Chàng tuổi trẻ kiêu hãnh về con mồi đầu tiên:
“Ai sánh được với ta”
Nhưng rừng rất lớn mà chàng trai thì nhỏ.
Cứ lặng yên để cho chàng ngẫm nghĩ..
Châm ngôn của Baloo
Tất cả những chuyện sắp kể đây xảy ra ít lâu trước khi Mowgli rời bầy Sói ở Seeonee.
Dạo đó, Baloo dạy cho chú Luật Rừng. Con Gấu Nâu đồ sộ, già nua và nghiêm trang, rất hài lòng có một đứa học trò nhanh trí như vậy, vì lũ sói non chỉ muốn học những điều gì trong bộ Luật Rừng dính líu đến họ hàng hang hốc chúng, và cuốn xéo ngay khi mới nhắc lại được Điệp Khúc Đi Săn: "Chân đi không tiếng động, mắt nhìn xuyên đêm thâu, thoáng gió là tai dỏng, răng trắng sắc hơn dao: đó là dấu hiệu nhận ra anh em, không kể Tabaqui và loài Linh Cẩu mà chúng ta căm ghét…”. Nhưng Mowgli, một đứa con của Giống Người, phải học nhiều điều hơn.
Đôi khi Bagheera, con Báo Đen, tha thẩn qua rừng rậm, đến xem thằng bé yêu quý của mình đã tiến đến đâu. Nó gừ gừ, đầu tựa vào một thân cây, trong khi Mowgli trả bài cho Baloo. Chú bé biết leo trèo giỏi gần như bơi lội, và bơi lội giỏi gần như chạy, vì vậy Baloo, giáo sư môn Luật, dạy chú cả Luật Rừng và Luật Nước: Phân biệt một cành cây mục với một cành cây lành như thế nào, nói năng mặn mà với lũ ong rừng ra sao khi đụng phải một tổ ong cao năm mươi bộ trên mặt đất, phải nói gì với con Mang, con Dơi, khi làm phiền nó giữa ban ngày trong đám cành lá, và đánh động cho đám rắn nước ra sao trước khi nhào xuống. Trong Rừng chẳng ai thích bị quấy rầy và ai cũng sẵn sàng lao vào kẻ xâm nhập.
Ngoài ra Mowgli còn được dạy lời kêu gọi khi đi săn ở ngoại địa mà một Cư dân của Rừng phải lớn tiếng nhắc đi nhắc lại mỗi lần đi săn ngoài vùng đất nhà, cho đến khi nào được trả lời. Dịch ra có nghĩa là: “Cho phép tôi được săn bắt ở đây vì tôi đang đói bụng” và câu trả lời là: “Vậy người hãy săn lấy cái ăn chứ đừng săn cho thoả thích”.
Tất cả những điều đó cho bạn thấy Mowgli phải học thuộc lòng nhiều thứ như thế nào và chú đâm ra mệt nhoài vì cứ phải nhắc đi nhắc lại một điều đến hàng trăm lần. Nhưng, như Baloo đã có lần nói với Bagheera một bữa, khi Mowgli bị ăn một cái bạt tai và hờn dỗi bỏ đi: “Một đứa con của Loài Người là một đứa con của Loài Người, hắn phải học toàn bộ Luật Rừng”.
Nhưng nghĩ xem, nó còn bé tí mà – Báo Đen nói, chắc nó sẽ cưng chiều Mowgli lắm nếu như được làm theo ý mình – Làm sao cái đầu bé tí tẹo của nó chở nổi cả bài thuyết giảng dài lê thê của bác?
Thế trong Rừng có kẻ nào nhờ quá bé nhỏ mà khỏi bị giết không? Vì thế tôi dạy thằng bé những điều này và vì thế tôi đánh nó khi nó không nhớ, đánh nhè nhẹ ấy mà!
Nhè nhẹ! Bác biết nhè nhẹ là thế nào, hỡi ông già chân thép? – Bagheera gầm gừ - Bữa nay mặt nó thâm tím cả vì cái nhè nhẹ của Bác đấy! Gớm!
Thà nó bị thâm tím từ đầu tới chân vì tôi yêu mà đánh còn hơn là lao vào tai ách vì ngu dốt – Baloo trả lời rất nghiêm trang – Bây giờ tôi đang dạy nó những khẩu quyết của Rừng khiến nó được sự che chở của các giống Chim và họ nhà Rắn, và tất cả những thợ săn chạy bốn chân, trừ chính Bầy của nó. Giờ đây nó có thể kêu gọi sự che chở của tất cả cư dân trong rừng, chỉ cần nó nhớ những câu ấy. Hỏi có đáng giá một cái tát nhẹ không?
Vậy bác lưu ý để đừng giết chết thằng bé nhé. Nó không phải là thân cây cho bác mài những chiếc móng cùn của bác lên đâu. Nhưng mà những Khẩu quyết ấy là cái quái gì thế? Tôi thích giúp người ta hơn là xin người giúp – Bagheera duỗi một chân ra và ngắm nghía những chiếc vuốt giống như những lưỡi đục màu xanh ánh thép ở đầu bàn chân – song tôi vẫn muốn biết.
Để tôi gọi Mowgli bảo nó đọc, nếu nó chịu. Lại đây, chú em
Đầu tôi lại ù cả lên như một cái cây ong làm tổ - một giọng nói hờn dỗi trên đầu hai con thú, và Mowgli trượt xuống theo một thân cây, bất bình giận dữ; lúc xuống đến đất chú còn nói thêm:
Tôi đến vì Bagheera chứ không vì ông đâu, ông Baloo già béo ị ạ!
Cũng thế thôi – Baloo nói, mặc dù nó buồn bực vì bị xúc phạm – Chú hãy đọc cho Bagheera nghe những Khẩu quyết của Rừng ta vừa dạy cho chú hôm nay.
Những Khẩu quyết dùng cho loài nào? – Mowgli hỏi, thích thú vì được khoe tài – Rừng có rất nhiều thứ tiếng. Tiếng nào tôi cũng biết.
Chú biết chút chút thôi, không nhiều lắm đâu… Thấy chưa, Bagheera, chúng chẳng thèm cám ơn thầy chúng nữa! Chẳng có một con sói nhóc nào trở lại cám ơn lão già Baloo này vì những lời dạy của lão… Giờ thì đọc Khẩu quyết dùng cho các cư dân săn bắt đi, nhà đại học giả!
Các bạn với tôi, chúng ta cùng máu mủ - Mowgli đọc theo giọng Gấu, giọng mà tất cả các cư dân săn bắt trong Rừng đều nói.
Tốt! Bây giờ hãy đọc Khẩu quyết dùng cho các loài chim.
Mowgli nhắc lại Khẩu quyết, cuối câu chú huýt lên tiếng Diều hâu.
Còn Khẩu quyết họ nhà Rắn – Bagheera nói.
Đáp lại là một tiếng rít không thể nào diễn đạt nổi, và Mowgli đá chân ra đằng sau, vỗ tay đôm đốp để tự tán thưởng, rồi chú nhảy lên lưng Bagheera; ngồi ở rìa lưng, chú lấy gót nện trống trên lớp da óng ả và nhăn nhó làm xấu đủ kiểu với Baloo.
Đó, đó! Thật đáng một cái bợp tai – Gấu Nâu dịu dàng nói – Rồi sẽ có ngày chú nhớ đến ta. Rồi nó quay sang kể với Bagheera nó đã van nài Hathi, con Voi Rừng truyền cho nó các Khẩu quyết như thế nào, những thứ đó Voi rất rành, và Hathi đem Mowgli đến một cái ao để học Khẩu quyết loài Rắn ở một con rắn nước như thế nào, vì Baloo không phát âm được Khẩu quyết ấy, và sẽ chẳng rắn, chẳng chim cũng như chẳng con thú nào cắn chú…
Thế là chẳng còn kẻ nào đáng sợ nữa – Baloo kết luận, xoa xoa cái bụng bự lông lá một cách tự hào.
Trừ chính Bầy của nó – Bagheera lẩm bẩm, rồi cao giọng nói với Mowgli:
Cẩn thận sườn ta đó, chú em! Cái kiểu nhảy lên nhảy xuống ấy là thế nào vậy?
Mowgli muốn tìm cách làm cho Bagheera để ý nghe chú bằng những cái véo vào tai và những cái đá thật mạnh. Khi cả hai tai lắng nghe, chú hét lên đến vỡ giọng:
Còn tôi cũng sẽ có một bộ lạc của riêng tôi, tôi sẽ cầm đầu chúng suốt ngày băng qua các cành lá.
Lại điều điên khùng gì thế, chú bé hay mơ mộng? – Bagheera hỏi.
Điều đó chẳng điên khùng đâu! Cả bộ lạc sẽ ném cành cây với đất đá vào lão già Baloo – Mowgli tiếp tục – Chúng đã hứa với tôi như thế, chà chà!
