Một Lần Và Mãi Mãi (Once And Always)

Chương 13

“Hầu như mọi người đều đã đến,” Cô Flossie hào hứng quýnh cả lên trong khi Ruth kết thúc nhát chải cuối cùng trên mái tóc của Victoria. “Đã đến lúc tiến hành bước tiến vào xã hội trọng đại của cháu, cháu yêu.”

Victoria ngoan ngoãn đứng dậy nhưng đầu gối nàng thì run lật bật. “Con thà được đứng trong hàng đón khách với bác Charles và ngài Fielding, như thế con có thể gặp từng vị khách riêng rẽ. Chắc chắn sẽ ít căng thẳng thần kinh hơn nhiều.”

“Nhưng mà không hiệu quả bằng,” Cô Flossie ung dung nói.

Victoria nhìn lần cuối hình ảnh của nàng trong gương với cặp mắt phê phán, nhận chiếc quạt Ruth đưa, và nâng tà váy lên. “Tôi sẵn sàng rồi,” nàng run rẩy nói. Khi họ đi qua đầu cầu thang, Victoria ngừng lại để nhìn xuống đại sảnh bên dưới, nơi đã biến thành một vườn hoa kỳ ảo nhân dịp vũ hội của nàng, với những chậu dương xỉ vĩ đại và những giỏ hoa hồng trắng lớn. Rồi nàng hít một hơi dài lo lắng và leo chiếc cầu thang uốn vòng dẫn lên tầng trên, nơi tỏ chức vũ hội. Gia nhân mặc chế phục trang trọng bằng nhung xanh viền vàng đứng nghiêm trang dọc theo cầu thang bên cạnh những chiếc giá bạc cao đầy những hoa hồng trắng. Victoria mỉm cười với những người hầu mà nàng biết và lịch sự gật dầu với những người khác. O’Malley, người đứng đầu đám gia nhân, đang chiếm chỗ đứng trên đầu cầu thang và nàng nhỏ nhẹ hỏi hắn, “Chiếc răng của anh còn làm phiền anh không? Đừng quên nói cho tôi biết nếu nó lại làm anh đau nhé - làm thêm ít thuốc cao khác chẳng phiền hà gì đâu.”

Anh ta cười với nàng trong sự tôn sùng không giấu diếm. “Nó chẳng còn làm phiền tôi tí nào kể từ khi cô làm cho tôi món thuốc cuối cùng, thưa quí cô.”

“Rất tốt, nhưng anh đừng cố chịu đựng nó nếu nó lại bắt đầu nhé, được chứ?”

“Không đâu ạ, thưa quí cô.”

Anh ta chờ cho đến khi Victoria đi khuất góc rẽ rồi quay sang một gia nhân đứng cạnh anh ta. “Cô ấy thật tuyệt, phải không?”

“Một quí cô hoàn hảo và hoàn hảo,” người kia đồng ý. “Y như từ đầu anh đã nói.”

“Cô ấy sẽ làm mọi thứ sáng sủa lên cho nhiều người trong chúng ta,” O’Malley đoán, “và cho cả ông chủ nữa, một khi cô ấy sưởi ấm giường ông. Cô ấy sẽ cho ông một người thừa kế - điều đó sẽ làm ông hạnh phúc.”

Northrup đứng trên ban công nhìn xuống phòng khiêu vũ, lưng ông ta thẳng tưng, sẵn sàng xướng tên những người khách đến trễ đi qua chiếc cửa vòm cẩm thạch bên cạnh ông ta. Victoria đến cạnh ông ta trên đôi chân mềm nhũn. “Cho tôi một giây lấy hơi cái đã,” nàng van vỉ với ông ta. “Rồi thì ông có thể xướng tên chúng tôi. Tôi hồi hộp đến chết đi được ấy,” nàng bày tỏ thế với ông ta.

Một nụ cười hầu như, nhưng không rõ rệt lắm, làm giãn nét mặt nghiêm nghị của ông ta khi đôi mắt sành sỏi của ông lướt qua cô gái trẻ mê hồn trước mặt ông. “Trong khi cô lấy hơi, thưa quí cô, tôi xin phép nói rằng tôi đã thưởng thức cô chơi bản Xô nát cung Fa thứ dành cho dương cầm của Beethoven chiều hôm qua được không ạ? Đó là bản nhạc đặc biệt yêu thích của tôi.”

Victoria thật vui, và thật sửng sốt, vì sự thân ái bất ngờ này từ người gia nhân khắc khổ, đến nỗi nàng quên mất đám đông cười nói ồn ào trong phòng khiêu vũ bên dưới. “Cảm ơn ông,” nàng nói và dịu dàng mỉm cười. “Và bản rất yêu thích của ông là gì?”

