Một Tấc Thời Gian

Chương 57: Ngoại truyện Mao Mao (2)

Edit: Linqq
Ngày hôm sau, dường như mỗi ngày Mao Mao đều có thể trông thấy La Tử Hạo. Đặc biệt là, hai ngày sau, nhà trọ đối diện cô liền bắt đầu dọn nhà, ngày thứ ba, người ở đối diện liền đổi thành La Tử Hạo đều nhìn thấy hai ngày nay.


Cuối cùng, tối hôm đó lúc La Tử Hạo đến gõ cửa nói muốn giữ gìn mối quan hệ với hàng xóm mới, Mao Mao không còn kiên nhẫn nữa, đến cửa cũng không cho anh đi vào, tự mình đứng ở cửa, cười lạnh lùng nhìn người bên ngoài: "Anh có thôi đi không?"


La Tử Hạo cười nhẹ, lại không hề bỡn cợt: "Không. Anh biết, lúc đó anh làm tổn thương em rất nghiêm trọng, là anh khốn kiếp, anh cũng không yêu cầu xa vời rằng em có thể tha thứ cho anh, chẳng qua, anh thích em, bây giờ anh đang theo đuổi em, em có thể không đồng ý, nhưng cũng không thể can thiệp anh làm cái gì, có đúng không?"


Mao Mao sững sờ, anh vừa mới nói, anh thích cô?


Cô còn chưa kịp nói gì, La Tử Hạo ở đối diện đã thu lại ý cười, đứng thẳng tắp tại cửa ra vào, nhìn cô: "Lúc trước em theo đuổi anh một lần, bây giờ đổi lại là anh theo đuổi em, thì ra cảm giác nỗ lực lại đổi lại khuôn mặt lạnh lùng như vậy thật không dễ chịu, anh... Xin lỗi."


Cho tới hôm nay mới chân chính đứng trên lập trường của em, anh mới biết được, lúc trước em, có bao nhiêu dũng cảm, lại có bao nhiêu tổn thương, thật sự xin lỗi.


Mao Mao cười lạnh: "Không chịu được thì anh có thể cút đi, không tiễn." Cô cực kỳ tức giận, giờ phút này không thể nghe nổi những câu khiến người khác bi thương như vậy.
La Tử Hạo lại giống như không hề bị tổn thương, lại hơi mỉm cười: "Anh sẽ không đi, em đuổi anh cũng không đi."


Nụ cười ấm áp giống như buổi chiều cô tỉnh lại kia.
Trong lòng Mao Mao vì sợ trái tim sẽ rung động, cô rất thích anh, nhưng từng chịu qua tổn thương khắc cốt ghi tâm như vậy... Cô không dám nhìn anh nữa, trực tiếp lùi lại một bước, đóng cửa thật mạnh, còn tặng thêm một câu: "Thần kinh."


Mũi của La Tử Hạo dán chặt lấy cửa, trong mắt đều là cánh cửa màu đen, trong bóng đêm ẩn sâu, nhìn thấy mà giật mình hối hận.
***


Ngày hôm sau, buổi sáng Mao Mao đi làm, vừa vặn gặp phải người nào đó xách túi rác đi đổ rác, Mao Mao cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp ấn thang máy xuống dưới lầu.
Vừa đi ra hành lang, bên cạnh liền có người cười chào hỏi: "Chào Mao Mao!"


Mao Mao quay đầu, là đồng nghiệp cùng tổ, thế là cười đáp lại: "Chào ~"


Đây là khu ký túc của công ty bọn họ mở ra, cho nên lúc bố trí chỗ ở cho nhân viên chính là mỗi người một phòng, còn lại dùng để cho thuê và bán, bởi vậy trong khu ký túc rất nhiều hàng xóm chính là người của công ty bọn họ.


Nam đồng nghiệp tên là Trương Sâm hai bước liền đuổi theo, cười để lộ hai hàm răng trắng: "Ăn sáng chưa?" Anh ta cũng là người Trung Quốc, được phái tới chỗ này học tập cùng Mao Mao, ở tòa nhà bên cạnh.
"Ăn rồi, tự mình nấu cháo ăn." Mao Mao cười nói.


