Ban ngày Trấn Vân Thượng náo nhiệt hơn ban đêm. Nhà cửa chạy dài, cửa hàng san sát, trên đường phố có nhiều người trong giang qua lại.
Nam Sương và Tiêu Mãn Y đã thông minh hơn, không mặc áo bào hoa lệ thu hút sự chú ý của người khác mà học theo dáng vẻ tiểu nhân trong giang hồ, mặc áo ngắn gọn ghẽ, chân đi giày bó.
Hoa Đào Nhỏ vác một thanh đao trên lưng, y nhân Tiêu thì giắt kiếm bên hông, hai người đi một cách diễu võ dương oai, huênh hoang phách lối, chỉ thiếu nước không gập ngón tay, huýt sáo với cô nương trên đường.
Trước nay lầu Thanh Thanh đều diễn hí vào ban đêm, ban ngày, đào kép đều luyện tập kiến thức cơ bản ở vườn sau. Diệp Nho đang luyện giọng thì nghe tiểu nhị bên ngoài lầu nói có người tìm.
Hắn ta buồn bực ra ngoài lầu, chỉ thấy khách uống trà lác đác mấy bàn, toàn ăn vận kiểu người giang hồ. Đang nghĩ có phải tiểu nhị tìm nhầm người không thì chợt nghe góc đối diện truyền đến một tiếng:
– Diệp!
Người hát hí cực kì nhạy cảm đối với âm thanh, thường chỉ nghe tiếng đã biết là ai.
Lần trước Diệp Nho gặp Hoa Đào Nhỏ và Yên Hoa, chỉ cảm thấy giọng nói hai vị cô nương này đều rất êm tai. Tiếng Tiêu Mãn Y trong trẻo, giọng hoa đào Nam thấp hơn một chút, nhưng lại mềm mại và vui vẻ.
Dưới cửa sổ góc đối diện, hai người giang hồ nai nịt gọn ghẽ, đeo kiếm vác đao tỏ vẻ “người lạ chớ tới gần”. Diệp Nho cười đi tới trước mặt hai người, chắp tay gọi:
– Cô nương Nam. – Lập tức kéo ghế ra ngồi xuống, gọi tiểu nhị mang ít bánh trái lên cho hai người rồi hỏi – Hôm nay y rảnh rỗi à?
Tiêu Mãn Y nghe vậy thì thận trọng nhìn hắn ta, sáp lại nhỏ giọng nói:
– Không dối gạt anh Diệp, hôm nay tôi và Hoa Đào Nhỏ đến tìm hiểu ít tin đồn trong giang hồ.
Hoa đào Nam đang uống trà, xuýt xoa hít thở như thể lưỡi bị nước nóng làm bỏng.
Diệp Nho liếc mắt nhìn Nam Sương một cái rồi nhíu mày bảo với Tiêu Mãn Y:
– Đúng là gần đây có vài tin tức. – Thoáng thấy ánh mắt chờ mong của y nhân Tiêu, hắn ta lại cười, lúc xách ấm định rót trà, không biết tại sao cổ tay mất sức, nước trà đổ ầm lên bàn, nắp ấm nứt vỡ, nước trà nóng bỏng chảy ra ngoài.
May mà ba người vừa hay ngồi ở hướng đông tây bắc của bàn còn nước trà thì chảy về phía nam, không làm ai bỏng.
Đợi tiểu nhị vội vàng lên dọn thì đã làm chậm trễ một lúc, Diệp Nho vừa định kể lại tỉ mỉ chuyện giang hồ mà hắn ta nghe nói, không ngờ lúc này lại có một người vào cửa lầu hí.
Làm việc tốt thường gian nan chính là như thế. Tiêu Mãn Y cho rằng đến lầu hí tìm kiếm tin tức là chuyền rầy rà, bèn xốc tinh thần, còn chuẩn bị sẵn sàng để đánh nhau với người khác. Chẳng ngờ vừa tìm Diệp Nho để hỏi thì anh đào Diệp đã tỏ vẻ bí hiểm như biết được gì.
Xa tận chân trời, Tiêu Mãn Y nghĩ như thế. Nàng ấy không ngờ rằng ngay lúc Diệp Nho định mở miệng thì người đàn ông mặc áo lông cáo mấy ngày trước gây sự với Diệp Nho lại đột nhiên nhảy ra.
Vẫn có hai tên sai vặt đi theo, ông ta giơ tay lên ngoắc Diệp Nho.
Sắc mặt Diệp Nho có phần khó chịu, nói câu “Xinh lỗi không tiếp được” với hai người Tiêu, Nam rồi vội vội vàng vàng đến trước mặt người đàn ông mặc áo lông cáo đó.
