dở, trèo lên một cái cây có cành chĩa ngang cao khoảng tám bộ so với mặt đất, treo mớ tỏi vào một cái chạc đôi, rồi ngồi đó yên lặng mài con dao vào gan bàn chân.
Gần tới giữa trưa, mặt trời nóng bức cực độ, chú nghe thấy tiếng những bàn chân chạy trên mặt đất và ngửi thấy cái mùi gớm ghiếc của loài Dhole. Bầy chó đang phóng không lơi một chút theo dấu vết Won-tolla. Nhìn từ trên cao, con Chó Đỏ trông chưa bằng nửa con sói. Nhưng Mowgli biết chân và hàm chúng được trời phú cho một sức mạnh như thế nào. Chú nhằm đúng cái mõm nhọn của một con chó màu nâu đỏ, con dẫn đường, đang đánh hơi dấu vết mà la lên:
Chúc cuộc săn tốt đẹp!
Con vật ngẩng đầu lên, và các bạn nó dừng lại đằng sau: những con chó đỏ, từng tá từng tá, đuôi thấp tịt, cổ chắc nịch, mông nhỏ và lưỡi đỏ như máu. Những con Dhole thường là những kẻ trầm lặng và thiếu lịch sự ngay cả lúc chúng ở vùng quê hương Dekkan. Phải có đến hơn hai trăm con tập hợp dưới chân chú, nhưng Mowgli có thể thấy là những con đầu hàng đánh hơi dấu vết Won-tolla một cách háo hức và tìm cách lôi kéo Bầy tiến lên phía trước. Không thể thế được, nếu không chúng sẽ đến chỗ hang sói lúc vẫn còn ban ngày ban mặt, mà Mowgli thì muốn kìm chúng lại dưới gốc cây này đến tận khi đêm xuống.
Ai cho phép các ngươi đến đây? – Mowgli hỏi.
Tất cả mọi khu rừng đều là của chúng ta! – Con Dhole vừa trả lời vừa nhe hai hàm răng trắng nhởn.
Mowgli từ trên cao nhìn nó mỉm cười và bắt chước hệt tiếng rúc rích choe choé của con Trikai, con chuột nhảy vùng Dekkan, làm bộ cho lũ chó Dhole hiểu là chú coi bọn chúng không hơn gì Trikai. Bầy chó vây chặt quanh gốc cây, con đầu đàn sủa một cách man rợ, nó cho Mowgli là loài khỉ leo cây. Mowgli chỉ đáp lại bằng cách thò một chân xuống và khua khua những ngón chân trần đúng ngay trên đầu con đầu đàn. Thế là đủ lắm rồi, và còn quá mức cần thiết để chọc cho cả bầy chó nổi cơn thịnh nộ mù quáng, những kẻ có lông mọc giữa ngón chân không thích người ta nhắc chúng điều ấy. Mowgli rụt chân lại trong khi con đầu đàn nhảy lên, chú nói ngọt xớt:
Chó, Chó Đỏ ơi! Ngươi hãy quay về Dekkan mà nhá thằn lằn. Về với Trikai, anh em của ngươi, hỡi Chó, Chó Đỏ! Nó có lông mọc giữa những ngón chân đấy.
Chú động đậy ngón chân một lần nữa.
Xuống ngay đây, trước khi chúng tao bắt mày rời chỗ vì đói, đồ khỉ không lông! – Bầy chó hú lên.
