Một Tay Che Trời

Chương 8: Lòng mến thích

Vào Đốc sát viện không lâu thì Lý Tịch phát hiện, ngày tháng không êm ả như y tưởng. Đốc sát viện quản lý mười ba châu, sự vụ nhiều lại tỉ mỉ. Hai châu Lý Tịch phụ trách chính là Duật châu và Chử châu, chẳng biết mọi người còn nhớ hay không? Đó chính là hai châu vừa bị hồng thủy nặng nề. Ngoài ra, lúc Lý Tịch nhậm chức thì hai nơi đó còn có nạn thổ phỉ hoành hành, thế lực hai nơi đó rất yếu nên họ đành báo nguy lên triều đình.

Lý Tịch tuyệt đối không phải dạng người cần mẫn, nói vậy chắc mọi người cũng hiểu. Có điều, Lý Tịch tuyệt đối là người đầy trách nhiệm, điểm này hẳn ai cũng nhận ra. Tóm lại sau khi vào Đốc sát viện, mỗi ngày Lý Tịch ăn cơm cũng đốt trầm hương mà ngủ cũng trầm hương nốt. Nguyên nhân? Y mệt quá sức rồi.

Theo lẽ mà nói, chỗ hữu dụng của Đốc sát viện là kiểm soát. Tuy có quan địa phương xử lý chuyện hai châu, có việc họ sẽ hồi báo ngay cho kinh thành. Ngặt nỗi Lý Tịch hay nhọc lòng khổ tâm, y lại mỉm cười với người ta suốt nhưng không mong những quan viên địa phương chỉ chỏ khiến người khác khó chịu. Làm sao đối nhân xử thế cho việc được trơn tru là cái lo lớn nhất của Lý Tịch.

Ba tháng đầu tiên là lúc hoa đào rực nở giữa dàn liễu xanh tươi, nhưng Lý Tịch thì nhăn mày lo lắng nhìn khí trời ấm lên. Dịch bệnh đang hoành hành kinh khủng, y đâu có tâm tình nào mà liếc mắt ra cửa sổ.

Từ khi nhậm chức Ti sự Ngự lại, mỗi ngày Lý Tịch và Ngôn Ấp có ít nhất nửa buổi đàm đạo. Sự vụ của Đốc sát viện không phải chầu triều, nhưng sau khi hoàng đế lâm triều xong, Đốc sát viện cần báo lên chuyện trong ngày và thỉnh ý kiến hoàng đế. Sau khi nhận phê chỉ trực tiếp từ hoàng đế mới tiến hành. Lý Tịch nhìn khuôn mặt dần hóp vào của Ngôn Ấp mới nhận ra, một Ti sự Ngự lại nhỏ nhoi như y đã mẻ đầu sứt trán thế này, mùi vị nắm giữ vận mệnh cả quốc gia càng khó chịu biết bao.

Lý Tịch thắc mắc, động cơ nào khiến những người này chấp nhất quyền vị đến thế.

Đương nhiên, vị đồng bạn kia nhìn y nhàn tản vô sự trình chuyện lên mà lòng hắn ngẫm nghĩ mù mờ.

Ngôn Ấp phát hiện,  Lý Tịch thực sự là nhân tài.

Cái gọi là nhân tài vốn có hai điểm kỵ. Thứ nhất là kỵ cậy tài mà khinh người, ngửa trời xem đất coi ta là duy ngã độc tôn. Thứ hai là kỵ tài lanh, nghĩ việc gì thuận lợi cũng đều do mình. Nhưng Lý Tịch không phải như vậy.

Lý Tịch có tài, nhưng không tạo cảm giác áp bức cho người khác. Ở cùng với Lý Tịch như cảm nhận được gió xuân đơn mộc. Lý Tịch không khoe khoang tài hoa, ngược lại đối xử với người khác rất lễ nghĩa chỉn chu.

Nếu nói Lý Tịch còn thiếu điểm nào, thì hẳn là y không có lòng tranh chấp. Chuyện gì cũng lấy làm an nhàn được, nếu y không được triệu thì cũng không biết biểu hiện, chỉ muốn làm tốt chuyện của mình, việc còn lại không màng để tâm.

Ngôn Ấp cảm khái rằng, nếu Lý Tịch có thêm khí cao ngạo chắc hẳn đã là nam tử xuất thế.