Hấp! Cánh tay khổng lồ của Baloo hất Mowgli khỏi lưng Bagheera, và thằng bé lúc ngã lăn ra giữa hai chi trước của con gấu, có thể nhìn thấy lão đang giận dữ.
Mowgli – Baloo nói – Chú đã chuyện trò với Bandarlog – nòi nhà Khỉ!
Mowgli nhìn Bagheera xem con báo có giận dữ không, và thấy đôi mắt Bagheera long lên như hai hòn ngọc.
Chú đã đi với nòi giống Khỉ - lũ Khỉ lông xám – những kẻ sống không luật lệ, bọn bạ gì ăn nấy. Thật là điều hổ thẹn.
Khi Baloo đánh vào đầu tôi – Mowgli nói (chú vẫn còn nằm ngửa tênh hênh) – tôi bỏ đi, và lũ khỉ xám trên cây sà xuống, chúng thương hại tôi. Chẳng có ai để ý thấy – chú hơi sụt sịt.
Lòng thương hại của họ nhà Khỉ! – Baloo khịt mũi – Sự lặng lờ của suối nguồn trên núi! Sự dịu dàng của mặt trời mùa hạ! Thế rồi sao, thằng bé Con của Giống Người?
Rồi là… rồi là chúng cho tôi hạt dẻ với những thứ ăn rất thích, và chúng – chúng ôm tôi lên cao tít ngọn cây, chúng bảo tôi là anh em ruột thịt của chúng, mỗi tội là không có đuôi thôi, và một ngày kia tôi sẽ là thủ lĩnh của chúng.
Chúng không có thủ lĩnh – Bagheera nói – Chúng nói dối. Chúng bao giờ chẳng nói dối!
Chúng rất tốt – chúng nài tôi trở lại. Tại sao chưa bao giờ tôi được đưa đến với họ nhà Khỉ? Chúng cũng đứng bằng hai chân như tôi. Chúng không đánh tôi bằng những cái chân nặng trịch. Chúng chơi nhởi suốt ngày. Để cho tôi lên đấy! Baloo xấu bụng, để tôi lên đấy đi! Tôi muốn đi chơi với chúng nữa kìa.
Nghe đây, thằng bé Con của Giống Người – Con Gấu nói, và giọng nó gầm lên như sấm dậy giữa đêm nóng bức – Ta đã dạy ngươi toàn bộ Luật Rừng thi hành cho mọi Cư dân trong Rừng – trừ họ hàng nhà Khỉ sống trên cây. Chúng không có Luật. Chúng là bọn vô gia cư. Chúng không có tiếng nói riêng mà ăn cắp những tiếng học lỏm được khi rình mò nghe ngóng trên cành cao. Đường chúng đi không phải đường ta đi. Chúng không có thủ lĩnh. Chúng không có trí nhớ. Chúng ba hoa khoác lác và tự coi mình là một dân tộc lớn chuẩn bị thực hiện những công chuyện lớn lao trong Rừng, nhưng một hạt dẻ rơi cũng khiến chúng hí hửng vui sướng và quên hết tất cả. Chúng ta, trong Rừng, chúng ta không quan hệ gì với chúng cả. Chúng ta không uống nước chỗ lũ khỉ uống, chúng ta không đi đến chỗ lũ khỉ đến, chúng ta không săn ở chỗ chúng săn, chúng ta không chết ở nơi chúng chết. Cho đến hôm nay chú đã bao giờ nghe ta nói đến lũ Bandar-log chưa?
Chưa – Mowgli thầm thì, vì bây giờ, khi nghe Baloo ngừng lời, rừng bỗng lặng như tờ.
Cư dân của Rừng xua đuổi chúng ra khỏi lời nói và ý nghĩ. Chúng đông nhung nhúc, độc ác, bẩn thỉu, trơ trẽn, và chúng thèm khát, nếu như chúng có được một thèm khát cố định nào, được cư dân của Rừng để mắt tới. Thế nhưng chúng ta không để mắt tới chúng, ngay cả khi bị chúng ném hạt dẻ và củi mục xuống đầu.
Nó vừa dứt lời thì một trận mưa hạt dẻ và cành cây trút xuống qua cành lá, và họ nghe thấy những tiếng ho, những tiếng hú, những tiếng nhảy nhót giận dữ trên cao, giữa những cành cây gầy guộc.
Nòi Giống Khỉ bị cấm – Baloo nói – bị cấm quan hệ với các cư dân của Rừng. Hãy nhớ điều ấy.
Bị cấm – Bagheera nói – Tôi nghĩ rằng Baloo đã cảnh cáo chú không được giao du với chúng rồi chứ?
Tôi… tôi ấy à? Làm sao tôi đoán được là nó chơi với một lũ dơ dáy như thế. Nòi Giống Khỉ! Hừ!
Lại một trận mưa trút xuống đầu họ, hai con thú vội phóng đi, mang theo Mowgli.
Những điều Baloo nói về lũ khỉ là hoàn toàn đúng. Chúng thuộc về thế giới trên ngọn cây, và bởi các loài thú rất ít khi nhìn lên, nên không có dịp nào cho lũ khỉ và Cư dân của Rừng gặp gỡ nhau. Thế nhưng, mỗi khi thấy một con sói bị ốm, hay một con hổ, một con gấu bị thương, là lũ khỉ hành hạ nó; chúng còn ném que củi và hạt dẻ vào bất cứ con thú nào để đùa nghịch và hy vọng được người ta để ý đến. Rồi chúng hú lên và gào lên những bài hát vô nghĩa, chúng gạ gẫm các Cư dân của Rừng trèo lên cây đánh nhau, hoặc là bỗng dưng gây chuyện đánh lộn chí tử, rồi vứt những con bị chết ở chỗ nào đập vào mắt các Cư dân của Rừng.
Bao giờ cũng thế, cứ sắp sửa có một thủ lĩnh và một luật lệ, một phong tục riêng, thì chúng lại không quyết định được, vì trí nhớ của chúng không giữ nổi điều gì đến ngày hôm sau, chúng bèn thu xếp mọi việc bằng cách đặt ra câu ngạn ngữ: “Điều gì Bandar-log nghĩ bây giờ, về sau Rừng nghĩ tiếp” và thấy thế thật tiện lợi. Chẳng con thú nào tìm nổi chúng, nhưng mặt khác cũng chẳng ai nghĩ đến chúng, chính vì thế chúng rất vui thích khi được Mowgli đến chơi và khi nghe thấy Baloo nổi giận.
Chúng không có ý định làm gì hơn thế - loài Bandar-log không bao giờ có ý định gì cả - nhưng một con nghĩ ra cái điều nó thấy có vẻ là một ý kiến chói lọi lắm, thế là nó nói với cả đám khỉ: Mowgli sẽ rất có ích cho bộ lạc, cần phải giữ chú lại, vì chú biết đan que cành làm tấm chắn gió, như vậy, nếu bắt được chú, có thể buộc chú phải truyền nghề. Vốn là con một bác tiều phu, Mowgli được di truyền đủ thứ bản năng, và chú hay chơi trò dựng lều bằng những cành cây rụng mà không hề nghĩ tại sao mình làm thế. Ngồi trên cây quan sát, họ nhà khỉ thấy chiếc lều ấy thật là kỳ diệu. Lần này – chúng thực sự sắp có một thủ lĩnh và sẽ trở thành dân tộc khôn ngoan nhất Rừng – khôn ngoan đến độ bất cứ loài vật nào cũng phải để ý đến và ghen tỵ. Vì thế, chúng đã lặng lẽ đi theo Baloo, Bagheera và Mowgli qua rừng, cho đến tận lúc họ ngủ trưa. Mowgli, quá hổ thẹn về bản thân, nằm giữa con báo và con gấu, chú thầm quyết từ nay không bao giờ dính dáng đến nòi nhà khỉ nữa.
Điều đầu tiên về sau chú nhớ lại là cảm giác có những bàn tay đặt lên chân chú – những bàn tay nhỏ bé, cứng cáp và khoẻ mạnh – rồi những cành cây quật vào mặt chú, và ánh mắt chú nhìn xuống qua những lớp lá lay động, khi Baloo đánh thức cả Rừng với những tiếng kêu sân thẳm và Bagheera chồm lên cây, nhe hết cả răng ra. Lũ Bandar-log hú lên đắc thắng và xô đẩy nhau trên những cành cao để Bagheera không dám theo, chúng hét vang: - Hắn đã chú ý đến chúng ta! Tất cả Cư dân của Rừng bái phục tài khéo léo và sự khôn ngoan của chúng ta!
Lúc đó chúng mới bắt đầu chạy trốn, và cuộc chạy trốn của họ nhà khỉ qua xứ sở cây lá là một trong những việc không ai miêu tả nổi. Chúng có những lối thẳng và lối rẽ quen thuộc, cũng lên dốc xuống đồi, tất cả đều vạch trên cao từ năm mươi đến bảy mươi bộ hay một trăm bộ so với mặt đất, và theo những lối ấy khi cần chúng có thể du hành ngay trong đêm tối.
