Mỗi ngày chúng ta đều nghe đến từ “an toàn, an ninh, yên ổn”. An ninh tài chính, an ninh xã hội, an ninh quốc gia – tất cả đều rất quan trọng.
Nhưng tại đây chúng ta đang thảo luận về một sự an toàn sâu sắc hơn, sự an toàn của bản thân: An toàn về mặt tình cảm, an toàn về mặt tâm linh, sự an toàn này giúp chúng ta đủ khả năng tương tác với gia đình, người yêu dấu, bạn bè, xã hội, và nền văn minh của chúng ta.
Sự an toàn, hay yên ổn, bật ra từ tự yêu bản thân, từ sự hiểu biết bản thân như là một linh hồn, và từ sự nhận thức rằng chúng ta đã hiện hữu trong nhiều kiếp quá khứ và sẽ còn tồn tại xuyên suốt trong nhiều kiếp sắp tới. Sự yên ổn thật sự xuất phát từ sự thông thạo, biết rằng chúng ta bất diệt, chúng ta vĩnh cửu, và chúng ta không bao giờ bị tổn thương.
Tôi đã chữa lành cho nhiều người bị đau khổ. Họ không hề có một chút yên ổn nào, dù sự ăn ngon mặc đẹp của họ bảo đảm cho suốt cuộc sống hiện tại. Sự yên ổn không xuất phát từ của cải. Bạn không thể đem theo những thứ vật chất đến kiếp sau, nhưng bạn có thể mang theo mình nghiệp lực, hành động, sự phát triển – điều mà bạn đã học hỏi và cách mà bạn đã tiến bộ như một con người đã tiến triển về mặt tâm linh. Thật dễ dàng cho bạn đem theo những tài năng riêng mình. Tôi cho rằng Mozart đã là một nhạc sĩ thiên tài trong kiếp quá khứ, điều này giải thích nguyên nhân ông đã sớm phát triển lúc còn là một đứa bé vào thế kỷ 18.
Yên ổn và tự trọng tương tác lẫn nhau, tự trọng đôi lúc khó đạt được, mà thiếu nó tính tự yêu bản thân không thể tồn tại. Nhiều người trong chúng ta hội tụ một khái niệm do cha mẹ, thầy giáo, bạn bè hay cộng đồng dạy dỗ (thường là vô tình). Theo một phương diện nào đó, chúng ta không đầy đủ, không cảm thấy dễ chịu trong giao tiếp cộng đồng. Nếu chúng ta có thể từ bỏ phần tiêu cực đó chúng ta dễ dàng đạt được tính tự yêu bản thân. Nếu một tôn giáo truyền thống nói “yêu mọi người khác” thì họ đã không hiểu hết điểm chính yếu. Tự yêu bản thân là nền tảng cho tình yêu của người khác. Đó là nơi mà việc từ thiện đúng nghĩa khởi đầu. Nếu bạn yêu chính bản thân mình, tính tự yêu bản thân sẽ tràn ra; nếu bạn không biết tự yêu mình, năng lượng của bạn, có ý hoặc vô ý, sẽ phải tập trung lại để tìm kiếm nó, và lúc đó bạn sẽ không còn thời gian cho một ai khác.
Tự yêu bản thân không hề ích kỷ; Đó là lòng tự trọng lành mạnh. Người ích kỷ, kẻ khoác lác, người tự tài trợ, ngôi sao nhạc nhẹ, một doanh nhân thường không yên ổn
trong lòng. Họ gây ấn tượng giống như tính tự yêu bản thân để bán chính họ hoặc là sản phẩm của họ. Có một người đàn ông mà tôi đã từng nghĩ là một người kết hợp nhiều nhất, một kiểu mẫu của lòng tự tin chung và tự đề bạt. Trong phút tin tưởng nhau anh ta kể với tôi rằng anh đã chơi trò “tránh xe buýt”, có nghĩa là anh đứng tại một góc đường nguy hiểm và cố nhìn gần như thế nào để anh có thể sắp bị tông. Tôi lặng đi vì kinh ngạc.
Nếu anh chết thì sao?
Thì thế giới sẽ tống khứ được một vật vô giá trị.
Thật sự tự yêu bản thân không cần được biết rộng rãi hoặc được biểu diễn công khai. Đó là trạng thái nội tâm, một cảm giác, một sức mạnh, một niềm hạnh phúc; Đó là sự yên ổn. Hãy nhớ rằng những linh hồn là một phần của đấng Toàn Năng, đó là tình yêu. Tất cả chúng ta đều có linh hồn. Chúng ta luôn luôn được yêu. Và chúng ta luôn luôn yêu để đáp trả lại.
