Một Màu Xuân

Chương 4

Núi Ngọc cách thành Phượng Dương ba mươi dặm đường.
Từ sườn núi ở các Vạn Hồng nhìn xuống chỉ thấy cây cỏ sum suê, xanh um rậm rạp, đường núi ngoằn nghèo đi xuống, thấp thoáng trong bóng cây um tùm.


Mùa thu chân trời cao rộng, mây trắng như lụa, trong xanh vương vãi trên vạn dặm đỉnh núi phong đỏ, sinh ra ánh sáng nhạt mà lại lóa mắt.
Trước dãy tường trắng của các Vạn Hồng dưới phong đỏ, hai con ngựa uể oải hí hai tiếng và phe phẩy đuôi ngựa, sốt ruột liếc Mục Diễn Phong.


Thiếu chủ họ Mục vẫn vô cùng cố chấp: “Cậu Vu, tôi đường đường là thiếu chủ Giang Nam, lí nên phóng ngựa rong ruổi, tiếu ngạo giang hồ. Hôm nay gia mà xe ngựa này thì gia đây là con gái rồi!”.


Nam Sương ló ra từ trong xe ngựa, chán nản chen lời: “Cô nương tôi tiếu ngạo giang hồ nhiều năm, hôm nay bị ép lên xe ngựa cũng cảm thấy mình hệt như khói hoa”.


Mục Diễn Phong nghiêng mặt sang, nhìn với ánh mắt lấp lánh, gọi Nam Sương là “tri kỷ”. Vu Hoàn Chi thờ ơ nghiêng đầu, Nam Sương sợ uy của y, lại ngoan ngoãn lui vào trong xe.
Ngoài xe, Mục Diễn Phong vẫn mang vẻ mặt “Hôm nay cậu bắt tôi vào xe ngựa thì tôi sẽ chết cho cậu xem”.


Vu Hoàn Chi cười nói: “Thiếu chủ rời nhà hai tháng, không màng việc vặt lớn nhỏ trong trang. Không biết nếu việc này mà bị minh chủ biết thì nên xử trí thế nào?”.
Cổ Mục Diễn Phong cứng đờ ra.


Vu Hoàn Chi nói tiếp: “Rời nhà tránh đến các Vạn Hồng, cưỡng đoạt dân nữ, cướp vợ em họ, mây mưa ngay đêm thành thân”.
Mục Diễn Phong gầm lên giận dữ: “Trong này chắc chắn có oan tình!”.
Vu Hoàn Chi lại cười một tiếng.


Mục Diễn Phong sợ run nửa khắc, biểu cảm như đưa đám, lát sau lại nói một câu nịnh hót: “Cậu Vu, tôi dắt ngựa tới cho cậu”.


Xe ngựa được làm từ gỗ hồ đào, kiểu dáng đơn giản. Bốn góc khắc mây lành như ý, trên nóc phủ một cái thảm nỉ, vào đông ấm áp, mùa hè râm mát. Cửa sổ có khung kẻ ô, phía trước treo màn vải trắng sữa hình cá vượt long môn.


Trước xe ngựa là một con ngựa trắng, Mục Diễn Phong dắt một con ngựa ô khác đến trước mặt Vu Hoàn Chi, đặt dây cương vào tay y, đoạn cười bảo: “Cậu Vu, ngựa của cậu”.


Không biết có phải nổi gió hay không mà mạng đen trước mặt Vu Hoàn Chi khẽ lay động. Y giơ tay lên định nhận, lại thấy Mục Diễn Phong ném dây cương lên giữa không trung như sét đánh, tay trái ngưng chưởng đẩy ngựa, tay phải khép ngón điểm tới vai trái Vu Hoàn Chi.


Thớt ngựa kia chịu lực, ngửa lên không trung hí dài, đá chân phi nước đại xuống núi.
Dường như Vu Hoàn Chi đã chuẩn bị từ trước, mũi chân xoay tròn hất một vòng cát bụi mỏng lên, hai cánh tay xòe ra như cánh, bay về phía sau.


Mục Diễn Phong cười đắc ý, lật tay vỗ lên con ngựa trắng trước xe, thi khinh công đuổi theo thớt ngựa ô.
Con ngựa trắng bị chưởng này cũng hí một tiếng rồi phi nước đại đi nhanh.


