Một Tấc Thời Gian

Chương 21: Liều mình làm quân tử

Editor
: Linqq
Trường An ở bên kia lập tức im lặng.
... Lại nói tìm bạn trai có IQ quá cao thật đúng là không phải chuyện gì tốt, bỏ lỡ biết bao nhiều niềm vui thú khi đùa giỡn bạn trai...
Trường An yên lặng ngẩng đầu nhìn lên trời, thở dài.


Lúc cúi đầu vừa vặn nhìn thấy quyển sách trong tay, ánh sáng lóe lên, thông minh chuyển đề tài: "Chử Trì Tô, quyển sách em vừa mới đọc có một thành phố rất lãng mạn."


Chử Trì Tô nhẹ nhàng nhíu mày, biết rõ người nào đó đang muốn chuyển đề tài, cũng không vạch trần cô, ngược lại còn phối hợp hỏi: "Ồ? Thành phố nào?"
Giọng nói của Trường An ở đầu bên kia nhẹ nhõm không ít: "□□ (*)!"


(*) Ở bản raw tác giả cũng để như vậy, có thể là bị lỗi font chữ, mình đã tìm các bản raw khác nhưng cũng thế:< Các bạn chịu khó tưởng tượng ra 1 cái tên nhé!
"... □□?" Cái này anh thật sự không biết, sao đó lại là thành phố lãng mạn?


"Đúng vậy", giọng nói của Trường An truyền đến, nhẹ nhàng dịu dàng còn mang theo chút cuốn quýt: "Từ xanh trong đó ý chỉ màu xanh, cho nên, nghĩa của từ □□ chính là, thành phố màu xanh, có phải rất lãng mạn hay không?"
"Thành phố màu xanh?"
Bên kia Trường An híp mắt cười nịnh nọt: "Ừm ừm!"


Ngược lại anh lại cố ý cười khẳng định: "Cũng không tệ lắm."
"Vậy sao?" Trường An cảm thấy... Có chút đắc ý... Tìm một lời giải thích tốt như vậy, lại thành công di dời lực chú ý của người nào đó, một công đôi việc mà!


Ai ngờ đột nhiên người kia lại vòng vo nhắc lại chuyện cũ: "Chẳng qua... Không phải em vừa định hỏi anh cái gì sao?"
Trường An: "..." Không phải đề tài này đã qua rồi sao... Tại sao lại nhắc lại? ╥﹏╥...


Xem ra kết luận vừa rồi cần phải sửa lại một chút, bạn trai có trí nhớ quá tốt cũng không phải chuyện tốt gì! Dưới cơn giận của người nào đó thì ngày kỷ niệm hay sinh nhật gì cũng đều là mây bay hết thôi...


Trường An lệ rơi đầy mặt tổng kết: Nhìn xem! Bạn trai cô chiếm hết cả hai thứ! Cô thật sự là quá mạnh mẽ mà...
Người kia lại không có ý định buông tha cô, hơi cười ra tiếng: "Hửm?"


Trường An lôi hết các ngôn từ bản lĩnh của mình ra, cũng không nghĩ ra điều gì thích hợp, đành phải nhắm mắt lại nói nhăng nói cuội: "Em chỉ muốn hỏi anh trên đường có gặp tai nạn gì không thôi mà!" Sau đó trong nháy mắt cảm thấy mình rất có lý! Mười phần phấn khích hỏi ngược lại: "Em lo lắng cho anh mà! Không được sao?"


Chử Trì Tô: "... Được."
Đối mặt với lý do quang minh chính đại như thế, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Được rồi, lại tha cho cô thêm lần nữa.
Há miệng còn muốn nói gì đó, Trường An ở đầu bên kia liền gọn gàng nói ngủ ngon, sau đó quả quyết cúp điện thoại!
Chử Trì Tô: "..."


Thực sự là vừa bực mình vừa buồn cười, tắt điện thoại thì có ích lợi gì? Cũng không phải về sau sẽ không gặp anh nữa.
Nhìn điện thoại di động trong tay, bất đắc dĩ cười lắc đầu, ném điện thoại bị người nào đó cúp máy lên bàn trà, cầm áo ngủ tới phòng tắm tắm rửa.


Mấy ngày nay vứt chuyện ở phòng nghiên cứu sang một bên, đoán chừng sắp bận rộn rồi.
***
Bên này Trường An vừa cúp điện thoại, còn chưa kịp thả lỏng thì liền nhận được điện thoại của biên tập.
Sao muộn như vậy còn gọi điện cho cô?


Trường An hơi nghi ngờ một chút, nhưng vẫn nhận điện thoại: "Alo? Biên tập?"