Hắn ta vừa mới chắp tay hành lễ, gã sai vặt bên trái không nói không rằng đã đánh một quyền vào bụng hắn. Diệp Nho kêu lên một tiếng đau đớn, ngã trên mặt đất.
Người trong giang hồ tự có quy tắc trong chốn giang hồ. Nếu thấy có kẻ vô duyên vô cớ đả thương người khác, tuy thỉnh thoảng có người rút dao tương trợ, nhưng đa số vẫn là người khoanh tay đứng nhìn chiếm phần lớn.
Dù sao cũng là chuyện của người khác, bảo người ngoài nhúng tay thế nào, mà không cắt được, còn dây dưa, huống hồ Diệp Nho chỉ là một gã đào kép địa vị cực thấp.
Gã sai vặt kia đánh quyền ấy rất nặng, Diệp Nho giãy giụa trên mặt đất một lúc lâu mới chậm rãi đứng lên.
Bên cạnh ồn ào như thường, tiếng chuyện phiếm xì xào trong lầu hí không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Tiêu Mãn Y cầm chuôi kiếm vừa định tiến lên, hoa đào Nam lại nắm lấy cổ tay nàng ấy, nháy mắt ra hiệu và lắc đầu.
Tên sai vặt bên phải tiến lên nắm cổ áo Diệp Nho, nghe người đàn ông mặc áo lông cáo lạnh giọng nói:
– Mang ra ngoài! – Diệp Nho đã bị kéo ra khỏi lầu Thanh Thanh.
Tiêu Mãn Y bèn vội vàng đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Hai tên sai vặt đẩy mạnh Diệp Nho vào trong một con hẻm nhỏ ở góc đường, người đàn ông mặc áo lông cáo cười lạnh lùng, cũng quẹo vào hẻm nhỏ theo.
Y nhân Tiêu than một tiếng, khép cửa sổ lại rồi quay đầu, trợn mắt há mồm hỏi:
– Cô đang làm gì thế?
Hoa đào Nam đang đẩy ấm trà. Chẳng biết nàng sai tiểu nhị mang bát kên từ lúc nào, đổ một nửa nước nóng trong ấm vào bát rồi xách ấm trà, đẩy về hướng nam.
Nghe y nhân Tiêu hỏi, Nam Sương ngẩng đầu cười hì hì với nàng ấy, nói:
– Tôi thấy muốn đẩy cái ấm trà tròn vo này về một hướng rất cần có kỹ xảo.
Lúc trước Diệp Nho xách ấm trà lên, ấm nghiêng về hướng nam, vừa vặn không làm bỏng ai, có thể là trùng hợp. Nhưng ấm dừng trên mặt bàn mà nắp trà có thể né qua ghế để rơi xuống đất phát ra tiếng vang, lực đạo này quả huyền diệu, không phải người biết võ công thì không thể làm được.
Nam Sương cho rằng mình cũng được coi là một cao thủ, rõ ràng Diệp Nho này là kiếm sắc giấu mình. Mà vừa nãy lúc hai tên sai vặt đó đấm đá hắn ta, hắn ta lại ra vẻ yếu ớt, trong đó tất có điểm kỳ lạ.
Sau khi nắp ấm vỡ vụn, chưa đầy thời gian uống một chén trà, người đàn ông mặc áo lông cáo đã dẫn hai tên sai vặt xuất hiện ở cửa lầu hí, đây lại là một sự trùng hợp khác.
Ba sự trùng hợp gộp chung với nhau làm người ta không nghi ngờ cũng khó.
Y nhân Tiêu và hoa đào Nam đều là người có tính đơn thuần. Chẳng ngờ rằng hoa đào Nam đơn thuần thì đơn thuần thật, song lại không đơn giản, chỉ vài động tác rất nhỏ đã khiến nàng nhìn ra đầu mối, thế là nàng bảo với Tiêu Mãn Y:
– Bánh ngọt trong lầu hí này thật khó ăn, vừa nãy tôi thấy cửa tây phố có tiệm bánh ngọt, mua một ít về đi.
Lúc này long yên hoa Tiêu đầy lo lắng, nghe Nam Sương muốn rời đi một lát thì luôn miệng nói được. Hoa đào Nam cười hì hì với nàng ấy, nhặt thanh đao lớn trên bàn vác lên lưng rồi ngẩng đầu bước ra khỏi lầu hí, dáng vẻ rất tươi đẹp, cũng rất lưu manh.
Đối với Nam Sương, Tiêu Mãn Y có sự tin tưởng khó hiểu. Tuy lúc mới gặp coi nàng như tình địch, nhưng không hề gây trở ngại tới tình nghĩa tựa chị em lại tựa tri kỉ của nàng ấy đối với hoa đào Nam sau này.