Ông ta có vẻ sốc vì sự quan tâm của nàng, nhưng ông ta vẫn nói với nàng.

“Tôi sẽ chơi nó cho ông nghe ngày mai,” nàng hứa một cách ngọt ngào.

“Cô thực là tử tế, thưa cô!” Northrup đáp lại với khuôn mặt sững sờ và cúi mình trịnh trọng. Nhưng khi ông ta quay lại để xướng tên nàng, giọng ông ta vang lên đầy tự hào. “Tiểu thư Victoria Seaton, Nữ bá tước Langston,” ông ta kêu lớn, “Và Cô Florence Wilson.”

Sự nôn nao xuyên qua đám đông như một tia chớp giật, làm ngưng lại những câu chuyện rôm rả và tắt ngấm những tiếng cười khi khoảng 500 khách mời đồng loạt quay đầu lại để tận mắt nhìn thấy lần đầu tiên cô gái được sinh ra tại Mỹ, người bây giờ đã mang tước hiệu của mẹ nàng và người sẽ sớm nhận được một tước hiệu đáng thèm muốn hơn nữa từ Jason, Đức ngài Fielding.

Họ nhìn thấy một nữ thần tóc đỏ đẹp lạ lùng khoác trên mình chiếc áo dạ hội lấp lánh theo phong cách Hy lạp bằng lụa màu ngọc bích hợp với đôi mắt long lanh của nàng và ôm khít mỗi đường cong của thân hình mảnh mai, khêu gợi của nàng. Đôi găng tay dài che phủ hai cánh tay, và mái tóc óng ả của nàng được kết lên đỉnh đầu thành những búp tóc xoăn dầy lấp lánh bằng những chuỗi ngọc bích và kim cương. Họ nhìn thấy một khuôn mặt như tạc đẹp khó có thể quên với đôi gò má đầy đặn tinh tế, chiếc mũi hoàn hảo, đôi môi tươi thắm, và một vết chẻ nhỏ xíu gợi tình giữa cằm nàng.

Không một ai nhìn nàng lại có thể tin được là đầu gối của người đẹp trẻ tuổi cao sang này lại đang gần như là va lập cập vào nhau vì khiếp hãi.

Một biển người không tên đang ngước mặt nhìn nàng dường như rẽ ra mỗi khi Victoria bước xuống một bước, và bỗng nhiên Jason lướt tới từ giữa đám đông. Hắn giơ tay ra cho nàng và Victoria bất giác đặt tay nàng vào tay hắn, nhưng đôi mắt nàng ngước lên nhìn hắn thì đầy nỗi hãi hùng.

Cúi thấp xuống bên nàng như thể để thì thầm một lời khen tặng thân mật, Jason nói, “Nàng sợ đến chết, phải không? Nàng muốn ta bắt đầu hàng trăm lời giới thiệu ngay bây giờ hay nàng thích khiêu vũ với ta hơn và để cho họ kết thúc cái việc nhòm ngó nàng kỹ càng như thế?”

“Lựa chọn mới hay làm sao!” Victoria thì thầm trong tiếng cười nghẹn lại.

“Ta sẽ cho nhạc bắt đầu,” Jason khôn ngoan quyết định, và ra hiệu cho nhạc công bằng một cái gật đầu. Hắn dẫn nàng ra giữa sàn nhảy và dìu nàng trong tay khi những người nhạc công tấu lên một bản vanxơ hoành tráng. “Nàng nhảy vanxơ được chứ?” bỗng dưng hắn nói.

“Hỏi đúng lúc làm sao!” nàng nói và bật cười khi đang sắp sửa phát hoảng lên vì hồi hộp.

“Victoria!” Jason nghiêm khắc nói, nhưng vẫn đang mỉm một nụ cười loá mắt vì lợi ích của cử toạ đang ngắm họ, “Nàng chính là cô gái trẻ đã doạ bắn tung đầu ta bằng một khẩu súng trường. Bây giờ nàng đừng có mà cả gan dám tỏ ra hèn nhát đấy.”

“Không, đức ông của tôi,” nàng đáp, cố gắng đến tuyệt vọng để bước theo hắn khi hắn bắt đầu dẫn nàng đi những bước đầu tiên của điệu van. Anh ấy khiêu vũ cũng với một vẻ thanh lịch nhẹ nhàng như khi mặc bộ dạ phục màu đen cắt may hoàn hảo, nàng nghĩ.

Bỗng nhiên cánh tay hắn xiết chặt quanh thắt lưng nàng, làm nàng sa vào cái trạng thái rệu rã thần kinh bên tấm thân mạnh mẽ của hắn, và hắn đe nàng bằng cái giọng trầm nhỏ, “Theo thông lệ là một đôi phải nói chuyện gì đó cùng nhau hoặc đùa cợt nhẹ nhàng tí chút khi đang khiêu vũ, nếu không những người quan sát sẽ nhìn nhận là hai người không thích nhau.”