Âm thanh ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng có chút hưng phấn: "Trường An! Nói cho cô một tin tốt! Quyển ngôn tình cổ đại "Khuynh thành" của cô có công ty đưa hợp đồng cho tôi, nói muốn mua bản quyền để chuyển thể thành phim, bảo tôi hỏi ý cô một chút, cô cảm thấy thế nào?"


Trường An gật gật đầu, cũng có thể, lúc đầu biên kịch chính là nghề phụ của cô, chẳng qua... "Quy tắc cũ, kịch bản tôi viết, diễn viên cũng phải để tôi chọn."
Bên kia biên tập đồng ý vô cùng sảng khoái: "Được, nhưng..."
"Nhưng cái gì?"


"Nhưng ban tổ chức nói, bọn họ sẽ quyết định nam chính, trừ cái đó ra, yêu cầu gì khác cũng có thể."
Trường An trầm mặc.
Nam chính là linh hồn của một bộ phim, nếu như nam chính diễn không tốt, bộ phim này có thể sẽ rất tệ, nhất là từ tiểu thuyết chuyển thể thành phim truyền hình, tiếng vang sẽ nghiêm trọng hơn.


Quan trọng nhất chính là, đối với một tác giả mà nói, mỗi một tác phẩm dụng tâm sáng tác ra đều rất trân quý, nếu như chuyển thể thành phim mà hủy hoại quyển sách này, thì Trường An tình nguyện không chuyển, đây cũng chính là nguyên nhân cô vẫn luôn kiên trì muốn tuyển diễn viên cho kịch bản của mình.


Trường An nghĩ một lúc, hỏi: "Bọn họ đã nói nam chính là ai chưa?"
"Vẫn chưa..."


Trường An gật gật đầu, giọng điệu rất kiên quyết nói: "Vậy thì, phiền biên tập nói với bọn họ, tôi nhất định phải biết trước nam chính là ai thì mới quyết định, nếu như nam chính không thích hợp, tôi sẽ không đồng ý."


Biên tập cũng đã phối hợp nhiều năm với cô, đương nhiên biết cô rất kiên trì, lập tức đồng ý rất nhanh: "Được! Tôi nói với bọn họ! Cô yên tâm đi!"
Trường An mỉm cười: "Vậy cảm ơn biên tập."
"Không có gì, muộn rồi, ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."
"Vâng, ngủ ngon."


Sau đó Trường An chỉ nghe thấy lời nói sâu xa của biên tập: "Ai! Cô nói cô cũng lớn như vậy rồi, sao còn chưa tìm bạn trai?" Sau đó không đợi Trường An nói gì liền cúp máy.
Trường An: "..."
Không thể không nói... Biên tập nhà cô thật sự là rất đáng yêu...
Chẳng qua... Bạn trai... Hiện tại cô có!


Chính là người bạn trai có IQ cao cùng trí nhớ tốt mà không cách nào lừa nổi đó!
Trường An nhớ tới người nào đó, khóe miệng không tự chủ phát ra ý cười.
Bất đắc dĩ lắc đầu, phụ nữ khi yêu thật đáng sợ.


Đúng lúc phía cửa truyền đến tiếng tra chìa khóa, Trường An quay đầu nhìn, đoán chừng là Mao Mao trở về.
Quả nhiên không sai, một lát sau liền nhìn thấy Mao Mao mang theo một đống đồ vật đi vào.


Dùng chân đóng cửa lại, quay đầu liền trông thấy Trường An, sững sờ, rồi lập tức ném "vù vù" các đồ vật trong tay xuống đất, bỗng nhiên nhào về phía Trường An: "An An!"


Trường An không phòng bị, bị cô ấy xông tới ôm một cái cực mạnh, sau đó phải lùi một bước, khó khăn lắm mới ổn định được, nhìn con gấu người đang ôm mình mà dở khóc dở cười.


Mao Mao không quan tâm tới chuyện đó, ôm cô hưng phấn nói: "An An, cuối cùng cậu cũng trở về! Hu hu... Mình rất nhớ cậu! Hu hu... Cậu là cái đồ không có lương tâm, có bạn trai liền không cần mình nữa!"


Cảm giác được người khác nhớ tới thật tốt, Trường An đưa tay ôm cô ấy, cười nói: "Đúng vậy! Mình về rồi, không phải là không cần cậu nữa."
"Huhuhu... Quá tốt rồi, cuối cùng mình cũng không cần ba bữa đều ra ngoài ăn nữa rồi!"
Trường An: "..." Hóa ra là bởi vì điều đó...


Để gia tăng thêm trình độ bi thảm của mình, Mao Mao lùi ra khỏi người cô, hai tay bưng lấy mặt mình, tội nghiệp nhìn Trường An: "Thật đấy! Cậu nhìn mình gầy chưa này!"
Trường An nghiêm túc nhìn khuôn mặt trơn bóng của Mao Mao, không có nha...
Đương nhiên lời này tuyệt đối không thể nói!


