Sau khi "hết máu" thì cuối cùng tôi cũng sống lại thành một người bình thường, mấy ngày qua sự thật là Trình Ca xem tôi như trẻ con mà đối đãi. Mặc dù thật sự cảm thấy ấm áp nhưng nói thật ra thì cũng có chút gò bó, mà bản thân tôi lại không thể chịu được những việc quá mức khuôn phép.
Tôi có ý định thi đại học, mặc dù ôn tập không đến đâu nhưng mà lần này tôi vẫn muốn đi thi. Lúc trước đã nhờ Sói giúp đăng ký vào một Trường đại học điểm không quá cao, ngày mai là ngày thi đầu tiên, nên hôm nay tôi phải ôn tập thêm một chút.
Mặc dù không hy vọng quá nhiều nhưng chí ít thì được ngồi ở phòng thi như những cô gái khác đã làm tôi hạnh phúc lắm rồi.
Sáng hôm sau tôi dạy thật ra, thay áo sơ mi cùng quần âu đen như khi còn đi học, không trang điểm chỉ thoa mốt chút son nhạt, như thế xem ra là ổn rồi.
Trình Ca vẫn còn nằm trên giường, nghe tiếng động, anh ngồi dậy, nhìn tôi:
- Sớm thế, để anh đưa em đi.
Tôi cười cười, đeo ba lô lên vai:
- Không cần đâu, em đi đây, đi sớm tốt hơn, thành phố mấy hôm này kẹt xe nhiều lắm.
Tôi tiến lại hôn lên má anh, anh nắm lấy tay tôi, thấp giọng:
- Trưa anh đến đón.
- Không cần đâu, em tự về được rồi.
Trình Ca cau mày:
- Vậy không cần đi thi nữa.
Tôi nhìn gương mặt méo mó của tên đang ngồi trên giường thì có chút buồn cười, không thể
trễ giờ hơn nữa nên đành gật đầu.
- Được rồi được rồi, trưa đến đón em, em đi đây, sắp trễ mất rồi.
Tôi không kịp nghe hắn nói thêm gì liền bỏ chạy ra ngoài, cứ day dưa một hồi nữa chắc không cần thi nữa mất.
Đến phòng thi may vẫn còn dư chút thời gian, nhìn lớp lớp học sinh vẫn đang còn ôn bài mà bất giác tôi cảm thấy như quay về cái thời cấp 3, thời ngây ngô nhiều mơ mộng. Mím môi cười lắc đầu, cảm thán sao thời gian trôi qua nhanh quá, mới đây đã hơn 3 năm rồi.
Tiếng trống tùng tùng thông báo tập trung, tôi nhanh chân đứng sắp hàng chờ đến tên. Môn thi lần là môn toán, đối với tôi đề thi lần này thật sự quá sức với tôi rồi.
Tiếng trống thông báo kết thúc thời gian làm bài, tôi nộp bài theo tên gọi sau đó đi ra ngoài lấy balo. Đang đứng xem lại cách làm của một bài toán, tôi nghe phía sau một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Như, em đi...thi sao?
Quay đầu lại, tôi thấy Trung đang đứng sau lưng, thân mặc quân phục cảnh sát, tay cầm theo túi hồ sơ. Thấy anh tôi mím môi, trả lời:
- Ừ tôi đi thi.
Trung tiến lại thêm một bước, gương mặt anh dịu dàng:
- Em vẫn như trước...
Vẫn như trước sao?
- Không, tôi không còn như trước, anh nên quên tôi đi thì hơn.
Đang định đi thì nghe tiếng Trung nói, anh nắm lấy tay tôi thật chắc:
- Em đã về thăm ông đúng không, em vẫn còn nhớ về quá khứ nhưng tại sao... tại sao em lại là Tam Như của Trình Ca? Tại sao vậy Như???
Tôi không quay lại nhìn anh, giọng nhàn nhạt:
- Trung, tôi bây giờ mới là tôi thật sự, những thứ mà anh nhớ trong quá khứ, tôi chưa một lần muốn nghĩ lại. Có thể tôi và anh đã sắp trở thành của nhau nhưng cuối cùng vẫn là không thể sao. Nếu như tôi không ở bên Trình Ca, không được anh ấy cứu giúp thì giờ đây đến cái tay của tôi anh cũng không nhìn được.
