Một Tay Che Trời

Chương 19: Luyến tiếc quân trước mắt

Đầu mùa đông năm thứ tư Bình Nguyên, bầu trời sinh hiện tượng dị thường. Tuy đã vào đông nhưng lại mưa to như ngày hè, hơn nữa còn mưa khắp cả đất nước. Mưa to một ngày một đêm khiến kho lúa các nơi đều báo rằng có nguy bị úng, nhưng cũng may chưa thành tổn thất lớn lao. Cơn mưa đến bất thường rồi cũng ngưng một cách lạ kỳ. Rốt cuộc Lý Tịch cũng thở phào được.

Lúc y mới nhẹ nhõm thì có tin từ quê nhà Lý Tịch rằng cô mẫu Thẩm Lý thị của y ra ngoài bị trượt chân, đang nguy hiểm đến tính mạng. Cái tin như sét đánh ngang tai. Y tức tốc xin lệnh của Hoàng đế. Cô mẫu và y có tình cảm như mẹ con, nỗi nhớ nhà của y càng thêm thiêu đốt.

Ngôn Ấp chuẩn tấu cho y, ngoài ra còn phái thị vệ tùy thân Tùng Mạc Thường và hai thái y đi cùng, còn ban cho rất nhiều dược liệu trân quý.

Lý Tịch phi chạy suốt đêm về quê. Trên đường lầy lội khiến xe ngựa nhiều lần mém ngã trên sườn núi khiến y không còn cách nào khác. Lúc đến huyện Ninh Đê thì cả người y đều rã rời. Cứ tưởng cô sẽ ở nhà vị hôn phu của biểu muội Thẩm Ninh Tiệm là Sở Giang, Huyện lệnh của huyện Ninh Đê, nhưng hỏi ra mới biết hai người vẫn ở nhà cũ.

Khi trời tờ mờ sáng, Lý Tịch vội chạy đến nhà cũ. Tiểu Tiệm nghe tiếng y gọi thì chạy ra nức nở nhào vào lòng y. Người con gái tựa hoa đào trong trí nhớ giờ như tàn lụi, sinh mệnh như bị cơn mưa kia cuốn đi mất. Lúc sau y mới biết người bị đe dọa tính mạng không chỉ có cô mẫu mà còn cả Sở Giang, vị hôn phu của Tiểu Tiệm. Khi này y được an bài nghỉ ngơi ở khuê phòng của Tiểu Tiệm lúc trước.

Y tức tốc cho thái y xem mạch chẩn đoán. Sau một hồi bận rộn, sắc mặt hai thái y rất mực nghiêm trọng. Y liền quỳ rạp ngay tại chỗ xin thái y phải cứu mạng hai người ấy. Hai thái y vội vàng đỡ đương triều thừa tướng lên, họ đứng đối mặt với y mà sắc mặt đầy khó xử.

Lúc này, Tiểu Tiệm với con mắt đỏ lừng kéo Lý Tịch mắt rướm đỏ sang bên, giọng nàng gượng gạo bình tĩnh: “Tịch ca, con người sống chết có số. Chúng ta cứ cố gắng hết mình, còn ý trời thế nào, làm sao cưỡng cầu được chứ…?” Chưa dứt lời nước mắt Tiểu Tiệm đã tuôn rơi, nghẹn ngào chẳng nói thành câu.

Trong lòng y dồn bức nỗi bất lực, nhìn cô mẫu nằm trên giường mà chỉ muốn phát cuồng. Có điều Tiểu Tiệm luôn nắm chặt tay y từ đầu đến cuối. Cuối cùng nàng cũng lấy lại bình tĩnh: “Tịch ca, huynh đứng nhìn như thế làm sao các vị thái y chẩn bệnh chuẩn cho được? Chúng ta ra ngoài đi Tịch ca.” Lý Tịch bị nàng nói trúng tim đen nên gục đầu, Tiểu Tiệm thấy cơ hội bèn kéo y ra ngoài phòng.

