Một Ngày Cho Một Đời

Chương 7

Amy tự khen ngợi mình khi cô thể hiện thái độ hết sức tự nhiên chào tạm biệt Franco và Nando tối hôm qua. Nhưng sáng nay cô thấy mình không được tự tin lắm.

Hôm nay cô sẽ phải nói chuyện với Nando. Rồi sau đó thì sao nhỉ? Cô để cho đầu óc mình hồi tưởng lại những sự kiện xảy ra tối hôm qua và những lời đề nghị không thể tin được của Franco. Anh ta nói ra quá dễ dàng vì vậy không ít thì nhiều cũng phải có chút đù cợt. nhưng liệu có phải vậy không? Cô cần phải xem xét cẩn thận.

Có một sự thật không thể phủ nhận là John Delby rất hài lòng với những thành công của Vino d’Oro. Mọi người đều tiên đoán rằng loại rượu mới Chiaro sẽ gây được ấn tượng tốt đẹp với khách hàng. Cả Nando và Franco, mỗi người một cách, đều muốn nắm quyền lãnh đạo công ty, một công ty thành đạt có doanh thu bán mỗi ngày một tăng. Bản thân Amy có một cổ phần trong công ty mà cả hai người đều cùng muốn chiếm. Mặc dù Franco đã đề nghị cô liên minh vơi Filippo và anh ta, nhưng chắc chắn anh ta cũng không cảm thấy cô đã được an toàn. Còn cuộc hôn nhân cả hai người đều nhận thấy nó chỉ làm cho cô đỡ bị tổn thương trước những trò gạ gẫm của Nando.

Amy uể oải ăn nốt bữa sáng, cố tình làm chậm càng lâu càng tốt cuộc đối mặt không thể tránh khỏi. Khi cảm thấy không thể trì hoãn thêm được nữa, cô bước đến bên tủ đựng quần áo. Hôm nay cô sẽ ăn mặc như thế nào đây? Giống như một nữ doanh nghiệp hay mang nhiều nữ tính? Cô xem xét thật kĩ đống quần áo của mình rồi chọn ra một chiếc áo lanh màu trắng và một chiếc áo khoác màu xanh da trời.

Amy đánh móng tay, sắp xếp lại thật cẩn thận các đồ mỹ phẩm trên bàn phấn cốt để kéo dài thời gian. Khi nhìn lại mình trong gương bất giác cô nhăn mặt. Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ mình là kẻ hèn nhát, nhưng bây giờ có quá nhiều điều phiền toái khi trả lời “không” với Nando.

Nấn ná mãi rồi Amy cũng ra khỏi phòng đi xuống nhà. Cô cứ tưởng Nando sẽ đứng đợi cô dưới chân cầu thang nhưng hóa ra không có ai ở đó. Cô cảm thấy nhẹ cả người dù biết rằng cuộc đối mặt vẫn chỉ chậm lại một chút mà thôi.

Khi đi ngang qua phòng khách Amy ghé nhìn vào trong. Các bức rèm đã được vén lên cho ánh nắng buổi sáng tràn vào nhưng trong phòng cũng chẳng có ai. Chiếc ghế của bà Lucia trông trống vắng đến lạ lùng. Trước đây khi bước vào phòng, bao giờ cô cũng thấy bà Lucia ngồi sẵn ở đó.

Amy đi ra phía cửa trước để ra ngoài sân nắng và nếu có thể thì đi tản bộ theo con đường dẫn đến lâu đài. Ngay khi cô vừa nắm lấy tay nắm cửa thì gần như nó bị giật ra khỏi tay cô từ phía bên ngoài. Nando đứng như trời trồng trước mặt cô. Cô rất ngạc nhiên khi thấy anh mỉm cười chìa tay ra:

- Xin mời cô ra ngoài này uống cà phê với tôi.

Amy hiểu vì sao Nando vui vẻ. Chắc anh ta nghĩ rằng những cố gắng của John Delby đã làm cho cô nản lòng, đồng ý chuyển nhượng cổ phần của cô. Cô đáp lại:

- Tất nhiên rồi, Nando. Tôi cũng đang muốn nói chuyện với anh đây. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chẳng biết anh ta có đoán biết được điều cô sẽ nói, nhưng không có dấu hiệu nào bất thường trong đôi mắt xám trong như thủy tinh của anh.

Khi họ đã ngồi vào bàn. Nando vỗ tay và một người hầu gái xuất hiện. Nando nói nhỏ vài câu, cô ta gật đầu rồi biến mất vào cửa ngách.