***
Lần đầu khi Patrick bước vào văn phòng tôi, trông anh giống như một chàng thanh niên mới lớn lôi thôi lếch thếch – tóc tai bù xù, râu ria lưa thưa, quần áo gớm giếc kết hợp với đôi giày Adidas, móng tay bẩn thỉu – nhưng thật ra anh ta đã 31 tuổi. Một người đàn ông trẻ gầy nhom tái nhợt, đôi mắt bị đỏ và rỉ dịch quay ngoắc đi khi đôi tay ẻo lả bắt tay tôi. Đây là một người đàn ông có rất ít lòng tự trọng như nhiều người mà tôi từng gặp.
Chúng tôi lập danh sách tên tuổi, nghề nghiệp (nhân viên kế toán cho công ty viễn thông thiếu kinh nghiệm), nơi cư ngụ (Miami), anh ta vẫn còn sống chung với cha mẹ, điều hiển nhiên anh là con một và độc thân.
Mặt đỏ bừng vì mắc cở anh nói với tôi:
Còn trong trắng.
Ai đã giới thiệu anh đến vậy?
Ba mẹ tôi.
Tôi có biết họ không?
Ồ, không. Không thể. Ba tôi làm việc cho văn phòng tàu biển của một công ty, mẹ tôi phụ trách kinh doanh tại Kmart. Không phải loại người mà ông chơi thân được.
Câu nói cuối cùng có vẻ thù địch. Tôi bỏ qua điều đó, nhưng tôi nghĩ họ rất yêu thương con trai họ, vì phải chi tiền cho việc trị liệu.
Làm sao họ biết tôi?
Họ thấy ông trên chương trình ti vi và họ nghĩ ngay “đó là người dành cho Patrick.”
Tại sao?
Vì tôi say sưa với những chuyện khoa học viễn tưởng – hoặc đã từng.
Và họ nghĩ là du hành về quá khứ là câu chuyện khoa học viễn tưởng?
Tôi nhìn anh ta thân thiện hơn.
– Anh cũng nghĩ như vậy?
Một cái nhún vai. Một sự yên lặng. Tôi hối thúc:
Anh nói là anh đã từng say sưa truyện khoa học viễn tưởng. Khi nào vậy?
Lúc nhỏ.
Nhưng bây giờ đã hết?
Tôi nghĩ là tôi vẫn còn… nhưng tôi quá già.
Thật ấn tượng. Nhiều người bạn già của tôi đọc truyện khoa học viễn tưởng và cho tôi mượn. Tôi rất khâm phục các nhà văn như Verne, Wells, Lem, Bradbury. Giờ đây tôi đặc biệt thích họ vì họ có một tầm nhìn phi thường về tương lai.
Cái gì là ‘quá già’?
Mười hai.
Anh ta nói điều này quá chắc chắn nên tôi biết có một sự kiện đã xảy ra khi anh ở tuổi đó. Bằng cách nào đó sự kiện này đã làm anh đau đớn.
Anh đã quá già lúc mười hai tuổi? Nhiều người đọc truyện này cho đến lúc họ chín mươi.
Một cái nhún vai khác. Công nhận.
Ai nói là anh đã quá già?
Cha tôi. Ông đem truyện của tôi bán cho cửa hàng sách cũ. Ông nói rằng đã đến lúc tôi phải chuẩn bị cho những việc làm khi tôi trưởng thành.
Và truyện khoa học viễn tưởng có thể đụng chạm đến việc đó?
Cha nói tôi là người mơ mộng hão huyền, sống trên sao Hỏa. Đã đến lúc phải quay lại trái đất.
Ông ấy có đúng không?
Tôi tin là vậy.
Patrick nhoài người lên phía trước, rồi sau cùng giọng anh trở nên sinh động.
Nhưng tôi sẽ kể cho ông nghe, bác sĩ Weiss. Đời sống trên sao Hỏa tốt hơn trên trái đất rất nhiều.
Vậy thì cuộc sống của anh trên trái đất buồn biết bao. Tôi hỏi anh:
Bây giờ anh nghĩ gì về những con tàu thăm dò sao Hỏa? Anh đã nhìn thấy những hình ảnh đó chưa?
Tôi đã thấy! Nhưng đó chỉ là sự khởi đầu. Mười năm nữa trên sao Hỏa sẽ có con người, kiều dân của họ.
Anh sẽ ở đó?
Ánh sáng lóe lên rồi tắt lịm như thể tôi vừa tắt công tắc.
Không.
Bởi vì anh không được phép đến đó?
Bởi vì người khác sẽ đến đó trước.
Đôi tay đan lại vào nhau và anh đưa lên trước mắt như thể che phủ khuôn mặt tôi.
Một lần nữa tôi cảm thấy nỗi buồn của anh.
Họ không muốn tôi đi cùng.
Tại sao?
Vì tôi không thuộc về nó. Không bao giờ thuộc về nó.
Vậy anh sẽ thuộc về nơi nào?
Cô độc trên bầu trời.
Làm sao anh biết được.
Đó là điều mà những cuốn sách đã nói với tôi.