"Cháo sao? Thật tốt, lâu rồi tôi cũng chưa ăn đồ ăn Trung Quốc, cũng không biết tự làm cơm, nhà hàng Trung Quốc ở đây lại khó ăn, những ngày này ăn cơm Tây đều phát nôn rồi."
"Ha ha, khoa trương như vậy sao! Anh muốn ăn thì hôm nào tới nhà tôi, tôi làm cho anh, tùy anh chọn món!" Mao Mao luôn hào sảng như vậy.


Mắt Trương Sâm sáng rực lên, vui vẻ nói: "Thật sao?"
Mao Mao vung tay nhỏ lên: "Đương nhiên! Chẳng qua tôi nấu ăn cũng không quá ngon, đến lúc đó anh đừng ghét bỏ nhé!"
Trương Sâm cười to: "Yên tâm, tuyệt đối sẽ không!"


Đều là người Trung Quốc, tại nơi đất khách quê người đương nhiên sẽ càng có nhiều chuyện hơn, hai người cứ như vậy cười đùa đi ra khỏi tiểu khu.
Trên lầu có người trông thấy cảnh này, tay cầm túi rác nắm thật chặt, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, ánh mắt thâm trầm.


Buổi tối khi Mao Mao trở về, người đã đứng ở cửa.


Cô sững sờ, lập tức coi như không có chuyện gì xảy ra, đi qua chuẩn bị mở cửa, cổ tay đang cầm chìa khóa bỗng nhiên bị người khác tóm lấy. La Tử Hạo nhìn cô, ánh mắt đen không thấy đáy, giọng điệu âm trầm, kéo nhẹ khóe miệng: "Người buổi sáng là ai?"
Buổi sáng?


Não Mao Mao chuyển động một lúc mới hiểu được người anh nói có thể là Trương Sâm.
Tay phải giãy ra, không thể tránh khỏi, cũng lười quản, ngẩng đầu, ánh mắt không chút sợ hãi đón lấy anh: "Liên quan đến anh sao?"
Anh không nói gì, lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu, đột nhiên cười một tiếng: "Không liên quan."


Sau đó buông lỏng tay, xoay người đi tới cửa phòng đối diện, "uỳnh" một tiếng đóng cửa lại.
Mao Mao đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt, ngón tay bấu vào nhau.
...


Sáng sớm hôm sau, Mao Mao đeo túi chuẩn bị đi làm, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy có người dựa tường đứng trước cửa, trong lòng run lên, lông mày không tự giác nhíu lại: "Anh đứng đây làm gì?"
La Tử Hạo đứng dậy, giọng điệu hoàn toàn tự nhiên: "Đưa em đi làm."


Mao Mao nhíu mày: "Không cần, tự tôi sẽ đi, không làm phiền anh."
La Tử Hạo cười khẽ một tiếng: "Không làm phiền, anh cam tâm tình nguyện."
Anh nói rất giỏi, đương nhiên Mao Mao không nói lại, rũ mắt xuống khóa cửa xong, trực tiếp vượt qua anh đi về phía thang máy.


La Tử Hạo mặt dày mày dạn đi theo, trái lại lại thành thành thật thật không nói câu nào.
Hai người một trước một sau đi xuống lầu, lúc ra ngoài vậy mà vừa vặn lại gặp được Trương Sâm, cười chào hỏi: "Mao Mao!"


Mao Mao cũng cười đáp lại, La Tử Hạo ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, lập tức bước ra một bước, đứng bên cạnh Mao Mao, ỷ vào ưu thế chiều cao của mình mà hơi nhìn xuống Trương Sâm đang đi tới, đợi đến lúc anh ta đến gần, mới không cao không thấp mở miệng, giọng điệu ôn hòa: "Em yêu, đây là ai?"


Trương Sâm vừa tới gần: "..."
Mao Mao: "..." Nhịn không được xoay mặt sang bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi: "Anh nói linh tinh gì vậy?"
Không đợi La Tử Hạo mở miệng, Trương Sâm ở bên cạnh liền không nhịn được hỏi: "Mao Mao, đây là..."
La Tử Hạo đắc ý mỉm cười, chủ động đáp: "Tôi là bạn trai của cô ấy!"


Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Mao Mao nhìn anh, cười lạnh: "Anh là bạn trai ai! Tôi con mẹ nó quen anh sao?!"