Sắc trời âm u khắp nơi. Căn nhà bị mưa dột đến tường loang vách lở. Ban đầu Tiểu Tiệm còn kéo Lý Tịch, sau y đã bình tĩnh lại nên nàng lẳng lặng đi phía trước y.

Bước đi trong căn nhà xưa khiến Lý Tịch nhớ biết bao kỷ niệm năm xưa, trong lòng y đầy chua xót nhưng lại không chỗ tỏ bày. Trông thấy đất trời mênh mông u trầm, Lý Tịch chậm rãi siết chặt tay đau nhói, nhưng không giảm được cơn đau trong lòng. Nhìn dáng dấp mong manh của Tiểu Tiệm như con nhạn lạc đàn, dù sống lưng nàng vẫn thẳng nhưng xem ra là bất lực đờ đẫn.

Khi họ đi đến hậu viện, y phát hiện một góc sân tường bị sụp đổ hoàn toàn, cảnh tượng rất mực lạnh lẽo. Tiểu Tiệm dừng bước lại: “Hai người họ bị đè ngay chỗ này…”

Lồng ngực y đau xót.

Tiểu Tiệm kể tiếp: “Hôm đó mưa rất là to, tường đã sụp… Muội không có chứng kiến. Lúc đó muội đang chắn cửa sổ để ngăn mưa thấm nên không thấy mẹ ra ngoài tính lấp đỡ bức tường. Hậu quả ngay lúc đó… thì tường sụp…”


Lý Tịch lặng thinh, một chốc sau mới hỏi: “Vậy… Sở đại nhân ở đâu?”

“Khi đó vừa vặn chàng theo Huyện phủ xử lý công vụ mới về. Chuyện tình trong huyện đều do một tay chàng quản, nhưng chàng luôn quan tâm đến hai mẹ con muội. Đến nửa đêm chàng mới đến đây được. Nghe người ta nói, lúc chàng đến thì vừa vặn thấy tường sụp, tính chạy đến đẩy mẹ ra, nhưng… không đẩy kịp…” Ánh mắt Tiểu Tiệm trống rỗng đến thẫn thờ, chẳng còn khóc được.

Lý Tịch nhìn nàng mà lòng càng cay đắng. Tiểu Tiệm chậm chạp bước đến góc tường đổ mà ngồi bệt xuống, thừ người nói: “Nếu lúc đó muội thấy mẹ chạy ra… Nếu muội nhìn sớm hơn… vậy đã không đến nỗi…”

Y nuốt cơn nghẹn xuống mà an ủi nàng: “Muội đừng nói vậy. Dù muội có thấy được thì sao chứ? Đừng tự trách mình…”

“Không trách chính mình… muội còn làm gì được nữa? Muội oán ông trời được sao?” Tiểu Tiệm quay mặt sang, ánh mắt nàng nhuốm màu ảm đạm.

Lý Tịch lặng thinh.

Tiểu Tiệm chậm rãi vuốt ve bức tường kia, khẽ khàng nói: “Muội hận… muội hận lắm… nhưng không biết bày tỏ với ai nữa… Muội hận lắm!”

Hai người thẫn thờ bên bức tường cho đến khi sẩm tối. Niềm mong mỏi tin tốt lành vẫn chưa đến. Lý Tịch nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của Tiểu Tiệm, ánh mắt nàng u ám như ngọn đèn le lói trước gió. Cả thế giới của Tiểu Tiệm đều nằm trọn trên hai người bên trong kia.

Bỗng nhiên y sợ hãi. Cơn gió đang dần rét lạnh, lúc y đứng lên đã suýt té ngã. Bàn chân tê rần, trước mắt đều quay cuồng. Y đỡ Tiểu Tiệm đứng lên: “Tiểu Tiệm, muội đứng lên đi, chúng ta ở đây cũng không giúp được gì, vào trong thôi.”

Nhưng nàng lắc đầu: “Không. Nếu muội vào trong sẽ lại suy nghĩ vẩn vơ. Muội sẽ cho rằng mình vẫn đang bên cạnh họ.”

“Bên ngoài đang lạnh giá thế này, họ khỏe lại mà muội ngã bệnh thì có phải gay go không?” Lý Tịch nhẹ nhàng khuyên.