Dường như đã hiểu nhau, hai người thận trọng nói chuyện vòng vo, chưa đả động gì đến vấn đề mà cả hai đều đang chờ đợi. Amy nói với Nando rằng cô rất thích chuyến đi đến hồ Garda. Phong cảnh hồ tuyệt đẹp, nước hồ trong xanh lạ thường, thức ăn ở quán thì ngon tuyệt vời. Không ai nhắc đến cảnh tạm biệt lúc ban đêm ở trước cửa phòng Amy.

Cà phê được mang tới, một bình sứ trắng được đặt trên cái giá ba chân bằng bạc và hai chiếc tách nhỏ. Rồi người hầu gái cúi chào và biến mất.

Amy cảm thấy bây giờ mới là lúc nói chuyện thật sự.

Nando nhấm nháp ly cà phê, vẻ mặt đăm chiêu rồi đặt nó lên chiếc tách nhỏ. Anh mỉm cười hỏi Amy:

- Cô có thích chuyến tham quan nhà máy hôm qua không? John có cung cấp cho cô mọi thông tin mà cô muốn biết không?

Anh ta mới tự tin làm sao?- Amy cay đắng nghĩ. Chắc anh ta cho rằng John Delby đã làm cô hoảng sợ trước những chi tiết kĩ thuật quá phức tạp. Cô trả lời:

- Tôi rất thích. Thật là thú vị khi John Delby giải thích giải thích cho tôi rất kỹ lưỡng từng bước của quá trình sản xuất rượu.

Nando chờ một chút rồi mới nói:

- Tôi nghĩ thế này không biết có đúng không? Đó là một quá trình rất phức tạp đòi hỏi người ta phải có kiến thức chuyên môn sâu và nhiều kinh nghiệm thực tế.

Amy đưa tách cà phê lên môi hớp một ngụm nhỏ.

- Vâng tôi cũng thấy như vậy.

Nando hơi ngả người về phía trước, anh nói:

- Tôi nghĩ rằng bây giờ thì cô đã thấy tại sao tôi nói rằng ý định của cô muốn làm một việc gì đó trong ngành sản xuất rượu là phi thực tế. Cho nên, Amy, chúng ta nên thảo luận vấn đề mà chúng ta đã bỏ dở ở New York.

Rõ ràng anh ta rất sốt ruột. Amy lại dùng tách cà phê để lẩn tránh, cố nghĩ ra câu trả lời thích hợp nhất với anh ta.

- Amy, - Nando nói, với tay cầm tách cà phê trên tay Amy đặt xuống bàn, - chúng ta phải nói chuyện. Tôi không hối thúc cô nhưng cô phải hiểu chuyện làm ăn không thể trì hoãn. Khi nào thì cô nhượng lại cổ phần của cô cho tôi?

Đồ quỷ tha ma bắt! Amy cảm thấy ngọn lửa giận dữ bùng lên trong cô. Cô gằn giọng:

- Không bao giờ. Tôi sẽ giữ lại cổ phần của tôi.

Đôi mắt xám của anh ta nheo nheo, miệng mím chặt lại.

- Giữ lại à? Bây giờ... đừng nói với tôi là cô vẫn giữ cái ý định nực cười là trở thành một... nhà kinh doanh rượu vang nhé.

- Nando, tôi đến đây xem xét tình hình để đi đến một quyết định. Bây giờ thì tôi đã quyết định: tôi sẽ giữ lại cổ phần của mình. Tôi đã xác định là phải học tập. Tôi không mong là mình sẽ trở thành một nhà kinh doanh rượu ngay ngày mai hay ngày kia. Tôi muốn bắt đầu từ những việc cơ bản nhất và sẽ theo hết cả quá trình. Tôi hi vọng là anh sẽ cho phép tôi làm việc đó.

Sự im lặng kéo dài dường như vô tận. Cứ như thể Amy không nói gì và anh ta cũng chẳng nghe thấy gì. Cô hồi hộp chờ đợi. Tại sao anh ta không trả lời nhỉ?

Một con ong đậu xuống bàn, vo ve vo ve rồi bay đi. Amy lo lắng ngồi không yên. Cuối cùng thì Nando phá vỡ bầu không khí nặng nề:

- Cô có tin chắc rằng đó là những việc cô muốn làm không? Cô không muốn bàn bạc, không muốn đưa ra một đề nghị có lợi về tài chính à?

- Đó chính là việc mà tôi muốn làm! - Amy khẳng định.

Amy gần như cảm thấy được những ý nghĩ đang quay cuồng trong đầu Nando. Một biểu hiện rất kì lạ thoáng qua trong đôi mắt đẹp. Chắc anh ta lại có một quyết định mới.

Rồi thật đáng ngạc nhiên, Nando mỉm cười nói:

- Amy, cô là một phụ nữ cứng đầu. Nhưng nếu đấy là những gì cô muốn thì tôi chỉ còn có nước đồng ý, mặc dù tôi rất băn khoăn vì chính cô cũng không biết cô đang đưa mình đến đâu. Nhưng Nando nhún vai và chìa tay ra- Thôi được, Amy Converse, xin chúc mừng cô gia nhập công ty.