Trung bực dọc, anh có chút lớn tiếng:
- Nhưng như thế em cũng có thể trở về là Như như trước kia không được sao, tại sao lại phải thành người của tên trùm, tại sao?
Tôi cười nhạt:
- Trở về sao, còn được sao? Mà nếu như còn có thể tôi cũng không muốn quay trở về. Tôi ở đây được là chính mình được dùng khả năng của mình để đi lên. Những thứ tôi muốn tôi đều có thể tự làm, đó mới là hạnh phúc.
Trung cười yếu, anh vẫn không buông bỏ:
- Nhưng em có biết em đi theo một tên trùm buôn gái, đó là phạm pháp, phạm pháp đó em biết không? Hay em muốn có tiền, có được cuộc sống sung túc? Nếu muốn như thế thì về bên anh, anh cho em, anh cho em tất cả.
Tôi cười khinh trong lòng, dằn tay lại:
- Phạm pháp, tôi đồng ý cùng anh ấy phạm pháp, trên đời này pháp luật cũng không thể che chở được cho tất cả mọi người và đặc biệt là những người như tôi trước kia. Trung, tôi cảm ơn anh vì trước kia đã đối tốt với tôi nhưng tôi không muốn quay về càng không muốn nói nhắc lại những thứ đó. Tôi bây giờ là Tam Như không phải Ngọc Như, tôi là người yêu của Trình Ca không phải cô ngốc bị nhiều người chà đạp. Có thể anh nói tôi ham quyền, cũng được, tôi không phủ nhận. Nhưng tôi can tâm tình nguyện, sau này tốt nhất anh đừng nói chuyện với tôi nữa. Sẽ không tốt cho anh cả tôi đâu.
- Như, em đã từng yêu anh không?
Tôi bước được mấy bước thì nghe tiếng anh hỏi, tôi không quay lại không thể nhìn được gương mặt anh lúc đó nhưng tôi biết chắc chắn được rằng anh đang đau lòng... Thở dài, tôi nhỏ giọng:
- Đã từng thích nhưng bây giờ thì không.
Nói rồi tôi quay đi, tôi không biết rồi Trung sẽ như thế nào nhưng ngay bây giờ điều tôi có thể làm chỉ có như thế. Tôi là người của Trình Ca thì chết đi cũng sẽ làm người của anh ấy, Trung từng là người tôi thích nhưng bây giờ thì không. Tôi không muốn mãi day dưa để rồi làm cả anh ấy và Trình Ca buồn. Thế giới của Trung và tôi đã không còn giống nhau nữa rồi...
Không trách ai, chỉ trách mối duyên này không nên có.
Vừa đi vừa nghĩ ra đến cổng, tôi không để ý có xe đứng chờ. Xung quanh lái nghe vài tiếng rít lên:
- Đẹp trai quá, giống soái ca ngôn tình quá.
- Trời ơi đẹp thấy sợ luôn đó.
- Rước ai mà hoành tráng vậy trời, soái ca soái ca a...
Tôi ngước mắt, xém chút chết đứng ngay tại chỗ.. Đây là hiện tượng gì vậy???
Trước mắt Trình Ca đang đứng dựa lưng vào cửa xe, tên Sói thì đang đi về phía tôi. 2 người đàn ông xuất sắc cùng một em xe đắc tiền....choáng quá, thật sự choáng quá..
Tôi lấy tay che che mặt, cố giảm bớt hào quang của 2 tên kia.
- Chị dâu, lên xe thôi.
Chị dâu????
- Chị dâu, anh gọi tôi chị dâu sao?
Sói gật đầu, mốt thân vet đen lịch lãm:
- Vâng, anh Trình đã ra thông báo, anh em phải hết mức tuân thủ. Chị dâu về thôi, trưa rồi.
Nói rồi Sói bung dù che cho tôi, mẹ kiếp tôi sắp phát điên vì tên này rồi.
Không day dưa nữa tôi đi nhanh về phía xe, Trình Ca thấy tôi đi đến liền tháo kính đen che gần nửa mặt xuống. Tôi phải hít một hơi trước sự cám dỗ mê người này, mà xung quanh đã không biết tụ tập bao nhiêu thiếu nữ trái tim bé nhỏ. Ngó ngó xung quanh, không biết nếu mấy cô gái nhỏ biết tên đẹp trai như trong tranh này là trùm buôn gái thì liệu có cô nào yêu mến được nữa không đây?!
- Bà xã làm bài ổn không?