Nam Sương trong xe chỉ cảm thấy một xung lượng hất mình về sau, còn chưa phản ứng kịp, chợt nghe Đồng Tứ ngoài xe hô: “Cô nương Nam, ngồi cho vững!”. Tiếng ra roi giòn vang và tiếng giục ngựa của Đồng Tứ chấn động lá đỏ trên cây.


Vu Hoàn Chi híp mắt trong mưa lá đỏ, mạng che mặt bị gió mạnh táp lên, lộ ra khóe môi và cánh mũi đẹp đẽ. Y cúi người hạ xuống xe ngựa.
Nam Sương chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ trên trần nhà, giống như con ưng bướng bỉnh vỗ cánh lướt qua, điểm chân rất nhẹ để mượn lực.


Vu Hoàn Chi quỳ một chân, ngẩng đầu lên thấy bóng Mục Diễn Phong phóng ngựa đã xa chỉ còn một chấm nhỏ. Y cong khóe môi, cười thích thú.
Nam Sương ở trong xe, chỉ nghe thấy giọng nói như trong suối thanh nơi khe núi chợt có một tia mặt trời rọi tới: “Cô nương Sương, ngồi cho vững!”.


Vừa dứt lời, Vu Hoàn Chi đã chống xuống rồi nhảy phắt lên, áo xanh lộn vòng dưới ánh mặt trời.


Nam Sương vén rèm xe lên, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này: Ống tay áo bị gió thốc lên giống như cánh chim đang xòe ra, Vu Hoàn Chi cúi người xuống, chân hạ xuống thớt ngựa trước xe, lại đạp lên mượn lực lần nữa rồi bỗng vọt người lên cao, như hùng ưng giương cánh.


Song ngựa bị kinh sợ, tiếng hí cũng khàn cả đi, càng điên cuồng chạy nhanh.
Xe ngựa cực kỳ xóc nảy, tim gan phèo phổi của Nam Sương suýt nữa dốc ra ngoài. Nàng còn chưa kịp nói một câu “Ngồi vững mới là lạ”, đã thấy sắc mặt Đồng Tứ xám ngắt, tay nắm chặt dây cương đang run lẩy bẩy.


Nam Sương đột nhiên cảm thấy không ổn, cực kỳ không ổn.
Mục Diễn Phong đang sung sướng phóng ngựa rong ruổi, chợt nghe tiếng gió thổi tay áo phía sau, không khỏi kinh hãi trong lòng. Nghìn cân treo sợi tóc, hắn bèn xoay người đứng trên ngựa.
Ngựa vẫn phi nhanh, Vu Hoàn Chi phóng qua hắn, đứng trước mặt hắn.


Tới thời niên thiếu, hai người cùng nhau luyện võ, nếu nói về tư chất thiên phú thì họ cân sức ngang tài. Nhưng nếu chỉ xét lực cân bằng thì quả thực Mục Diễn Phong kém xa Vu Hoàn Chi.


Lúc bấy, Vu Hoàn Chi chắp tay đứng trên lưng ngựa nhỏ hẹp, tròng trành, trông Mục Diễn Phong đối diện nghiêng trái nghiêng phải thì lộ ra nụ cười gió mát trăng thanh.


Thiếu chủ nhỏ nhà họ Mục thoáng thấy nụ cười nơi khóe môi, chợt sởn tóc gáy. Nhưng hắn còn chưa phản ứng, ma đầu nhỏ nhà họ Vu đã chậm rãi đưa tay phải ra, chậm rãi, nhẹ nhàng kéo đai lưng hắn.


Mục Diễn Phong còn chưa mắng xong câu “Ông nội cậu” thì áo bào tím bỗng tung ra như cờ xí, mây mù trên núi ùn ùn vọt tới, mang theo sức lực hất hắn về phía sau.


Lúc thiếu chủ nhà họ Mục rơi xuống đất thì trong lòng nảy ra một kế. Hắn nắm chặt đuôi ngựa ngay tức thì, nhìn ma đầu họ Vu đang kinh ngạc mà cười tà, dốc hết sức kéo xuống.
Con ngựa đáng thương đau đến đứt hơi khản tiếng, đá vung chân trước lên, không đứng thẳng được nữa.