Tiểu Tiệm vẫn lắc đầu: “Huynh gạt muội, họ sẽ không khỏe lại đâu… hai người họ đều sẽ bỏ muội…” Tiếng nàng dần nhỏ xuống, ánh mắt vẫn đờ đẫn nhìn bức tường.

Y tính mở miệng khuyên nữa thì bỗng có tiếng chân dồn dập chạy đến. Thanh âm của Tùng Mạc Thường vang lên: “Lý đại nhân, hai vị thái y nói bệnh tình hai người kia có chuyển biến tốt, ngài có muốn đi xem không?”

Tiểu Tiệm gần như nhảy phốc từ dưới đất lên khiến đầu óc nàng xây xẩm, may mắn y nhanh tay đỡ nên nàng mới không ngã sấp. Hai người vội phóng vào trong.

Thái y nhác thấy hai người đã rất cao hứng tươi cười: “Lý đại nhân hồng phúc, lão phu nhân và Sở công tử xem như đã qua được cửa ải. Nhưng lão phu nhân đã lớn tuổi, tuy cứu được nhưng sợ sẽ có di chứng về sau.”

“Cứu được người là tốt rồi, ta biết hai vị đã dốc hết sức mình. Lý Tịch thật sự cảm kích vô vàn.” Y quay đầu lại trông thấy Tiểu Tiệm gục trước giường mẹ mình mà khóc nức nở. Y vừa đau xót mà lại vui mừng.

-0-


Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh. Có điều hai người vẫn chưa tỉnh.

Rốt cuộc Tiểu Tiệm đã có tinh thần tiếp đón Lý Tịch đi xa nhiều năm không về. Giữa trưa hôm đó, nàng chẳng màn lời khuyên can của y, khăng khăng xuống bếp làm điểm tâm khiến y đang cởi mở rất kinh ngạc. Lúc y rời nhà thì Tiểu Tiệm rất ghét xuống bếp mà.

Khi nhắc chuyện đó thì Tiểu Tiệm tủm tỉm cười, mặt ửng hồng nhưng chẳng nói gì. Y biết rõ nguyên do là do người kia mà ra. Kỳ quái là lần này trái tim Lý Tịch lại thản nhiên, chẳng hề khổ sở hay chua xót. Y nghĩ có lẽ là do “hắn.”

Nghĩ vậy khiến y mỉm cười, nhưng sau lại nhanh chóng phiền muộn. Con người đó đã hết rồi. Dù rằng không ăn nổi nhưng y vẫn ráng, do ánh mắt chờ đợi của Tiểu Tiệm làm y không thể cự tuyệt. Y vừa ăn vừa chọc ghẹo Tiểu Tiệm: “Chẳng ngờ không gặp ba năm mà Tiểu Tiệm nhà ta càng ngày càng ra dáng nương tử người ta rồi đó.”

Tiểu Tiệm khinh khỉnh nhìn y: “Được ăn mà còn nói móc, Tịch ca đúng là vô lương tâm.” Lý Tịch cười hì hì.

Bỗng Tiểu Tiệm nói: “Tịch ca cũng sắp đến tuổi phải thành thân rồi mà?”

Lý Tịch khẽ gật đầu: “Vậy thì sao?”

“Thế vị tẩu tẩu của Tịch ca có dung nhan thế nào?” Lý Tịch nói không ra lời, cắm đầu mà ăn.

“Qua chuyện này muội đã hiểu nhân sinh vốn vô thường, chỉ có người bên cạnh là quan trọng nhất. Tịch ca, huynh hãy mau tìm người bạn đời đi.” Tiểu Tiệm còn thật lòng nói một câu. Lý Tịch vẫn yên lặng.

Đột nhiên Tiểu Tiệm thở dài: “Còn nhớ lúc mà huynh gởi lá thư kia đến, muội thật sự là hoảng sợ mà. Lúc còn nhỏ, mẹ thường nói giỡn với chúng ta là sẽ cho hai đứa mình đính ước từ bé. Mỗi lần nói vậy, huynh đều khóc lóc bảo huynh mới là chẳng cần đứa con gái nháo nhào như Tiểu Tiệm thì có… Trước nay muội đều xem huynh như người huynh trưởng…”

Lý Tịch cắt ngang lời nàng: “Hiện giờ muội cũng giống như muội muội ngoan của ta vậy.”