Đúng là cái Mowgli cần. Chú nằm soài hết chiều dài cành cây, má áp vào vỏ cây, thả lỏng cánh tay phải, và trong ít ra là năm phút chú kể cho bầy chó nghe những gì chú nghĩ và chú biết về chúng, về phong tục tập quán của chúng, về vợ con chúng. Trên đời không có ngôn ngữ nào cay độc và đau đớn hơn thứ ngôn ngữ mà Cư dân của Rừng dùng để biểu thị sự khinh bỉ gớm ghét của chúng. Khi nào các bạn có dịp nghĩ đến, các bạn sẽ thấy tại sao không thể khác được. Nhưng Mowgli đã nói với Kaa, lưỡi chú có rất nhiều gai góc, và cứ từng nấc một, một cách từ tốn, chú khiến những con Dhole lặng lẽ phải bục ra những tiếng gầm gừ, rồi hú hét và cuối cùng là những tiếng la ó khản giọng sôi lên vì cuồng nộ. Chúng cũng như các con vật khác, thử chọi lại những lời cay độc của chú, nhưng cũng chẳng khác gì một đứa mới đẻ tìm cách trả lời Kaa vào lúc con trăn nổi giận, và suốt thời gian đó, bàn tay phải của Mowgli vắt ngang hông, sẵn sàng hành động, hai chân chú quặp chặt lấy cành cây.
Con chó to màu hung đứng đầu Bầy đã nhiều lần nhảy lên nhưng Mowgli không dám liều một đòn chưa chắc chắn. Cuối cùng, cơn giận làm sức mạnh tăng gấp bội, con Dhole chồm lên cao bảy tám bộ so với mặt đất. Lúc đó, bàn tay Mowgli duỗi ra như đầu con rắn leo cây túm chặt lớp da cổ nó. Cành cây oằn xuống vì sức nặng của tấm thân rơi, và chỉ một tẹo nữa là Mowgli nhào theo. Nhưng, vẫn giữ chặt chỗ túm, từng phân, từng phân một chú kéo con vật treo lủng lẳng ở nắm tay chú như một con chó rừng chết đuối lên tận cành cây. Tay trái chú tìm con dao và cắt xoẹt cái đuôi đỏ xù lông, rồi chú vứt con Dhole xuống đất.
Chẳng cần thêm gì khác. Bây giờ lũ Dhole sẽ không đuổi theo dấu vết của Won-tolla nữa trước khi giết Mowgli, hoặc là bị Mowgli giết hết. Chú thấy chúng ngồi thành vòng tròn, những cái hông rung lên bần bật, điều đó có nghĩa là sống chết gì chúng cũng trả thù. Thế là chú trèo lên cao nữa, tới cái chạc đôi chú ngồi thoải mái và ngủ.
Ba hay bốn giờ sau chú tỉnh dậy và đếm bầy chó. Chúng vẫn ngồi cả đó, câm lặng, lông dựng cả lên, cổ họng khô khốc, mắt ánh thép. Mặt trời bắt đầu xuống. Trong nửa giờ nữa, Giống Nòi Bé Nhỏ Sống Trên Đá sẽ kết thúc ngày lao động, và như các bạn biết, loài Dhole chiến đấu rất dở lúc hoàng hôn.
Ta đâu cần những tên bảo vệ mẫn cán thế - Mowgli vừa nói vừa đứng dậy trên một cành cây – Tuy nhiên hãy nhớ lấy điều này – các ngươi là những con Dhole thực thụ, nhưng theo ý ta thì loài các ngươi đông đúc quá. Vì lý do đó, ta sẽ không trả cái đuôi cho kẻ to đầu ngốn thằn lằn đâu. Ngươi không bằng lòng ư, Chó Đỏ?
Chính tao sẽ phanh bụng mày – Con đầu đàn hú lên, cắn vào gốc cây.
Không, nhưng hãy tưởng tượng điều này, hỡi kẻ khôn ngoan nhất trong bầy chuột vùng Dekkan! Giờ đây sắp sửa sinh ra, lứa này tiếp lứa khác, những lứa chó lông màu đỏ không đuôi, phải, với những mẩu cụt lòi thịt rát bỏng khi chạm vào cát nóng. Hãy quay về ổ, Chó Đỏ, và than phiền rằng một con khỉ đã làm cho ngươi nên nỗi đó. Các ngươi không muốn đi à? Thế thì đến với ta, ta muốn làm cho các ngươi trở thành những kẻ khôn ngoan.