Phải mất một lúc Amy mới nhận cô đã được chấp nhận. Cô bối rối chìa tay cho Nando nhìn anh với ánh mắt dò hỏi. Có phải anh ta đã nói vậy không?

Có lẽ cô đã nhầm trước sự kiên trì của Nando. Anh ta đã cố ép cô, cố mua bằng được cổ phần của cô. Nhưng sau khi thất bại, anh ta lại vui vẻ chấp nhận sự thực.

Nando rút trong túi ra một cuốn sổ, anh ta nói:

- Tôi sẽ xem xét lại những sắp xếp cần thiết. Nếu cô làm việc ở nhà máy thì để tôi xem nào. Anh ta xem kĩ một cuốn lịch túi - Được rồi. Cô đã sẵn sàng làm việc vào sáng ngày mai chưa? Lúc tám giờ? Có thể hơi sớm đối với cô, nhưng đó chính là lúc mọi người bắt đầu làm việc. Ông Calabro sẽ hướng dẫn cô, cô đồng ý chứ?

Amy gật đầu.

- Tôi rất biết ơn anh, Nando, khi tôi biết rằng thực ra anh không muốn cho tôi làm việc này.

Nando buồn bã nhìn lại cô:

- Tôi phải thừa nhận cho đến bây giờ tôi vẫn không muốn. Tôi nghĩ là cô rất ngốc nghếch. Nhưng tôi chưa chịu thất bại đâu. Từ một góc độ khác, có thể tôi không hoàn toàn thất vọng như cô tưởng. Bởi vì điều này có nghĩa là cô sẽ ở đây với chúng tôi trong thời gian tới.

Amy cầm tách cà phê lên mà tay cô run run. Sự đầu hàng của anh ta quá dễ dàng, quá đột ngột.

Nando chăm chú nhìn Amy rồi nói:

- Thôi, Amy, đừng có lo lắng. Tôi cảm thấy cô chưa tin tôi, nhưng đó không phải là lỗi của cô. Tôi đã cố gắng thử làm mọi cách để có cổ phần của cô. Nhưng tôi đã thất bại và tất cả những việc ấy đã qua rồi. bây giờ chúng ta bắt đầu một thời kì mới. Chúng ta là bạn của nhau được không?

Amy cảnh giác nhìn anh ta rồi nói:

- Đồng ý. Nhưng... có thật là tôi có thể bắt đầu vào ngày mai không?

- Tôi sẽ nói chuyện với ông Calabro. Nhưng tôi báo trước cô sẽ thấy công việc không dễ dàng đâu. Bởi vì cô cứ khăng khăng muốn học tập qua lao động cho nên tốt nhất là cô bắt đầu làm việc dưới sự hướng dẫn của ông ấy. Cô sẽ bắt đầu bằng công việc mà chính tôi cũng đã phải làm khi mới học việc.

Giọng anh ta trở nên nghiêm khắc.

- Sẽ không có sự đối xử đặc biệt nào đâu. Nhưng vì cô là thành viên của gia đình, có lẽ...vì cô là một phụ nữ trẻ tuổi, cô sẽ thích không phải...

- Tôi muốn làm việc đó - Amy lắc đầu, cắt ngang - Anh đừng nghĩ rằng phụ nữ không thể học được việc ấy.

- Vậy thì rất tốt. vấn đề đã giải quyết xong. Ngày mai cô sẽ trở thành một nữ công nhân. Còn bây giờ cô có muốn đi chơi nốt ngày hôm nay hay không? Tôi sẽ dẫn cô đến một cái hồ rất nên thơ. Ở đó chúng ta có thể bơi lội và tiến hành picnic. Đây là ngày nghỉ cuối cùng của cô. Ngày mai cô sẽ phải lao động như một nô lệ. Điều này nhắc tôi nhở ra: cô sẽ được trả lương theo bậc như những người lao động khác. Còn lợi nhuận thì chia theo cổ phần.

Amy mỉm cười. Mọi việc bây giờ nghe có vẻ hiện thực hơn. Tuy vậy cô vẫn chưa hoàn toàn tin Nando. Ở anh ta có quá nhiều tính cách khác nhau. Khi thì là người đàn ông duyên dáng đáng yêu, khi lại là kẻ cơ hội, lạnh lùng. Vậy con người thật của anh ta là gì? Một người đàn ông không thích bị đánh bại nhưng lại có thể chấp nhận sự thất bại của mình một cách vui vẻ. Làm sao mà có thể tin được?