Sách về khoa học viễn tưởng?
Đúng vậy. Chỉ với tôi, họ không thích viễn tưởng, họ chỉ có cái nhìn lướt qua về tương lai. Tôi ở trong tàu vũ trụ hoặc thậm chí đang bay trên bầu trời của riêng tôi; rất dễ. Tôi không thích những cuốn sách viết về chiến tranh hoặc đại loại như vậy. Tôi không thích quái vật hoặc vũ khí siêu hạng. Chỉ những cuốn sách nói về du hành đến các hành tinh và các ngôi sao khác.
Tôi có thể thấy anh ta tự nhốt mình trong phòng, đọc sách, trong khi bên ngoài cha mẹ của anh lo lắng băn khoăn không biết đứa con lạ lùng của mình đang làm gì.
Tôi nói:
Ngay khi anh không đọc sách nữa, khi anh cố gắng làm những điều cha anh muốn, cố gắng để phối hợp, anh cũng cảm thấy cô đơn.
Anh ta nhìn tôi giống như tôi là một mụ phù thủy.
Đúng vậy. Khi tôi cố giải thích về những bầu trời hoặc về các hành tinh khác, hoặc những chuyến du hành trong không gian thì bọn trẻ có vẻ không thích. Nhưng đó là những điều tôi biết và tôi quan tâm nhất. Tôi có thể đi đến nơi mà người khác không thể, và họ không muốn nghe về điều đó. Bọn trẻ nghĩ tôi điên, chỉ trừ có Donnie, bạn tôi. Hắn là đứa con trai duy nhất mà tôi cảm thấy thoải mái khi ở cùng, nhưng cha mẹ
hắn dọn nhà đi và hắn cũng đi theo.
Điều này để lại cho anh hoàn toàn niềm cô đơn.
Chuyện là vậy, tôi bắt đầu nghĩ đến tôi có cái gì đó sai trái, khác lạ. Tôi biết vậy, nhưng tại sao? Tôi cảm thấy tràn đầy năng lực, nhưng nó hướng ra ngoài và tôi không còn một chút sức mạnh nào hết. Cha tôi nói rằng khoa học viễn tưởng chỉ dành cho trẻ con, nhưng nếu là vậy thì tại sao bọn trẻ không đọc? Tôi từ bỏ nó theo ý cha tôi, nhưng cuộc đời tôi cảm thấy trống vắng, không còn gì vui thú nữa. Tôi không có nơi nào để đi, không có một chỗ để trốn. Vì không có ai quan tâm tới tôi, không ai chịu lắng nghe tôi, tôi không thể tin vào bản thân mình. Tôi giống như những con số – toán học không gian – vì vậy tôi trở thành nhân viên kế toán. Một gã kế toán! Có điều gì bình thường hơn không? Có điều gì ngốc nghếch hơn nữa không? Tôi hoàn toàn cảm thấy trống vắng, vô vọng.
Đoạn diễn văn dài của Patrick được kèm theo những biểu hiện trên gương mặt – buồn bã, giận hờn, tuyệt vọng, thẩn thờ – đó là những dấu hiệu thể chất trong tâm hồn rối loạn của anh. Tôi nói nhanh:
Anh không nên nghe người khác quá nhiều, nên theo trực giác của anh. Chẳng có gì sai trái với một người cô độc – và dù sao đi nữa, như anh đã từng có Donnie, anh sẽ tìm lại được người khác, đàn ông hay đàn bà, người mà sẽ có cùng một tư tưởng như anh.
Anh ta nhún vai, rồi quay đầu đi nơi khác.
Tôi có thể hiểu được anh đang cố nén những giọt nước mắt.
Có chuyện gì vậy?
Bác sĩ khuyên tôi không nên nghe người khác.
Đúng. Một lời khuyên tốt.
Đó đúng là vấn đề. Không phải vậy.
Tôi không hiểu.
Bây giờ anh ta nhìn tôi, và câu trả lời là một lời than khóc đau đớn:
Tôi cảm thấy thất vọng, vô vọng, tuyệt vọng. Nếu tôi không lắng nghe người khác thì tôi phải lắng nghe chính mình!
***
Trí nhớ về những kiếp quá khứ đến với Patrick rất dễ trong trạng thái bị thôi miên.
Anh kể:
Tôi là đàn ông, nhưng không chính xác là đàn ông, không chính xác là con người. Tôi cố giấu sự kinh ngạc, nhưng tôi e rằng giọng nói tôi bị lạc đi:
Anh đang nói về giai đoạn nào?
Sáu mươi ngàn năm trước.
Sáu mươi …
Tôi nhìn anh trân trối, thử lại xem sự thôi miên có hiệu quả không, hay anh đang giả vờ với tôi. Không hề. Mắt anh nhắm lại, hơi thở đều đặn. Tôi cố nói:
Cứ tiếp tục.