Chú chuyền sang cái cây bên cạnh theo cách của loài khỉ, tiếp tục như thế sang cây khác, rồi cây khác nữa, bầy chó cứ chạy theo, ngửa lên những cái đầu thèm khát. Đôi lúc chú làm bộ ngã, và lũ Dhole xô nhau lộn nhào con nọ đạp lên con kia trong cơn hối hả xông vào con thịt cùng đường. Đó là một cảnh tượng lạ lùng: chú bé với con dao loé lên dưới ánh nắng chênh chếch lọt qua những cành cây cao, và bên dưới, bầy chó săn lặng lẽ, trên lớp lông lá hung hung rực lên những ánh lửa đám cháy, rối rít đuổi theo. Đến được cái cây cuối cùng, chú lấy mới tỏi đem xát cẩn thận khắp người, trong khi lũ chó hú lên những tiếng chế diễu:
Đồ khỉ lưỡi sói, mày hòng làm mất hơi mày hả? – Chúng nói – Chúng tao sẽ theo mày đến chết.
Cầm lấy đuôi mày này! – Mowgli vừa nói vừa vứt cái đuôi về hướng con đường mà chú vừa đi.
Ngửi thấy mùi máu, một cách tự nhiên, bầy chó xô cả về phía sau mấy bước.
Và bây giờ thì theo đi – theo đến chết!
Chú trườn xuống theo thân cây và chạy như gió, hai bàn chân không, về phía Hòn Ong trước khi lũ Dhole kịp nhận ra chú sắp làm gì.
Chúng đồng thanh phát ra một tiếng hú trầm trầm và bắt đầu, để rồi không bao giờ chùng, nước phóng kiên trì và đều đặn, cái nước phóng sẽ dồn mọi con vật trên đường đến bước đường cùng. Mowgli biết rằng chạy cả đàn thì tốc độ của chúng chậm hơn loài sói nhiều, không thế, chú đã chẳng bao giờ liều mạng chạy hai dặm trên địa bàn trống trải. Lũ chó săn đã tin rằng chú bé rốt cuộc sẽ thuộc về chúng, còn Mowgli thì tự cảm thấy chắc chắn dụ được chúng chạy tuỳ theo hứng của mình. Lo lắng duy nhất của chú là làm sao giữ cho chúng đuổi theo đủ hăng hái để ngăn ngừa chúng quay đầu quá sớm. Chú chạy với nhịp bước gọn ghẽ, đều đặn, mềm dẻo, con chó đầu đàn cụt đuôi bám sau sát gót cách gần năm thước, và phía sau, bầy chó rải rác trên quãng đường một phần tư dặm, quáng mắt lên vì cơn cuồng nhiệt và hung hăng giết chóc. Chú cứ giữ khoảng cách theo phán đoán, tin cậy vào tai mình như thế, và để dành nỗ lực cuối cùng cho lúc lao qua Hòn Ong.
Giống Nòi Bé Nhỏ đã đi ngủ từ lúc chiều buông vì bây giờ không phải là mùa có hoa nở muộn, nhưng ngay từ những bước chân đầu tiên đạp lên nền đất rỗng và âm vang, Mowgli đã nghe như tất cả mặt đất rào rào lên tiếng. Thế là chú chạy như trong đời chú chưa từng chạy, đạp một cái hất một, hai, ba chồng đá vào những cái khe tối om từ đó toát ra một mùi dìu dịu; chú nghe thấy một tiếng ì ầm như tiếng ì ầm của biển trong một lòng hang, liếc thấy không gian tối sầm lại phía sau lưng, nhận ra dòng Waingunga ngay dưới chân, và dưới nước, một cái đầu bẹt có hình viên kim cương, rồi chú lấy hết sức nhảy về phía trước; những chiếc răng của con Dhole cụt đuôi kêu đánh cốp trong không khí sát ngay vai chú, và chú rơi xuống nước một cách an toàn, hai chân đi trước, hổn hển và đắc thắng. Chú không bị một vết châm nào trên người, mùi tỏi đã kìm Giống Nòi Bé Nhỏ lại đúng vài giây chú cần để vượt qua những mỏm đá.
