Một Triệu Lần Yêu Em

Quyển 1 - Chương 8: Xin chào đạo diễn!

Từ trưa tới tối hôm qua Nghiên Mịch bị bắt phải ở nhà Dật Thương, tới sáng hôm nay cô mới có cơ hội dậy thật sớm chuồn lên công ty trước. Nghiên Mịch nghe nói hôm nay cô sẽ được làm quen với đạo diễn, còn được xem kịch bản cụ thể nữa, nên trong lòng rất háo hức. Cô mang tâm trạng vui vẻ bước vào phòng làm việc mình. Làm ca sĩ, diễn viên người ta thường nghĩ sẽ không có văn phòng, nhưng công ty Lãm Dật lại khác, có văn phòng riêng để ca sĩ, diễn viên có thể tiện lợi nghỉ ngơi, cùng nhau triển khai chuyện cùng nhạc sĩ của mình, tiện cho đôi bên. 

Nghiên Mịch vừa tới nơi đã dựa vào ghế salon thoải mái, cô duỗi thẳng tay hít một hơi, lại đi đến cửa sổ mở rèm che ra cho những tia nắng ấm buổi sáng hắt từng đợt vào. Nghiên Mịch chống cằm, cô vẫn cảm thấy thiếu gì đó... À, những ca sĩ diễn viên đều có trợ lý, Nghiên Mịch lại không biết tìm đâu ra trợ lý cho mình, nên buồn chán chả có ai mà trò chuyện.

Loay hoay xem lại cái MV cũ của mình, bỗng có tiếng gõ cửa, Nghiên Mịch ngẩng đầu lên mỉm cười: "Là ai vậy? Xin mời vào."

Từ bên ngoài, một cánh tay đàn ông đẩy cửa vào, hắn nhanh chóng cúi đầu và đáp: "Cô Phương, sau khi thông qua chuyện phim ngắn, đạo diễn Lưu mời cô sang Bộ Phận diễn viên để gặp mặt trực tiếp trao đổi." 

Nghiên Mịch không để ý tới bộ đồ com-lê chỉnh tề hắn ta mặc, cô nghĩ gì đó một lát rồi gật đầu: "Anh dẫn tôi đến đó sao?"

Người đàn ông giữ vẻ mặt nghiêm nghị, bước sang bên cạnh nhường lối cho cô, đồng thời chìa tay ngỏ ý mời Nghiên Mịch.


Nghiên Mịch nhoẻn miệng cười, theo bước chân của người đàn ông đi về phía trường quay.

***

Dật Thương vừa mở mắt ra, anh đã sờ tay sang bên cạnh tìm cái điện thoại, đồng hồ đã chỉ 7 giờ sáng. Chết rồi. Dật Thương vùng dậy khỏi giường chạy sang phòng bên cạnh, anh gõ gõ cửa nói to: "Nghiên Mịch, mau dậy."

Anh chàng quản gia nhìn thấy Dật Thương, hắn đi đến và cúi đầu: "Thiếu gia, cô Phương đã rời khỏi từ rất sớm."

Nghe xong Dật Thương tím mặt, cô gái này dám không đợi anh đi cùng. Dật Thương gật gù với quản gia: "Được rồi, mau chuẩn bị xe cho tôi." Và anh cất bước về phòng đi vào phòng tắm.

***

Người đàn ông dẫn Nghiên Mịch tới nơi rồi, hắn cúi đầu chào ông đạo diễn trước mặt và bảo: "Đạo diễn Lưu, cô Phương đã tới." Xong việc của mình, hắn quay đi.

Nghiên Mịch mỉm cười duyên dáng, chào hỏi: "Xin chào đạo diễn. Tôi là Phương Nghiên Mịch."

Đạo diễn Lưu đang nói chuyện với vài người phục trang, ông ta nghe tiếng Nghiên Mịch chào mình liền quay lại, ông cũng cười, giơ tay ra bắt tay với cô: "Cô Phương, nghe đồn đã lâu, cô thực rất xinh đẹp."