Tiểu Tiệm mỉm cười, trong khóe mắt lại ươn ướt: “Tịch ca nói vậy thì muội an tâm rồi.”

Lý Tịch đặt đũa xuống mà hỏi: “Sao hai người… không dọn đến chỗ của Sở Giang? Căn nhà này đã cũ quá rồi.”

Tiểu Tiệm mỉm cười: “Muội còn chưa xuất giá, dọn qua đấy để người ta chê cười sao?”

“Muội đó, mau mau lo xuất giá đi, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cứ dây dưa kéo dài thế này khéo Sở Giang sốt ruột, đúng là tính nhẫn nại giỏi mà.”

“Hứ, chàng ta dám à? Với lại, huynh còn chưa tìm tẩu tẩu cho muội thì sao muội dám xuất giá chứ?” Tiểu Tiệm mau mắn nói.

“Nam và nữ không giống nhau. Muội cứ kéo dài thế này sẽ thành bà cô già thật đó, tới lúc đó xem muội còn ranh mãnh nữa không?”


“Nói phét, nếu muội không nhìn thấy tẩu tẩu nhập môn thì muội không xuất giá đâu!” Tiểu Tiệm nghiêng đầu ấm ức.

Lý Tịch mỉm cười, cúi đầu giấu đi phiền muộn trong mắt.

Nàng lại nói tiếp: “Cái gì Tịch ca cũng tốt hết, nhưng đôi khi huynh cứ dây dưa lần lựa khiến người ta chịu không nổi, chuyện gì cũng lo trước nghĩ sau. Thật ra đời người rất ngắn ngủi, huynh cứ nhìn mẹ muội và Sở Giang thì biết, lỡ có biến cố xảy ra thì có hối cũng đã muộn. Tịch ca không cần quá cân nhắc mà lỡ mất cơ hội, lúc đó có hối hận cũng không kịp. Chuyện ngày mai hãy để ngày mai lo, chẳng lẽ con đường làm quan sự nghiệp gì đó hấp dẫn đến nỗi huynh không có thời gian tìm tẩu tẩu sao? Tịch ca, lòng người mới là chân thật, những thứ khác đều là hư giả thôi.”

Lý Tịch không nói gì, sau cùng chìa chén cơm trước mặt Tiểu Tiệm: “Bới chén cơm cho huynh đi.”

-0-

Khi trời chạng vạng tối thì Thẩm Lý thị tỉnh lại trước. Dù thần trí còn mơ màng, nhưng khi thấy Lý Tịch, Thẩm Lý thị vui mừng ra mặt, sau đó nắm chặt tay y không buông mà thì thào: “Con đã về rồi…” Y siết chặt tay cô mình, lần đầu tiên đường đường chính chính mà khóc. Khi bước ra khỏi phòng cô mẫu, Lý Tịch nhìn sang phòng bên cạnh, thấy Tiểu Tiệm đang quỳ gối trước giường của Sở Giang, áp chặt tay hắn lên gò má ngấn lệ của nàng. Tiểu Tiệm nắm chặt bàn tay vô lực của Sở Giang như báu vật vô giá của mình.

Lý Tịch ngơ ngẩn đứng nhìn.

Người yêu trong lòng quả thật là bảo vật mà. Tâm trí y lại xa xăm nhớ về Ngôn Ấp sau khi té ngựa, đến giờ y còn cảm nhận cơn sợ hãi và nỗi bất lực lúc đó. Liệu có thật nên nắm bắt hiện tại, mặc kệ tương lai hay không?

Lý Tịch lặng yên xoay người rời đi.

Vào giữa trưa ngày thứ hai, có tin truyền từ kinh thành đến rằng bệnh tình Hoàng đế tái nặng.

Lý Tịch lập tức quay về kinh.