Bất quá Ngôn Ấp cũng hiểu rõ, nếu thật sự Lý Tịch hiếu thắng cao ngạo thì hắn tuyệt không dung nạp.

Thiên hạ có một Ngôn Ấp thích tranh chiến thắng đã đủ, không cần nhiều thêm một kẻ.

Những lúc hắn cùng đàm đạo tương giao với Lý Tịch mới thấy, ánh mắt y trong vắt như nhánh sông đổ ra biển. Những khi ấy, lòng Ngôn Ấp thấy rất thanh thản.

Người này chẳng những dùng được mà còn tin được.

Tất nhiên, Lý Tịch không biết nỗi tâm tư này của hoàng đế. Dù Lý Tịch lanh trí nhưng chưa khi nào y nghiền ngẫm tính toán con đường cho mình. Y cũng hiểu chỉ sợ đời này cứ dây dưa với chính sự mãi thôi, nhưng tính tình Lý Tịch thì trước sau an phận thuận trôi theo dòng, chẳng nghĩ ngợi nhiều.

Hết việc đời thì nghe ý trời, như thế thôi.

-0-

Giữa tháng tư, tài chính của Duật châu báo nguy. Lý Tịch tâu việc này lên quân vương.


Lý Tịch cúi đầu nên chỉ nhìn được đôi hài của Ngôn Ấp.

Cùng đứng với y có mấy vị quan cùng đi tấu trình, tất cả đều là Ti sự Ngự lại lo việc lũ lụt của mấy châu phía nam lúc trước. Trong điện đốt mộc hương tỏa khói mờ ảo khắp nơi, trong màn hương mờ có thể thấy Ngôn Ấp đang nhíu mày.

Quả nhiên, đã tám tháng sau chuyện lũ lụt mà nhân lực vẫn rối reng. Tài chính địa phương bị ăn mòn đa phần là chuyện hồng thủy. Hoàng đế có tài cán đến mấy cũng không thể hô biến ra tiền. Lý Tịch đã tính toán, trong Hộ bộ đã dốc hết bạc ra để ứng phó tai nạn này. Hiện giờ… còn có cách nào khác đâu?

Lý Tịch hơi nhíu mày.

Ngôn Ấp chậm rãi đặt tấu thư xuống, khẽ khàng hít một hơi sâu.

Dù sớm dự liệu nhưng hắn không thể phủ nhận, bản thân vẫn ôm mộng sẽ cầu may, nước đến chân sẽ cứu vãn được cục diện. Đáng tiếc, cuối cùng cũng tránh không khỏi.

Ngôn Ấp đến trước mặt họ, ra lệnh cho tất cả bình thân mới hỏi: “Các ngươi có cách gì không?”

Ai nấy đưa mắt nhìn nhau xong lại yên lặng.

Ngôn Ấp đánh một vòng, nhìn đám người im bặt kia thì thầm thở dài, đoạn gọi bên ngoài: “Truyền Vệ tổng quản nội đình vào đây.”

Nội đình vệ chính là bộ phận chuyên lo ẩm thực và sinh hoạt hằng ngày của hoàng đế, Vệ tổng quản nội đình hiển nhiên phụ trách quan viên trong bộ này.

Đợi nhóm người kia đến rồi, Ngôn Ấp mới nói: “Từ hôm nay sẽ lại cắt giảm chi tiêu trong cung. Ta bất kể các ngươi dùng cách gì, cắt giảm một trăm vạn lượng cho ta. Những chuyện yến tiệc lễ tiết gì đó bỏ hết, đem hết số thu được cho Hộ bộ dùng.”

Hắn nói xong thì quay sang những người đang cúi đầu: “Như vậy ước tính trong cung giảm được mười lăm vạn lượng, nhưng đủ chi cho hai châu là cùng. Truyền lệnh ta, bảo các châu báo lên số ngân lượng cần dùng, ta sẽ cho Hộ bộ xem xét. Có thể tự nghĩ cách khác cho ta thì các ngươi cứ nghĩ. Các ngươi cũng không phải ăn không ngồi rồi, biến không ra bạc được thì ta muốn các ngươi xắn tay áo mà làm!”