Hai con trong số khỉ khoẻ nhất nắm chặt phía dưới hai cánh tay Mowgli và quăng mình qua những ngọn cây, mỗi cái nhảy xa đến hai mươi bộ. Nếu chỉ riêng chúng thì chúng có thể đi nhanh gấp hai lần, nhưng sức nặng của chú bé đã kìm chúng lại. Tuy Mowgli rất chóng mặt và buồn nôn nhưng chú không thể không khoái trá cuộc chạy điên cuồng này, mặc dù những khi thoáng nhìn thấy mặt đất xa thăm thẳm dưới chân, chú lại rùng mình, và những cú va động, giật xóc ghê người sau mỗi bước nhảy qua khoảng không trống rỗng làm tim chú thót lên đến tận cổ.
Đoàn hộ tống cuốn chú lên cao tít ngọn cây, cho đến lúc chú cảm thấy những cành cây trên ngọn răng rắc oằn xuống dưới chân lũ khỉ, và lúc đó, khúc khắc và khèng khẹc, chúng lao mình vào không trung, văng ra và rơi xuống, bắt lấy những cành cây thấp của cái cây bên cạnh, treo tay hoặc chân vào đó. Đôi lúc chú nhìn được xa bao nhiêu dặm qua rừng già xanh ngắt im lìm, như một người trên đỉnh cột buồm có thể nhìn xa nhiều dặm qua biển cả, liền đó, những cành lá quất ngang mặt chú, và chú cùng hai kẻ canh giữ lại xuống gần chạm mặt đất.
Cứ như thế, vừa nhảy chồm lên vừa đâm sầm xuống, vừa khèng khẹc vừa hú hét, cái bộ lạc Bandar-log cuốn đi qua những con-đường-cây-cối mang theo Mowgli, người tù của chúng.
Thoạt đầu chú sợ bị rớt, rồi chú trở nên giận dữ. Nhưng biết rằng chống lại cũng vô ích, chú bắt đầu suy nghĩ. Việc đầu tiên là phải nhắn tin và cho Baloo và Bagheera, vì chú biết với cái đà chạy của lũ khỉ này, các bạn chú đã bị rớt lại đằng sau rất xa. Nhìn xuống thì chẳng ích gì, vì chú thấy phía trên của cành lá. Thế là chú ngước lên trời, và cao tít trên không xanh, chú thấy Rann, con Diều hâu, đang chao liệng bên trên Rừng để canh chừng, chờ đợi những con vật sắp chết.
Rann để ý thấy lũ khỉ mang theo một vật gì đó, nó thả người xuống vài trăm thước để xem vật kia có ăn được không. Nó bỗng huýt lên kinh ngạc khi thấy Mowgli bị kéo lên một ngọn cây và nghe chú kêu lên lời gọi Diều hâu: “Bạn và tôi, chúng ta cùng máu mủ”. Những lớp sóng cành lá khép lại bên trên chú bé, nhưng Rann lượn sang cái cây bên cạnh vừa đúng lúc để nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé màu nâu lại ngửa lên:
Hãy ghi nhớ dấu vết của tôi – Mowgli hét lên – Hãy nói với Baloo thuộc bầy Seeonee và Bagheera ở Phiến Đá Hội Đồng.
Nhân danh ai, người anh em? – Rann trước đó chưa từng trông thấy Mowgli, dẫu rằng dĩ nhiên nó có nghe về chú.
Mowgli – Con Ếch – Đứa Con của Giống Người như họ vẫn gọi! Hãy ghi nhớ dấu vết tôiiii….!
Những tiếng cuối cùng chú gào to trong khi đang bị quăng giữa không trung, nhưng Rann đã gật đầu và vút lên cao đến khi chỉ còn bé bằng một hạt bụi; nó treo mình ở đó, dùng đôi mắt viễn vọng quan sát cây cối ngả nghiêng theo bước cuốn ào ào của đoàn hộ tống Mowgli.
Chúng chẳng bao giờ đi được xa – Rann cười thầm – Chẳng bao giờ chúng làm cái điều chúng định làm. Luôn luôn bập vào cái mới, cái lũ Bandar-log này. Nếu ta có mắt thì bận này chúng đã bập vào một thứ rắc rối đây, vì Baloo đâu phải tay vừa, và Bagheera thì như mình biết, hắn giết những loài to hơn cả dê nữa!
Rồi nó đung đưa đôi cánh, thu chân dưới bụng và đợi chờ.
Trong lúc ấy, Baloo và Bagheera điên cuồng tức giận và buồn bực. Bagheera trèo như nó chưa từng trèo, nhưng những cành cây gãy dưới sức nặng của nó; con báo đành tụt xuống, móng chân đầy vỏ cây.
Tại sao bác không đe thằng bé trước – Nó rống lên với lão Baloo tội nghiệp, lão bắt đầu kềnh càng phóng đi với hy vọng bắt kịp lũ khỉ - Ích gì nếu như đánh nó gần chết mà lại không dè chừng trước cho nó!
Nhanh lên! Ôi nhanh lên! Chúng ta, chúng ta có thể bắt kịp đấy! – Baloo hổn hển.
Với tốc độ này? Không làm mệt nổi một con bò cái bị thương! Ông thầy dạy Luật, kẻ-đánh-đập-con-nít, chỉ lúc la lúc lắc như thế này một dặm đường là bác bục người ra đấy. Ngồi yên mà suy nghĩ! Thảo một kế hoạch. Bây giờ không phải lúc đuổi: Nếu chúng ta kèm riết quá, chúng có thể thả rớt thằng bé…
A ru la! Hu…u…! Có thể vì mang thằng bé mệt quá, chúng đã thả nó xuống rồi. Ai mà tin được lũ Bandar-log? Hãy vứt xác dơi lên đầu tôi. Hãy nhét xương mục vào mồm tôi! Hãy vần tôi vào tổ ong rừng cho chúng đốt tôi chết đi, hãy chôn tôi cùng với con linh cẩu, vì tôi là thằng khốn nạn nhất trong loài gấu. Arulala! Ua hua! Ôi, Mowgli! Tại sao ta không ngăn ngừa con đừng dính vào bọn khỉ mà lại đánh vào đầu con? Giờ đây có lẽ bài học đã văng hết ra khỏi đầu nó rồi, và nó một mình giữa rừng già mà chẳng còn nhớ được một Khẩu quyết!
Baloo lấy chân ôm đầu, lăn đi lăn lại, miệng than van:
Tuy vậy trước đây một lát nó còn đọc đúng tất cả các Khẩu quyết cho tôi nghe mà – Bagheera sốt ruột nói – Baloo, bác chẳng có trí nhớ và cũng không biết tự trọng. Rừng sẽ nghĩ sao nếu như tôi, con Báo Đen, cũng lăn lông lốc như Ikki – con nhím, và hú lên?
Ta bận tâm làm gì đến điều họ nghĩ? Lúc này có thể thằng bé đã chết rồi.
Trừ khi chúng ném nó từ trên cây xuống để đùa rỡn hoặc giết nó vì lười nhác không muốn tha nó đi nữa, ngoài ta chẳng có gì đáng sợ về phần thằng bé con của Giống Người. Nó khôn ngoan và được dạy dỗ tử tế, và, trên hết, nó có đôi mắt khiến mọi cư dân của Rừng đều khiếp sợ. Nhưng điều tai hại nhất là nó nằm trong tay bọn Bandar-log, bọn này sống trên cây nên chẳng sợ một ai trong chúng ta – Bagheera liếm một chân trước, trầm tư.
Ta thật là ngu ngốc! Ôi, thằng ngốc đào rễ cây, thằng gấu da nâu là tôi! – Baloo nói, người giật lên, nằm duỗi thẳng cẳng – Đúng như Hathi con Voi Rừng nói: “Mỗi kẻ sợ một thứ!”, bọn Bandar-log sợ Kaa, con Trăn Đá. Nó leo cũng giỏi như chúng. Đêm đến nó bắt trộm khỉ con. Chỉ nghe thì thào tên nó là chúng lạnh cóng đuôi. Chúng mình hãy đến gặp Kaa.
Hắn sẽ làm gì cho mình? Hắn đâu phải thuộc bộ lạc mình, cái đồ không chân và đôi mắt thì cực kỳ độc ác – Bagheera nói.
Hắn già lắm và khôn ngoan lắm, nhưng điều trên hết là lúc nào hắn cũng đói – Baloo nói, đầy hy vọng – Hãy hứa cho hắn thật nhiều dê vào.
Hắn ngủ tròn một tháng sau mỗi lần ăn. Bây giờ có lẽ hắn đang ngủ, và cho dù hắn thức, nếu hắn lại muốn tự mình giết lũ dê thì sao? – Bagheera vốn không biết mấy về Kaa nên dĩ nhiên là hoài nghi.
Trong trường hợp ấy thì, bác thợ săn già đời ạ, cả bác và tôi, chúng ta có thể làm cho hắn biết phải trái.