Y nhân Tiêu từng hơi hậm hực. Trước nay nàng ấy không được phụ nữ vừa mắt, cũng không vừa mắt phụ nữ lắm. Nhưng từ sau khi gặp hoa đào Nam, mặc dù nàng ấy cực kì khinh bỉ các hành vi vượt khuôn phép của cô gái này như mượn gió bẻ măng, trộm gà trộm chó, nhưng cũng khoan dung vô cùng.
Từng có mấy bận Nam Sương nhắc tới khúc Kinh Loan, còn nói nếu có thể múa ra phong hoa khắp trời trên bàn đá thì chắc chắn sẽ diễm lệ tuyệt đẹp.
Tiêu Mãn Y cũng cho là như vậy, bởi vì nàng ấy từng thấy người múa khúc Kinh Loan ở trên bàn đá chỉ rộng có một tấc vuông.
Người đó chính là thầy nàng ấy – Hoa Nguyệt.
Nghĩ đến Hoa Nguyệt, Tiêu Mãn Y bỗng chốc trở nên thư thái.
Hoa đào Nam và Hoa Nguyệt giống nhau đến khó tả.
Dung mạo của thầy đã phai nhạt trong kí ức của y nhân Tiêu, nhưng mỗi cử chỉ hành động của Nam Sương luôn làm nàng ấy liên tưởng tới người thầy thật thà ngốc nghếch trước đây.
Hoa Nguyệt hơi ngờ nghệch nhưng lại có trái tim trong trẻo rõ ràng, có đôi mắt thấy rõ mồn một. Nam Sương cũng như thế.
Có lẽ vì hết lòng tin tưởng thầy, y nhân Tiêu cũng vô cùng khoan dung, vô cùng tin tưởng Nam Sương. Bởi thế hai lần nàng ấy thấy Diệp Nho bị người ta ức hϊế͙p͙ mà đều không tiến lên xen vào việc của kẻ khác vì hoa đào Nam đã ngăn cản.
Nhưng lần này, Nam Sương chạy đến đầu đường dòm bánh ngọt rồi, Tiêu Mãn Y một mình đợi ở trong lầu hí, trái lo phải nghĩ, không kềm chế được. Nói thế nào thì Diệp Nho cũng là bạn lớn lên cùng mình, có lí nào bạn gặp khốn lại khoanh tay đứng nhìn?
Nghĩ đến đây, yên hoa Tiêu đặt bạc vụn lên bàn, nhặt trường kiếm rồi đi ra khỏi lầu hí.
Tiêu Mãn Y vừa ra khỏi lầu hí, hoa đào Nam đã lượn ra từ trong cửa hàng nhỏ bên cạnh lầu, cong khóe môi cười đắc ý với bóng lưng nàng ấy, đoạn rón ra rón rén đi theo.
Ưu điểm lớn nhất của Nam Sương khi làm việc chính là bình tĩnh.
Diệp Nho và y nhân Tiêu là chỗ quen biết cũ, vừa rồi diễn một vở tuồng, có tám chín phần là để lừa Tiêu Mãn Y vào trong hẻm nhỏ. Nếu mình ngăn cản Yên Hoa thì sẽ rút dây động rừng. Thế nên Nam Sương mượn cớ bỏ đi, để Tiêu Mãn Y có thời gian đi theo.
Nếu đối phương muốn gậy ông đập lưng ông, vậy mình cũng phải chơi một chiêu dụ rắn ra khỏi hang.
Y nhân Tiêu mới vòng vào con hẻm nhỏ, Nam Sương đã tung người nhảy lên mái hiên.
Trong hẻm u tối tĩnh mịch, chỉ có nắng ấm ngày đông lập lòe chiếu vào. Diệp Nho dựa nghiêng bên manh chiếu cói rách đang mở, ôm ngực thở hổn hển, trên cánh tay hắn ta chằng chịt những vết xanh tím, rất giống vết bị người ta dạy dỗ.
Hai tên sai vặt đứng trước mặt hắn ta, như đang chế nhạo gì đó.
Ánh mắt Nam Sương bần thần rơi vào cánh tay Diệp Nho, bỗng nhiên ánh sáng lóe lên trong não, lại ngẩn người tại chỗ.
Trong lúc chơi cờ, đi sai một nước. Dù hoa đào Nam tính đi tính lại cũng không ngờ từ lúc đầu mình đã đoán sai dự tính ban đầu của Diệp Nho.
Kẻ Diệp Nho nhắm đến không phải Tiêu Mãn Y, mà là mình.
Song nếu lúc này muốn ngăn cản thì đã quá muộn. Y nhân Tiêu đã diễu võ dương oai đi lên trước, giơ kiếm bổ về phía hai tên sai vặt đó. Hai người vừa rồi còn vênh váo đắc ý thấy y nhân Tiêu nổi giận đùng đùng liền lăn một vòng chạy mất dạng.