- Tôi sẽ không mong đợi một chút đặc ân nào trong khi làm việc.- Amy nói- Còn về việc đi bơi thì tôi đồng ý. Đi hồ Garda hả?

Nando lắc đầu:

- Không nó thú vị ở chỗ: hồ này là của riêng chúng ta, nằm cạnh một vườn nho. Tôi đã bảo Maria chuẩn bị bữa ăn trưa tại đó. Chúng ta sẽ lên đường vào khoảng... - Anh ta liếc nhìn đồng hồ - một tiếng đồng hồ nữa, được không? Tôi muốn chạy xuống chỗ nhà máy rượu một lát.

Nando đứng dậy, anh nói tiếp:

- Nào, thành viên trẻ tuổi của công ty, chúng ta hãy làm cho ngày hôm nay trở thành một ngày đáng ghi nhớ. Ngày tự do cuối cùng của cô.

Amy đặt tách cà phê xuống bàn và cũng đứng lên. Cô mỉm cười sung sướng. Mọi việc cuối cùng rồi cũng trôi qua suôn sẻ.

Trong khi Nando bận bịu ở nhà máy rượu, Amy trở về phòng riêng bỏ quần áo tắm, khăn mặt và thuốc tắm nắng vào túi tắm biển rồi đi xuống nhà đợi anh.

Franco đi ngang qua phòng khách. Khi trông thấy Amy, anh đến ngay chỗ cô:

- Sáng nay trông cô vui quá, Amy. Tôi đoán cô chưa phải đối mặt với Nando chứ?

- Ồ, Franco, tôi đã đối mặt với anh ta rồi.

- Và...?

- Anh ta không phản đối- Amy dừng lại và lắc đầu- Không thực ra thì không phải như vậy, tôi tin chắc là anh ta phản đối, nhưng khi anh ta nhận ra thái độ cương quyết của tôi thì anh tỏ ra tử tế, anh ta đồng ý cho tôi học việc.

- Dù sao, điều này nghe có vẻ không đúng với Nando mà tôi biết.- Franco cau có, thọc tay vòa túi áo vét.- Thế anh ta có đề cập đến việc chuyển nhượng cổ phần của cô không.

- Không. Khi anh ta hiểu ra rằng tôi sẽ ở lại đây, và sẽ giữ lại cổ phần của mình, anh ta không nói đến nó nữa. Franco tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, anh nói:

- Tôi không thích việc này. Tôi không thích nó vì một vài lí do. Nando không bao giờ chịu thất bại một cách dễ dàng như thế. Đó không phải là bản chất của anh ta. Và tôi phải thừa nhận rằng tôi không thích cô đi cùng với kẻ thù của tôi. Tôi cần cô đứng về phía chúng tôi, Filippo và tôi.

Rõ ràng là như vậy, nhưng giờ đây, Amy không thể liên minh với họ để chống lại Nando, sau những cơ hội mà anh đã mang lại cho cô.

Cô đưa tay chạm nhẹ vào tay Franco.

- Tôi nghĩ mọi việc rồi sẽ suôn sẻ, Franco. Tôi có bán cổ phần của tôi đi đâu. Tôi vẫn còn giữ nó mà.

Franco buồn bã nhìn Amy.

- Tôi không biết cô có thể giữ nó được bao lâu?

- Tôi... - Amy vừa bắt đầu nói thì Nando mở cửa bước vào. Anh ta đưa mắt nhìn chiếc túi trên tay cô tồi hỏi:

- Sẵn sàng chưa. Bữa ăn trưa có sẵn trên xe rồi. Chào Franco, đến lượt tôi đi chơi với cô em họ. Chúng tôi đi tới Lago di Verde. Chào nhé.

Không một lời mời Franco đi cùng.

Nando quay sang Amy đưa tay đỡ chiếc túi sách cho cô rồi nói:

- Chúng ta đi thôi chứ. Phải tận dụng hết một ngày đẹp.

Amy ngập ngừng.

- Chúng ta có nên báo cho bà Lucia biết không?

Nando lắc đầu.

- Tôi đã chạy qua chỗ Anna Maria và Filippo. Họ sẽ nói lại với bà. Tạm biệt nhé, Franco.

Khi Nando lái xe qua nhà máy rượu, Amy ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng mấy nghiền đang làm việc. Hôm nay là chủ nhật kia mà. Cô thắc mắc với Nando. Anh nhún vai nói:

- Những quả nho không đợi ngày. Để trên cây hai mươi bốn tiếng đồng hồ là quá lâu, có thể dẫn tới thảm họa.

Khi họ đi ngang qua sân lâu đài, Amy hỏi:

- Công việc đầu tiên ngày mai của tôi là gì?

- Là bất cứ việc gì mà ông Calabro sắp xếp cho những người mới bắt đầu khác. - Giọng Nando hơi cộc lốc.