Victoria chằm chằm nhìn hắn, miệng nàng khô khốc.

“Nói gì đó với ta đi, chết tiệt.”

Tiếng chửi thề được nói ra với cái nụ cười ân cần, chói sáng đến thế làm nàng bất giác bật cười, và nàng tạm thời quên mất đám khán giả của họ. Cố làm như hắn bảo, nàng nói câu đầu tiên xuất hiện trong đầu. “Anh nhảy van hay lắm, đức ông của tôi.”

Jason dịu đi và cười nhìn xuống nàng. “Đó cũng chính là điều ta định nói với nàng đấy.”

“Người Anh các anh có qui tắc bao trùm mọi thứ,” Victoria vặc lại với vẻ ngưỡng mộ mỉa mai.

“Nàng tình cờ cũng là người Anh, thưa quí cô,” hắn nhắc nhở nàng, rồi thêm, “Cô Flossie đã dạy nàng khiêu vũ điệu van rất tốt. Nàng còn học được gì nữa?”

Hơi bị phật ý một chút vì hắn cho rằng trước đây nàng không biết khiêu vũ, Victoria cười vẻ tự mãn với hắn và nói, “Anh cứ yên chí là bây giờ tôi có tất cả những kỹ năng mà người Anh cho là cần thiết với một cô gái trẻ con nhà tử tế.”

“Và đó là...?” Jason hỏi, cười toét ra trước giọng điệu của nàng.

“Ngoài chơi dương cầm, tôi có thể hát, nhảy điệu van không ngã, và thêu một mũi thêu tinh tế. Thêm nữa, tôi có thể đọc tiếng Pháp và thực hiện một cú nhún mình chào kiểu hoàng gia với thế thăng bằng tuyệt đối. Tôi thấy có vẻ như,” nàng nhận xét với một nụ cười láo lếu, “là ở Anh điều đáng ao ước đối với một cô gái là được trở nên vô dụng một cách tuyệt vời.”

Jason ngật đầu ra cười lớn vì nhận xét của nàng.

Nàng thật là một sự phối hợp kỳ thú của những mặt đối lập khiến người ta tò mò - của sự từng trải và ngây thơ, nữ tính và gan dạ, sắc đẹp rỡ ràng và tính hài hước không nén nổi. Nàng có một thân hình được tạo ra cho bàn tay của một người đàn ông, một đôi mắt có thể khiến người đàn ông mụ mẫm, một nụ cười có thể là hớn hở hoặc là đầy nhục cảm, và đôi môi - một đôi môi lôi cuốn người đàn ông hôn nó.

“Nhìn chăm chăm thế là bất lịch sự,” Victoria nói, tâm trí nàng tập trung vào việc giữ vững cái vẻ đang vui hơn là vào hướng nhìn của mắt hắn.

Jason vội vàng rời mắt khỏi môi nàng. “Xin lỗi.”

“Anh nói người ta mong chúng ta đừa bỡn chút xíu trong khi chúng ta khiêu vũ,” nàng nhắc hắn vể trêu đùa. “Tôi chưa hề có kinh nghiệm nào về chuyện đó hết - anh có không?”

“Nhiều hơn là đủ,” hắn trả lời, ngưỡng mộ cái sắc màu ngời lên làm rạng rỡ đôi má nàng.

“Rất tốt - chỉ tôi xem làm thế nào nào.”

Giật mình vì lời mời chào ấy, Jason nhìn xuống đôi mắt xanh tươi vui dưới bờ mi đen thẫm của nàng và trong giây lát để lạc mình trong ấy. Khao khát bùng lên trong thân thể hắn và đôi tay hắn tự động kéo nàng lại gần hơn. “Nàng không cần học,” hắn thì thào khản đặc. “Nàng đang làm điều đó rất tốt ngay bây giờ đấy.”

“Làm gì tốt?”

Vẻ bối rối rõ ràng của nàng phục hồi lại sự tỉnh táo cho Jason và hắn buông lỏng đôi tay ôm nàng. “Làm cho chính nàng vướng vào nhiều rắc rối hơn bao giờ hết.”

Ở bên ngoài sàn nhảy, Công tử Crowley trẻ tuổi nàng chiếc kính một tròng của chàng ta lên ngắm nghía Tiểu thư Victoria từ đầu đến chân. “Diễm tuyệt,” anh ta nói với người bạn của mình. “Đã nói thế với anh từ lúc chúng ta đặt mắt vào nàng, cái ngày nàng đến phố Brook ấy. Tôi chưa bao giờ thấy ai bằng nàng. Nàng là siêu phàm. Tuyệt thế. Một thiên thần.”