La Tử Hạo tỏ vẻ vô tội, diễn trước mặt Trương Sâm có thể so sánh với một ngôi sao điện ảnh: "Em yêu, lần này là anh không đúng, anh giải thích với em. Hai ta đừng giận dỗi nữa, ở đây còn có người ngoài, để người ngoài chê cười là không tốt..." Nói xong còn hơi mang theo áy náy gật gật đầu với Trương Sâm đang xấu hổ đứng đấy.


Giọng điệu cưng chiều dịu dàng, hoàn toàn là người bạn trai chất lượng tốt đang dỗ dành bạn gái vì sơ ý chọc giận cô ấy. Lúc nói chuyện còn nhắc đến người ngoài, rõ ràng là nhắc nhở người đứng cách đó không xa, cô ấy là của tôi, anh chẳng qua chỉ là người ngoài.


Mao Mao: "..." Anh cho da mặt uống vitamin sao?! Sao chỉ mấy ngày ngắn ngủi lại có thể biến thành dạng này!
Mao Mao trực tiếp đẩy anh ra: "Thần kinh!"
Trương Sâm đứng bên cạnh đã sớm yên lặng ra đi.
Mao Mao cực kỳ tức giận, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi tiểu khu, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng vẫn có người không sợ.


La Tử Hạo cười híp mắt theo đuôi... "Em yêu, anh lái xe đưa em đi làm ~"
"Không cần!"
"Hay anh và em cùng đi tàu điện ngầm nha ~ từ đây tới đó khá gần!"
"Tôi nói là không cần!"
"Đúng rồi, 5 giờ chiều em tan làm phải không, anh sẽ nhớ kỹ để tới đón em!"
"A a a a a đồ khốn!"


"Hở? Ai thấy cũng thích "ngắm nhìn"(*) sao? Vậy em vẫn yêu anh đúng không?"
(*) từ "ngắm nhìn" và "đồ khốn" có cách đọc giống nhau.
"..." Là tại hạ thua.


La Tử Hạo một đường đến công ty Mao Mao, rốt cuộc mới lưu luyến không rời mà trở về, vừa quay lại liền nhìn thấy Trương Sâm đi trước bọn họ một bước đang đến gần.


Trương Sâm nhìn thấy La Tử Hạo, lý trí muốn tránh đi: Kinh nghiệm vừa nãy nói cho anh ta biết, người đàn ông trước mặt này quá nguy hiểm.
Nhưng La Tử Hạo càng muốn trưng khuôn mặt tươi cười đến gần người phía trước.


Trương Sâm nhìn người đàn ông trước mắt rõ ràng muốn cản đường, bất đắc dĩ dừng bước lại, nhìn giày da đen cao cấp sáng loáng trước mặt, ép buộc bản thân lộ ra nụ cười, nhìn qua trông có vẻ hào phóng: "Có chuyện gì?"


La Tử Hạo híp mắt nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng trong lòng đang khẩn trương muốn chết lại cứ ép bản thân cười giả tạo đến vậy, không khỏi cảm thán ánh mắt của Mao Mao sau khi rời khỏi anh liền rớt xuống ngàn trượng, chính anh rất cần phải giúp cô cứu vãn một chút. Người trước mặt quá mức chướng mắt, La Tử Hạo không thích nhìn, mở miệng đi thẳng vào vấn đề, lời ít ý nhiều nói với Trương Sâm: "Cách xa Mao Mao một chút, đây không phải là người anh nên đụng vào."


Nói xong liền quay người rời đi.


Ai ngờ người đàn ông sau lưng đang cực kỳ khẩn trương lại mở miệng, trong lời nói tràn đầy niềm tin: "Tôi thấy xem ra cô ấy rất thích anh, nhưng tôi cũng nhìn ra được, cô ấy hận anh." Anh ta nhẹ nhàng cười một tiếng, quất thẳng một đao vào ngực: "Một người từng tổn thương cô ấy, có tư cách gì mà cảnh cáo tôi?"


...
La Tử Hạo thở sâu, ngón tay nắm chặt, hô hấp dần nặng nề. Dường như anh phải dùng toàn bộ sức khống chế chính mình mới không đánh anh ta.


Đây là đồng nghiệp của Mao Mao... Trong lòng anh không ngừng nói với chính mình, hiện tại ấn tượng của Mao Mao đối với anh đã không tốt, không thể dùng vũ lực được...