Tôi há hốc mồm, ngơ ngác không khác gì mấy tên thần kinh. Trình Ca nhìn tôi, hắn lại vung môi nở nụ cười thần chết..
Thôi xong rồi, thôi xong rồi, tôi không chịu nổi nữa rồi, máu háo sắc của tôi sắp tràn đến rồi. Bàn tay có chút run run, tôi cười yếu ớt:
- Trình này, vào xe vào xe thôi anh.
Trình Ca thản nhiên mở cửa xe, sau đó lịch thiệp nắm tay tôi để tôi ngồi vào. Suốt quá trình hắn luôn mỉm cười, luôn luôn mỉm cười...
Đến khi tất cả an vị trong xe, tôi thật sự không yên tâm quay quanh nhìn xem xem có phải đang có một đoàn làm phim ẩn nấp ở đâu không... hai cái tên điên này hôm nay lại dở chứng ấm đầu à?
- Tuấn Trình, em chỉ là đi thi đại học thôi.
- Ừ anh có nói em đi thi sát hạch sát thủ đâu?
Tôi tức đến điên:
- Anh và anh ta có thể đừng đóng phim nữa được không, cái bộ dáng cười cười của anh em xem không được. Còn nữa Sói anh làm ơn đừng có nghiêm túc giùm tôi nữa được không, trời ơi nổi da gà, nổi da gà rồi này.
Tên Sói đang ngồi ghế phụ lái cố mím môi cười, còn Trình Ca mặt mày đen thui, nụ cười héo đơ cứng ngắt.
- Haha...như vậy phải tốt hơn không, Trình Ca anh mặc dù đẹp trai lắm nhưng đừng khác thường như vậy, em sợ anh nhịn quá phát đầy bụng mất.
Tên Sói nhịn hết được phì cười như điên, Trình Ca lại quay về dáng nghiêm túc và nghiêm túc.
- Ai bày cho anh vậy hả?
Tôi hướng Trình Ca hỏi tới, mặc dù biết chắc đây là chủ ý của anh.
- Tam Như là Trình Ca bảo rằng thiếu nữ đều thích như thế.
Tôi bật cười:
- Công nhận, thế hóa ra hôm nay hai người đi cướp hồn thiếu nữ sao?
Trình Ca bỗng dưng lên tiếng:
- Cướp được bao nhiêu thì cướp, nếu cướp mất cũng được như thế chẳng phải em thi đại học sẽ dễ đậu hơn sao?
Tôi:!!!!
Haha...cười chết tôi mất, Trình Ca của tôi ngây thời phải biết!!!
Tôi và tên Sói thay phiên nhau cười điên cười khùng hết đoạn đường về nhà. Trình Ca chỉ ngồi im lặng không hề nói bất cứ cái gì nữa.
Vừa về đến nhà, tôi đã bị lôi lên phòng 7749 hiệp không ngưng nghỉ, kể từ sau việc hôm nay, sau này có đánh gãy chân tôi tôi cũng không dám trêu hắn ta kiểu đó nữa.
Thảm nhất là Sói, hắn bị bắt lau dọn toàn bộ nhà vệ sinh của tất cả những căn nhà mà Trình Ca có được, đến ngay cả anh tài xế im thin thít cũng bị bắt lau xe đến ngu cả người... Thê thảm quá, thê thảm quá rồi!!!
Phải sáng của mấy hôm sau tôi mới gặp lại Sói, hắn ta mặt mày đen xì, da tay nhăn nheo, tôi hốt hoảng:
- Chỉ là lau dọn nhà vệ sinh thôi mà, sao lại thành ra như thế này?
Sói cười đau khổ:
- Tôi phải vừa dọn nhà vệ sinh vừa đưa tay cho cá tập rỉa....
- Đưa tay cho cá tập rỉa???
Sói kêu trời kêu đất:
- Trình Ca đem về một đống cá con, bắt tôi thử xem răng chúng có nhọn....Trời ơi, tay ngọc ngà của tôi, trời ơi..
Nhìn thấy bộ dáng khống khổ của Sói, tôi vừa buồn cười vừa cảm thấy sợ hãi... May...may ra tôi vẫn còn quá nhẹ rồi.
Qua chuyện lần này, tôi và Sói đã rút ra được một chân lý sống tốt, đó là không được cười ông chủ, không được cười ông chủ!!!