Amy quay sang nhìn anh, cô ước gì có thể tự mình gạt bỏ được cái bóng đen của sự nghi ngờ đang cố len lỏi vào tâm trạng thư thái của cô.

Họ mới đi gần chục cây số trên đường cao tốc thì Nando cho xe rẽ vào một con đường đất ngoằn ngoèo. Anh giải thích:

- Chúng ta cần nhiều nho hơn so với lượng nho được trồng ngay tại chỗ. Tất nhiên chúng ta có thể mua lại của những nhà trồng nho khác nhưng tôi vẫn thích giữ được sự kiểm tra chặt chẽ về chất lượng và chủng loại. Loại rượu Chiaro của chúng ta được làm từ nho trồng ở đây, ở Lago di Verge này.

Họ đến ngôi làng nhỏ, một con chó chạy ra từ một ngôi làng sủa vang. Mấy con gà đang bới đất tìm mồi bên cạnh một chái nhà.

Một lần rẽ nữa đưa họ đến trung tâm một thị trấn. Nando đạp phanh gấp làm cho chiếc xe khựng lại vì có một dòng người đi ngang qua đương ngay trước mũi xe. Đó là một đám rước tôn giáo.

Amy nhìn thấy những người đàn ông mặc quần áo đen, mang những lá cờ tôn giáo trên một chiếc sào dài, xếp hàng đôi diễu hành một cách trang nghiêm. Mấy cậu bé bị đóng cứng trong những bộ lễ phục, theo sau là một hàng con gái ăn mặc toàn đồ trắng như cô dâu.

- Ngày đầu tiên của lễ ban thánh thể.- Nando thì thầm.

Đi sau lũ trẻ là một nhóm các bà sơ mặc áo choàng đen dài, một số người cầm kinh thánh và chuỗi hạt. Đi sau cùng là một hàng phụ nữ với những tấm che mạng và khăn quàng quấn quanh đầu và vai.

Toàn bộ đám rước lặng lẽ đi qua trước mũi ô tô. Trong khi chờ đợi, Nando đưa tay sang nắm lấy tay Amy. Gần như theo bản năng, Amy cố rút tay mình ra nhưng Nando đã giữ nó thật chặt và đưa lên môi hôn.

Amy cảm thấy những đụng chạm của Nando vẫn gây cho cô những cảm xúc dễ chịu như trước đây. Liệu cô có còn cần phải chế ngự những cảm xúc ấy hay không? Tình hình giờ đây dù sao cũng đã thay đổi. Cô sắp sửa làm việc ở nhà máy rượu. Anh ta không hề đả động gì đến cổ phần của cô. Nếu anh ta đề cập đến thì cô sẽ đối phó sau.

Đám rước đi qua một cửa hiệu thuốc lá nhỏ, những cửa hàng thịt, hàng bánh mì, vòng quanh đài phun nước ở trung tâm quảng trường rồi tập trung trên những bậc thềm của ngôi nhà thờ cổ.

Chiếc tháp cao của nó lỗ rỗ vì thời gian, ở đó đang vang lên tiếng binh boong đều đều của những chiếc chuông.

- Ở Mỹ chúng tôi cũng có ngày lễ ban thánh thể, nhưng tôi chưa bao giờ được thấy một đám rước như thế này.- Amy nói:

- Đây cũng là thủ tục cho những đám tang nữa. Gia đình và bạn bè bước theo sau “ Carro funebre” cái mà người Mỹ gọi là xe tang ấy. Và nếu như một người nổi tiếng qua đời thì có đến một nửa thành phố đi theo sau những người than khóc diễu qua các đường phố.

Khi những người đi sau cùng đã khuất dạng trong nhà thờ, Nando thả tay Amy ra, cho xe chạy vòng quanh quảng trường ra khỏi thị trấn.

Không bao lâu, Amy lại bắt đầu trông thấy những vườn nho quen thuộc.

Cô hất đầu về phía chúng hỏi:

- Của anh đấy à?

Cô ngập ngừng một lát rồi chữa lại.

- Tôi muốn nói là của chúng ta đây phải không?

Đôi mắt xám của Nando quay sang phía cô.

- Đúng, của chúng ta đấy.

Con đường ngoằn ngoèo uốn lượn xuyên qua những vườn nho cho đến khi họ đỗ xe lại bên một bờ cỏ. Bên kia bờ là một hồ nước rất nên thơ.

Nando khoát tay.

- Lago de Verde, một cái tên xứng đáng với một hồ nước xanh, đúng không? Và đây cũng là của chúng ta, Amy ạ.

Nhắc những cái rổ từ phía sau xe ra, Nando đặt chúng xuống dưới bóng một cây bạch dương, anh hỏi:

- Tại sao mình lại không bơi trước nhỉ? Sau đó hãy ăn trưa?