Bầu trời vẫn quang đãng trong xanh, nhưng trong mắt Lý Tịch, đám mây kia cứ áp chế lòng y đến nặng trịch.

Y làm sao vậy?

Rốt cuộc y làm sao vậy chứ?

-0-

Lúc Lý Tịch gặp được Ngôn Ấp, y mới thấy nỗi lo lắng suốt chặng đường của mình như trò cười vậy. Hắn vẫn vậy như lúc y đi khỏi, bệnh tình không hề nặng thêm, chỉ có vẫn tái nhợt như thế.

Sau khi tất cả lui ra rồi, Ngôn Ấp cau mày bảo: “Cô mẫu ngươi đã qua nguy hiểm rồi phải không? Vậy sao còn không quay về?”


Lý Tịch thẫn thờ nhìn người kia, hắn thì quay mặt đi, lạnh lùng hừ một tiếng.

Y mỉm cười.

Hắn quay đầu lại, lần này là đến phiên hắn nhìn y ngây ngẩn. Giống như đã lâu lắm rồi không thấy được nụ cười của y.

Lý Tịch bật cười rồi chợt nói: “Ngươi có biết không? Lần này trở về, Tiểu Tiệm cứ luôn bảo ta đi tìm tẩu tẩu cho muội ấy.”

Thanh âm Ngôn Ấp nặng nề vang lên: “Vậy hợp ý ngươi quá rồi?”

Lý Tịch phì cười: “Sao câu này nghe mùi chua ngắt như vậy?”

Ngôn Ấp không nói câu nào, cuối cùng chỉ phất hờ tay: “Ngươi lui đi.”

Lý Tịch vẫn đứng đó: “Sau đó Tiểu Tiệm còn khuyên ta thêm mấy câu, trên đường quay về ta đã thông suốt, muội ấy nói cũng có lý.”

“Cút!” Ngôn Ấp nổi cơn thịnh nộ.

“Hoàng thượng không muốn nghe muội ấy nói gì sao?”

“Không muốn!” Sắc mặt hắn càng lúc càng tái nhợt.

Lý Tịch lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Những lời muội ấy nói rất nhiều ta cũng nhớ không hết, chỉ đại ý khuyên ta là ‘luyến tiếc quân, trân trọng chuyện trước mắt’ mà thôi.”

Ngôn Ấp đang tính bức bối đuổi y đi thì bỗng tắc lời. Hắn không dám tin mà quay lại nhìn Lý Tịch.

Lý Tịch cười vang, chậm rãi đến gần bên hắn: “Khuyên ta luyến tiếc quân trước mắt, chẳng nên lo hắn xuôi dòng về đâu. Nếu ta luôn ở bên cạnh ngươi, trước mắt ngươi sẽ luôn chỉ có ta chứ?”

Dứt lời y đã đến trước mặt Ngôn Ấp, chậm rãi cầm lấy tay hắn. Ngón tay Ngôn Ấp rất lạnh lẽo, thế nhưng nụ cười hắn rất đỗi ấm áp.



Ngôn Ấp trị vì được ba mươi sáu năm, cũng xem như rất trường thọ, cả đời hắn không thành thân. Lúc hắn sáu mươi sáu tuổi thì băng hà, không bệnh không hoạn, ra đi trong bình an. Sau khi hắn chết được nửa tháng thì Lý Tịch cùng phò tá trị vì ba mươi hai năm cũng đồng mất theo.


Vị thừa tướng mà người đời khen tụng là hiền tướng này cả đời cũng không thành thân. Hai người họ được thế hệ sau xem là nền tảng cho đế chế quân vương trị quốc, nhưng về sau nhà Trần không có ai đạt được thành tựu siêu việt như họ.

– Hết –

Người kia ôm chặt y vào lòng, trên người hắn còn đầy mùi vị cát bụi gió sương. Lý Tịch choàng tay ôm lấy con người kiêu ngạo đang cúi đầu kia.

Ánh trăng như nước trong ngày trời quang đãng chiếu soi chỗ hai người đứng. Một cảnh sóng vai như thế tựa như có thể chống đỡ hết thảy mưa gió thất thường.