Tôi được sinh ra trên một hành tinh khác. Không có tên. Có lẽ nó tồn tại trên một hệ hành tinh khác biệt hoặc là một cảnh giới khác. Nhưng dù sao thì tôi cũng là một trong số dân di cư từ hành tinh của tôi đến trái đất. Khi chúng tôi đến, rất nhiều người chào đón, họ là con cháu dòng dõi của các sinh vật ở những hệ tinh cầu khác di cư từ trước. Họ được pha trộn trong một loài tiến hóa, loài người. Chúng tôi phải nán lại trên trái đất với họ vì hành tinh của chúng tôi đang chết dần và đây là một hành tinh mới. Đúng ra, về mặt vật chất chúng tôi không cần đến đây. Linh hồn của chúng tôi có thể đầu thai vào những người chung quanh hoặc vào những sinh vật từ những thế giới khác. Nhưng chúng tôi là một loại người kiêu hãnh. Công nghệ của chúng tôi rất tiên tiến – chúng tôi du hành vào những khoảng không gian mênh mông – văn hóa của chúng tôi rất tế nhị, và chúng tôi rất thông minh nhạy bén. Chúng tôi muốn bảo tồn sự thông thái và tài năng. Chúng tôi muốn hội nhập với người khác và xuyên qua việc đầu thai để trợ giúp loài người mới này được tiến hóa.
Anh chàng Patrick đang ở tại văn phòng tôi có một giọng nói âm vực cao như thể chưa đủ trưởng thành. Nó thích hợp với tính cách của anh ta. Tuy nhiên giờ đây giọng điệu của anh vang rền, và từ ngữ tuôn ra đầy uy quyền. Tôi đờ người vì những cảnh
tượng của anh, không giống bất cứ cảnh tượng nào mà tôi từng gặp.
Thân thể chúng tôi không khác biệt với loài người nhưng trí óc chúng tôi thì cao hơn nhiều. Bầu khí quyển ở trái đất rất giống trên hành tinh cũ, đó là lý do mà chúng tôi đến đây, nhưng không khí ở đây trong lành và sạch sẽ.
Theo như mọi khía cạnh thì trái đất cũng đẹp hơn nhiều so với nơi cũ. Có rất nhiều cây cỏ, hoa lá, sông, nước, biển, hồ, chim muông, và nhiều loại cá. Tôi thật toại nguyện sống ở đây – không, hơn sự toại nguyện nhiều. Chưa bao giờ tôi hạnh phúc hơn thế này. Công việc của tôi là giám sát kho dự trữ đồ tạo tác và tài liệu về sự thông thái, và tôi đã khám phá ra một nơi lý tưởng: Những căn phòng thiên nhiên nằm sâu dưới lòng đất. Đến khi nào loài người đạt được một mức độ có thể hiểu biết về những điều chúng tôi đã giấu kín thì họ sẽ có khả năng tìm ra chúng.
Sau này, khi có dịp ngồi ngẫm nghĩ những điều anh ta nói, tôi mới xác định lại những tư tưởng mà tôi đã hình thành trước khi gặp anh ta. Mọi linh hồn đều như nhau, tôi tin là vậy, bất kể chúng từ đâu đến, từ nhiều thiên hà khác hay từ trái đất. Những người mới đến với thế giới chúng ta nhanh chóng bước vào chu kỳ đầu thai và rồi có khuynh hướng hiện thân tại đây, một phần vì họ đã tạo ra nghiệp báo, một phần vì nhiệm vụ của họ phải trợ giúp loài người được tiến hóa. Linh hồn có thể dễ dàng bước vào thân xác người phàm này như bất cứ thân xác xa lạ nào thuộc một thế giới khác. Linh hồn của Patrick lựa chọn ở lại “thiên đường” này vì rằng loài người của anh đã chọn sinh sống tại đây.
Do tôi hối thúc, Patrick đưa tôi đi xa hơn về phía trước của kiếp quá khứ này.
Tôi đã khám phá ra một vách đá sừng sững, nơi mà đại dương và bầu trời gặp nhau, và tôi xây một ngôi nhà bằng đá và gỗ tại đó. Công việc lớn lao của tôi đã hoàn thành; đồ tạo tác và tất cả tài liệu được cất giữ an toàn. Tôi tự do thưởng thức vẻ đẹp chung quanh, phơi mình trong hương thơm của không khí. Nhiều người thuộc chủng tộc tôi và cả loài người đều cho rằng tôi rất khôn ngoan. Họ đến tìm tôi để xin lời khuyên về niềm hạnh phúc mà tôi đạt được. Cuối cùng thì tôi cũng chết, đã từ lâu chủng loài của tôi đã học được cách cởi bỏ linh hồn ra khỏi thân xác vật chất ngay giây phút thích hợp để họ có thể di chuyển nhẹ nhàng đến những cấp độ cao hơn của ý thức.
