Một nửa hồn tôi

Chương 4

Tôi đợi bị đánh cho đến chết, bởi ba mẹ, bởi chị em tôi. Tôi biết là lỗi tại tôi. Tôi không chịu coi chừng em kỹ càng. Nhưng khi ngồi trong phòng khách không bật đèn, tôi nghe cả nhà thì thào những lời ân hận."Tôi ích kỷ quá khi chỉ lo câu cá," ba nói.

"2 đứa mình lẽ ra không đi chơi trên bãi 1 mình" Janice nói, trong khi Ruth sì sụt hỉ mũi.

"Tại sao anh văng cát vô mặt tôi?" Luke rên rỉ. "Vì anh mà tôi với anh dánh nhau!"

Mẹ thì khẽ công nhận với tôi "Chính mẹ bảo con lại ngăn chúng đánh nhau. Mẹ bảo con đừng có nhìn em Bing."

Nếu tôi có thì giờ để cảm thấy nhẹ nhỏm được 1 chút, thì nó cũng tan biến đi nhanh chóng, bởi vì mẹ tôi cũng nói ngay, "Vì vậy bây giờ mẹ nói con, mình phải đi tìm em, gấp mới được, sáng mai mình đi. " Và mọi người đều nhìn xuống đất. Nhưng tôi thấy đó là hình phạt dành cho tôi: đi với mẹ, trở lại bãi biển, tìm xác của Bing.

Tôi không bao giờ ngờ được chuyện mẹ sẽ làm ngày hôm sau. Khi tôi thức giấc, trời vẫn còn tối nhưng mẹ đã mặc sẵn quần áo. Trên cái bàn ăn trong bếp là cái bình thủy, 1 cái tách trà, cuốn thánh kinh bìa da trắng, và xâu chìa khóa xe hơi.

"Ba xong chưa má?" Tôi hỏi.

"Ba không đi" Mẹ nói.

"Rồi ai chở mình đi ra biển "

Mẹ cầm cái xâu chìa khoá lên, tôi đi theo mẹ ra xe. Tôi cứ tự hỏi suốt đường đi làm sao mẹ học lái qua 1 đêm như vậy được. Mẹ không đọc bản đồ chỉ đường. Mẹ lái thẳng trơn tru, rẽ xuống Geary, quẹo qua Xa lộ Lớn, sử dụng đèn hiệu rất đúng lúc, vào Xa lộ Bờ biển rồi ung dung lái xe vòng theo những đường đồi ngoằn nghoèo mà nhiều người mới lái xe hay bị lạc tay lái.

Khi đến nơi, mẹ đi ngay ra chỗ dãy đá ngầm, nơi mà tôi đã thấy Bing rớt xuống. Mẹ cầm cuốn kinh thánh trắng trong taỵ Rồi nhìn xuống nước biển, mẹ gọi Thượng đế, giọng nói thấp bé của mẹ mong được đàn chim hải âu mang lên tận thiên đàng. Bắt đầu là "Lạy Cha" và kết thúc với "Amen" còn đoạn giữa thì mẹ nói tiếng Hoa.

"Con luôn luôn tin tưởng nơi phước lành của Ngài," mẹ ngợi khen Chúa bằng cái cách người Hoa hay phóng đại khi khen. "Chúng con biết là phước lành của Ngài sẽ đến. Chúng con không phải hỏi. Quyết định của ngài là quyết định của chúng con. Ngài ban thưởng chúng con khi chúng con tin cậy, vâng lời.

"Để đáp ơn Ngài, chúng con luôn cố gắng bày tỏ niềm tôn kính sâu xạ Chúng con đến nhà Ngài. Chúng con dâng tiền. Chúng con hát thánh cạ Ngài ban thêm phước lành cho chúng con. Bây giờ chúng con bỏ mất 1 phước hạnh mà Ngài đã ban cho chúng con. Chúng con vô ý. Đúng vậy. Chúng con có nhiều ơn phước quá, chúng con không thể nhớ hết được.

"Có lẽ vì vậy mà Ngài dấu nó ở đâu để dạy chúng con 1 bài học, để chúng con luôn quý giá những ơn phước mà ngài ban cho sau này nữa. Con đã học được bài học này. Con sẽ nhớ mãi. Và bây giờ con đến lấy lại bé Bing. "

Tôi đứng yên lặng nghe những lời mẹ nói, cảm thấy kinh hoàng. Và tôi bắt đầu khóc khi mẹ nói thêm, "Tha thứ cho chúng con về những lỗi lầm của nó. Con gái của con, đứa đang đứng đây, sẽ dạy dỗ nó biết vâng lời hơn nữa khi nó trở lại viếng Ngài sau này."

Sau lời cầu nguyện, niềm tin của mẹ mạnh đến nỗi mẹ thấy được bé Bing, ba lần cả thảy. Bé vẩy tay với mẹ ngoài làn sóng kia. Mẹ kêu "Kìa!". Rồi mẹ đứng thẳng như 1 người lính gác, cho đến khi cả 3 lần đều thật ra là những đám rong biển trôi lênh đênh.

Không thất vọng. Mẹ đi lại bãi cát, để cuốn kinh thánh xuống. Mẹ lấy cái bình thủy và tách trà rồi đi lại bờ nước. Rồi mẹ kể cái đêm mà mẹ còn sống ở Trung Hoa.