Thế là Baloo cọ chiếc vai màu nâu bạc phếch vào mình con báo, và họ đi tìm Kaa, con Trăn Đá.
Họ tìm thấy nó nằm duỗi dài trên một gờ đá ấm áp giữa nắng chiều, đang tự ngắm nghía chiếc áo đẹp mới toanh của mình, vì nó vừa nghỉ xong mười ngày để lột xác, và bây giờ trông nó thật lộng lẫy – phóng cái đầu dẹt mũi to bành trên mặt đất, vặn cái mình dài ba mươi bộ làm thành những nút và vòng quái dị, liếm môi tưởng tượng đến bữa ăn sắp tới.
Hắn chưa ăn – Baloo nói, lầm bầm một cách nhẹ nhõm khi vừa nhìn thấy chiếc áo đẹp đẽ lốm đốm nâu vàng – Cẩn thận đấy, Bagheera. Bao giờ lột xác xong hắn cũng hơi bị loà và rất nhạy đòn đấy.
Kaa không phải là một con rắn độc – thực tế nó khinh thường, coi bọn rắn độc là đồ hèn; nhưng nó mạnh ở sức quấn, và một khi nó đã cuộn những khoanh to tướng quanh mình kẻ nào thì thôi hết nói.
Chúc bạn cuộc đi săn tốt lành! – Baloo kêu lên và ngồi trên hai chân sau.
Cũng như tất cả bọn rắn cùng giống, Kaa hơi nghễnh ngãng, và không nghe thấy ngay tiếng gọi. Tuy nhiên nó uốn mình lên, sẵn sàng đón mọi sự cố, đầu chúi thấp.
Chúc tất cả cuộc săn tốt lành! – Nó trả lời. - Ồ, ồ Baloo, bác làm gì ở đây thế? Chúc săn được nhiều mồi, Bagheera. Ít nhất là một trong chúng ta cũng đang cần thức ăn. Có tin tức sốt dẻo gì về con mồi không? Một nàng nai, hay thậm chí một con hoẵng tơ? Bụng tôi trống rỗng như cái giếng cạn đây này.
Chúng tôi đang săn – Baloo nói một cách thờ ơ, nó biết rằng không được hối thúc Kaa. Con trăn to xác quá.
Hãy cho phép tôi đến với các bạn – Kaa nói – Thêm hay bớt một đòn cũng chẳng là gì đối với bác, Bagheera, hay là đối với Baloo, nhưng tôi thì phải đợi ngày này sang tháng khác trong một con đường rừng rồi trèo suốt nửa đêm, may ra cũng chỉ được một chú khỉ non. Xì! Những cành cây bây giờ không phải như thời tôi còn trẻ. Toàn là củi mục với nhánh khô.
Có lẽ chuyện đó liên quan đến trọng lượng quá lớn của bác đấy – Baloo nói.
Ta có một chiều dài khơ khớ - một chiều dài khơ khớ đấy – Kaa nói, có một chút tự hào – Nhưng dù sao, đó là lỗi của loài cây mới mọc này. Cái lần đi săn mới rồi chỉ tí teo nữa là ta bị ngã, thật đấy, chỉ tí teo nữa – và vì đuôi ta cuốn quanh thân cây không được chặt nên tiếng ta trượt đã đánh thức lũ Bandar-log, thế là chúng réo ta bằng những cái tên xấu xa nhất.
Đồ không chân, đồ giun đất vàng khè – Bagheera lẩm bẩm, như cố nhớ lại điều gì.
Xì…xì…xì! Chúng đã gọi ta như thế à? – Kaa hỏi.
Cái gì đại loại như thế, tôi nghe chúng réo vào tuần trăng trước, nhưng tôi không để ý. Chúng bạ gì nói nấy, thậm chí bảo rằng bác rụng hết răng, rằng bác không dám đứng trước mặt bất cứ con vật nào to hơn con dê con, bởi vì (thực chúng không hề biết xấu hổ, cái bọn Bandar-log ấy) – bởi vì bác sợ cặp sừng của lũ dê đực – Bagheera tiếp tục nói ngọt xớt.
Thế là, mặc dù một con trăn, đặc biệt là một con trăn già thận trọng như Kaa rất ít khi biểu lộ sự tức giận, Baloo và Bagheera đã thấy những cơ bắp to bành dùng để nuốt mồi ở hai bên mang con trăn nổi lên cuồn cuộn.
Lũ Bandar-log hôm nay đã chuyển chỗ - Nó nói một cách bình thản. Hôm nay ta bò lên sưởi nắng, ta nghe thấy chúng hú hét trên những ngọn cây.
Bây giờ thì chúng tôi đuổi theo chính cái bọn Bandar-log ấy đây – Baloo nói, nhưng tiếng nói nghẹn trong cổ họng bác, vì theo bác nhớ thì đây là lần đầu tiên các Cư dân của Rừng phải thú nhận đã quan tâm đến hành động của lũ khỉ.
Vậy thì chắc chắn đó chẳng phải là chuyện thường nên hai ông thợ săn – những thủ lĩnh của Rừng, ta khẳng định như thế - mới phải lần theo dấu vết lũ Bandar-log – Kaa đáp lời một cách lịch sự, nó đã căng cả người vì tò mò.
Thực thế - Baloo bắt đầu nói – tôi chẳng qua chỉ là một ông thầy dạy Luật cho bọn sói ở Seeonee, già nua và đôi khi rất ngu dại; còn Bagheera đây…
Là Bagheera! – Con Báo Đen nói, hàm răng khớp lại đánh cốp, vì nó không tin vào việc tỏ ra nhún nhường – Việc rắc rối là thế này đây, Kaa. Cái lũ trộm cắp hạt dẻ và nhặt nhạnh lá cỏ ấy đã bắt cóc chú Người Con của chúng tôi, có lẽ bác đã nghe nói đến nó.
Ta có nghe Ikki (y tự cao tự đại về những chiếc lông nhọn của y lắm đấy) cho biết về một thứ người – ngợm gì đó gia nhập một Bầy Sói, nhưng ta không tin. Ikki thì đầy những chuyện nghe câu được câu chăng và tam sao thất bản.
Nhưng chuyện ấy là đúng đấy. Chú ấy là một thằng Người Con chưa từng có – Baloo nói – là đứa bé tốt nhất, khôn ngoan nhất và can đảm nhất trong số những đứa con của Giống Người. Chú ấy là học trò của chính tôi, chú ấy sẽ làm cho tên tuổi Baloo này lừng lẫy khắp các Rừng; hơn nữa, tôi, chúng tôi, yêu chú ấy lắm, bác Kaa ạ.
Xì! Xì! – Kaa nói, đầu lúc la lúc lắc – Ta cũng đã biết thế nào là tình yêu. Có những câu chuyện mà ta có thể nói là…
Là phải vào một đêm trăng sáng, khi chúng ta đều đã no bụng, chúng ta mới ca ngợi được đúng mức – Bagheera lập tức tiếp lời – Chú bé của chúng tôi hiện giờ đang ở trong tay lũ Bandar-log, và chúng tôi biết rằng trong tất cả các Cư dân của Rừng, chúng chỉ sợ mỗi mình Kaa.
Chỉ sợ mình ta? Chúng biết điều đấy! – Kaa nói – Ba hoa, ngu ngốc, phù phiếm – phù phiếm, ngu ngốc và ba hoa – Lũ khỉ là như thế! Nhưng một thằng Người trong tay chúng nó thì chẳng gặp may đâu. Khi đã mệt với những hạt dẻ lượm được là chúng ném đi hết. Chúng vác một cành cây suốt nửa ngày trời, tính dùng làm những việc to lớn, nhưng rồi lại bẻ làm hai. Cái giống mang hình người này chẳng đáng để ta ao ước. Chúng còn gọi ta là “cá vàng” phải không?
Là giun – giun – giun đất – Bagheera nói – Cũng như những thứ khác mà tôi xấu hổ không dám nói ra.
Chúng ta phải nhắc nhở chúng ăn nói cho tử tế về vị Chúa Tể của chúng. A a xì xì! Chúng ta phải giúp cho chúng nhớ. Hiện giờ chúng đem thằng bé của các bác đi đâu?
Chỉ có Rừng biết. Tôi tin là bọn chúng đi theo hướng mặt trời lặn – Baloo nói – Chúng tôi nghĩ rằng bác có thể biết, Kaa.
Ta à? Làm sao ta biết? Ta vồ chúng khi chúng dẫn xác đến đúng đường ta đi, nhưng ta không săn lũ Bandar-log, hay ếch nhái, hay bọt nước xanh nổi trên vũng nước vì chuyện ấy đâu!
Trên này, trên này! Trên này, trên này. Hilô ilô! Nhìn lên đây, bác Baloo trong Bầy Sói Seeonee!
Baloo nhìn lên để xem tiếng gọi từ đâu tới. Đó chính là Rann, con Diều Hâu, đang vút xuống, nắng loang loáng trên những mép cánh lật lên. Lúc ấy đã sắp đến giờ ngủ của Rann, nhưng nó đã đảo khắp Rừng để tìm con Gấu mà không kiếm ra lão dưới tầng cây lá.