Thế là Trường An ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt cực kỳ nặng nề gật đầu: "Ừm."


"Là thế! Cho nên..." Lúc này Mao Mao mới nhớ tới đồ bị cô ấy ném xuống đất, quay người chạy tới lấy, cực kỳ khí phách đặt xuống bàn trà: "Cho nên! Mình biết cậu muốn trở về, đã đặc biệt mua rất nhiều đồ ăn ngon về nhà! Chờ lát nữa hai chúng ta cùng ăn! Cho béo! Ha ha!"


Mao Mao để lộ vẻ mặt "Có phải mình rất lợi hại rất thông minh không, mau tới khen mình đi".
Trường An yên lặng quay mặt đi, nhìn hai cái túi lớn trên bàn trà, đưa tay mở ra: "Cậu mua cái gì vậy?"
"Cái gì cũng có, một túi là rau, một túi là thịt! Rau cậu ăn, thịt mình ăn!"
"..."


Trường An nhìn hai túi thức ăn trên bàn, thở dài, quay đầu nhìn Mao Mao đang xắn tay áo chuẩn bị ăn, mặt kiêu ngạo: "Mình có thể không ăn không?"


Hiện tại cô là người có bạn trai rồi có được hay không? Cứ để mình ăn nhiều như vậy... Không thích hợp cho lắm? Chưa nghe nói con gái làm đẹp vì người mình thích sao!
Mao Mao mặc kệ, trừng cô: "Không được! Nhất định phải ăn! Tối nay phải ăn uống no say! Hắc hắc!"


Trường An nghiêm mặt, hỏi: "Vậy lúc lên cân không thể gặp người khác thì làm sao bây giờ?"
"Không sao, chờ lúc ăn xong rồi lên giường vận động, chẳng phải sẽ tiêu hóa hết sao?!"
"Hử... Lên giường vận động?"
Mao Mao liếc cô: "Cậu sao vậy! Bà Ô!"
Trường An: "..." Bệnh nghề nghiệp...


"Tới đây tới đây~" Mao Mao nói xong liền mang tảo quần đới tới(*): "Mau ăn đi! Mình ăn thịt còn không sợ, cậu là động vật ăn chay thì sợ gì!" Nói xong liền lấy một túi thịt cổ vịt thơm ngào ngạt ra gặm cắn.
(*) tảo quần đới: một loại tảo nâu dẹt như dải váy, dùng làm thức ăn.


Trường An:... Được rồi, liều mình làm quân tử.
Nhận lệnh mở túi ra, cũng cầm từng miếng lên ăn, Mao Mao còn ngây thơ cầm túi cạn ly với cô, Trường An hăng hái, cũng cầm túi vươn ra, chạm túi với Mao Mao.
Sau đó hai người lại bật cười...


Thực ra vừa nãy Trường An cũng đùa Mao Mao: Thời gian dài như vậy không gặp nhau, đương nhiên phải ở cùng cô ấy! Người này cũng là người duy nhất bên ngoài cô nguyện mở lòng sau Chử Trì Tô, là bạn thân duy nhất và tốt nhất của cô!


Bạn thân cả đời khó tìm, thật vất vả mới tìm được một người, đương nhiên là quý trọng vạn phần, sống chết không bỏ.
Hai người cứ như vậy náo loạn cả đêm, cho đến lúc trời sáng, khó khăn lắm mới thϊế͙p͙ đi.


Bầu trời phương Đông bên ngoài nổi lên màu trắng bạc, ánh nắng chiếu vào, hai người phụ nữ sắc mặt ửng đỏ mặc nguyên áo ngủ nằm trên sàn nhà.
Yên ắng mà tuyệt đẹp.
***
Sau đó liền bị điện thoại của Chử Trì Tô đánh thức.


Rạng sáng Trường An mới ngủ, bây giờ sao dậy nổi, muốn mặc kệ nó, nhưng chuông điện thoại lại vang lên từng hồi... Trường An nhắm mắt lại sờ soạng lung tung, thật vất vả mới tìm được, cũng không nhìn là ai mà mơ mơ màng màng nghe: "Alo?"


Chử Trì Tô nghe âm thanh ngái ngủ ở đầu bên kia thì thấy có chút kỳ lạ: "Trường An? Sao muộn như vậy còn chưa dậy?"
Vốn là muốn gọi cô từ sớm, nhưng sợ cô vừa về nhà nên muốn ngủ thêm một lúc, cho nên chờ tới bây giờ mới gọi, không nghĩ tới cô vẫn đang ngủ.
Cũng mười một giờ rồi...


Lúc này não Trường An lộn xộn, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ, nghe thấy bên kia hỏi, không chút nghĩ ngợi liền nói thật: "Ừm... Uống rượu..."
Chử Trì Tô nhíu mày: "Uống rượu?"