Vu Hoàn Chi cả kinh, lập tức bỏ ngựa xuống đất. Mục Diễn Phong nhân chớp mắt này, lại tung người lên ngựa, Vu Hoàn Chi cũng tức thì vọt lên.
Động tác mau lẹ, hai người nhoáng cái đã thay đổi vị trí trên lưng ngựa, đấu hơn mười chiêu.


Ngựa dưới chân bị họ chơi đùa đến sức cùng lực kiệt, bước chậm lại, cố chạy xuống núi.
Trên lưng ngựa, hai người đánh đến hăng say, lại nghe một trận hí trên đỉnh núi, thế móng ngựa phi nhanh như thiên quân vạn mã cùng xuất phát, không gì cản nổi.


Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đều lộ vẻ buồn bực, chiêu thức trong tay dần chậm lại. Ma đầu họ Vu dùng tay ra hiệu dừng lại, thiếu chủ họ Mục gật đầu, xoay người ngồi lên ngựa, ghìm chặt dây cương.


Bên này núi, thiếu chủ nhò nhà họ Mục và ma đầu nhỏ nhà họ Vu dắt ngựa, vẻ mặt hoang mang đứng ở bên đường núi.
Bên kia núi, trong mảnh trời đầy cát vàng, một chiếc xe ngựa hùng hổ chạy tới, thế như vạn quân sấm sét gặp thần giết thần.


Đợi cát vàng hơi lắng lại, hai người Vu, Mục định thần nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Đồng Tứ tím tái, khóe miệng run rẩy, víu ở trước cửa xe như bạch tuộc, còn rèm cửa thì chẳng biết đã đi đâu.
Nam Sương ngồi trong xe mà mặt mày vô cùng bình tĩnh, thi thoảng nảy lên ba thước theo cơn xóc.


Ma đầu họ Vu xoa trán, thiếu chủ họ Mục cúi đầu. Xe ngựa kia xẹt qua hai người nhanh như chớp, tăng tốc chạy về phía suối vàng.
Con ngựa đứng ven đường như thể được cổ vũ, cổ phát ra một tiếng hí khẽ, đá chân trước rồi đạp đất, vận sức chờ phát động.


Vu Hoàn Chi và Mục Diễn Phong đưa mắt nhìn nhau. Mục Diễn Phong lập tức xoay người lên ngựa, ra roi thật mạnh rồi lên tiếng giục ngựa. Con ngựa kia dốc hết sức, chạy về trước như mũi tên rời cung.


Chân phải Vu Hoàn Chi ẩn xuống đất, chân trái nhẹ nhàng đạp một cái lên đường núi đầy phong, mới bay liệng như lá, thi triển khinh công bay về phía trước.
Xa xa nhìn lại, chỉ thấy lá phong cuồn cuộn như sóng đỏ và một bóng áo xanh như đang say, mau tựa thoi đưa.


Mục Diễn Phong liên tục ra roi thúc ngựa, vẫn không thấy xe ngựa phía trước có xu thế chậm lại chút nào. Lúc đang lo lắng, hắn đã thấy Vu Hoàn Chi nhanh nhẹn hạ xuống nóc xe.
Đồng Tứ nghe thấy tiếng động, kêu lên một tiếng như sắp khó: “Công tử”.


Tốc độ xe ngựa quá nhanh, gió lại lớn, thổi tung dây buộc tóc của Vu Hoàn Chi. Một chiếc khăn vải màu xanh tuột ra, mái tóc đen mực của Vu Hoàn Chi khẽ tung bay như biển lớn. Dưới mạng đen, y nheo cặp mắt lại, đưa tay về hướng Đồng Tứ.


Đồng Tứ cắn môi, mới vừa buông tay phải bấu vào cửa xe ra, tốc độ của xe ngựa đã khiến hất mạnh cậu xuống khỏi xe. Ngay giây phút này, Vu Hoàn Chi tóm chặt lấy cổ tay cậu, kéo cậu lên không trung, chốc lát lại nghe một người cao giọng gọi: “Đồng Tứ, Lạc Tuyết Vô Thanh!”.