Hết thảy ai cũng cúi người bái phục. Lưu Lâm, Ti sự Ngự lại phụ trách Hân châu và Mịch châu nói: “Hoàng thượng yêu dân như con, thật là đại phúc cho bá tánh…”

Hắn chưa nói hết Ngôn Ấp đã phẩy tay ngắt lời: “Đủ rồi, đủ rồi. Các ngươi lui hết cho ta, làm việc đi. Khua môi múa mép có lợi ích gì?”

Khi theo những người đó lui ra, Lý Tịch không nén nổi ngẩng nhìn người trên thượng tọa kia.

Xem ra nam nhân giết người như cỏ, thí thân đoạt vị kia cũng không phải tồi gì.

-0-

Đầu tháng năm, bảy châu gặp nạn báo lên chi tiêu, sau đó Đốc sát viện và Hộ bộ xét duyệt. Hai bộ cùng làm việc, tất nhiên không tránh khỏi màn mặt đỏ tía tai hoặc trở mặt lật bàn. Cũng may trong triều đã thay người mới gần hết, ai thấy gương mặt sắc lạnh của hoàng đế cũng tự rụt lại, mỗi người đều gia tăng làm việc, không có chuyện lớn gì xảy ra.

Cuối cùng trong cung giảm được một trăm sáu mươi lăm nghìn lượng, chủ yếu sẽ dùng cho Chử châu, Hân châu, Lô châu cùng với Dung châu, quê của Lý Tịch. Còn ba châu còn lại cũng có, chỉ là ít phần hơn.

Trong Đốc sát viện, đa số là người trẻ tuổi khí thế sung mãn, chỉ hận không thể lập tức ra công lập nên nghiệp lớn. Tận mắt thấy hoàng đế lãnh trách nhiệm khiến thanh niên nào cũng háo hức xoa tay, nhiệt tình cứ thế bùng cháy. Lý Tịch cảm khái rất nhiều, thầm nghĩ lần này hoàng đế cho đi một trăm sáu mươi lăm nghìn lượng, đổi lại tạo nên một đám thần tử trung thành với mình.

Món mua bán lần này quá lời. Lúc Lý Tịch nhàm chán thì bâng quơ nghĩ vậy.

-0-

Một ngày nọ, Lý Tịch nhận được mật chỉ, đọc xong y ngơ ngáo đến nửa buổi.

Ngôn Ấp muốn ra ngoại ô săn thú, bảo Lý Tịch cùng đi.

Đây… là ý gì? Lý Tịch bất lực ngẩng đầu hỏi vì sao.

Cái này… Y là quan văn mà…?

Sau đó Lý Tịch biết, không chỉ mình y mà còn ba người khác trong Đốc sát viện cũng được gọi đi, gồm có Lưu Lâm, Tống Ninh Văn và Cố Mạnh. Lý Tịch nghe tên thì hiểu ra: Nếu lần trước bảo lập Đốc sát viện là tập huấn đám lính nhỏ, thì chuyến săn bắn trong tương truyền lần này hẳn là “sáp lá cà với nhau” hòng quan sát đây.


Lý Tịch thở dài, thu mật chỉ lại rồi dặn Chu bá chuẩn bị hành trang.

-0-

Lý Tịch đã nghe kể không biết bao nhiêu tích xưa về chuyện hoàng đế cải trang ra cung săn thú du ngoạn thế nào. Có điều không nghĩ ngày nào đó chính mình lại đóng vai trong câu chuyện. Lý Tịch thật muốn kể cho người đời rằng, chuyện hoàng đế du ngoạn thưởng cảnh lộng lẫy ngày xưa hoàn toàn không phải sự thật! Ít nhất chuyện y biết tuyệt đối là giả!

Ngươi tin hay không? Hoàng đế ra ngoài chỉ dẫn theo hai người thị vệ, bốn quan văn là xong.

Ngươi tin hay không? Đường đường là hoàng đế một nước mà xuất môn cứ như trò đùa khiến Lý Tịch nhớ lần xuất cung trước của Ngôn Ấp.

Vị đế vương này đôi khi rất lợi hại, nhưng có khi cũng rất trẻ con…

Hơn nữa, Lý Tịch rất muốn kêu to với hoàng đế bệ hạ rằng: Bệ hạ, ta không phản đối chuyện ngài muốn đi săn. Có điều vì sao không chọn ngày tốt trời chút chứ?

Không sai, lúc y đang suy nghĩ câu này thì đoàn người Ngôn Ấp đang trú mưa trong một miếu hoang ở ngoại ô. Xung quanh thưa thớt đến tiêu điều, cũng không biết sao họ lại tới chỗ này, sau đó thì… ra không được.