1 tháng sau, kết quả thi đại học của tôi đã có, không đủ điểm để vào trường tôi đăng ký. Thật ra cũng không quá buồn, tôi cũng biết rõ bản thân mình hoàn toàn không có khả năng.
Tôi ngồi rầu rĩ, cho mấy con cá trong hồ ăn, từ xa đã nghe tiếng bước chân nhưng là chẳng buồn quay lại.
- Em buồn lắm sao?
Trình Ca ngồi xuống, anh ôm lấy eo tôi.
- Không nhưng mà cũng còn chút buồn thôi.
Xoa xoa đầu tôi, anh cười nói:
- Nếu muốn đi học đến thế thì để anh giúp em.
- Không không không cần đâu, em chỉ hơi buồn chứ không phải buồn vì không được đi học. Dù sao thì em cũng không có duyên với học hành, huống hồ gì em bây giờ còn có việc rất quan trọng cần thực hiện.
Trình Ca nhìn tôi, anh nheo mắt:
- Việc gì?
- Sinh con.
Tôi quan sát anh thật kỹ, khi nghe nói đến sinh con, tròng mắt anh đảo vài vòng, cơ thể cũng có chút phản ứng.
- Em..muốn sinh con sao?
Tôi ôm lấy anh, gật đầu nói:
- Tất nhiên rồi, em có anh, có tất cả nhưng đang thiếu một đứa bé, một sự đảm bảo tuyệt đối.
Ngước đôi mắt lên nhìn anh, tôi chớp chớp mắt mấy cái, nũng nịu hỏi:
- Anh...có cho không?
Trình Ca nhìn tôi gắt gao, anh bỗng dưng đứng phắt dậy, tôi lại có chút ngạc nhiên. Chưa kịp hỏi chuyện gì đã bị anh nhấc bỗng vác lên vai. Tôi hốt hoảng, hét:
- Thả em xuống, anh vác em đi đâu hả?
Trình Ca vẫn vững bước đi về phía trước, giọng anh khàn đục:
- Đi tạo người.
Đi...đi tạo người??!!! Hỏng rồi, hỏng rồi, tôi đang yên đang lành lại tìm đường chết rồi..
Tối ngày hôm sau...
Biệt thự Quách Thọ.
Hôm nay tôi cũng Trình Ca đi dự tiệc của một đối tác làm ăn chân chính, biệt thự này khá to lại vô cùng sang trọng nhưng nếu so với của Trình Ca hay Trần Luân thì không đủ trình.
Tôi mặc chiếc váy xòe hai dây màu da người, chân đi giày cao gót phiên bản giới hạn, Trình Ca một thân vets đen lịch lãm, Sói cũng đi theo nhưng không đi quá gần. Vừa nhìn thấy tôi và Trình Ca, chủ tiệc Quách Thọ đã nhanh chân tiếp đãi. Tôi không nói gì chỉ mỉm cười theo khuôn phép, nhiệm vụ của tôi là đi cho đẹp đội hình, việc còn lại cứ để Trình Ca lo.
Đi được vài chỗ, thấy chân có chút đau vì không quen đi cao gót, tôi nói nhỏ vào tay Lão Trình:
- Em tìm chỗ ngồi một lát được không, chân em đau.
Trình Ca nhìn xuống chân tôi, mặt cau có:
- Đau nhiều không? Anh đã bảo không quen đừng đi, cứ mang giày bình thường thì không đồng ý. Đưa chân anh xem...
- Đừng đừng, chỗ đông người đừng làm thế.
Trình Ca vẫn không quan tâm, anh khom người, nhấc chân tôi ra khỏi giày, kiểm tra một chút, miệng cũng lầm bầm:
- Đỏ hết thịt rồi này, em đau nhiều không?
Tôi cười cười, nhìn bộ dạng quan tâm của anh, trong lòng bỗng dưng thấy ngọt ngào.. Chưa kịp trả lời đã nghe một giọng nữ hết sức ngọt ngào lên tiếng.
- Tuấn Trình, thì ra anh ở đây?
Ngước mắt nhìn về phía giọng nói, tôi giật mình khi thấy Trần Luân đang đi cùng một cô gái, mà cô gái kia... thật sự có nét hao hao với tôi..
Trình Ca nghe giọng nói, anh đặt chân tôi lại vào giày, tay luồng qua eo, đỡ lấy giùm tôi một bên người.
- Ừ em cũng ở đây?