Chờ đến lúc cảm xúc bình ổn, xác định bản thân sẽ không đánh nhau, La Tử Hạo mới chậm rãi quay đầu lại, hơi cúi xuống nhìn người đàn ông trước mặt, giọng điệu lạnh đến tận xương, trên mặt lại toàn là ý cười: "Tôi nói lại lần nữa, cách xa cô ấy ra. Hoặc là, tự anh đến đây, hoặc là, tôi giúp anh."


***
5h chiều, lúc Mao Mao tan làm, vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy người nào đó đỗ xe nghênh ngang giữa cửa, mà kẻ cầm đầu lại đang đeo kính đen, nghiêng người dựa trên cửa xe nhìn về phía cô mỉm cười.


Anh vốn có vóc dáng tốt, hiện tại lại có dáng vẻ yêu nghiệt như thế, trong công ty có không ít đồng nghiệp nữ đều nhìn về phía anh.
Trong lòng Mao Mao lập tức không khỏi bực mình, lạnh mặt, hai ba bước liền đi tới, nhíu mày hỏi: "Sao anh lại tới đây?"


La Tử Hạo cười một tiếng, đẹp đến lóa mắt, đáp đầy hiển nhiên: "Nói rồi mà, anh tới đón em."
Mao Mao nhíu mày: "Tôi không cần anh đón."
Nói xong liền quay người đi về phía trạm xe buýt.
La Tử Hạo cũng không giận, nhìn bóng lưng của cô chậm rãi rời đi, trực tiếp lên xe nổ máy theo sau.


Trạm xe buýt ở công ty Mao Mao đã có sẵn lộ trình, cô bước nhanh về phía trước, La Tử Hạo liền lái xe chậm rãi theo sau. Trong lúc nhất thời Mao Mao có chút tâm phiền ý loạn, lúc đến trạm xe buýt vừa vặn có một chiếc xe đi tới, thế là không thèm quan tâm người đứng phía sau, trực tiếp lên xe theo đám người.


Mùa đông ở Canada tuyết rơi dày đặc, xe buýt trước mặt di chuyển chậm rãi. La Tử Hạo liền lái xe phía sau, đi theo không nói một lời.
Xe vừa ngừng, anh cũng ngừng lại.
Tuyết lớn rơi đầy trời, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, cuối đường cũng đều là một màu trắng.


Trong xe mở điều hòa ấm áp như không khí mùa xuân, nhưng đột nhiên La Tử Hạo lại cảm thấy lạnh.
***
La Tử Hạo cứ như vậy mặt dày mày dạn đi theo gần một tháng.


Trong lúc đó mặc kệ Mao Mao lạnh nhạt thế nào, dù đâm vào tim anh ra sao, anh đều bền lòng vững dạ xuất hiện vào mỗi lúc tan tầm, sau đó lái chiếc xe BMW chậm rãi đi đằng sau xe buýt.
Hôm nay hết giờ làm, hiếm khi Canada không có tuyết rơi.


Lúc đi tới, La Tử Hạo theo lệ thường chờ ở cửa, trời lạnh như vậy, anh cũng không ngồi trong xe, hết lần này tới lần khác dựa vào cửa xe, nói là trời mát.
Một tháng, không phải trong lòng Mao Mao không rung động.


Cô đưa mắt xuống, lần đầu tiên chủ động đi về phía La Tử Hạo, dưới ánh mắt vui mừng của anh, giọng điệu vẫn lạnh nhạt, cô nói: "La Tử Hạo, chúng ta nói chuyện đi."


Đương nhiên La Tử Hạo mong còn không được. Thế nhưng lại sợ cô lạnh, trực tiếp mở cửa xe để cô vào trong, trong xe vẫn luôn mở điều hòa, lúc này ngồi vào, ấm áp giống như chiếc chăn lúc nhỏ.
La Tử Hạo cũng ngồi vào, nhìn người bên cạnh không nói lời nào, dò hỏi: "Em muốn nói chuyện gì?"


Mao Mao yên lặng hồi lâu, mới khàn khàn nói: "Trước tiên tìm một nơi ăn cơm đã."


Vậy mà cô lại nguyện ý ăn cơm cùng anh! Trong lòng La Tử Hạo vui vẻ, trong đầu bắt đầu nhanh chóng hồi tưởng đến những ngày này đã tìm các địa điểm ăn ngon – anh biết cô thích ăn gì, cho nên những ngày này vẫn luôn tìm trong thành