Đây là điều mà tôi thực hiện, nhưng tôi vẫn có thể tiếp tục trò chuyện với nhiều người của tôi trong thân thể của họ, trong ngôi nhà mới của họ là trái đất này.
Thật tình anh ta có vẻ xúc động, lơ lửng giữa hai cõi, trong hai cấp độ ý thức. Anh
nói:
Sự khác biệt giữa thần thánh và con người rất nhỏ nhoi. Một trong phần hiểu biết mà tôi vẫn còn cất giữ có hướng dẫn cách để thông thạo nghệ thuật chia tách ý thức ra khỏi phương tiện thể chất. Một ngày nào đó nền văn hóa của ông sẽ sớm học hỏi để làm được như vậy. Khi điều đó xảy ra ông sẽ thấy rằng cái ý thức chia tách đó có thể đảm đương cái khác – thân thể ít “rắn chắc” như nó mong muốn. Từ vị trí thuận lợi đó, nó có thể ảnh hưởng những thực thể khác trong hình thái thể chất của chúng. Đối với cái thực thể được nhận thì sự ảnh hưởng có vẻ như thần thánh hay thiên thần. Nhưng nó thật sự là một hình thái tiến bộ của chính cái ý thức giống nhau được sở hữu bởi người nhận.
Những tư tưởng sâu sắc như vậy của một chàng thanh niên, mà lần đầu gặp gỡ có vẻ non nớt chưa phát triển đầy đủ, nghe thật đáng kinh ngạc. Và điều mà anh sắp nói đến, với tôi, rất tuyệt vời.
Thế giới của tôi thì cổ xưa mà của ông thì rất non trẻ, tuy nhiên sự khác biệt chẳng là gì trong phạm vi thời gian. Thời gian giống như hơi thở, đi ra đi vào bởi một vũ trụ thần thánh. Hơi thở ra là sự sáng tạo của các vì sao, các hành tinh, dãy ngân hà, và nhiều vũ trụ. Hơi thở vào đem tất cả chúng trở vào trong một vết dơ đậm rất nhỏ trong lá phổi của thần thánh. Sự hô hấp của thời gian, vào ra, xuất hiện trong vô số chu kỳ, được gợi ý ở sự tự nhiên của thời gian vô tận.
Patrick yên lặng, còn tôi quá xúc động, suy tư những lời anh nói. Tôi cảm thấy các nghiên cứu của tôi đã được nâng cao. Như Patrick nói, và tôi nhìn thấy thoáng qua “sự tự nhiên của thời gian vô tận”, và dường như tôi rất thấm thía. Tôi hiểu anh bị hấp dẫn với những câu chuyện khoa học viễn tưởng, tình yêu dành cho bầu trời, và niềm ao ước được du hành lên các vì sao. Khi anh tỉnh lại, tôi hỏi liệu anh có nghĩ rằng những điều anh chứng kiến chỉ là một phần mở rộng ra trong những câu chuyện mà anh đã đọc lúc nhỏ. Anh trả lời nhanh chóng:
Không hề. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng bất cứ điều gì giống như tôi vừa trông thấy, và các nhà văn cũng không hề viết về điều đó. Cuộc trải nghiệm rất thật. Tôi chẳng hề tưởng tượng một điều gì cả.
Phản ứng của anh có vẻ đáng tin cậy và phát ra một làn sóng tư tưởng. Anh băn khoăn thành lời:
– Nếu những cái hang tối đó thật là một phần hơi thở ra của vũ trụ thì sao? Nếu những
thiên thần, những bậc thầy, và những người hướng dẫn tâm linh, bằng cách nào đó, được liên kết lại với nền văn minh cổ xưa tiến bộ cao ở hành tinh khác thì sao?
Tôi không nghĩ điều đó hoàn toàn đúng. Vượt quá giới hạn. Nhưng đó là điều mà tôi đã suy nghĩ khi đưa Catherine trở về quá khứ của cô. Và khi Victoria kể lại rằng cô đã gặp tôi tại thành Jerusalem. Hơn nữa, điều mà tôi nghĩ đến không thành vấn đề. Tôi có thể nhìn thấy một ánh sáng mới trong đôi mắt của Patrick, ánh lấp lánh của niềm đam mê đang quay trở lại sau hơn 20 năm. Tôi biết phép trị liệu xa hơn có thể đưa anh đến gần con đường tâm linh của riêng anh. Nó có thể anh đến đó bằng cách làm mới lại nỗi đam mê của anh đối với cuộc đời, với niềm vui thú, và với niềm hy vọng.
Khi phép trị liệu tiến triển, Patrick đã có khả năng nhớ lại ba kiếp quá khứ phụ thêm:
1- Cách đây 9 thế kỷ, anh ta là người bản địa ở vùng Trung Mỹ hoặc vùng phía bắc của Nam Mỹ. Anh ta nổi danh là một nhà toán học và nhà thiên văn, sống một mình nhưng được sùng kính và trọng vọng đến già. Anh nhận ra sự trải nghiệm của anh cách đây sáu mươi ngàn năm đã ảnh hưởng đến kiếp sống này, vì anh quá tò mò về hình thể của các vì sao, và ý nghĩa của sao băng.