Amy liếc nhìn xung quanh thấy hai buồng thay quần áo nhỏ. Cô gật đầu.

- Đồng ý, chúng ta bơi đi.

Nhặt chiếc túi sách, cô đi vào một buồng thay quần áo. Khi đã trút bỏ mọi thứ trên người, cô nhìn bộ đồ tắm của mình với ánh mắt hơi ngần ngại. Cô đã “tậu” nó trong một phút bất đồng khi đi mua hàng vào giờ nghỉ trưa. “Trông nó táo bạo quá” cô đã nói như vậy khi Linda khuyến khích cô mua. Linda cãi lại “Amy, chị chỉ có một thời tuổi trẻ. Mười năm nữa, chị không còn thích hợp với nó nữa. Bây giờ với một thân hình như của chị, chị có thể mặc được. Thôi, mua đại đi.”

Được bạn khích lệ cô đã mua bộ đồ tắm đó- một bộ đồ tắm đơn sơ nhất chỉ gồm một chiếc coóc-xê màu xanh lá cây, còn phần dưới chỉ là hai mảnh vải hình tam giác màu xanh được buộc lại với nhau ở bên cạnh. Bây giờ, Amy chỉ còn biết hối tiếc, ước gì lúc đó cô xem xét thận trọng và mua một bộ kín đáo hơn. Việc đã rồi chỉ còn cách mặc nó vào.

Xét cho cùng, khối người cũng mặc như cô.

Amy bước ra ngoài, cỏ mềm và ẩm dưới đôi chân trần của cô. Cô đi lom khom trên đôi dép xăng đan và chỉ đứng thẳng người lên khi Nando từ trong buồng thay quần áo của anh bước ra. Anh đứng sững người lại, đôi mắt nheo nheo, ngắm nhìn Amy.

Trong giây lát, Amy cũng không rời mắt khỏi Nando. Bộ ngực màu đồng hun của anh thoáng lộ ra sau đám lông đen. Bụng anh nhỏ và rắn. Anh không mặc quần đùi của võ sĩ đấm bóc mà mặc bộ đồ nịt ngắn hơn quần đua ngựa một chút. Bộ đồ như dính vào cơ thể đầy cơ bắp của anh. Amy vội quay nhìn sang chỗ khác, giả vờ sửa lại chiếc mũ tắm của mình.

- Trời ơi, em làm anh choáng váng. - Nando thốt lên. Anh lặng lẽ cầm tay Amy rồi hai người cùng nhau bước qua đám cỏ đến mép nước.

- Mình ào xuống ngay hay bước dần dần?- Nando hỏi.

- Ào xuống đi. Tôi không thể chịu được kiểu bị đông lạnh từng độ một.- Amy phá lên cười. Cô cảm thấy thật hạnh phúc.

- Cô sẽ không bị đông lạnh ở đây. Mặt trời giữ cho nước mùa này rất dễ chịu.- Nando thả tay cô ra- Nào, chúng ta bơi.

Họ nhào xuống nước gần như cùng một lúc, rồi cùng bơi bên nhau. Amy rất hồ hởi. Đột nhiên mọi việc lại trở nên tốt lành.

Bơi ra xa một quãng rồi như ngầm thỏa thuận, họ bơi trở lại bờ. Bỗng nhiên Nando không còn bơi bên cạnh Amy. Anh đã lặn xuống nước và xuất hiện ngay bên dưới cô. Anh ôm lấy cô gần như đỡ cô vào bờ cho đến khi chân cô chạm đất.

Amy cảm thấy những sợi lông cứng trên ngực Nando chạm vào da cô khi anh kéo cô lại gần. Cô không kháng cự lại. Khi anh cuối xuống hôn cô, môi họ ướt nước hồ. Đột nhiên Nando ngẩng đầu lên, giữ cô ở bên một lúc rồi nói.

- Có lẽ chúng ta nên ăn trưa đi trong lúc chúng ta còn nghĩ đến nó.- Amy sửng sốt. Đây không phải là Nando mà cô đã biết và đã nghi ngờ. Nando kia có thể làm chủ những cái hôn của mình với những tính toán lạnh lùng. Nando kia chỉ gây nên những hưng phấn trong cơ thể cô, còn Nando này bỗng lại làm xao xuyến trái tim cô.

- Chúng ta ăn đi! Em sắp chết đói rồi đây.

Nando trải chiếc chăn ra và mang những chiếc giỏ đến. Anh nói:

- Nào, xem Maria cho chúng ta ăn những gì nào?

Thức ăn như trong một bữa tiệc. Bánh mì nóng giòn dồn những miếng giăm bông Parma và những lát pho-mát. Thậm chí còn có mấy con chim nhỏ quay vàng rộm.