Khi chú trồi lên mặt nước trở lại, những cuộn khoanh của Kaa đỡ lấy chú rất vững vàng, và người ta trông thấy những con vật kỳ lạ chồm lên trên bờ dốc đá – những khối lớn đầy ong kết thành chùm, có vẻ như thế, rơi xuống như những cục chì đo sâu; ngay khi khối ấy chạm mặt nước, thì những con ong bay lên và xác một con Dhole quay tít xuôi theo dòng nước.
Họ nghe thấy trên đầu những tiếng sủa giận dữ ngắn ngủi bị đè dưới một tiếng ầm ì giống như tiếng sóng – tiếng ầm ì của những đôi cánh ong. Một vài con Dhole thậm chí rơi ngay vào những cái khe thông với những hang ngầm dưới đất và dưới đó chúng ngạt thở, vật lộn và cắn vào khoảng không giữa ngăn mật đổ sụp để rồi cuối cùng thành những xác nổi trên làn sóng ong trỗi dậy phía dưới chúng, bị khạc ra từ một cái lỗ cao hơn mặt sông, và lăn lóc trên đống vụn nát đen sì. Một số khác nhảy quá ngắn, và người ta thấy những con ong phủ mờ bóng hình chúng trong đám cây trên bờ đá dốc, nhưng số lớn nhất trong bọn, hoảng loạn vì bị ong châm, đã gieo mình xuống dòng sông, và như Kaa đã nói, nước sông Waingunga thì bao giờ cũng đói.
Kaa giữ Mowgli thật chặt cho đến khi chú bé lấy lại được hơi.
Chúng ta không thể ở lại đây – Nó nói – Giống Nòi Bé Nhỏ đã thực sự thức dậy. Đến đây nào!
Mowgli tay cầm dao xuôi dòng sông, chú bơi sát mặt nước và cố hết sức để ngụp xuống luôn luôn.
Từ từ, từ từ - Kaa nói – Một chiếc nanh không giết nổi trăm con, trừ khi là nanh rắn Mang Bành, thế mà rất nhiều Chó Đỏ đã vội vã nhảy xuống sông khi thấy Giống Nòi Bé Nhỏ bay lên, bọn ấy không việc gì cả.
Thì lại thêm công việc cho con dao của tôi… Phai! Giống Nòi Bé Nhỏ bay theo kìa!
Mowgli lại ngụp xuống. Mặt nước phủ đầy một lớp ong rừng vù vù giận dữ và đốt tất cả những gì chúng gặp.
Im lặng chẳng bao giờ hỏng việc – Kaa nói (chẳng một vòi ong nào xuyên qua được vảy nó) – và chú có trước mặt chú cả một đêm săn. Nghe chúng hú kìa.
Gần một nửa Bầy chó đã trông thấy cái bẫy mà các bạn chúng lao vào, chúng đột ngột quay sang bên cạnh, ném mình xuống nước, ở chỗ hẻm đá loe ra thành những bờ dựng đứng. Những tiếng thét giận dữ và những lời hăm doạ chửi bới con “khỉ leo cây” đã đưa chúng đến cảnh ô nhục lẫn vào những tiếng hú gào của những con bị Giống Nòi Bé Nhỏ trừng phạt. Ở lại trên bờ sông là chết: không một con Dhole nào không biết điều ấy. Bầy chó bị dòng nước quét đi ngày càng xuống phía hạ lưu, đến tận những mỏm đá nhô cao trong vũng Hoà Bình, nhưng đến tận đấy Giống Nòi Bé Nhỏ giận dữ còn bay theo lũ Dhole bắt chúng lại phải chúi xuống nước. Mowgli nghe thấy tiếng con đầu đàn cụt đuôi cổ vũ bạn giữ vững cho đến khi không còn con sói nào trong vùng Seeonee. Nhưng chúng chẳng phí thời giờ mà nghe.