2- Vào đầu thế kỷ 18 anh là một giáo sĩ Do Thái trí thức, một học giả sống trong một thị trấn nhỏ ngoài vùng Krakow thuộc nước Ba Lan. Ở đó anh có thể kết hợp việc nghiên cứu thần bí với một đời sống gia đình thực tế. Anh có nhiều thứ để dạy, có vợ con. Cuộc sống rất tiện nghi, anh được cư dân thị trấn và nền văn hóa đó chấp nhận. Anh không cảm thấy mình là người “ngoài hành tinh” như anh vẫn thường suy nghĩ trong kiếp sống hiện tại.
3- Vào thế kỷ 14 anh là một tu sĩ Phật giáo, sống tại một vùng lạnh lẽo và hoang sơ thuộc Trung Quốc. Ở đó anh được cộng đồng và những nhà có tư tưởng tôn giáo hoan nghênh. Anh có thể kết hợp những giai đoạn thiền định và nội tâm với cuộc sống hoạt động nông nghiệp. Anh là một bậc thầy về việc điều khiển năng lực và dòng lưu thông, đặc biệt là những vùng trung tâm năng lực và nguồn năng lượng trong cơ thể. Khi quay về kiếp hiện tại, anh hiểu ra công việc đó rất giống phương pháp châm cứu. Như sống lại ở kiếp Trung Quốc, anh cảm thấy năng lực siêu việt trước mắt vượt ngoài thân thể và con người để đến một nơi nào đó ở cõi khác trong một vũ trụ song song. Nhiều khái niệm này giống sự hiểu biết và trí tuệ mà anh đã đạt được vài thế kỷ sau trong kiếp làm giáo sĩ Do Thái thần bí; ngay tức khắc anh có thể nhìn thấy mối liên quan khi chúng tôi kiểm nghiệm lại kiếp làm tu sĩ Phật giáo tại văn phòng tôi. Anh phỏng đoán rằng những nền văn hóa giao tiếp tại một thời điểm trong quá khứ, hoặc là sự hiểu biết thật phổ quát có thể được sao chép độc lập bởi bất cứ người nào mong
muốn sử dụng trí thông minh của mình nhằm mục đích giành được những điều nằm ngoài thế giới nhận thức.
Lúc cảm thấy thoải mái với tôi, Patrick nói rằng:
Tôi thích thú rất nhiều trong những buổi điều trị như tôi thích truyện khoa học viễn tưởng vậy.
Tuy nhiên anh vẫn cảm thấy khó khăn ở Miami khi rời văn phòng tôi. Trong khi đó anh ít bị ảnh hưởng với những giá trị và ý kiến của người khác, đặc biệt với cha mình, anh vẫn cảm thấy bất ổn với sự có mặt của phụ nữ và mọi người xa lạ. Anh nói:
Giờ đây, thay vì cảm thấy tuyệt vọng, tôi chỉ cảm thấy cô đơn. Những suy nghĩ rất dễ thương đi vào giấc ngủ, nhưng tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu có một thân thể phụ nữ nằm kế bên tôi.
Anh nhắm mắt và thì thầm với vẻ ao ước:
Có lẽ trong một kiếp tương lai.
Có lẽ. Anh có muốn khám phá không?
***
Patrick nói:
Tên tôi là Maddie. Phụ nữ không có quyền tham gia vào nghiên cứu ngành thiên văn cao cấp, nhưng trình độ của tôi cao quá mức đối với đồng nghiệp nam và tôi rất giỏi về trung tâm vũ trụ nên họ không thể loại bỏ tôi, lẽ ra tôi phải kiện họ.
Tôi nghĩ chẳng có gì thay đổi. Trong tương lai sự phân biệt giới tính cũng không hề khác gì so với hiện tại. Tôi thích Maddie ngay. Cô rõ ràng là một người tự ủng hộ cho mình một cách cứng rắn và sắc bén, một tiến triển tốt cho Patrick. Tôi hỏi:
Đó là năm nào?
Năm 2254, tháng 5, ngày thứ Năm, lúc 10h17’ tối.
Cô bao nhiêu tuổi?
31.
Đúng theo cái tuổi của Patrick ở kiếp hiện tại.
Cô đang ở đâu vậy?
Dĩ nhiên là đang ở tại đài thiên văn. Tôi đang ở đây, chung quanh tôi có rất nhiều máy tính, kính viễn vọng, dụng cụ nghe. Tôi ở đây từ 9 giờ sáng – giờ thường lệ – và tôi cũng không thể hạnh phúc hơn.