Lý Tịch nhìn mưa ràn rụa ngoài cửa mà thầm than cũng phải đến mười lần: Lạnh quá đi.

Tuy gần hè nhưng trận mưa tầm tã này thấm ướt hết áo quần y, với lại khí ẩm trong miếu làm người y phát run. Y quay lại nhìn thì ngoại trừ Ngôn Ấp và hai người thị vệ ra, mặt mày ai cũng ít nhiều xanh tím, đa phần là bị lạnh.

Ngôn Ấp cũng nhận ra đám quan văn vô dụng này nên nhíu mày: “Đốt lửa lên đi. Xem các ngươi kìa, mới mấy giọt mưa mà đã đông lạnh như vậy, thật sự vô dụng mà.”

Mấy… giọt mưa? Lý Tịch quay đầu nhìn ra màn mưa trắng toát bên ngoài, chẳng biết nói gì luôn. Nhưng y thấy ánh mắt lướt hờ khinh dễ của Ngôn Ấp thì im hơi lặng tiếng luôn.

Nhóm lửa đi nào.

Thế là giữa ban ngày ban mặt… à không, giữa mưa to gió lớn của tháng năm, bọn hắn tự dưng xúm lại nhóm lửa. Bốn người quan văn lần lượt nhích gần đống lửa từng chút một, động tác cẩn thận vì sợ ba người kia khinh thường.

Trời đổ cơn mưa dai dẳng hơn tưởng tượng, gần nửa buổi mà vẫn nặng hạt như mưa cả năm chẳng bằng. Thị vệ Trần Hoán nhìn sắc trời thì bẩm với Ngôn Ấp: “Chủ nhân, xem ra mưa này không tạnh được. Chi bằng để thuộc hạ tìm xem có gì che mưa không? Cứ ở đây mãi cũng không phải cách.”

Ngôn Ấp gật đầu.

Trần Hoán vừa đi không bao lâu thì có mấy người bước vào miếu. Xem ra là đoàn người đáng thương rong ruổi trong mưa, ai cũng ướt sũng. Họ vào miếu, thấy đống lửa ai cũng hớn hở ra mặt. Người nam tử hoàng y đứng đầu thấy những người trong miếu ai cũng nhìn sang Ngôn Ấp bèn nói với hắn: “Vị huynh đài này, có thể cho chúng ta sưởi ấm với được không? Thân thể đệ đệ ta suy nhược, mưa to thế này ta sợ nó sinh bệnh.”

Ngôn Ấp ngước nhìn thiếu niên cũng mặc bộ hoàng y thùng thình đứng sau nam tử đó. Thoạt nhìn, bộ quần áo thấm nước dính sát người y hơi buồn cười. Khuôn mặt thiếu niên đó cũng trắng trẻo, đoán cũng là thư sinh mọt sách. Ánh mắt y đăm đắm nhìn đống lửa trông đợi. Ngôn Ấp gật đầu nhẹ.

Nam tử hoàng y kia dìu người thiếu niên ngồi xuống đống lửa. Họ có bảy người mà chỉ có nam tử hoàng y và thiếu niên ngồi xuống, còn những người kia thì đứng canh ngoài cửa miếu, xem ra đang đề phòng việc gì. Dáng vẻ năm người kia rất khẩn trương khiến không khí trong miếu trầm hẳn.

Ngôn Ấp thấy cảnh giác trong lòng, thị vệ Tùng Mạc Thường đã đứng sát hắn từ khi nào, xem ra cả hắn cũng thấy bất an. Đoạn, Ngôn Ấp thấy Lý Tịch cũng kín đáo nhích thân người vừa vặn chắn ngang giữa cửa và hắn. Ngôn Ấp nhíu mày nhìn Lý Tịch. Y cảm nhận được ánh nhìn của hắn nên hai má hơi ửng hồng.

Một văn sinh yếu ớt nhỏ nhoi mà cũng muốn bảo vệ hắn sao? Ngôn Ấp thấy rất vui.

Nam tử hoàng y nhỏ tiếng nói: “Tiểu Phong, đợi mưa tạnh chúng ta sẽ đi tiếp.”

Tiểu Phong nắm cánh tay hắn: “Tề đại ca, không sao đâu. Đệ còn đi thêm được mà.”