Có đứa nào hạ thủ trong bóng tối đằng sau ta! – Một con Dhole ăng ẳng – Nước đầy máu kìa!
Mowgli đã lăn về phía trước như một con rái cá, bất ngờ túm lấy bụng một con Dhole đang vùng vẫy trước khi nó há mõm, và những vòng nhờn nhờn đen đen lan rộng trên mặt vũng, rồi cái xác nổi lên với một tiếng ục, quặt sang một bên. Những con Dhole tìm cách quay trở lại nhưng dòng nước chảy mạnh cuốn chúng đi và Giống Nòi Bé Nhỏ đốt chi chit trên đầu trên vai chúng, trong khi chúng nghe thấy từ phía trước vút lên tiếng thách thức ngày một cao giọng và thêm hăm doạ của Bầy Sói Seeonee trong bóng tối mà chúng đang lao sâu vào. Mowgli lại ngụp xuống, và lại một con Dhole biến mất để rồi lại hiện ra chết cứng, và thế là tốp hậu vệ lại náo động cả lên, một số gào lên thà rằng cập vào bờ còn hơn, số khác đòi thủ lĩnh đưa chúng về Dekkan và sau hết một số khác lại thét gọi Mowgli ra mặt để chúng giết.
Chúng vào trận mà chia rẽ ý đồ và lời nói – Kaa nói – Mọi việc còn lại thuộc về anh em nhà chú đằng kia, phía hạ lưu. Giống Nòi Bé Nhỏ đang quay về nhà ngủ, và ta cũng vậy. Ta không giúp bọn chó sói.
Một con sói chạy ba chân dọc theo bờ sông chạy tới, lúc nó nhảy từ trên cao xuống, lúc nó bò nghiêng, hoặc cong lưng lên, rồi nhảy chồm hai chân đập đập theo kiểu mèo nhảy, như thể đang nô rỡn với lũ chó con. Đó là Won-tolla, Kẻ Lạ Mặt, không nói không rằng, tiếp tục trò chơi khủng khiếp của nó suốt dọc Bầy Chó Đỏ. Bọn này đã ở dưới nước quá lâu, đã bơi quá mải miết với bộ lông ướt sũng năng chịch và cái đuôi xù kéo lê đằng sau giống như bọt biển, chúng mệt mỏi suy sụp đến nỗi bây giờ chúng cũng lặng yên nhìn chăm chăm vào đôi mắt rực lửa đang chiếu thẳng vào chúng.
Chuyến săn này xui xẻo quá! – Cuối cùng một con nói.
Trái lại, chuyến săn tốt đẹp chứ! – Mowgli nói, chú táo bạo trồi lên ngay bên cạnh con vật, cắm lưỡi dao vào lõm cuối bả vai và ấn mạnh đề phòng nó vùng lên cắn trong lúc hấp hối.
Chú đấy ư, con của Giống Người? – Won-tolla từ trên bờ hỏi chú.
Những thằng chết ấy, Kẻ Lạ Mặt – Mowgli trả lời – Ngươi không thấy chúng xuôi dòng à? Ta đã cho lũ chó ấy hít bụi, ta đã nhạo báng chúng giữa ban ngày, và con đầu đàn đã cụt mất đuôi, nhưng vẫn còn vài con cho ngươi đấy. Ngươi muốn ta đưa chúng tới đâu?
Tôi sẽ đợi – Won-tolla nói – Tôi còn cả đêm dài trước mặt, và tôi nhìn rất rõ.
Những tiếng sủa của lũ sói Seeonee càng ngày càng gần.
Vì Bầy, vì cả Bầy, xin thề!
Thế rồi, khi vòng theo một khuỷu sông, lũ Dhole mắc cạn, ngay trước mặt các hang sói Seeonee.