Trình Ca hỏi cô gái kia, mà cô ta dường như nhìn anh đến không chớp mắt. Tôi lại nhìn thoáng qua Trần Luân, hắn vẫn như cũ, gương mặt vẫn tuấn tú nhưng hình như có chút gầy. Lại nhìn một đôi bọn họ, trai thanh gái tú đi cùng nhau quả rất đẹp mắt mặc dù cô gái kia có chút già dặn hơn.
- Anh Trình, đây là Tam Như sao?
Tam Như, cô ta biết tên tôi???
Trình Ca gật đầu, anh siết eo tôi thêm một chút, giọng thâm trầm nói với tôi:
- Đau nhiều không?
Tôi lắc đầu, bộ dáng mèo nhỏ ngoan ngoãn.
- Tam Như, nghe danh cô đã lâu, anh Trình vẫn hay nhắc về cô. Mãi đến hôm nay mới có dịp được gặp, Thanh Lam tôi phải ngã mũ trước vẻ đẹp của cô.
Thanh Lam? Cô ta là Thanh Lam? Giống... thật sự có nhiều nét rất giống tôi...Bất giác tôi quay sang nhìn về Trình Ca, anh vẫn bộ dạng hững hờ như thế...Tôi và Thanh Lam giống nhau chỉ là trùng hợp thôi sao?!
- Chào chị, em nghe mọi người nói về chị rất nhiều, quả thật chị rất đẹp.
Thanh Lam cười nhẹ, cô ta ôm tay Trần Luân:
- Tam Như đừng nói thế, tôi là người có tuổi rồi thật sự là không so được với cô. Nhìn cô tôi lại thấy giống tôi khi còn trẻ, xinh đẹp lại được nhiều người yêu mến... Trần Luân em nói có đúng không?
Trần Luân vẫn gắt gao nhìn tôi chăm chăm, nghe Thanh Lam hỏi, hắn mới gật đầu:
- Ừ quả thật như thế, Tam Như vừa xinh lại vừa giỏi nữa.
Trần Luân này... hắn là đang nhắc lại chuyện con chip sao?
Trình Ca có chút không vui, anh hắn giọng:
- Về thôi, anh đưa em đi bệnh viện.
Tôi gật đầu, nhưng lại nghe tiếng Thanh Lam mềm mại:
- Tuấn Trình, em có vài việc muốn nói với anh, hay anh nhảy cùng em một điệu được không, bản nhạc này chẳng phải anh rất thích sao?
Thấy Trình Ca vẫn không có phản ứng gì, Thanh Lam lái quay sang tôi, cô ấy nắm lấy tay tôi, cười mỏng:
- Tam Như, cô không phiền đúng không?
Thanh Lam, cô hỏi thế thì hỏi tôi làm gì, cứ trực tiếp lôi người ra sàn múa may chẳng phải tốt hơn hơn sao...
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ hiền lành. Thật sự tôi cũng không phải là hiền lành yếu mềm gì, chỉ là tôi rất muốn thấy hai người họ đứng cùng một chỗ để xem xem Trình Ca có phản ứng nào với Thanh Lam. Tôi khá giống với Thanh Lam, thực sự tôi không hề hy vọng sẽ có cái nghịch cảnh nghịch duyên nào xảy ra. Nếu như Trình Ca không có biểu diễn gì thì thực sự tốt, mà nếu anh ấy có cái biểu hiện gì tôi cũng yên tâm mà tìm hiểu. Sau đỏ trực tiếp gỡ gối... gỡ gối.. cắt đứt mối duyên già kia...
Mỉm cười hiền dịu, tôi nói:
- Không sao, em không thấy phiền.
Thanh Lam đưa tay tới trước mặt Trình Ca, cô ấy nói:
- Tuấn Trình, nhảy một điệu đi.
Trình Ca nhìn tôi, ngay giây phút tôi tương tác chừng anh sẽ đồng ý nhưng sự thật lại làm tôi bất ngờ.
- Không, anh không thích, em đi cùng ai thì nhảy cùng người đấy sẽ tiện hơn. Chân Tam Như bị đau, anh đưa cô ấy đi kiểm tra.
Thanh Lam cười cười, gương mặt không còn quá tươi tắn:
- Anh...thật sự giận em sao, chuyện đó...
Trình Ca cắt lời:
- Thanh Lam em quên đi, anh với em là không có gì. Anh không giận em, nếu em cần giúp đỡ anh vẫn sẽ giúp. Chỉ là bây giờ Tam Như đang bị thương, cô ấy quan trọng hơn bất cứ việc gì.