Amy nhìn mấy con chim nhỏ thắc mắc:

- Trông không giống loài gia cầm nào cả. Giống như chim ruồi hay bồ câu ấy.

- Em ăn thử một con xem.- Nando mời mọc.

Amy miễn cưỡng cầm một con lên cắn một miếng.

- Ừm, rất ngon, nhưng nó là chim gì vậy?

- Chim chiền chiện đấy.

Amy lại liếc nhìn xuống mấy con chim. Làm sao cô có thể ăn một con chim chiền chiện mà không cảm thấy như ăn thịt đồng loại. Cô không ăn nữa mà nhặt lên một chiếc bánh mì.

Nando đang rót rượu vào hai chiếc ly thủy tinh, Amy phải thốt lên kinh ngạc.

- Anh làm em kinh ngạc đấy! Dùng ly thủy tinh cho buổi picnic à? Vậy thì ở nhà chúng ta sẽ dùng cốc bằng giấy ư?

Nando mỉm cười.

- Uống rượu vang bằng cốc giấy à? Có họa là người rừng.

Mặt trời ấm áp, thức ăn ngon, rượu rồi trái cây và pho mát làm cho may cảm thấy buồn ngủ. Cô chưa bao giờ ăn nhiều vào buổi trưa. Thường thường cô chỉ ăn một chiếc bánh xăng đuých, một tách cà phê, và chút hoa quả.

Hai người thu dọn phần còn lại của buổi picnic cho vào giỏ. Nando nói:

- Chúng ta không nên xuống nước ngay sau khi ăn. Có lẽ ta nên đi dạo quanh hồ một chút.

Amy gật đầu. Cô cũng đã cảm thấy thỏa mãn và hơi lười. Khi họ cùng đi dạo dưới bóng cây, cô ngạc nhiên không hiểu tại sao Nando lại đổi khác đến như vậy. Không một lần anh có cử chỉ rầy la đối với cô. Không một lần anh đã động đến cổ phần của cô. Dường như anh đang là người dễ tính nhất, duyên dáng nhất, vui vẻ nhất. Không có dấu hiệu gì của một kẻ thù địch. Có thể họ đã vượt qua cái mốc...

Lát sau khi tay trong tay chạy về phía hồ, họ cảm thấy nước vẫn còn ấm áp dễ chịu. Lần này hai người bơi ra tận bè gỗ ở ngoài xa và leo lên trên nghỉ một lúc trước khi lại lao mình xuống nước. Nando là tay bơi rất cừ và anh luôn luôn dừng lại chờ cô để họ không quá xa nhau.

Lên tới bờ, Amy đưa tay vuốt nước trên mặt và vai rồi lấy khăn lau khô tóc. Cuối cùng cô ngồi xuống tấm chăn phơi mình dưới ánh mặt trời. Nando, mái tóc vẫn còn ướt đẫm, đôi vai rộng màu đồng lóng lánh nước cũng nằm xoài cạnh cô.

Họ im lặng không nói với nhau một lời. Sự im lặng kéo dài đến nỗi cuối cùng Amy phải quay sang phía Nando. Cô thấy đôi mắt màu xám của anh đang nhìn cô với ánh mắt làm cho các dây thần kinh của cô như tê dại.

Chầm chậm chống khuỷu tay lên, Nando nói.

- Chúng ta là bạn nhé, Amy? Kể từ bây giờ được không?

Anh đưa một bàn tay lên, mấy ngón tay khẽ vuốt má cô. Amy không thể nào kìm được những rung động dễ chịu đang lan tỏa khắp người khi cô ngước lên nhìn anh.

- Đồng ý, chúng ta là bạn.- Giọng cô như lạc đi.

- Em yêu, em làm anh si mê!- Giọng Nando trầm xuống và khàn khàn khi anh cuối xuống hôn lên mạch đập nơi cổ Amy.

Nando ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Amy hồi lâu rồi cúi xuống hôn nhè nhẹ lên khắp mặt cô. Anh không hôn lên môi cô mà chỉ mơn trớn quanh má, cằm cô.

Anh nhẹ nhàng kéo cô lại gần hơn cho đến khi cơ thể họ sát vào nhau. Amy có thể nhận biết hơi ấm của làn da anh và cơ thể cường tráng của anh cũng đang run lên.

- Ôi, Amy, tình yêu của anh.- Nando thì thầm bên tai cô. Một tay anh đã đưa xuống phía dưới hông, kéo cô lại gần hơn nữa. Amy thở gấp gáp khi cô cố gắng kìm chế ngọn lửa khao khắt chỉ chực bùng lên trong người cô.