Công việc cô đang làm rất đặc biệt? Maddie thở dài.
Tôi cho rằng mọi việc vẫn ổn. Cách đây vài tuần giới báo chí đã tìm thấy một câu chuyện, và thêu dệt làm trò cười suốt từ đó đến giờ. Tôi cũng bị bạn bè cười mũi, nhưng tôi bảo đảm với ông chuyện đó hoàn toàn nghiêm chỉnh.
Tôi nói nghiêm túc:
Tôi không hề nghi ngờ gì về điều đó.
Chúng tôi đang nghiên cứu về nguồn gốc, cấu trúc và nguyên nhân chấm dứt của những nền văn minh xa lạ ngoài hành tinh.
Thú thật là tôi bị choáng váng. Nếu điều này là ảo tưởng thì nó thích hợp với Patrick, phần tiếp nối trực tiếp những điều anh đã đọc lúc nhỏ. Nhưng nếu nó là thật, và nếu cuộc đời của anh cách đây sáu mươi ngàn năm là thật thì quả là tuyệt vời vì ngay thời điểm trong tương lai này anh đang nghiên cứu nguồn gốc của kiếp quá khứ xa xưa.
– Cô có nguồn thông tin này ở đâu vậy?
Câu hỏi làm Maddie có vẻ hài lòng, theo sau là một giọng điệu của các vị giáo sư, rất quen thuộc với tôi từ những năm tháng ở giảng đường đại học:
Nói một cách đơn giản, thật ra những việc chúng tôi làm không đơn giản tí nào, chúng tôi đang sử dụng những dữ liệu từ những con tàu thăm dò vũ trụ để “nghe” các tin nhắn của nhiều hành tin khác trong các dãy thiên hà khác. Những điều chúng tôi học hỏi từ những tin nhắn chúng tôi đem kết hợp với các thông tin được thu thập từ mười sáu trạm không gian mà chúng tôi đưa vào quỹ đạo khắp thái dương hệ, và bây giờ chúng tôi có một ý tưởng rất tốt về bức tranh toàn cảnh. Dường như có hàng tá các nền văn minh và xã hội như vậy. Hầu hết là họ cách quá xa nên chúng ta không thể làm điều gì ngoài những chuyện liên lạc thô sơ nhất. Những dấu hiệu họ gởi đến
chúng ta hoặc chúng ta gởi đến họ cho biết là xã hội của cả hai đang tồn tại. Nhưng với xã hội khác, xã hội gần hơn, những xã hội mà có một nền công nghệ hoàn thiện thì có vẻ như họ sẽ đến thăm chúng ta vào một ngày rất gần.
Họ sẽ đến thăm chúng ta hay chúng ta sẽ đến thăm họ?
Ồ, họ sẽ đến. Chúng ta chưa đủ tiến bộ về việc du hành trong không gian. Chúng ta thiếu khả năng đạt được ngoài thái dương hệ riêng của chúng ta.
Cô ngừng giây lát, với ánh mắt sáng long lanh rồi nói tiếp:
Nhưng khi họ đến thăm thì chúng ta có thể cho họ thấy thế giới, tư duy đến việc tăng trưởng ngân quỹ của chính phủ.
Cô sẽ ở đó để nhìn thấy việc này.
Ông có thể chắc như vậy! Giới báo chí và bạn bè đã cười mũi tôi sẽ mắc cở.
Maddie khá mơ hồ về gia đình, bạn bè, và các mối quan hệ cá nhân. Khi tôi hỏi về họ cô liền thay đổi chủ đề quay về công việc. Rõ ràng điều này là một phần trong tương lai đã gây cảm hứng cho Patrick, và như thường lệ tôi không thúc ép bệnh nhân đi đến nơi mà họ không thích khám phá.
Tôi định hỏi thêm chi tiết về việc nghiên cứu của Maddie thì giai đoạn tỉnh thức của Patrick đã chuyển, anh rời kiếp sống đó và trở về kiếp hiện tại; vẫn còn trong tình trạng bị thôi miên, anh nhìn từ một triển vọng cao hơn.
Ba năm trước tôi đã luôn nghĩ đến chuyện học ngành thiên văn tại đại học ở Miami. Nếu họ không nhận tôi vào học chính thức thì tôi có thể học dự thính. Nhưng tôi luôn trì hoãn vì quá ngại để mở lời. Nhưng bây giờ tôi thấy rằng tôi đã có mục đích để vào học chương trình đó. Đây là bước tiếp theo để chuẩn bị cho tương lai và công việc của tôi.
Anh thở lấy hơi rồi nói tiếp, chậm rãi và bình tĩnh:
– Đây là số phận mà tôi luôn tìm kiếm.