“Cả người đệ ướt sũng thế này còn gì. Yên tâm, không gì đâu, đệ cứ an tâm nghỉ ngơi.”

Nam tử hoàng y nói xong mấy câu đó thì im lặng suốt. Tiểu Phong lo lắng nhìn ra ngoài cửa miếu, sau cùng cũng không nói gì.

Bên trong miếu yên ắng bốn bề, ngoại trừ tiếng củi khô cháy lách tách thì không có tiếng động gì. Tiếng mưa bên ngoài dần dần nhỏ đi.


Đang khi nhóm người bên đống lửa trầm mặc, một người ngoài cửa miếu bỗng la lên: “Bọn chúng đến!”

Nhóm người Ngôn Ấp còn đang ngơ ngẩn thì nam tử họ Tề đã kéo Tiểu Phong sang bên: “Chạy mau!” Hắn tính đẩy y ra ngoài thì chợt nghe tiếng vó ngựa ngay cửa miếu, xẹt một cái thấy một toán người tràn vào miếu. Năm người đứng thủ ngoài kia liền đọ kiếm với họ, nhất thời ánh đao lóe sáng. Bỗng có tiếng người kêu thảm thiết, một cánh tay bay từ trong đám người hỗn độn đó ra văng ngay đống lửa.

Ngôn Ấp lạnh lùng nhìn cảnh tượng đột biến trước mặt, song nhìn sang bên thì Lưu Lâm và Cố Mạnh đã sợ trắng mặt. Tống Ninh Văn còn trấn tĩnh được nhưng không nói nên lời nổi, chỉ có Lý Tịch phải kéo ba con người thất thần kia tránh xa vòng chiến.

Thư sinh chưa thấy qua cảnh máu me, quả nhiên thiếu điềm tĩnh mà.

Tùng Mạc Thường đã rút kiếm ra bảo hộ những người kia, đoạn nhỏ tiếng hỏi Ngôn Ấp: “Chủ nhân, làm thế nào đây?”

“Cứ đợi tí. Võ công đám người đó cũng không tệ, chẳng biết có thù hận gì đây.” Họ đang nói chuyện thì Lý Tịch nhìn sang, ước chừng y đã nghe họ.

Nam tử hoàng y bảo vệ Tiểu Phong tính đột phá vòng vây, có điều đám người chặn ngoài miếu chặn quá đông. Vây đấu trở thành tự cố thủ còn không xuể, hắn chỉ có thể liều mình giữ Tiểu Phong. Đoán thiếu niên kia chắc không có võ công, nhưng thần sắc lại bình tĩnh như đã thấy qua cảnh tượng này, tay chân đều co cụm lại. Nam tử hoàng y rút kiếm bên người ra, khuôn mặt đỏ bừng thét lên, thừa dịp tất cả còn ngẩn ra, hắn đẩy Tiểu Phong ra sau: “Chạy ra ngõ sau đi!”

Tiểu Phong kia lảo đảo té cạnh chân Lý Tịch, đôi mắt sợ hãi căng ra: “Đại ca!”

Nam tử hoàng y chặn ở cửa la lớn: “Chạy mau!”

Tiểu Phong vừa khóc vừa lồm cồm bò dậy chạy ra sau nhưng đụng phải Lý Tịch. Lý Tịch bị đâm ngã nhào, chật vật lắm mới đỡ cánh tay Tiểu Phong đứng vững.

Tiểu Phong quát lên: “Các ngươi cũng muốn giết ta sao? Mau thả ta ra!”

Lý Tịch nghe lời buông tay ra, nhưng vẫn không kềm được mà lên tiếng: “Ta không muốn nhiều chuyện… Nhưng trong miếu có cửa sau sao? Trước giờ ta chưa thấy qua.”

Tiểu Phong ngẩn người xong quay đầu nhìn ba bức tường, mặt thiếu niên đỏ hẳn lên.

Mặc dù không phải lễ nhưng Lý Tịch vẫn không nhịn cười được.

Bỗng nhiên một tiếng gầm nhẹ vang lên: “Cẩn thận.”

Thì ra đã có kẻ phá vòng vây của nam tử hoàng y, vung kiếm chém về phía Lý Tịch và Tiểu Phong.

Sắc mặt Lý Tịch trắng toát nhìn đao ảnh lướt đến chóp mũi mình.