Nghiên Mịch sau đó rút khỏi bàn tay ông, thu lại về phía mình, môi cô cất tiếng: "Cảm ơn ông, nhưng tôi thấy cái đẹp rất khó đoán. Cho dù có xinh đẹp cỡ nào, nhưng tấm lòng không sạch thì cũng không còn đẹp trong mắt ai nữa." Nghiên Mịch dường như có ý nói tới một cô gái.


Đạo diễn Lưu qua câu nói này đã đánh giá được con người cô, quả là khiêm tốn, ông ta nói tiếp: "Cô quả có triết lý thâm sâu. Sau này, hy vọng chúng ta cũng làm việc tốt. Mong cô Phương chỉ bảo cho tôi." Ông ta mới gặp đã thấy Nghiên Mịch còn tốt đẹp hơn lời đồn đại.

Nghiên Mịch lắc đầu, khiêm tốn cười: "Tôi mới phải lĩnh giáo ông mới phải, đạo diễn Lưu." Nghiên Mịch có hảo cảm với người này.

Không dài dòng nữa, đạo diễn Lưu đưa cho cô một xấp giấy, ông ta chỉ vào phần đầu của kịch bản: "Đây là những đoạn cô cần chú ý nhất để nhập tâm."

Nghiên Mịch đón lấy tờ giấy một cách lịch sự, cô đọc lướt qua kịch bản. Chuyện khá phức tạp, câu chuyện kể về một cô gái mà Nghiên Mịch vào vai nữ chính, yêu say đắm một chàng trai, nhưng anh chàng mãi không chịu chấp nhận tấm lòng của cô, anh cố ý tạo dựng cảnh giả để cô gái hiểu lầm là anh lên giường với biết bao cô gái, bởi vì anh không thể mang cho cô hạnh phúc. Rồi nữ phụ xuất hiện, cô ta giành lấy anh chàng một cách táo bạo, ba lần bảy lượt hãm hại hành hạ nữ chính, cô gái quá đau đớn mà nghĩ tới việc rời xa anh, lúc này anh mới tỉnh ngộ ra mình đã sai lầm... Hừm, quả là một câu chuyện khiến người ta cảm động.

Nghiên Mịch chăm chú vào đó rồi gật gù: "Đạo diễn Lưu, cái này tôi nghĩ mình sẽ đóng tốt."

Đạo diễn Lưu mỉm cười nối tiếp ý cô: "Còn chuyện các vai khác, tổng giám đốc hôm nay sẽ tự mình phân vai. Cô Phương làm nữ chính quả thực Hàn tổng có mắt nhìn, tôi rất mong chờ bộ phim hoàn thành."


Nghiên Mịch còn hơi lo lắng với điều này, vì cảnh diễn có đoạn phải khóc thật, cô tính nói lại thì một giọng nói dịu dàng vang lên: "Cô Phương, đạo diễn, xin chào." Cô đã biết đây là "sát khí" của ai rồi.

Dật Thương lên tiếng xong liền làm Nghiên Mịch quên mất thắc mắc còn vương trong lòng cô dành cho kịch bản, Nghiên Mịch chỉ biết quay lại và cười: "Chào anh, tổng giám đốc." Đạo diễn Lưu cũng nhìn Dật Thương.

Dật Thương đi nhanh tới đó, anh giật mạnh tờ kịch bản trên tay Nghiên Mịch, không thèm chú ý tới sự 

có mặt của đạo diễn Lưu: "Cái kịch bản này không tệ, ông làm rất tốt, đạo diễn Lưu." Dật Thương không còn chú ý tới nét mặt khó chịu của Nghiên Mịch lúc này nữa.

Đạo diễn Lưu vui vẻ nói: "Hàn tổng quá khen. Chuyện phân vai lần này, ngài đã quyết định xong chưa?" Rồi ông ta có vẻ đang chờ đợi câu trả lời. 

Chuyện phân vai này rất quan trọng, Nghiên Mịch cũng muốn biết ai sẽ đóng chung với mình, Dật Thương trầm ngâm một lát, sau đó anh nhìn ra phía cửa: "Đây là những diễn viên tôi tin tưởng." Dật Thương vỗ tay hai cái tạo ra tiếng "bộp" anh lạnh giọng: "Vào đi."