Bấy giờ Tiêu Mãn Y mới thu kiếm vào vỏ, hả lòng hả dạ cười nói:
– Nhiều ngày không luyện võ, chẳng ngờ võ công của tôi lại tinh tiến nhiều thế.
Lúc này, Diệp Nho lại r n rỉ một tiếng, tay chống đất muốn đứng lên. Tiêu Mãn Y liền vội vàng ngồi xổm xuống, thấy vết thương đáng sợ trên cánh tay hắn ta thì đau lòng nói:
– Diệp, để tôi dìu anh đứng dậy.
Tay nàng mới vừa chạm tới cánh tay Diệp Nho, một tiếng quát chói tai của hoa đào Nam đã truyền đế từ trên mái hiên:
– Chờ đã!
Tiêu Mãn Y chỉ thấy bóng áo xanh lóe lên trước mặt, Nam Sương rơi xuống đất nhẹ nhàng không tiếng động, nom thấy khác giống ma đầu họ Vu. Diệp Nho thấy thế, trong ánh mắt cũng xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Tiêu Mãn Y thấy Nam Sương, thoạt tiên là cả kinh sau đó thì vui vẻ, mừng rỡ bảo:
– Tôi còn tưởng cô đi xem đồ rồi.
Hoa đào Nam cười miễn cưỡng, ánh mắt lại rơi ở trên cánh tay của Diệp Nho được Tiêu Mãn Y đỡ lấy, lát sau nói:
– Ngày đông giá rét, những người này còn vén ống tay áo công tử Diệp lên đánh, thật là ác độc! – Giọng nói vừa nghiêm nghị vừa lạnh nhạt.
Diệp Nho mượn lực của Tiêu Mãn Y, gắng gượng đứng lên rồi khẽ mỉm cười đáp:
– Nhờ có cô nương Nam quan tâm.
Tiêu Mãn Y “chậc chậc” hai tiếng, lại nhìn Nam Sương với vẻ khen ngợi:
– Không ngờ cô cũng tới trừ bạo an dân!
Nam Sương cười hì hì với nàng ấy, đang định giơ tay lên đi nắm cổ tay Tiêu Mãn Y, không ngờ Diệp Nho lại chợt ho, vừa ho vừa nói:
– Y, tôi như bây giờ e là đi không đặng, rê trái ở cửa phố tây là có một hiệu thuốc, nhiều năm nay tôi đều lấy thuốc ở đấy. Phiền cô đi tìm ông chủ đó giúp tôi, bảo ông ta sắc thuốc đưa tới cho tôi.
Tiêu Mãn Y nghe vậy thì mắt lộ vẻ kinh hãi, hỏi:
– Diệp bị bệnh à?!
Diệp Nho không đáp, chỉ ho mãi. Tiêu Mãn Y thấy thế thì rất mực lo lắng, đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Lúc này Nam Sương lại bảo:
– Cô đi lấy thuốc cho anh ta đi, tôi ở lại đây trông anh ta giúp cô.
Mặt trời vừa đẹp, mặt trời mùa đông là được người ta yêu thích nhất, ánh sáng lập lòe ấm áp. Nhưng trong con hẻm nhỏ này, vách tường cao hai bên đã chặn mất ánh mặt trời, âm u lạnh lùng chật chội. Góc tường rất ẩm ướt, mặt đất có mấy vũng nước, ánh nắng không làm bốc hơi đi được.
Thấy Tiêu Mãn Y đã đi xa, bấy giờ Diệp Nho mới lộ ra nụ cười như bình thường. Hắn ta thẳng người lên, thong thả cuốn tay áo xuống, nhìn Nam Sương bằng đôi mắt đượm nụ cười, mãi sau mới nói:
– Đã nhìn ra rồi?
Hoa đào Nam mím môi, thản nhiên bảo:
– Vân xanh tím trên cánh tay anh hoàn toàn không phải vết thương mà là vân độc sẽ hiện ra lúc giáo Hoa Ma các anh dùng độc công. Vừa rồi Yên Hoa đỡ cánh tay anh, anh chỉ cần phát công là có thể đẩy cô ấy vào chỗ chết rồi.
Diệp Nho giũ áo bào, nhướng mày cười:
– Cô yên lòng đi. Sao tôi lại làm Y bị thương được?
Nam Sương lẳng lặng nhìn hắn ta. Nhưng chốc lát sau, nàng bỗng rút thanh đao lớn trên lưng ra, ánh đao như nước, bổ ào tới manh chiếu cói. Giữa đám cói văng ra, nàng híp mắt lại, âm thanh không có chút cảm xúc nào:
– Nếu anh đả thương cô ấy, tôi sẽ cắn chết anh!