Cái gì vậy? – Baloo hỏi.
Tôi trông thấy Mowgli giữa tụi Bandar-log. Chú ta nhờ tôi nói với bác. Tôi đã theo dõi. Tụi Bandar-log đưa chú bé qua bên kia sông, đến thành phố Khỉ - đến Hang Lạnh. Chúng có thể ở lại đấy một đêm nay hay mười đêm hoặc chỉ một giờ. Tôi đã bảo lũ dơi canh chừng trong đêm tối. Sứ mệnh của tôi đến đây là hết. Chúc tất cả các bạn dưới ấy một cuộc săn tốt lành.
Chúc chú căng diều và ngủ ngon, Rann! – Bagheera kêu to – Ta sẽ nhớ đến chú trong chuyến săn sắp tới, và sẽ dành riêng cái đầu cho mình chú, hỡi chú diều hâu tốt nhất trong loài diều hâu!
Chẳng có chi! Chẳng có chi! Chú bé ấy nắm được Khẩu quyết. Tôi không thể không giúp chú ta.
Và Rann lượn vòng lên cao để về tổ.
Thằng bé đã không quên dùng cái lưỡi của nó – Baloo vừa nói vừa cười một cách tự hào – Còn nhỏ thế mà nhớ được Khẩu quyết dùng cho loài chim trong lúc bị kéo băng băng qua bao nhiêu cây cối!
Nó nhớ chắc chắn như đinh đóng cột mà! – Bagheera nói – Tôi rất tự hào vì nó. Và bây giờ chúng ta phải đi tới Hang Lạnh thôi.
Bọn họ đều biết nơi đấy là đâu, nhưng ít có Cư dân của Rừng đến đấy. Nơi gọi là Hang Lạnh là một đô thành cổ bỏ hoang, lạc lõng và chôn vùi giữa Rừng, và thú vật rất ít khi sử dụng một địa điểm mà con người đã từng sử dụng. Con lợn rừng có thể đến đó chứ các bộ lạc săn bắt thì không. Chỉ có lũ khỉ sống ở đó. Không một con vật tự trọng nào đến gần đó một khoảng cách vừa tầm mắt nhìn, trừ những kỳ hạn hán, khi những bồn nước và bể nước bị phá dở dang ở đó còn sót lại được một ít nước.
Chuyến đi này mất nửa đêm đấy, mà phải mở hết tốc độ - Bagheera nói.
Baloo có vẻ rất lo âu:
Tôi sẽ đi nhanh hết sức mình! – Nó nói một cách băn khoăn.
Chúng tôi không chờ bác được đâu. Hãy đi sau vậy, Baloo. Kaa và tôi phải lẹ chân.
Chân hay không chân thì ta cũng có thể sánh bước với cả bốn chân của bác – Kaa nói gọn lỏn.
Baloo cố bước gấp, nhưng lại phải ngồi xuống thở hổn hển. Thế là hai người để mặc cho lão đi sau. Bagheera hối hả tiến lên phía trước, lúc lắc nước kiệu của loài báo. Kaa chẳng nói chẳng rằng, nhưng Bagheera dấn bước thế nào, con Trăn Đá khổng lồ cũng vẫn sánh ngang tầm nó. Khi gặp một dòng thác Bagheera nhảy vụt qua ngay trong khi Kaa phải bơi, cái đầu và cái cổ dài hai bộ ngoi lên khỏi mặt nước, nhưng đến chỗ đất bằng thì Kaa lại rút hết khoảng cách.
Thề có Ổ Khoá Vỡ đã giải phóng tôi – Bagheera nói khi hoàng hôn buông xuống – bác không phải là kẻ chậm bước.
Ta đói rồi mà – Kaa nói – Thêm nữa, chúng đã gọi ta là con ếch đốm.
Giun – giun đất, lại còn vàng khè nữa chứ!
Thì cũng thế cả! Chúng ta đi thôi.
Và Kaa dường như xoải hết người trên mặt đất, mắt mở trừng trừng tìm lối đi ngắn nhất và bám chắc theo đó.
Ở Hang Lạnh, họ nhà Khỉ không nghĩ gì đến bạn bè của Mowgli. Chúng đã mang cậu bé đến đô thành hoang vu và lúc này chúng đang tự lấy làm khoái trá. Mowgli trước nay chưa được thấy một đô thành Ấn Độ nào, và mặc dù hầu như chỉ là một đống hoang tàn, chú vẫn thấy nó thật kì diệu và huy hoàng. Một ông vua nào đó từ thời xa xưa đã dựng nó lên nó trên một ngọn đồi thấp. Vẫn có thể nhận rõ những con đường lát đá dẫn đến những chiếc cổng đổ nát chỉ còn những mảnh gỗ treo lủng lẳng trên các bản lề mòn rỉ. Cây cối mọc cả bên trong lẫn bên ngoài những bức tường có lỗ châu mai đổ nát; từng chùm cây leo um tùm lủng lẳng trên các khung cửa sổ của những ngọn tháp. Một cung điện mất mái đứng trên đỉnh đồi; đá hoa trên những mảnh sân chầu và bồn nước bị nứt toác, nhem nhuốc xanh đỏ; ngay cả những viên sỏi trong sân chầu, nơi bầy voi Ngự thường sống cũng bị cỏ cây xới tung và xô ra bên cạnh. Từ cung điện, có thể trông thấy từng dãy, từng dãy nhà mất mái hợp thành Đô thành, nom giống những tổ ong rỗng chứa đầy bóng tối; tảng đá không thành hình thù trước kia là một ngẫu tượng trên quảng trường, nơi có bốn con đường giao nhau; những hốc trũng ở các góc phố đã có thời là những cái giếng công cộng và những mái đền thờ đổ nát, hai bên sườn mọc lên những cây vả dại.
Lũ khỉ gọi nơi này là thành phố của chúng và ra vẻ khinh miệt những Cư dân của Rừng vì họ sống trong rừng. Song chẳng bao giờ chúng biết được những toà nhà dùng làm gì và sử dụng như thế nào. Ngồi thành vòng tròn trong Đại Sảnh của Hội Đồng Tư Vấn Hoàng Gia, chúng gãi sồn sột tìm bọ chét và làm ra vẻ như người; hoặc chúng chạy ra chạy vô những ngôi nhà mất mái, thu thập vôi vữa, gạch vụn vào một góc, rồi quên mất luôn chỗ giấu; hoặc đánh lộn, hò hét và xô đẩy nhau từng đàn, rồi đột nhiên bỏ ra ngoài chơi trò nhảy lên nhảy xuống những bệ đất trong vườn thượng uyển, rung những cây hoa hồng và những cây cam để khoái trá nhìn hoa trái rụng. Chúng sục sạo mọi lối đi, mọi đường hầm tối om trong cung điện cùng hàng trăm căn phòng nhỏ tối tăm, nhưng chẳng bao giờ nhớ được là mình đã nhìn thấy gì hoặc không nhìn thấy gì; thế là chúng lang thang từng đôi, từng cặp hoặc từng đàn, khoe nhau đã làm những việc y như người. Chúng uống nước trong những bồn nước và làm đục ngầu cả nước, rồi vì thế mà đánh lộn nhau, rồi chúng chạy ào ào từng đàn và gào lên: “Trong Rừng không có ai khôn ngoan, tốt lành, thông minh, khoẻ mạnh và lịch sự bằng họ nhà Bandar-log”.
Rồi mọi việc lại bắt đầu trở lại cho đến lúc đô thành đã làm cho chúng mệt nhoài, chúng trở về những ngọn cây, hy vọng Cư dân của Rừng để ý đến mình.
Vốn được rèn luyện theo Luật Rừng, Mowgli không thích và cũng không hiểu lối sống ấy. Lũ khỉ lôi chú tới Hang Lạnh vào lúc chiều muộn, và đáng lẽ đi ngủ - Mowgli sẽ làm thế sau một chuyến đi dài – thì chúng lại nắm tay nhau nhảy vòng quanh và hát lên những bài hát ngu xuẩn của chúng.
Một con trong bọn đăng đàn diễn thuyết, nói với chúng bạn rằng việc bắt được Mowgli đánh dấu một giai đoạn mới trong lịch sử loài Bandar-log, vì Mowgli sắp chỉ cho chúng cách đan que thành nhà che mưa chống rét. Mowgli nhặt được vài đoạn dây leo và bắt đầu đan. Lũ khỉ cố gắng bắt chước chú, nhưng chỉ vài phút sau chúng đã hết hứng thú và bắt đầu kéo đuôi các bạn hay vừa nhảy lên nhảy xuống bằng bốn chân vừa ho khúc khắc.
Tôi muốn ăn – Mowgli nói – Chốn này thật xa lạ đối với tôi. Hãy đem thức ăn cho tôi hoặc cho tôi săn bắt ở đây.