Sau khi anh rời khỏi văn phòng, tôi ghi lại một khái niệm về định mệnh và ý chí thiện nguyện, điều này rất quan trọng với công việc của tôi. “Patrick có thể chọn ngành thiên văn học, tuy nhiên điều này có lẽ cũng là định mệnh của anh. Cả hai liên kết
mạnh mẽ với nhau. Việc ứng dụng đúng cách của ý chí thiện nguyện có thể đưa chúng ta đi theo con đường định mệnh của mình. Trái lại, việc lựa chọn tùy ý không đúng cách có thể dẫn chúng ta ra khỏi định mệnh, trì hoãn phần tiến triển của trí tuệ và làm cho cuộc đời mình thêm rắc rối. Thật là dễ dàng để chọn lựa đúng cách nếu chúng ta có một cái nhìn thoáng về tương lai, bất kể ngay kiếp hiện tại hoặc những kiếp sắp tới.”
Nhờ đã nhìn thấy tương lai nên Patrick kết tinh sự quyết định của mình một cách chắc chắn để học ngành thiên văn. Anh ta đã ghi tên học khóa sau.
***
Patrick sớm nhận được sự xác minh rằng anh đang đi đúng trên con đường định mệnh thật sự. Trong khoảng khóa học thứ hai của chương trình, anh điện thoại cho tôi. Anh nói: “Tôi cần gặp bác sĩ”. Sau khi chúng tôi chấm dứt phép trị liệu, tôi đã không nghe tin tức gì về anh từ đó.
Chuyện gì đây. Chúng tôi hẹn nhau, và tôi thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra. Patrick đã chuyển đổi từ một gã đàn ông suy nhược, thiếu cảm giác yên ổn đến một người mà có vẻ như rất yên lành với chính bản thân và với những mặt hạn chế của mình. Do sự yên lặng kéo dài của anh, tôi đoán là anh đã có những giao tiếp rất tốt, nhưng có lẽ điều gì đó đã ném anh trở lại mối lo lắng trước đó.
Ngược lại, anh chạy vào phòng tôi như một gã thanh niên huênh hoang quá đỗi sốt sắng, và nắm chặt tay tôi. Trái ngược với lúc trước anh hay tránh đôi mắt tôi, bây giờ thì anh nhìn vào với cái nhìn vững chắc. Nỗi lo lắng về anh tan biến, tôi hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Ăn mặc gọn gàng, râu ria cạo sạch nhẵn, tóc tai ngắn gọn, nét hài hước đáng yêu của anh biểu lộ rõ ràng.
Anh mang theo một gói nhỏ và đặt trên bàn tôi.
Tôi đã gặp một cô gái.
Thật tuyệt!
Trong khía cạnh nào đó tôi hơi ngạc nhiên vì tôi nghĩ là anh đạt điều tốt về mặt học thuật chứ không hẳn là mối thân quen. Tuy nhiên, sự yên ổn trong một giai đoạn của
cuộc đời thường có ý nghĩa yên ổn trong những giai đoạn khác. Điều này hiển nhiên là những gì đã xảy ra trong lòng Patrick. Tôi nói:
Kể cho tôi nghe về cô ấy đi. Anh ta nhăn răng cười:
Cô ấy tên Sara. Nàng cũng “tẻ nhạt” như tôi.
Anh gặp cô ấy ở trường.
Dạ. Cô nàng không đẹp lắm, nhưng trí tuệ tuyệt vời. Vì vậy mà nàng đẹp.
Cô ấy cũng thích thiên văn học?
Dĩ nhiên. Nếu không thì cô nàng đã không học trong khóa này. Năm nay cô hai mươi bảy tuổi, làm việc tại một công ty kiến trúc, nơi mà cô không được đi đây đó, nên cô quyết định thay đổi cuộc đời. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên, có phải không?
Hoặc là định mệnh, tôi nghĩ vậy. Nếu Patrick cũng không quyết định thay đổi cuộc đời mình, Sara và anh hoàn toàn chắc chắn sẽ không bao giờ gặp nhau. Tôi vui trong niềm hân hoan của anh.
Chúng tôi đã đính hôn và sẽ cưới nhau vào mùa Đông. Vì vậy tôi cần gặp bác sĩ, để nói rằng điều này sẽ không xảy ra nếu không có sự giúp đỡ của bác sĩ, và muốn đích thân nói lời cám ơn.
Đó là nhờ phép trị liệu. Tôi rất vui vì phương pháp này có hiệu quả.
Anh ta chỉ cái gói nhỏ trên bàn.
– Tôi mang tặng bác sĩ món quà.
Tôi cầm lên. Đột nhiên mắc cở anh ta nói:
– Khi nào tôi đi rồi bác sĩ hãy mở. Tôi hy vọng là bác sĩ sẽ thích nó.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, anh ra đi với vẻ lo lắng, tôi không giữ anh lại. Chúng tôi bắt tay và biết rằng có thể chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Khi anh đi rồi, tôi mở gói quà ra, đó là cuốn sách: H.G. Wells’s The Time Machine.