Cũng nhờ câu nhắc của Ngôn Ấp mà y tránh được mũi đao.

Lý Tịch run rẩy thối lui sang bên nhìn Tùng Mạc Thường phóng đến bảo vệ họ, hai người giao đấu kịch liệt. Y cúi đầu mới phát hiện tóc mình bị mũi đao sướt, mái tóc phựt xõa lất phất. Nhìn sang Tiểu Phong thấy sắc mặt cậu nhóc xanh mét, tưởng như sắp ngã đến nơi.

Ngôn Ấp đứng một bên trông hơi khinh miệt. Lý Tịch biết mình vướng tay vướng chân nên không dám nhiều lời, y cẩn thận đứng nép bên để tránh bị lôi vào cuộc chiến. Y vừa tính lui lại thì đụng vào cái gì, quay sau nhìn thì thấy ba người kia đều trốn sau lưng mình như đem y làm tấm chắn.

Ngôn Ấp nhíu mày nhìn bốn người kia, thật là vô tích sự, đoạn nhìn xuống bội kiếm của mình khiến lòng hắn rộn rạo. Nhưng chỉ một Tùng Mạc Thường đã khống chế được thế cuộc, nếu hắn ra tay thì chẳng khác nào dùng dao trâu mổ gà. Ngôn Ấp dùng tay chặn mũi, kềm nén cơn xúc động của mình.

Quả nhiên, một khắc sau Tùng Mạc Thường đã áp đảo tình thế. Lý Tịch nhìn trộm ra ngoài, thấy hơn mười tên nằm la liệt ngoài cửa miếu, Tùng Mạc Thường đứng kế bên trông rất oai phong.

Rốt cuộc cũng không phải ăn cơm không hoàng thất nha. Lý Tịch thầm nghĩ.

Tùng Mạc Thường quay trở về báo cáo, Ngôn Ấp đang tính nói gì thì chợt thấy Tiểu Phong nhặt thanh kiếm dưới đất, mặt mày thiếu niên đỏ bừng xông ra ngoài cửa miếu. Ngôn Ấp nhíu mày, vút cái đã ngăn trước mặt Tiểu Phong: “Ngươi muốn làm gì?”

“Chúng là thứ bại hoại! Ta phải giết chúng!”

Khi này Lý Tịch cũng bước lên ngăn Tiểu Phong, thầm nghĩ quả nhiên chỉ là đứa nhỏ, nhất thời xúc động mà không biết nhìn xa trông rộng.


Chỉ với một bàn tay, Ngôn Ấp đã chế trụ đầu Tiểu Phong đứng trân ra đó, sắc mặt hắn lạnh lùng bảo: “Khi nãy đánh nhau sao không thấy ngươi anh dũng? Giờ tàn cuộc thì muốn ra tay. Đám người đó là do chúng ta chế trụ, khi nào tới phiên ngươi lên tiếng?”

Hai má Tiểu Phong lại ửng hồng, cả máu trong người cũng sục sôi.

Thanh âm Ngôn Ấp nhuốm chút khinh thường: “Ngươi lui xuống cho ta.” Vừa nói hắn vừa đẩy Tiểu Phong ra sau.

Thân người Tiểu Phong bị xô mạnh ra sau, Lý Tịch bèn cười trừ với đứa nhỏ đang đau khổ bảo: “Đợi sau hẵng nói.” Chợt khóe mắt y bắt thấy động tĩnh.

Theo tầm mắt của Lý Tịch, y thấy tên đạo tặc nằm dưới đất chộp lấy trủy thủ lao đến chỗ Ngôn Ấp.

Câu nói “Cẩn thận!” còn chưa bật ra Lý Tịch đã vô thức chắn ngang Ngôn Ấp. Sau lưng y nhói đau một cái, đoạn thấy xé buốt.

Ngôn Ấp ngớ người.

Có ai nói cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra?

Rõ ràng hắn nghe tiếng động sau lưng nên lách mình sang bên, nhưng có kẻ đụng mạnh vào người hắn, sau lại nghe tiếng thét chói tai của Tiểu Phong.

Hắn nhìn ra sau mới thấy sắc mặt tái nhợt của Lý Tịch, y lần tay ra sau thì bàn tay đỏ cả.

Ngôn Ấp dở khóc dở cười.

Cho hỏi giữa hai người họ, ai có năng lực bảo vệ bản thân hơn chứ?

