Một Nắm Lúa Mạch

Chương V

Gladys miễn cưỡng bước vào phòng. Rõ ràng cô rất sợ phải đối mặt với một sĩ quan cảnh sát. Đó là một cô gái lộc ngộc, áo quần tươm tất nhưng trông vẫn có một vẻ gì luộm thuộm.

Ngay từ đầu, cô đã lên tiếng, kêu mình "không làm gì hết". Neele muốn cô thoải mái, tỏ ý tán thành và nói mời cô tới chỉ đề hỏi vài chi tiết về bữa điểm tâm buổi sáng. Cô lại kêu:

- Không phải tôi? Tôi có làm gì đâu.

- Ít nhất cô cũng bày bàn?

- À cái ấy thì có.

Cô ta phải nhận, nhưng với vẻ hối tiếc. Cô ta sợ đến mức nhìn thái độ, người ta phải nghĩ chính cô là thử phạm. Neele không hề nhầm, ông đã từng chứng kiến nhiều người như vậy. Với giọng nhẹ nhàng, ông nói cần biết thứ tự mọi người xuống phòng ăn như thế nào.

Elaine Fortescue xuống đầu tiên, đúng lúc Grump mang cà phê ra. Rồi đến bà Fortescue, rồi bà Percival, cuối cùng là "ông chủ lớn".

Những điều Gladys kể tiếp không có gì mới, Neele đã biết cả. Ông Fortescue, bà Fortescue và cô Elaine dùng cà phê, bà Percival dùng trà, như mọi khi.

Khi Neele hỏi về lai lịch cô, Gladys trả lời thoải mái hơn. Lúc đầu đi ở, làm đủ việc vặt, sau làm phục vụ ở các quán cà phê, rồi đến tháng chín, vào làm ở Yewtree Lodge. Có nghĩa mới làm hai tháng.

- Và làm ở đây ổn không?

- Vâng, cũng được!.... Tất nhiên không giống như ở quán. Ở đây tù túng, bó buộc hơn... không lúc nào ngơi chân ngơi tay!

- Quần áo của ông Fortescue ai chải? Cô?

Cô vội đáp:

- Đó là việc của anh Grump. Nhưng thường khi, anh ấy bảo tôi làm.

- Bộ com-lê ông chủ mặc hôm nay, là do cô chải?

- Để tôi nhớ xem nào, ông chủ có nhiều bộ lắm.

- Có bao giờ cô thấy có hạt trong túi áo ông?

- Hạt gì ạ?

Cô nhìn ông thanh tra, vẻ ngơ ngác.

- Hạt lúa mạch.

- Như thứ lúa người ta dùng làm bánh ấy ạ?

- Cũng được.... Trong túi vét tông của ông có nhưng hạt ấy. Cô không biết tại sao?

- Dạ không ạ! Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói!

Neele đành bằng lòng đến đó. Cô ta còn giấu giếm gì không? Rất có thể, cô ta nói năng lúng túng, lúc nào cũng như thủ thế. Song trước mặt cảnh sát, khối người vô tội thường có thái độ như vậy.

Sau khi Neele nói là đã xong, Gladys còn nán lại để hỏi:

- Vậy là ông chủ chết thật?

- Thật.

- Đột ngột quá, phải không ạ? Lúc đầu ở công ty gọi điện về nói ông lên cơn gì đó.

- Đúng thế... gọi như vậy cũng được.

- Những cơn động kinh, tôi biết một con bé cũng hay bị. Tự nhiên là nó lăn đùng ra bất kỳ lúc nào. Hãi hãi là!

Gladys ra rồi, Neele xuống bếp, ở đây ông được đón tiếp một cách bất thường. Một bà to béo, mặt đỏ gay, xăm xăm bước tới vẻ hung hăng, tay vung cái đòn làm bánh, nói xồn xồn:

- Dám vào tận đây để truy hỏi? Tôi chẳng có gì khuất tất, ai dám báo tôi đầu độc ông chủ nào? Cảnh sát thì cũng mặc, tôi không để yên chuyện này đâu!

Thanh tra Neele vất vả mới làm được bà nấu bếp hạ hỏa. Trung sĩ Hay đứng ở góc theo dõi màn kịch; nhìn anh ta, Neele hiểu là anh ta cũng đã phải chịu cơn phẫn nộ của bà Grump.

Bỗng có tiếng điện thoại reo ngoài sảnh, Neele vội quay ra, và thấy Mary Dove đang nghe điện, vừa nghe vừa ghi chép. Cô quay nhìn Neele, nói.

- Có một bức điện.

Và cô chuyển tờ giấy cho ông. Điện từ Paris, viết như sau:

Fortescue Yewtree Lodge Baydon Heath. Rất tiếc nhận thư chậm. Sẽ về gặp ba chiều mai. Lancelot.

- Vây là ông Fortescue đã gọi đứa con hoang toàng trở về - thanh tra Neele lẩm bẩm.