Lúc đó chúng nhận ra sai lầm của chúng. Lẽ ra chúng phải lên bờ từ phía trên nửa dặm, và tấn công lũ sói ở chỗ đất khô ráo. Bây giờ thì muộn quá rồi. Một dãy dài những đôi mắt đỏ như than hồng giăng dọc bờ sông và trừ những tiếng Phiol khủng khiếp chưa hề ngưng từ lúc mặt trời lặn, người ta không còn nghe thấy một tiếng động nào khác trong Rừng. Có thể nói là Won-tolla đã gia ân cho chúng khi lôi kéo chúng vào bờ. Đột nhiên:
Chọc sườn, tấn công! – Con đầu đàn ra lệnh.
Cả bầy lao vào bờ, lội bì bõm trong nước cạn, mặt sông Waingunga trắng phau khuấy ngầu bọt, những lượn sóng to chạy từ bờ bên này sang bên kia nhấp nhô như sóng dưới sống mũi một con tàu. Mowgli vừa theo dõi cuộc xung phong vừa đâm chém giữa đống Dhole đang đà lao lên bờ sỏi như một con sóng.
Chắc các bạn cũng biết rằng chó sói thì nhảy lên ngoạm cổ hay đớp vào sườn, trong khi loài Dhole ưa cắn dưới chân, cho nên lũ Dhole, bị bắt buộc phải ngẩng đầu khi trèo lên khỏi mặt nước, thoạt tiên đã phải nhường lợi thế cho lũ sói; ở chỗ đất khô thì sói lại chịu bất lợi. Nhưng dù trên đất hay dưới nước, con dao của Mowgli vẫn giơ lên bổ xuống như vậy. Bộ Bốn chạy tới trợ lực đã phăng một đường đến tận chỗ chú. Thu mình giữa hai đầu gối chú bé, Xám Anh che chở phần bụng chú trong khi những con kia bảo vệ sau lưng và hai bên sườn, hoặc lấy thân đỡ cho chú nếu một con Dhole vừa rống, vừa chồm lên xấn vào lưỡi dao, xô cả bọn ngã dúi. Còn lại, chỉ là một cảnh bát nháo lộn nhào – đám hỗn loạn chen chúc và xoắn xuýt đảo từ phải sang trái rồi từ trái sang phải, dọc theo bờ sông và chầm chậm xoay tròn như cối xay xoay quanh chính tâm nó. Ở tâm điểm này đùn lên một cái gò chuyển động, làm bằng những tấm thân, phồng lên như một cái bong bóng trong nước xoáy, rồi vỡ tung, bắn ra ngoài bốn năm con chó què cụt, con nào con nấy vẫn hết sức xông vào giữa. Chỗ này một con sói lẻ loi, ngạt thở dưới hai, ba con Dhole, kéo lê chúng theo mình và gục xuống dưới sức nặng của lần lượt từng con chó, chỗ kia một con sói mới đẻ trong năm được sức ép chung quanh đẩy bềnh lên, mặc dù nó đã bị giết ngay từ đầu trận đánh, trong khi mẹ nó, điên lên vì cơn giận nghẹn họng, nhảy xô về phía trước, gặp gì cắn nấy. Ở chỗ dày đặc nhất trong đám hỗn độn, một con sói và một con Dhole, quên hết mọi sự trong những miếng lừa để làm sao cắm nanh vào đối thủ trước, bỗng thấy cả mình lẫn đối thủ bị quét phăng đi bởi một cơn sóng những chiến sĩ thét gào. Một lần Mowgli bắt gặp Akela mỗi sườn đeo một con Dhole, hàm răng đã gãy hết ba phần tư của nó nghiến chặt thắt lưng của một con Dhole thứ ba; một lần khác chú thấy Phao, nanh cắm vào họng một con Dhole, lôi con vật đến tận chỗ lũ sói non để lũ này kết liễu. Nhưng nhìn toàn cục thì cuộc chiến chỉ là một sự hỗn loạn mù quáng, sự nghẹt thở trong bóng tối, mớ lộn xộn những miếng đòn, những vấp té, những lộn nhào, những tiếng ăng ẳng, những lời than van và tiếng hô “Cắn! Cắn! Cắn!” xung quanh Mowgli, cũng như ở phía sau và trên đầu chú.