Hai bàn tay Amy tuyệt vọng chống lên ngực Nando. Những cảm xúc cô đang bắt đầu lấn áp lí trí. Những lời cảnh tỉnh đã tan biến trước những cái vuốt ve của bàn tay Nando, trước cơ thể đàn ông đầy sinh lực của anh.

Nando gạt tay cô sang bên và từ từ cúi xuống hôn lên môi cô. Anh hôn cô mỗi lúc một cuồng nhiệt hơn, cho đến khi chính cô cũng đáp lại một cách tự giác trong trạng thái đê mê ngây ngất.

Amy chỉ còn ý thức được một điều duy nhất là cô không muốn môi anh rời khỏi môi cô. Tất cả sự kháng cự trước đây ở cô giờ đã tan biến hết và những cảm xúc đã biến cô thành một con người vô cùng yếu đuối. Trước đây cô cố gắng phủ nhận bao nhiêu thì bây giờ cô càng thấy yêu con người này bấy nhiêu. Mọi nghi ngờ đã bị quét sạch.

Nando đưa một bàn tay vuốt phía dưới cổ Amy, dừng lại một lát trên vai cô trước khi kéo nút dây buộc coocxê để lộ bộ ngực trần của cô. Anh ta vuốt ve hai bầu vú của cô trong khi môi vẫn gắn chặt vào môi cô.

Amy cố gắng dứt ra khỏi cái hôn của Nando để nói: “Đừng, Nando, đừng”, nhưng anh lại càng ép chặt vào cô hơn vừa như mời mọc vừa như đòi hỏi.

Rồi như một vệt lửa nóng, đôi môi Nando lướt dần xuống cổ cô, dừng lại ở chỗ hõm giữa hai bầu vú. Amy cố gắng kháng cự lần cuối cùng rồi chịu thất bại hoàn toàn. Cô đã chịu khuất phục trước nỗi đam mê mà cô không thể kiềm chế nổi. Cô đưa tay vuốt ve tấm lưng trần của Nando rồi ghì xiết anh vào người cô.

Nando vừa hôn cô vừa thì thầm:

- Ôi, em yêu! Em là của anh tất cả. đừng từ chối anh nhé. Anh phải có được em ngay bây giờ.

Nando đưa tay vuốt dọc người Amy rồi dừng lại bên hông cô. Anh từ từ kéo nút dây buộc hai mảnh quần tắm. Amy hoàn toàn khỏa thân dưới ánh nắng mặt trời ấm áp.

Giọng Nando lại thì thầm bên tai cô:

- Hãy nói rằng em cũng muốn anh, em yêu. Hãy nói em muốn anh làm tình với em ngay bây giờ.

Amy hoàn toàn mất hết lý trí. Cô nhìn như thôi miên vào mắt anh rồi nói.

- Vâng, Nando, vâng.

- Hãy nói “Làm tình với em đi, Nando. Em muốn ngay bây giờ.”

Amy như người vô hồn. Điều duy nhất mà cô còn nhận biết được là cô yêu anh và cô ham muốn. Cô thì thầm trong hơi thở gấp:

- Làm tình với em đi, Nando. Em muốn anh...

Đột nhiên, bàn tay đang vuốt ve của Nando lỏng ra. Anh lăn người sang bên. Khi Amy mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn thì chỉ bắt gặp ánh mắt kiêu ngạo, lạnh lùng của anh. Nando bình thản đứng dậy, nhìn xuống cô với ánh mặt giễu cợt:

- Thì ra cô là như vậy đấy, Amy. Cô mới dễ dãi làm sao! Cô đến đây là để mời tôi làm tình. Cái thằng bạn của tôi tối hôm đó ở New York là một thằng ngốc. Nếu nó ve vãn cô một cách khác đi thì nó đã có thể chiếm được cô rồi, như tôi đã vừa làm đấy. Cô thấy chưa, đàn ông chỉ là những kẻ thích chọc ghẹo. Hay là cô muốn đổi món?

Amy sững sờ một lúc lâu, không thể nghĩ được gì. Những lời nói của Nando quay cuồng bên tai cô, phải dần dần cô mới ý thức được. Cô nằm yên bất động chẳng cần che người lại. Cứ như thể anh ta vừa lấy gót giày xéo lên trái tim cô. Amy tê tái người khi anh ta cười khẩy với cô rồi nói:

- Cô đáng bị đối xử như vậy.

Khi đã quay đi, anh còn gọi với lại:

- Đứng dậy, mặc quần áo vào. Tôi sẽ đưa cô về nhà ngay bây giờ.

Amy vẫn nằm yên rất lâu. Khi cơn sốc đã qua đi, cô nhận thức được một điều: vì bất cứ lí do gì mà anh ta đã làm như vậy thì khi cơ thể anh ta ép sát vào cô, anh ta cũng không hoàn toàn kiềm chế được cảm xúc của mình.