Hai ba chục con khỉ nhảy chồm lên đi lấy cho chú hạt dẻ và đu đủ dại, nhưng dọc đường chúng quay ra đánh nhau, và khó nhọc lắm mới trở lại được với một ít hoa quả còn sót lại. Mowgli vừa buồn bực vừa đói meo, chú lang thang qua khắp đô thành trống trải, lâu lâu lại hô lên lời kêu gọi đi săn ở ngoại địa, nhưng không ai đáp lời chú, và Mowgli cảm thấy quả là mình đã rơi vào một nơi thật tồi tệ.
Tất cả những gì Baloo nói về tụi Bandar-log đều đúng – Chú nghĩ thầm – Chúng không có luật lệ, không có lời kêu gọi khi đi săn, cũng không có thủ lĩnh – chẳng có gì ngoài những lời ngu ngốc và đôi bàn tay nhỏ xíu giỏi ăn cắp vặt. Cho nên nếu ta bị chết đói hay bị giết ở chốn này, thì hoàn toàn lỗi tại ta. Nhưng ta phải tìm cách trở về với Rừng nhà. Chắc chắn Baloo sẽ đánh ta, nhưng thế còn hơn là cùng với lũ Bandar-log chạy đuổi những chiếc lá hồng ngớ ngẩn.
Nhưng ngay lúc chú đi về phía tường thì lũ khỉ kéo chú lại, chúng bảo chú hạnh phúc như thế mà còn không biết, và cấu véo chú để làm cho chú biết ơn. Chú nghiến răng chẳng nói chẳng rằng, đi cùng lũ khỉ đang la ó tới một bệ đất ở phía trên những bể sa thạch chứa nước mưa đến lưng chừng. Chính giữa bệ đất này có một lầu hóng mát mùa hè bằng đá hoa trắng, dựng lên để phục vụ các bà hoàng hậu, họ đã chết từ một trăm năm trước. Vòm mái đã rụng mất một nửa, chặn mất con đường hầm mà các hoàng hậu thường theo đó đi ra, những bức tường làm bằng các phiến đá hoa – một công trình chạm trổ tuyệt mỹ màu trắng như sữa, cẩn đá mã não và hồng ngọc, đá vân và ngọc lưu ly; khi trăng lên quá đỉnh đồi, ánh trăng chiếu qua các lỗ trổ, bóng in trên mặt đất trông giống dải đăng ten bằng nhung đen.
Tuy vừa khổ sở, vừa buồn ngủ và đói mèm, Mowgli vẫn không nhịn được cười khi lũ Bandar-log bắt đầu hàng hai mươi con một lúc nhao nhao khoe với chú rằng chúng vĩ đại, khôn ngoan, thông minh và lịch sự thế nào.
Chúng tôi rất vĩ đại, tự do, kỳ diệu. Chúng tôi là những cư dân kỳ diệu nhất trong Rừng. Tất cả chúng tôi đều nói như vậy, cho nên đó phải là sự thật – Chúng la lên – Bây giờ vì anh là thính giả mới và anh có thể nói lại với các Cư dân của Rừng để trong tương lai họ chú ý đến chúng tôi, nên chúng tôi sẽ kể cho anh nghe tất cả về dòng họ ưu tú của chúng tôi.
Mowgli không phản đối, và lũ khỉ tập hợp hàng trăm con trên bệ đất để nghe các diễn giả của chúng ca tụng họ nhà Bandar-log, và mỗi khi diễn giả ngừng để lấy hơi, bọn chúng lại đồng thanh hô vang:
Đúng như thế! Tất cả chúng tôi đều nói thế!
Mowgli gật đầu và chớp mắt. Chúng hỏi gì chú cũng đáp “phải” và đầu óc chú quay cuồng vì tiếng ồn.
Chắc tất cả bọn này đã bị con chó rừng Tabaqui cắn – Chú tự nhủ - nên chúng hoá dại mất rồi. Chắc chắn đây là bệnh dại. Chúng chẳng bao giờ ngủ hay sao? Bây giờ có một đám mây đen che phủ mặt trăng. Chỉ cần đám mây đủ lớn cho mình có thể lợi dụng chạy trốn trong bóng tối. Nhưng mà mình mệt phờ ra rồi.
Từ lòng hào dưới chân tường thành, hai người bạn hiền của chú cũng đang quan sát chính đám mây ấy, vì Bagheera và Kaa, biết rõ mối nguy hiểm khi đương đầu với họ nhà khỉ đông như kiến cỏ, không dám liều lĩnh chút nào. Lũ khỉ không bao giờ dám giao tranh trừ khi chúng có một trăm chọi một, và ít con thú nào trong Rừng muốn nhận những cú đòn hội chợ ấy.
Tôi sẽ đến bờ tường phía Tây – Kaa thì thầm – và lợi dụng chỗ đất thấp bổ xuống thật nhanh. Có cả trăm con, chúng cũng không dám lao vào tôi đâu, nhưng…
Tôi biết – Bagheera nói – Giá mà có Baloo ở đây. Nhưng làm được gì thì ta cứ làm. Khi đám mây này che kín mặt trăng, tôi sẽ nhảy vào bệ đất. Chúng đang hội ý gì đó về chuyện thằng bé.
Chúc cuộc săn thành công – Kaa nói, giọng dữ dằn, và trườn về bức tường phía Tây. Tình cờ đó lại là bức tường ít đổ nát nhất và con trăn khổng lồ mất một lúc mới tìm được lối leo lên những phiến đá.
Đám mây đã che phủ mặt trăng, và đúng lúc Mowgli đang tự hỏi không biết điều gì sẽ đến với mình đây thì chú nghe tiếng bước chân rất nhẹ nhàng của Bagheera trên bệ đất. Con Báo Đen đã leo lên bờ dốc gần như không một tiếng động và biết rằng không cần phí thời giờ cắn xé, nó tả xung hữu đột giữa đám khỉ đang ngồi quanh Mowgli đến năm sáu chục vòng dày đặc. Nổi lên một tiếng hú kinh hoàng và điên dại, thế rồi khi Bagheera trượt chân trên đống khỉ đang lăn lộn đá đạp nhau loạn xạ thì một con hô lên:
Nó chỉ có một mình! Giết nó đi! Giết!
Một đống những khỉ lúc nhúc, cắn cào, xé giật, trùm kín người Bagheera, trong khi năm sáu con túm lấy Mowgli, lôi chú lên theo bức tường lầu hóng mát và đẩy chú xuống qua lỗ thủng vòm mái vỡ. Một cậu bé lớn khôn giữa loài người chắc sẽ thâm tím mình mẩy vì rơi xuống từ độ cao mười bộ, nhưng Mowgli ngã theo cách Bagheera dạy, nên chú rơi xuống đất nhẹ nhàng.
Cứ ở đây – Lũ khỉ la lên – cho đến khi nào chúng tao giết được bạn mày. Sau đó chúng tao sẽ chơi với mày, nếu tụi Rắn Độc còn để mày sống.
Bạn với tôi, chúng ta cùng máu mủ - Mowgli lập tức đọc lời gọi Rắn. Chú nghe thấy tiếng sột soạt và tiếng rít trong đống rác rưởi xung quanh, và để yên tâm, chú lại đọc lại Khẩu quyết.
Tất cả hạ mũ xuống! – Có đến nửa tá giọng trầm trầm cất lên.
Bất cứ phế tích nào ở Ấn Độ sớm hay muộn cũng sẽ trở thành nơi cư trú của Rắn, và lầu hóng mát cổ này lúc nhúc những Rắn Mang Bành.
Đứng yên, chú em, kẻo chân chú đạp phải chúng ta.
Mowgli cố hết sức đứng yên, nhòm qua lỗ thủng của bức chạm trổ và lắng nghe tiếng om sòm giận dữ của cuộc chiến đấu xoay quanh con Báo Đen – những tiếng hú hét, lập cập, xô đẩy, và tiếng ho khàn khàn trầm trầm của Bagheera khi nó lùi lại, chồm lên, vặn mình, nhào xuống trên những đống kẻ thù. Kể từ khi sinh ra trên đời, đây là lần đầu tiên Bagheera phải chiến đấu vì sự sống còn của bản thân.
“Baloo chắc sắp đến nơi vì Bagheera không thể đi một mình” – Mowgli nghĩ thầm và chú gọi to:
Chay đến bể nước, Bagheera! Lăn xuống bể nước! Lăn nhào xuống! Chạy xuống nước!
Bagheera nghe thấy, và biết rằng thế là Mowgli vẫn an toàn. Điều ấy làm nó thêm can đảm. Nó lặng lẽ nhắm đánh, mở đường đi một cách tuyệt vọng, từng phân từng phân một, thẳng tới những bể nước.
Lúc đó, từ bức tường đổ nát, nổi lên tiếng thét xung trận long trời của Baloo. Con gấu già đã cố hết sức mình nhưng không thể nào đến sớm hơn.