Càng về đêm, vòng tròn càng quay nhanh. Những con Dhole mệt nhoài sợ tấn công lũ sói mạnh hơn chúng, mà cũng chưa dám bỏ trận địa. Nhưng Mowgli cảm thấy trận đánh đã sắp đến hồi kết thúc, và chú vui lòng nhảy ra ngoài vòng chiến. Những con sói bắt đầu hăng lên, người ta đã có thời giờ để thở, và bây giờ đôi khi chỉ một ánh dao loé lên cũng đủ để loại một con Dhole.
Miếng thịt đã tới xương! – Xám Anh hổn hển. Máu nó tuôn ra từ hai mươi vết thương.
Nhưng xương còn phải gặm –Mowgli nói – Êôuaua! Trong Rừng Rậm, chúng ta như thế đấy!
Lưỡi dao chạy như một ngọn lửa dọc sườn một con Dhole, phần sau thân nó bị lấp dưới khối nặng của một con sói mà nó đang bám chặt.
Nó là của tôi – Con Sói gầm gừ qua hai lỗ mũi nhăn lại – Để nó cho tôi.
Bụng ngươi vẫn còn rỗng à, Khách Lạ? – Mowgli hỏi.
Won-tolla trả giá rất đắt cho chiến thắng của nó, nhưng nó đã ghì con Dhole khiến con này tê liệt không thể quay đầu lại cắn.
Thề có con Trâu Mộng chuộc mạng ta – Mowgli kêu lên với một tiếng cười chua chát – đó là một con cụt đuôi.
Quả thực, đó là con chó to đầu đàn lông màu nâu đỏ.
Giết lũ trẻ và Lahini là không thận trọng nếu như giết hụt ông chủ gia đình – Mowgli tiếp tục một cách triết lý, vừa nói vừa chùi máu bắn lên mắt – và nếu ta không lầm, thì chính ông bố này đang giết ngươi đây.
Một con Dhole chồm lên giải cứu thủ lĩnh, nhưng trước khi nanh nó chạm đến sườn Won-tolla, con dao của Mowgli đã cắm vào họng nó, và Xám Anh lo phần còn lại.
Và trong Rừng Rậm, chúng ta như thế đấy! – Mowgli thốt lên.
Won-tolla không nói một tiếng, nhưng hàm răng từ từ nghiến chặt trên sống lưng con chó cho đến khi sự sống rời bỏ nó.
Suỵt! Nợ máu đã trả xong – Mowgli nói – Hãy hát lên, Won-tolla!
Nó không còn săn nữa – Xám Anh nói – Và Akela cũng đã im tiếng một lúc lâu.
Xương đã vỡ rồi – Phao, con trai của Phao gầm lên – Chúng bỏ chạy rồi. Giết đi, hỡi những thợ săn của Nòi Giống Tự Do.
Những con Dhole lần lượt lẩn đi, chúng bỏ bãi cát đen bầm máu chạy ra sông, chạy vào Rừng, chạy lên phía thượng lưu hay xuống phía hạ lưu, tuỳ theo chúng tìm được con đường nào để ngỏ.
Trả nợ! Trả nợ! – Mowgli thét lên – Chúng phải trả nợ! Chúng đã cắn cổ Sói Độc! Không được để thoát một con!
Chú bay về phía dòng sông, dao lăm lăm trong tay, sẵn sàng ghìm cứng tại chỗ bất cứ con Dhole nào dám xuống nước, thì lúc đó từ một đống chín cái xác, vươn lên cái đầu của Akela, rồi cái ức nó. Mowgli quì sụp xuống bên Sói Độc.
Ta chẳng đã nói đây là cuộc chiến đấu cuối cùng của ta đó sao? – Con sói hổn hển – Đây là chuyến săn tuyệt vời. Còn chú, chú em?
Tôi còn sống và tôi giết khá nhiều.
Tốt lắm. Ta biết và ta muốn… ta muốn chết bên cạnh chú, chú em.