“Một giai nhân, một giai nhân thực sự!” Công tử Wiltshire trẻ tuổi đồng ý.

“Nếu không phải là dành cho Wakefield, chính tôi sẽ tán tỉnh nàng,” Crowley nói. “Tôi sẽ xây thành đắp luỹ để bảo vệ nàng, chiến đấu đánh bật những kẻ cầu hôn khác, và rồi theo đuổi!”

“Anh có thể,” Công tử Wiltshire tuyên bố một cách khôi hài, “Nhưng để bắt được nàng, anh cần phải lớn hơn 10 tuổi nữa hoặc giàu hơn 20 lần nữa. Mặc dầu vậy, từ những gì tôi nghe thấy, cuọoc hôn nhân này vẫn chưa hoàn toàn an bài đâu.”

“Trong trường hợp đó, tôi định sẽ được giới thiệu với nàng đêm nay.”

“Tôi cũng thế,” Công tử Wiltshire độp lại một cách đầy thách thức, và cả hai người vội tản ra để tìm những người mẹ đáng kính của họ nhằm để việc giới thiệu được tiến hành đúng đắn.

Với Victoria, đêm nay quả là một thành công vượt bậc. Nàng đã sợ rằng người ta cũng giống như Bà Kirby, nhưng hầu hết họ có vẻ chào đón nàng vào hàng ngũ vượt trội của họ. Thực ra, một vài người trong số họ - đặc biệt là các quí ông- hầu như là sùng sục lên trong những lời ngợi khen và sự chú ý của họ. Họ bao quanh nàng, yêu cầu được giới thiệu và khiêu vũ với nàng, ròi đứng lại bên cạnh nàng, ganh đua dành sự chú ý của nàng và xin nàng đồng ý cho họ ghé thăm nàng. Victoria khôngnghiêm túc nhận điều gì, nhưng nàng cư xử với tất cả bọn họ với sự thân thiện không thiên vị.

Đôi khi, nàng thoáng nhìn Jason và cười vui vẻ với chính mình. Trông hắn đẹp trai đến nghẹn thở tối nay trong bộ dạ phục đen thẫm hợp với màu tóc hắn và tương phản sắc nét với chiếc áo sơ mi trắng như tuyết và nụ cười lấp loá của hắn. Bên cạnh hắn, những người đàn ông khác dường như mờ nhạt và vô nghĩa.

Nhiều quí cô khác cũng nghĩ vậy, Victoria nhận ra hàng giờ sau đó khi nàng đang khiêu vũ với một bạn nhảy khác nữa của nàng. Mấy cô nương đang bỡn cợt quá mức với hắn, bất chấp chuyện hắn được cho là đã đính hôn với nàng. Ngấm ngầm thương hại hắn, nàng quan sát một cô tóc vàng đẹp vẻ nhục cảm đang cố thu hút sự chú ý của hắn bằng cách nhìn một cách mời mọc vào mắt hắn trong khi Jason đang đứng nghiêng vai dựa cột một cách lơ đãng, một vẻ hạ cố chán chường in trên gương mặt rám nắng của hắn.

Cho đến đêm nay, Victoria đã cho rằng hắn chỉ đối xử với nàng bằng cái thái độ nhạo báng tức điên lên đó, nhưng bây giờ nàng nhận ra là Jason dường như đối xử với tất cả phụ nữ bằng sự chịu đựng lạnh lùng. Khôngnghi ngờ gì thái độ này chính là điều mà Caroline nói đến khi cô bảo Jason thô lỗ và không hào hoa. Ngay cả là thế, các bà các cô cũng bị thu hút về phía hắn như là những con thiêu thân xinh đẹp lao vào ngọn lửa nguy hiểm. Mà tại sao không chứ, Victoria thản nhiên quyết định khi ngắm hắn nhẹ nhàng dứt cánh tay hắn khỏi bàn tay cô tóc vàng và đưa về phía đức ông Collingwood. Một cách thuyết phục, khó cưỡng, hút như nam châm, Jason thực là hết sức...nam tính.

Robert Collingwood nhìn Jason và gật đầu về phía đám người hâm mộ của Victoria, họ đang túm tụm lại quanh Cô Flossie Wilson chờ Victoria quay về từ sàn nhảy. “Nếu anh vẫn còn quyết định gả nàng cho ai khác, Jason,” chàng ta nói, “anh sẽ không phải đợi lâu. Nàng đã trở thành một cơn đam mê mới.”

“Tốt,” Jason trả lời, liếc nhìn đám nịnh đầm của Victoria và gạt họ đi bằng một cái nhún vai.