- Kate! Kate!
Kate nhổm dậy, ngạc nhiên khi nghe có tiếng gọi tên nàng, lúc này nàng đang ngồi tại bàn viết, đi chân không, mặc một chiếc áo sơ mi cũ và quần jean đã sờn.
- Chào em, Felicia nói to.
- Felicia. Kate reo lên.
Felicia đã đến trước cổng trong một bộ quần áo rất hợp thời trang.
- Chị không báo trước cho em là chị sẽ đến…
- Chị muốn làm em ngạc nhiên.
Nàng không gặp cô từ Giáng sinh, cách đây hai tháng.
- Tygue đâu? Chị mang cho cháu một món quà.
- Nếu không có chị thì Tygue chả có gì chơi, cháu có đồ chơi nhiều hơn mấy đứa bé quanh đây. Chiếc xe lửa chị gửi cho cháu đã nhận được tuần trước.
- Sống ở nơi hẻo lánh như ở đây trẻ con cần phải có nhiều đồ chơi để giải trí. Cháu đâu rồi em?
- Cháu đi nhà trẻ rồi, Licia.
- Tại sao em lại cho cháu đi nhà trẻ, cháu còn bé quá!
- Em đã gửi cháu đi từ sau Giáng Sinh và cháu thích lắm.
- Cháu sẽ lây bệnh của những đứa trẻ khác.
Kate phì cười.
Bây giờ mới cuối tháng hai mà Kate đã cảm thấy như đã sang xuân.
- Nửa tiếng nữa cháu về. Cháu đi từ hai giờ đến năm giờ. Chị có muốn xem bản thảo của em trong khi chờ đợi không?
Felicia gật đầu với nụ cười vui sướng.
Kate nhìn đồng hồ khi nàng đưa Felicia bản thảo. Nàng còn ít thời gian trước khi Tygue về và nàng lo lắng không biết Felicia nghĩ gì về cuốn truyện mới của nàng, những nhận xét của Felicia làm nàng ngạc nhiên. Haimươi phút sai khi đọc, Felicia ngước lên hỏi nàng.
- Làm sao em viết được về cuộc sống vợ chồng?
Kate khó chịu.
- Đừng khôi hài như thế! Đó là tiểu thuyết. Em viết theo sự suy nghĩ và tưởng tượng của mình.
- Thật đáng kinh ngạc.
Felicia trông thật xúc động nhưng có vẻ gì tinh nghịch trong mắt nàng.
- Sao? Truyện dở lắm hở chị?
Kate lo lắng hỏi:
Không, hay đến kinh ngạc. Chị chỉ ngạc nhiên là làm sao em có thể nhớ lại những kỷ niệm xa xưa, tất cả những người đàn ông mà em đã gặp.
- Im đi, chị Licia.
Nàng mỉm cười khi Felicia tiếp tục đọc bản thảo. Felicia luôn làm nàng khó chịu khi nói về cuộc sống vợ chồng của nàng. Có thể Felicia chưa có những giây phút say đắm tột đỉnh như nàng. Kate không gần gũi đàn ông đã bốn năm nay rồi. Nàng không cho phép mình nghĩ về chuyện đó nữa. Đó không phải là mục đích của cuộc đời nàng. Nàng đã dồn hết năng lực của nàng vào Tygue và viết truyện. Đôi khi nàng nghĩ điều đó còn làm cho truyện của nàng hay hơn. Sách là những người yêu của nàng. Tom và Tygue là con cái của nàng.
Một giờ sau, Felicia đặt bản thảo xuống với nét mặt thật nghiêm trang Kate lo sợ nhìn cô.
- Chị ghét truyện này lắm hở?
Trong một phút, Felicia chỉ lắc đầu. Mãi sau cô mới nói.
- Không, chị rất thích nó. Nhưng em yêu, em đã tiến thẳng vào điều mà em từ chối không muốn nhìn nhận.
- Sự thành công.
- Chị nói thành thật không!
- Chị nói thật.
- Em hy vọng như thế!
Câu chuyện của họ bị ngắt ngang khi chiếc xe buýt đưa Tygue đi học về. Thằng bé mặc quần tây xanh, áo sơ mi đỏ, chân mang đôi giày bốt cao bồi.
- Dì Licia! Dì Licia!
Nó nhảy vào lòng cô, để cả giày bốt làm Kate sợ nó sẽ vấy bẩn quần áo đẹp của cô, nhưng cô dường như không để ý gì cả.
- Đố cháu biết dì mang gì cho cháu nào?
- Một chiếc xe lửa nữa phải không?
Mặt nó sáng lên làm hai người cùng cười.
- Không phải. Có một cái hộp trong xe. Cháu có thể tự chạy đi lấy được không?
- Chắc chắn được rồi, dì Licia.
Nó chạy vội ra chiếc xe của Licia đậu ngoài cổng và Kate nhìn theo. Nó đang lớn thật nhanh… và nàng bắt gặp cái nhìn tinh nghịch của Felicia.
- Nói cho em biết đi, chị mang gì cho nó thế? Con rắn hổ mang hay chuột bạch?
- Không phải.
Nhưng nàng có thể nghe tiếng ăn ẳng ngoài nhà. Felicia đã lo lộ bí mật vì quà là một chú chó con. May là nó ngủ từ lúc xe chạy. Giờ thì nó đã thức giấc và được Tygue nâng niu trên tay.
- Thằng bé thích quá!
- Dĩ nhiên là nó thích.
Nhìn vẻ thích thú trên mặt thằng bé, Felicia thấy rất vui. Tygue đặt con chó xuống sàn, nó vội vẫy đuôi nhìn ông chủ nhỏ một cách biết ơn.
- Cháu có thích nó không, Tygue?
Tygue gật đầu và ngồi xuống bên con chó.
- Cháu mong cháu có một con.
Felicia quỳ xuống bên cạnh thằng bé, hôn nhẹ lên chiếc đầu tròn của nó.
- Nó là của cháu đấy!
- Của cháu hả?
Nó vội ôm choàng lấy con chó và hỏi một cách vui vẻ.
- Ồ! Tên nó là gì hả dì Licia?
- Tùy cháu.
- Để cháu hỏi Willie.
Willie là con gấu bằng bông đã trở thành bạn thân nhất của nó. Tom cũng có một con gấu giống hệt.
Tygue chạy ra khỏi phòng.
Felicia hỏi Kate.
- Em tức giận lắm hả Kate?
- Không, làm sao em giận chị được. Nhưng chị đừng cho nó xe hơi trong lần viếng thăm tới, tốn tiền lắm. Để khi nó sáu tuổi đã.
Nàng nhấc con chó đặt vào lòng. Tygue trở vào với Willie.
- Willie đặt tên cho nó là Bert.
- Được rồi, Bert.
Tygue giành Bert lại từ tay Kate và nó vui vẻ vẫy đuôi. Thật là một gia đình hạnh phúc.