Mowgli đặt cái đầu nứt toác khủng khiếp lên đầu gối và vòng tay quanh cái cổ bị xé toang.
Đâu rồi cái thời Shere Khan, thời Thằng Người Con trần truồng lăn trong cát bụi? – Akela ho sù sụ.
Không, không, tôi là một con Sói. Tôi liền xương liền thịt với Nòi Giống Tự Do – Mowgli khóc – Tôi chẳng thích gì làm một Con Người.
Chú là một Con Người, chú em – con sói nhỏ, niềm vui lo âu của ta. Chú hoàn toàn là một Con Người, nếu không thì cả Bầy đã phải chạy trốn trước loài Dhole… Ta đã nợ chú mạng sống của ta, và hôm nay thì chú cứu cả Bầy, giống như có một lần chính ta đã cứu chú. Chú quên rồi sao? Mọi món nợ bây giờ đều đã trả. Hãy quay về với dòng giống của chú. Ta nhắc lại với chú điều ấy, hỡi con mắt của ta, cuộc săn này đã kết thúc. Hãy quay về với dòng giống của chú.
Tôi sẽ không bao giờ quay về đấy. Tôi sẽ săn bắt một mình trong Rừng. Tôi đã nói thế.
Sau mùa nắng là đến mùa mưa, sau mùa mưa là đến mùa xuân. Chú hãy đi trước khi bắt buộc phải ra đi.
Vậy ai sẽ đuổi tôi?
Mowgli sẽ đuổi Mowgli. Hãy quay về với dòng giống của chú. Quay về với Con Người.
Khi nào Mowgli đuổi Mowgli, tôi sẽ đi.
Ta đã nói hết những gì phải nói với chú – Akela tiếp tục – Bây giờ ta muốn nói với anh em ta. Chú em, chú có thể đỡ ta đứng dậy được không? Ta cũng vậy, ta là thủ lĩnh của Nòi Giống Tự Do.
Mowgli đặt Akela đứng thẳng bốn chân một cách hết sức cẩn thận và êm ái, cánh tay chú kết lại vòng quanh mình nó, và con Sói Độc hít một hơi dài, bắt đầu Bài Ca Tử Biệt mà một thủ lĩnh của Bầy phải hát trước giờ chết. Giọng nó khoẻ lên dần dần, cao lên từng bậc, vang dội ra xa, bay qua dòng sông, cho đến lời chúc “Cuộc Săn Tốt Đẹp” cuối cùng.
Lúc đó Akela gỡ mình ra khỏi vòng tay Mowgli, chồm lên một cái và rơi phịch ra đằng sau, chết trên con mồi cuối cùng và đáng sợ nhất của mình.
Mowgli ngồi, đầu gục xuống gối, không để ý đến cái gì hết, trong khi những con Dhole cuối cùng bị lũ Lahini không biết thương xót đuổi kịp, quị xuống dưới trận đòn của lũ sói mẹ. Những tiếng kêu dần dần tắt, và những con sói khập khiễng trở lại, người ngay đơ vì những vết thương cứng miệng, để đếm những xác chết.
Mười lăm con sói trong Bầy và nửa tá Lahini nằm dọc bờ sông. Những con khác không hề hấn gì. Mowgli ngồi không nhúc nhích đến tận sáng sớm, lúc đó cái mõm đỏ lòm và ẩm ướt của Phao đặt lên tay chú, và Mowgli lùi lại, lật tấm thân gầy guộc của Akela lên.
Chúc cuộc săn tốt lành! – Phao nói như thể Akela còn sống. Rồi ngoảnh lại nói với những con khác qua cái vai rách bươm:
Hát lên đi! Một con sói đã chết đêm nay!
Nhưng trong cả bầy hai trăm con tham chiến, những con Chó Đỏ vùng Dekkan, những kẻ vẫn khoe khoang rằng không có sinh vật nào trong Rừng dám đứng trước mặt chúng, không có lấy một con quay về Dekkan báo tin.