Đây căn bản không phải là vấn đề.

Lý Tịch… Có nên khen y rất anh dũng không đây?

Ngôn Ấp vừa nghĩ vừa đỡ lấy Lý Tịch, tay hắn lần ra sau tìm vết thương. Cũng may tay tên đạo tặc kia bị thương nên lực đâm rất yếu, bất qua trủy thủ chỉ rạch lưng y thôi. Dù ra máu nhưng vết thương không hề nặng.

Tiểu Phong trố mắt run rẩy, ba người nấp đằng sau đánh bò cạp vang dội. Còn Lý Tịch thì ngớ người dựa vào Ngôn Ấp, sau mới ngơ ngáo hỏi một câu: “Ta chưa chết sao?”

Ngôn Ấp nở nụ cười.

Vốn Ngôn Ấp muốn quan sát phẩm hạnh của bốn người trẻ tuổi này, kết quả lại ra phải an ủi Lý Tịch bị dọa đến trắng bệch thế này, đúng là muốn không được mà.

Lúc về cung thì đã chạng vạng tối, Lý Tịch gần như chưa bình tĩnh trở lại, trước sau khuôn mặt vẫn tái nhợt. Bất luận có nói gì, y cũng ngơ ngáo ra đó. Ngôn Ấp không còn cách nào khác, chỉ có thể tống Lý Tịch vào Thái y viện.

Lý Tịch ngồi thừ hồi lâu trong Thái y viện mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Tranh thủ thái y đang khép miệng vết thương lại thì Lý Tịch nhíu mày suy nghĩ vấn đề sau: Lần sau gặp chuyện này thì làm sao đây?

Hờ, tuyệt đối không cần xông lên thế nữa.

Trong lòng y còn rất sợ hãi. Phản ứng trực giác của y là phải xông lên, còn may chưa hại mình chết.

Lý Tịch ôm suy nghĩ đó mà đi ra Thái y viện. Trở về Đốc sát viện thì phát hiện, không ít đồng liêu đang đợi săn đón y. Ai cũng nhao nhao “ Lý đại nhân trung can nghĩa đảm. Lần này chắc chắn sẽ được hoàng thượng trọng dụng!”

Ai cũng mặt mày tươi rói như thể Lý Tịch vừa lập được kỳ công vang dội. Nhưng đám Lưu Lâm thì sắc mặt hết sức khó coi, Cố Mạnh còn đứng sau lưng y nói thầm: “Thâm hiểm.” Lý Tịch hiểu, đối phương cho rằng y muốn lập công với hoàng đế nên đỡ nhát đao đó.

Y không kềm được tiếng thở dài. Đúng là không cách nào giải thích mà.

Không lâu sau, một vị ti lại trong cung đến truyền Lý Tịch, bảo là hoàng thượng triệu kiến. Thế là dưới ánh mắt hâm mộ cổ quái của không ít người, Lý Tịch vào cung.


Đây là lần đầu tiên Lý Tịch bước vào cung điện, chốn sinh hoạt hằng ngày của hoàng đế.

Ngôn Ấp đã thay y phục ướt sũng kia ra từ lâu, giờ chỉ vận một lớp trường bào. Thấy Lý Tịch đến, hắn cười với y: “Lý Tịch, khỏe rồi chứ?”

Lý Tịch phát run cả lên. Hiếm khi y thấy bộ dáng ôn hòa thế này của Ngôn Ấp, đa phần toàn thấy sắc mặt trách móc nặng nề lạnh như sông đóng băng thôi. Nghĩ rằng mình có ý niệm đại bất kính trong đầu nên Lý Tịch quỳ xuống.

Đoạn Lý Tịch được tặng cho một miếng ngọc quyết, bảo là có thể giúp y bình an như ý.

Y đáp lời, đưa tay nhận ngọc xong thì ngơ ngáo lui ra, không nghe tiếng cười sảng khoái của ai đó đằng sau.

Biểu tình của Lý Tịch thật sự đơn thuần. Đây là lần đầu tiên Ngôn Ấp thấy Lý Tịch quả thật rất khả ái.

“Cũng không phải ta có tật xấu gì, nhưng ta muốn người ở cạnh mình là người ta tin tưởng. Ta tin nàng, kính nàng và yêu nàng, bằng không ta tuyệt không cưới người đó.