Bagheera! – Nó gào lên – Tôi đến đây! Tôi đến đây! Tôi đang gấp! Ahuvera! Đá trượt dưới chân tôi! Hãy đợi ta đến hỡi lũ Bandar-log đê hèn!
Nó hổn hển leo lên bệ đất chỉ để biến mất giữa một làn sóng khỉ ngập đầu, nhưng nó trụ vững trên hai chân sau, dang hai chân trước ra cố ôm lấy thật nhiều con, rồi bắt đầu đánh với một nhịp đều phạch-phạch-phạch như nhịp guồng của chân vịt tàu thuỷ.
Tiếng rơi tòm và tiếng nước bắn tung toé cho Mowgli biết rằng Bagheera đã mở được đường đến bể nước, lũ khỉ không thể theo nó đến đấy.
Con báo nằm thở hổn hển, nổi vừa vặn cái đầu trên mặt nước, trong khi lũ khỉ đứng ba tầng trên những cái bậc bằng gạch đỏ, nhảy lên nhảy xuống điên cuồng, sẵn sàng xổ vào nó từ khắp bốn phía nếu nó lên khỏi bể nước để giúp Baloo.
Chính lúc đó Bagheera ngửa cái cằm nhỏ nước ròng ròng, trong niềm tuyệt vọng, nó hô lên lời kêu gọi sự che chở của Rắn: “Các bạn với tôi, chúng ta cùng máu mủ” – vì nó tin rằng đến phút chót, Kaa có thể quẫy đuôi.
Ngay cả Baloo, sắp ngạt thở dưới đống khỉ bên mép bệ đất, cũng không nén nổi phì cười khi nghe thấy con báo đen to lớn kêu cứu.
Kaa mới tìm được đường vượt qua bức tường phía Tây, nó buông mình xuống đất đánh phịch một cái, làm một hòn đá đầu tường long ra rơi xuống hào.
Không muốn để mất lợi thế, nó cuộn ra cuộn vào một hai lần để chắc chắn rằng mỗi khúc của tấm thân dài dằng dặc của mình đều vận động được. Trong khi đó cuộc chiến đấu của Baloo vẫn tiếp tục, và khi lũ khỉ hú lên quanh Bagheera ở bể nước, còn chú dơi Mang thì bay đi bay lại, đưa tin tức về cuộc đại chiến đi khắp Rừng, đến nỗi cả Hathi con Voi Rừng cũng tung vòi rống lên mãi tận đâu đâu, những đàn khỉ lẻ tẻ thức dậy và nhảy tưng tưng chuyền từ cành này sang cây khác để đến trợ lực cho đồng bọn ở Hang Lạnh. Tiếng ồn ào của cuộc chiến còn khuấy động tất cả những con chim ăn ngày trong vòng mười dặm.
Lúc đó Kaa tiến thẳng tới, mau lẹ và đằng đằng sát khí. Sức chiến đấu của một con trăn nằm ở sức bổ của cái đầu dựa trên toàn bộ mãnh lực và trọng lực của mình nó. Nếu bạn hình dung được một chiếc lao, hay một cây gỗ phá thành, hay một cây búa nặng gần nửa tấn được điều khiển bởi một trí tuệ lạnh lùng, bình tĩnh, nằm ngay ở đằng chuôi, thì bạn có thể hình dung đại khái Kaa sẽ như thế nào trong chiến đấu. Một con trăn dài bốn hay năm bộ có thể quật ngã một người nếu nó tấn công người đó vào giữa ngực, thế mà bạn biết đấy, Kaa dài những ba mươi bộ. Nhát bổ đầu tiên của nó nhằm vào chính giữa đám khỉ vây quanh Baloo, đã lẳng lặng trúng đích không mất đến một giây. Lũ khỉ chạy tản ra trong tiếng la hét: “Kaa! Kaa đấy! Chạy đi! Chạy đi!”
Các thế hệ khỉ đã bị những câu chuyện của cha anh chúng kể về Kaa làm cho khiếp hãi nên đâm ra rất thận trọng đối với tên trộm đêm, kẻ có thể trườn dọc theo những cành cây êm như rêu mọc, và bắt đi con khỉ khoẻ nhất xưa nay. Kaa, kẻ có thể giả tảng một cành khô hay một khúc gỗ mục khiến cho những đứa khôn ngoan nhất cũng bị lừa cho đến khi cành cây vồ lấy chúng và thế là…
Kaa là tất cả nỗi lo sợ của lũ khỉ trong Rừng, vì không một con nào trong bọn biết được giới hạn uy quyền của nó, không một con nào trong bọn có thể nhìn thẳng vào mặt nó, và không một con nào từng bị nó quấn mà sống sót nổi. Vì thế nên chúng chạy, miệng lắp bắp vì khủng khiếp, trèo lên những bức tường và mái nhà, và Baloo thở phào nhẹ nhõm. Bộ lông của nó dày hơn của Bagheera, mà nó vẫn bị đau đớn thảm hại sau cuộc giao tranh.
Bây giờ Kaa mới lần đầu tiên mở miệng rít lên một hồi dài và lũ khỉ từ xa đang hối hả chạy đến bảo vệ Hang Lạnh bỗng đứng sững tại chỗ, rúm người lại, tận đến khi những cành cây nặng trĩu oằn xuống và gãy răng rắc dưới chân chúng. Lũ khỉ trên những bức tường và trong ngôi nhà bỏ hoang đã ngừng la hét, và trong sự yên lặng bỗng rơi xuống khắp Đô Thành, Mowgli đã nghe thấy tiếng Bagheera lắc hai mạn sườn đẫm nước sau khi trèo lên khỏi bể nước.
Rồi tiếng inh ỏi lại nổi lên. Lũ khỉ nhảy lên cao, chúng bám quanh cổ những pho ngẫu tượng trên các bờ tường bằng đá đồ sộ, rền rĩ nhảy nhót dọc theo những tường thành có lỗ châu mai, trong khi Mowgli múa may giữa lầu hóng mát, dán mắt qua lỗ chạm trổ và rúc lên qua kẽ răng giống như cú rúc, để biểu lộ sự khinh bỉ và giễu cợt của mình.
Đưa thằng bé ra khỏi bẫy, tôi không còn làm được gì nữa. – Bagheera hổn hển – Chúng ta đem thằng bé đi thôi. Chúng có thể lại tấn công đấy.
Chúng sẽ không động đậy cho đến khi nào ta ra lệnh cho chúng. Bác cứ nằm yên đấy. Xì! – Kaa rít lên, và một lần nữa cả đô thành lại im lặng.
Ta không thể đến sớm hơn, người anh em, nhưng ta tin là ta đã nghe thấy bác gọi – câu này nói với Bagheera.
Tôi, có thể tôi đã buột miệng kêu trong lúc đánh nhau – Bagheera trả lời – Bác có bị thương không, bác Baloo?
Tôi không biết rằng chúng đã xé tôi ra thành trăm mảnh hay chưa – Baloo vừa nói vừa lắc mạnh hết chân nọ đến chân kia. – Ái chà chà! Tôi đau quá! Bác Kaa ạ, tôi nghĩ là Bagheera và tôi, chúng tôi mang ơn cứu mạng của bác đấy.
Có gì đâu. Thằng bé con đâu nhỉ?
Tôi ở đây, trong một cái bẫy. Tôi không trèo ra được – Mowgli kêu lên. Ngay đầu chú là vòng cung của chiếc mái vòm.
Đem hắn ra đi. Hắn múa như con công Mao ấy. Hắn dẫm nát lũ nhỏ nhà chúng tôi mất thôi – những con Rắn Mang Bành ở trong nói ra.
Ha ha! – Kaa nói với một tiếng cười khe khẽ - Ở đâu nó cũng có bạn, cái Thằng Người Bé Con này! Lùi lại phía sau, chú bé. Còn họ nhà Rắn Độc, ẩn nấp đi. Ta hạ đổ tường đây.
Kaa xem xét cẩn thận cho đến lúc tìm ra một vết nứt bạc màu trên những mảng chạm trổ bằng đá hoa bộc lộ một điểm yếu, nó mới lấy đầu bổ nhẹ hai ba cái để đo khoảng cách rồi vươn mình khỏi mặt đất cao đến sáu bộ, mũi lao đi trước, nó bổ xuống năm sáu nhát công phá mãnh liệt.
Bức tường chạm trổ vỡ ra và đổ xuống trong một đám mây bụi vữa, và Mowgli nhảy qua lỗ hở, lao mình vào giữa Baloo và Bagheera, mỗi tay quàng một cái cổ to bạnh.
Chú có bị thương không? – Baloo vừa hỏi vừa dịu dàng ôm lấy chú.
Tôi chỉ buồn bực và đói bụng chứ không bị xây xát tí gì, nhưng mà trời ơi, chúng nó đối xử với các bác tàn bạo quá! Các bác chảy máu kìa!
Bọn nó cũng thế - Bagheera nói, nó liếm mép nhìn đống khỉ nằm chết ngổn ngang trên bệ đất và xung quanh bệ nước.