Vu Hoàn Chi chỉ rõ như vậy, Đồng Tứ bỗng nhiên hiểu ra. Trong giây phút người rơi xuống lá cây, may mà cậu duỗi tứ chi ra, lộn ngược về phía sau. Lúc rơi xuống, ngón tay dần dần điểm nhẹ lên lá phong, rơi xuống không có lấy một tiếng động hay một hạt bụi nào.


Mục Diễn Phong phi nhanh, càng ngày càng gần xe ngựa. Vu Hoàn Chi thở phào một cái, hai tay chống lên xe, lộn người vọt vào trong xe. Tiếp đó, y ngây ngẩn cả người.
Nam Sương vẫn bình tĩnh ngồi trong xe, chỉ là hai cái nệm mềm bên cạnh nàng chuyển từ chỗ ngồi lên trên đầu nàng.


Chỉ thấy cô nương Nam xé rèm cửa dây, đặt hai cái nệm êm lên trên đầu rồi dùng vải cố định hai vòng cho chắc. Nàng còn lấy hai tay chống lên đệm ngồi để tránh nó không chịu nổi dày vò mà bay mất.


Xe cực kỳ xóc, Nam Sương ở bên trong đụng trên đụng dưới, trái đập phải vấp, nhưng trên dưới nàng đều có nệm êm nên dù xóc nảy vẫn vô cùng trấn định.


Thấy Vu Hoàn Chi, Nam Sương bất đắc dĩ trợn trừng với y. Ma đầu nhỏ nhà họ Vu biết ngựa mất khống chế là do y và Mục Diễn Phong tranh ngựa mà ra, vốn định xin lỗi tử tế nhưng nom thấy bộ dạng của Nam Sương thì lại không nhịn được mà bật cười.


Ngoài xe, cuối cùng Mục Diễn Phong cũng đuổi lên xe ngựa. Một chân hắn khóa lên bàn đạp như khỉ mò trăng, đang muốn giữ chặt con ngựa trắng chạy như điên, không ngờ lại nghe ngựa hí vang một hồi.
Mục Diễn Phong quát to: “Cậu Vu! Không hay rồi!”.


Vì cả đường con ngựa ấy chạy quá kịch liệt nên mất móng trước trên sườn dốc.


Khóe mắt Vu Hoàn Chi liếc thấy thân ngựa rơi xuống phía dưới, lập tức quát to: “Nam Sương! Nằm xuống!”. Nói đoạn, y vung ống tay áo lên. Nam Sương thoáng thấy hai lưỡi đao lấp lánh sắc bén như băng tuyết quét trong cái xe lờ mờ.


Hai tay Vu Hoàn Chi cầm đao, ôm người quỳ xuống. Trong nháy mắt, ánh sánh lấp lánh như tuyết bay ngày đông, hoa tuyết như dao, cắt lên thân xe.
Vu Hoàn Chi tức thì cất lưỡi đao, cúi người ôm eo Nam Sương vào trong lòng. Giây phút xe vỡ ra, y mang nàng bay ra.
Ánh dương chiếu rọi mà mây mù trên núi vẫn lạnh thấu xương.


Chẳng biết cái lót phủ trên đầu lúc trước đã đi đâu. Mái tóc tản ra của hai người tung bay quấn quýt lấy nhau.


Mành đen bị vén lên, Nam Sương thấy ánh thu phủ lên khóe miệng đẹp đẽ của Vu Hoàn Chi như chim hồng, vừa tựa như một khúc địch muộn thổi phá tan đêm trăng chiều thu, trăm hoa đua nở giữa trăng, tiếng ca trong trẻo ngân nga.


Còn đuôi mày đáy mắt Vu Hoàn Chi đều tập trung vào dấu hoa đào nở rộ như sóng gợn thấp thoáng sau lớp quần áo, dường như muôn tía nghìn hồng cũng không bằng một cái liếc nhìn kinh thế ấy, khắc thật sâu dưới xương quai xanh, mặc cho gió xuân cười say sưa.


Y ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt say mê của nàng, đuôi mắt hơi dài, góc độ hài hòa. Thế là lần đầu tiên trong đời, ma đầu nhỏ nhà họ Vu chẳng biết tại sao lại nuốt liền ba ngụm nước bọt.