"Mẹ nhớ có 1 thằng con trai bị mất 1 cánh tay trong khi chơi đốt pháo, Mẹ thấy máu thịt của cái tay nó xơ xác, nó khóc, rồi mẹ nghe mẹ của nó nói là tay nó sẽ mọc lại, còn đẹp hơn cái tay cũ nữa. Bà mẹ này nói bà sẽ trả hết nợ của tổ tiên bà 10 lần. Bà sẽ dùng nước để làm dịu cơn giận của Chu Dung, ông thần lửa 3 mắt. Và sự thật đúng vậy, tuần lề sau, mẹ thấy đứa con trai này cỡi chiếc xe đạp, dùng cả hai tay lái chiếc xe qua trước 2 con mắt kinh ngạc của mẹ! "

Rồi mẹ trở nên rất im lặng. Mẹ nói tiếp với vẻ suy nghĩ, cung kính.

"1 người tổ tiên của mình có ăn cắp nước từ 1 cái giếng thiêng. Bây giờ nước ấy đang muốn lấy lại. Mình phải làm nguội đi cơn giận của Con Rồng Cuộn đang sống dưới biển. Và mình còn phải làm cho nó thả lỏng Bing ra bớt bằng cách cho nó 1 cái gì quý giá để nó giữ."

Mẹ rót nước trà pha đường vào cái tách, rồi thảy nó vào lòng biển. Rồi mẹ mở tay ra. Trong lòng tay mẹ có 1 cái nhẫn ngọc màu thanh thủy, 1 món quà của bà ngoại đã qua đời từ lâu. Cái nhẫn này, mẹ nói, làm cho đàn bà nhìn chăm chú quên cả con cái. Nó sẽ làm cho con Rồng Cuộn quên bé Bing đi. Mẹ ném cái nhẫn xuống biển."

Nhưng ngay cả chuyện này cũng không làm cho Bing trở lại liền. Trong khoảng 1 giờ đồng hồ, chúng tôi chỉ thấy rong biển trôi quạ Rồi tôi thấy mẹ bỏ tay lên ngực, và nói với giọng hớn hở "Thấy chưa, nãy giờ chỉ vì mình nhìn không đúng hướng." Và tôi, cả tôi, cũng thấy Bing kéo bước mệt nhọc từ xa, ở hướng kia của bãi biển. Đôi giầy của nó trong tay, cái đầu đen của nó cúi xuống có vẻ kiệt sức. Bây giờ tôi có thể cảm được cái cảm giác của mẹ tôi. Cái khoảng trống đau đớn trong tim bỗng được lấp đầy.

Trong khi tôi và mẹ chưa kịp đứng vững thì đã thấy nó đốt 1 điếu thuốc, đến càng gần thì nó cao lần lên, cao lên, rồi trở thành 1 người lạ.

...

"Về thôi, mẹ ơi" Tôi cố gắng nói hết sức nhỏ nhe.

"Nó kìa" Mẹ nói một cách chắc chắn. Mẹ chỉ tay vào bức thành đá lởm chởm qua mặt nước. "Mẹ thấy nó. Nó bên trong cái hang, ngồi trên mấy bậc đá. Nó đói và hơi lạnh, nhưng nó đã bỏ bớt cái tánh cằn nhằn."

Rồi mẹ đứng dậy, và từ từ đi qua bãi cát, giống như bãi cát là 1 cái đường đi có lát gạch. Còn tôi cố gắng theo sau, té lên té xuống trong bãi cát. Mẹ mạnh mẽ leo dốc lại chỗ xe đậu, hơi thở chẳng hề đứt quảng khi mẹ lôi ra 1 cái ruột xe trong cái cốp xe. Mẹ lấy dây từ cần câu của ba buộc vô cái phao này. Rồi mẹ đi ra biển trở lại và ném cái phao xuống biển, tay giữ cái cần câu.

"Cái này sẽ trôi ra chỗ Bing. Mẹ sẽ đem nó về". Mẹ nói 1 cách cứng rắn. Tôi chưa hềnghe nhiều "quyền biến" như thế trong giọng nói me.

Cái phao trôi theo ý mẹ. Nó trôi qua hướng bên kia của cái vòm đá, chỗ có nhiều sóng lớn. Dây câu căng làm mẹ tôi phải giữ chặt cần câu. Nhưng rồi cái dây bị đứt.

Cả 2 chúng tôi trèo ra tận cuối gềnh đá để nhìn. Cái phao đã hoàn toàn ở bên kia cái vòm đá. 1 đợt sóng lớn đánh nó vào thành đá. Cái phao trồi lên rồi bị hút vào trong, dưới cái thành, bên trong cái hang mà mẹ thấy Bing hồi nãy. Cái phao lại trồi ra ngoài. Cứ như vậy, nó biến mất bên trong, trôi ra ngoài, màu đen nhoang nhoáng, trung thành báo cáo nó đã thấy Bing và trở vào trong cố gắng hớt Bing ra từ trong hang. Cứ như thế, nó lặn xuống rồi lại trồi lên, tuy trống không nhưng vẫn đầy hy vọng. Và rồi, sau chừng hơn 10 lần, nó bị hút vào 1 khoảng nước tối đen, khi nó trở ra, nó bị rách, xẹp lép.

Đến lúc đó, và chỉ đến lúc đó, mẹ tôi chịu đầu hàng. Một vẻ mặt nơi mẹ mà tôi sẽ không bao giờ quên. Cái vẻ hoàn toàn tuyệt vọng, kinh hoàng, vì đã mất Bing, vì đã điên rồ nghĩ rằng mình có thể thay đổi số phận chỉ bằng niềm tin. Điều đó làm tôi nổi giận - Một cơn giận mù quáng - vì mọi việc đều thất bại.