Một Hai Ba Lên Đánh Giáo Chủ

Chương 3: Giao dịch mờ ám trong miếu đổ nát

Bị thương hôn mê quả thật là bị thương hôn mê, nhưng Giáo Chủ dẫu sao cũng không phải người thường, võ công đệ nhất giang hồ dù sao không phải chuyện đùa, Giáo Chủ sau khi hôn mê một đêm lập tức tỉnh lại, vết thương trên người còn đang từng cơn đau đớn, nhưng thể lực và ý thức đã khôi phục không ít.

Khắc đầu tiên Giáo Chủ mở mắt ra chính là quan sát vị trí và tình cảnh hiện nay của mình.

Nơi này là… một miếu đổ nát?

Có hơi chút bất ngờ.

Nhìn hình dáng tứ phía là một cái miếu đổ nát bỏ hoang, ở giữa miếu đổ nát đốt một đống lửa đã sắp tàn, Giáo Chủ nhìn đống lửa cháy ngẩn trong chốc lát. Xoay đầu, nhìn thấy Minh Chủ đang tựa vào trên nền đất cứng lạnh ngủ, lại cúi đầu…

Trên người mình khoác một bạch y đầy vết máu loang lổ.

Giáo Chủ: “…”

Đáy lòng…. dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ.

Minh Chủ không bỏ lại mặc kệ mình hoặc là bắt lại giết chết đã đủ kỳ quái rồi, lại còn… còn chăm sóc hắn như thế?

Giáo Chủ trầm mặc một hồi, cuối cùng gẩy lửa rực một chút, cầm lấy y phục dính đầy vết máu và bùn đất còn tản ra hương vị kỳ quái muốn vứt thẳng vào bên cạnh Minh Chủ, nhưng cầm lên rồi lại do dự, sau một lát, Giáo Chủ đại nhân mặt không chút thay đổi đem y phục quấn lên người, nhắm mắt.

….

Ngày hôm sau Giáo Chủ vừa mở mắt liền thấy bộ mặt Minh Chủ rõ ràng cười đến phi thường quân tử chính phái, lại khiến người ta chẳng hiểu vì nhịn không được nghĩ muốn đánh mạnh một quyền vào mặt.

Giáo Chủ: “…”

Minh Chủ nhìn Giáo Chủ cười cười, cũng không hỏi cái gì vô nghĩa ngươi tỉnh rồi, nói thẳng một câu: “Đói không?”


Lúc chính tà giao chiến Giáo Chủ đã chưa ăn thứ gì, lại hôn mê một đêm, Minh Chủ vừa nói như thế, hắn đột nhiên cảm thấy trong bụng đói vô cùng.

Minh Chủ không biết từ nơi nào lấy ra một quả dại, ở trên y phục chùi chùi vài cái, đưa cho Giáo Chủ.

Giáo Chủ nhìn y phục vô cùng bẩn của Minh Chủ trầm mặc một hồi mới tiếp nhận quả kia, nói một câu: “Đa tạ.”

Minh Chủ lại lập tức mở to hai mắt nói: “Rốt cục nói chuyện rồi, ta còn tưởng là ngươi không thể nói chứ.”

Giáo Chủ: “…”

Trên giang hồ có đồn đãi quái lạ Giáo Chủ Ma Giáo là người câm sao, hắn thế nào không biết.

Minh Chủ lại giống như bị một câu này làm vui vẻ, như thâm tỉnh băng (bệnh thần kinh)cười hơn cả buổi, cuối cùng vỗ vỗ Giáo Chủ đại nhân đang thực tao nhã gặm trái cây, hỏi một câu: “Thương thế của ngươi tốt hơn một chút rồi đi?”

Giáo Chủ không lạnh không nhạt trả lời một câu: “Ừm.”

Phải biết rằng ở trong Ma giáo, chẳng có ai dám dùng loại ngữ khí ngang vai ngang vế tựa như bằng hữu tán gẫu nói chuyện với Giáo Chủ, Giáo Chủ trong một lúc nghe được loại ngữ khí này cảm thấy có chút phiền muộn, nhưng kỳ lạ, còn có một chút hoài niệm.

“Vừa lúc.” Minh Chủ nói. “Nói chút chính sự.”

Giáo Chủ lãnh đạm ngẩng đầu hết sức nhìn Minh Chủ.

Minh Chủ cũng đầy hứng thú nhìn Giáo Chủ.

“Thương thế ngươi…. là bị cái gì Phó Sứ trong giáo các ngươi đâm à.”

Tầm mắt Minh Chủ theo vị trí vết thương bụng dưới Giáo Chủ thoáng qua một cái.


Miệng vết thương đã băng bó tốt, vừa động chút vẫn rất đau, tuy đối với Giáo Chủ mà nói một chút đau đớn này không tính là gì, nhưng cảm giác bị người thân thiết phản bội … chỉ sợ đã sớm thầm chôn đáy lòng Giáo Chủ, tê tâm liệt phế, hận không thể đem toàn bộ từng tên từng tên phản bội hắn ngũ mã phanh thây.

Giáo Chủ lại vẫn là vẻ mặt bình thản: “Ừm.”

Minh Chủ nhăn lại mày: “Không báo thù?”

Giáo Chủ: “Không phải lúc.”

Minh Chủ nhịn không được cười: “Liên thủ?”

Lúc này Giáo Chủ là thật sửng sốt, nhìn Minh Chủ nửa ngày sau đó nhíu mày: “Ngươi nói cái gì.”

Minh Chủ ngược lại dị thường thẳng thắng nói: “Ta muốn trừ Ma đầu, ngươi muốn báo thù, cùng nhau chứ?”

Giáo Chủ: “…”

Vậy còn không bằng trực tiếp trừ hắn, trọng thương, không có biện pháp phản kháng, một đao hạ xuống chết ngắc, tiện lợi biết bao.

Giúp hắn báo thù sau đấy hai người còn phải là địch nhân, đến lúc đó chính tà vẫn phải đấu tiếp, phiền phức bao nhiêu.

Giáo Chủ: “Làm điều thừa.”

Trả lời của Minh Chủ vô cùng đơn giản lỗ mãng: “Tuyển cử thay Minh Chủ giới Võ lâm sắp tới rồi.”

Giáo Chủ trầm mặc một chút: “Người để ta tự giết.”

Minh Chủ nhếch mày.

Giáo Chủ vẫn như trước mặt không chút thay đổi: “Truyền ra lấy tên tuổi của ngươi.”

Nói thật dễ nghe, cuối cùng còn không phải là vì cái quyền.

Người sở cầu giỏi nhất nắm trong tay rồi.

Minh Chủ cười cười: “Thành giao?”

Giáo Chủ: “Thành giao.”