Chẳng hề gì, chẳng hề gì, chỉ cần chú được yên lành, hỡi niềm tự hào của ta trong tất cả lũ ếch bé bỏng – Baloo thút thít…
Điều ấy ta sẽ xét sau – Bagheera nói với một giọng khô khan mà Mowgli không thích tí nào – Nhưng còn đây là Kaa, chúng ta mang ơn bác ấy về trận chiến này và chú thì chịu ơn cứu mạng. Hãy cảm ơn bác ấy theo đúng phong tục của chúng ta, Mowgli!
Mowgli quay lại và nhìn thấy cái đầu con trăn khổng lồ lắc lư phía trên đầu chú một bộ.
Thằng người bé xíu này là thế đấy! – Kaa nói – Da nó mịn màng thật, và nó chẳng khác bọn Bandar-log là bao. Cẩn thận đấy, Thằng Người Bé Con, kẻo lúc chạng vạng ta nhầm chú với một con khỉ, lúc mà ta vừa thay áo.
Bạn và tôi, chúng ta cùng máu mủ - Mowgli trả lời – tôi còn sống đêm nay là nhờ bác. Con mồi của tôi sẽ là con mồi của bác bất cứ khi nào bác đói, hỡi Kaa!
Cảm ơn lắm, chú em! – Kaa nói, tuy mắt nó nhấp nháy – Nhưng chàng thợ săn dũng cảm này có thể giết được cái gì nhỉ? Ta muốn đi theo chú vào lần xuất hành tới đây của chú.
Tôi không giết con vật nào cả - tôi còn nhỏ quá – nhưng tôi lùa những con dê đến cho người ta bắt. Khi nào lòng không dạ trống bác hãy đến với tôi xem tôi nói có thật không. Tôi có được chút ít khéo tay về cái này (chú xoè hai tay ra), và nếu có lúc nào bác bị sa bẫy, tôi có thể trả món nợ đối với bác, cũng như với Bagheera, với Baloo hôm nay. Chúc tất cả các bậc thầy của tôi đi săn may mắn.
Nói hay thế - Baloo gầm gừ, vì Mowgli đã ngỏ lời cám ơn một cách khéo léo. Con trăn buông nhẹ đầu nó trên vai Mowgli đến một phút.
Trái tim can đảm và miệng lưỡi ngọt ngào – Nó nói – Họ sẽ dìu dắt chú tiến rất xa trong Rừng, chú em ạ. Nhưng bây giờ thì hãy mau mau về với bạn bè. Chú đi ngủ đi, vì trăng đang lặn, và tất cả những gì tiếp sau đây thì chú chẳng nên nhìn.
Mặt trăng đang lặn xuống sau đồi và những hàng dài khỉ run rẩy chen chúc nhau trên các bờ tường trông như những cái tua rách tướp, run bần bật. Baloo xuống bể nước để uống nước, và Bagheera bắt đầu sửa sang lại bộ lông. Lúc ấy Kaa trườn vào chính giữa bệ đất và khớp hàm răng đánh “clắc” một cái, vang động, khiến tất cả lũ khỉ dồn hết mắt về phía nó.
Trăng đang lặn – Nó nói – Còn đủ sáng để nhìn thấy không?
Từ những bờ tường vọng đến một tiếng than van giống như tiếng gió chạy trên ngọn cây.
Chúng tôi trông rõ thưa Kaa!
Tốt! Vậy thì bắt đầu điệu múa – Điệu múa Cơn Đói của Kaa. Ngồi im mà nhìn.
Nó quay hai ba vòng rộng, đầu đưa từ phải sang trái. Rồi nó bắt đầu cuộn mình thành những vòng xoắn và những hình số tám, những hình ba cạnh mềm oặt và nhớp nháp bỗng chốc biến thành những gò đống cuồn cuộn, không ngừng nghỉ, cũng không vội vã, và không bao giờ ngớt tiếng ca rền rĩ trầm trầm. Trời tối dần, tối dần, đến tận khi những cuộn khúc oằn oài hình dạng không còn nhìn thấy mà vẫn nghe tiếng những chiếc vảy sột soạt.
Baloo và Bagheera đứng ngay như phỗng, cổ họng gầm gừ, lông cổ dựng đứng, còn Mowgli thì nhìn trân trân kinh dị.
Bọn Bandar-log kia! – Cuối cùng Kaa lên tiếng – Không có lệnh tao, chúng mày có dám động tay động chân không?
Không có lệnh ông, chúng tôi không dám động chân động tay, thưa Kaa!
Tốt, tất cả bước đều đến gần ta!
Những hàng khỉ lắc lư tiến về phía trước như không hồn, và cùng với chúng, Baloo và Bagheera cũng bước về phía trước một cách cứng ngắc.
Gần lại nữa! – Kaa rít lên, và chúng lại chuyển động.
Mowgli đặt tay lên người Baloo và Bagheera để đẩy họ ra xa, hai con thú to lớn rùng mình như được đánh thức giữa cơn mê.
Chú giữ lấy vai ta - Bagheera thì thào – giữ chặt lấy, không thì ta bị cưỡng trở lại, trở lại chỗ Kaa. A!
Nhưng đó chẳng qua chỉ là lão già Kaa lộn vòng trong bụi bặm chứ có gì đâu? – Mowgli nói – Ta đi thôi.
Rồi cả ba chui qua một lỗ hổng trong tường đi ra Rừng.
Húp! – Baloo nói, khi nó đã ngồi lại dưới tàn cây lặng lẽ - Chẳng bao giờ ta liên minh với Kaa nữa. Nó lắc mạnh người từ đầu tới chân.
Hắn biết nhiều thứ hơn chúng ta – Bagheera run rẩy nói – Chỉ nán lại thêm một tẹo nữa là tôi bước thẳng vào họng hắn.
Nhiều đứa sẽ còn đi con đường ấy trước khi trăng mọc lại – Baloo nói – Nó sẽ được một chuyến săn mỹ mãn, theo kiểu của nó.
Nhưng tất cả những cái đó có ý nghĩa gì? – Mowgli hỏi, chú đâu biết gì về mãnh lực thôi miên của con trăn – Tôi chẳng thấy gì hơn là một con rắn to lộn những vòng ngu xuẩn cho đến tận tối mịt. Và cái mũi của nó sưng cả lên. Ồ! Thế đấy!
Mowgli! – Bagheera nói đầy tức giận – Cái mũi bác ấy sưng là vì chú, cũng như tai, sườn, chân cẳng ta và vai, cổ bác Baloo bị cắn là vì chú. Cả Baloo và Bagheera sẽ không thể nào đi săn một cách dễ chịu trong nhiều ngày nữa.
Chẳng hề gì – Baloo nói – vì chúng ta đã giành lại được thằng bé.
Đúng thế, nhưng nó đã khiến chúng ta phải trả giá quá đắt, đó là thời giờ lẽ ra phải được dùng đi săn, là những vết thương, là bộ lông – tôi bị trụi đến nửa dọc sống lưng – và sau hết, là danh dự. Vì, hãy nhớ lấy, Mowgli! Ta, Báo Đen, ta đã buộc lòng phải cầu cứu Kaa, rồi Baloo với ta cả hai đã làm những trò ngu ngốc hệt như lũ chim non trước Điệu Múa Rắn Đói. Tất cả những cái đó, chú Người Con ạ, đều là từ cái việc chú chơi bời với bọn Bandar-log mà ra.
Đúng, đúng như vậy – Mowgli nói, lòng đầy buồn rầu.
Hừ! Luật Rừng nói thế nào, bác Baloo.
Baloo không muốn làm Mowgli khổ sở thêm một tí nào nữa, nhưng nó không thể xuyên tạc luật pháp, vì vậy nó lẩm bẩm:
Buồn phiền chưa phải là hình phạt. Nhưng bác Bagheera, nên nhớ rằng nó còn bé quá mà.
Tôi sẽ nhớ, nhưng nó đã làm bậy, và bây giờ thì phải đánh đòn. Mowgli, chú có gì để nói không?
Không có gì. Tôi đã làm bậy. Baloo và bác đã bị thương. Đánh là phải.
Bagheera đập yêu chú năm sáu cái. Theo cách nhìn của một con báo thì đập như thế chỉ vừa đủ đánh thức một con báo con, nhưng đối với một chú bé bảy tuổi, đó là một đòn nghiêm khắc chả ai muốn nếm.
Xong đâu đó, Mowgli hắt hơi và nhấc mình dậy không kêu một tiếng.
Bây giờ - Bagheera nói – hãy nhảy lên lưng ta, chú em! Chúng ta trở về nhà.
Một trong những cái hay của Luật Rừng là: trừng phạt xong là xong nợ, không còn rầy rà gì về sau.
Mowgli ngả đầu trên lưng Bagheera ngủ li bì, đến nỗi đặt xuống bên Sói Mẹ trong hang nhà mình rồi, chú vẫn chưa tỉnh.