Bàn tay tôi khẽ run, Trình Ca lại nắm thật chặt như kiểu an ủi.
Chưa kịp ra về đã thấy Sói đi lại, hắn nói nhỏ vào tai Trình Ca, mặt anh khẩn trương. Ôm eo tôi anh nói nhỏ:
- Em chờ anh ở đây một chút được không, anh quay lại ngay.
Tôi gật đầu, mặc dù trong lòng có chút thấp thỏm nhưng vẫn không cản trở anh. Tuấn Trình đi rồi, Thanh Lam cũng chạy vội theo....
Nhìn về phía kia, thấy vài vị tai to mặt bự cũng khẩn trương đi đến, sự việc kia hình như có chút quan trọng.
- Tam Như, tên đẹp đấy.
Tôi quay lại thấy Trần Luân vẫn đứng yên, trợ lý của anh đã không còn bên cạnh. Tôi nhìn hắn, nghiêm túc hỏi:
- Chuyện kia...
- Cô muốn nói là cô bị ép hay là cô không muốn?
- Không, tôi chỉ muốn xin lỗi.
Trần Luân ngạc nhiên, hắn hỏi:
- Xin lỗi?
Tôi gật đầu:
- Đúng, tôi xin lỗi không phải vì tôi đã lấy con chip của anh, tôi xin lỗi là vì đã lợi dụng tình cảm của anh. Trong xã hội này, anh bị người tính kế đó không phải lỗi của tôi nhưng tôi lại dùng tình cảm của anh mà thực hiện mục đích, đó mới là lỗi của tôi.
Trần Luân nhìn tôi, hắn như không tin vào tai mình. Mãi một lúc sau, hắn mới lên tiếng:
- Tam Như... tôi...không trách cô.
Tôi gật đầu, cũng không lấy làm ngạc nhiên. Hắn là người làm việc lớn tự phải hiểu được đạo lý này, nếu không là tôi thì sẽ là người khác thay tôi lấy con chip. Tôi cũng không cảm thấy tôi mang quá nhiều lỗi, chỉ là khi đã từng đối mặt với tình cảm của Trần Luân giành cho tôi, tôi lại cảm thấy mình có lỗi.
Thấy tôi im lặng,hắn hỏi tiếp:
- Vết thương kia, cô có sao không?
Tôi lắc đầu:
- Không, tôi khỏe rồi.
- Vì sao cô đỡ thay tôi?
Tôi mỉm cười:
- Tôi thấy không nỡ, thế thôi.
Ngay khi Trần Luân vừa định hỏi gì đó thì Trình Ca đi ra, Thanh Lam đi bên cạnh mặt mày trắng bệch, Sói phải đỡ tay cô ta.
Đi đến chỗ tôi, Trình Ca hỏi:
- Còn đau không?
Tôi lắc đầu. Trình Ca ôm eo tôi, anh nhẹ nhàng nói:
- Ừ về thôi.
Ra đến xe, Trình Ca cười cười hỏi:
- Em và tên kia nói gì?
Tôi cười lắc đầu, vẻ đắc ý:
- Em tỏ tình, được không?
Tuấn Trình nghiêm mặt, nụ cười tắt ngúm. Ôm lấy eo tôi, giọng anh khàn đục:
- Em dám sao, muốn hồng hạnh vượt tường à?
Tôi cười khanh khách, ôm lấy cổ anh, hôn lên má anh một cái, cười nói:
- Phải, nếu anh không yêu em nữa, em nhất định sẽ vượt tường cho anh xem.
Trình Ca nhìn tôi, trong mắt anh tràn đầy vẻ yêu thương cùng nụ cười sủng nịch. Yêu thương... như thế là đủ rồi!!
Bầu trời hôm nay trong lành nhưng ai biết được ngày mai lại là một màu đen tối bắt đầu cho một cơn mua dai dẳng mãi không dứt...
??? TRUYỆN: MỘT ĐỜI THƯƠNG.
CHAP 16.
" Đùng ", tiếng sấm chớp vang dội, tôi giật mình bừng tỉnh giữa ban ngày. Ngó xung quanh Trình Ca đã đi mất, cảm giác khi tỉnh dậy không có anh thật là không tốt chút nào. Vội tung chăn, tôi chân trần chạy đi tìm anh.
Đi đến trước thư phòng, tôi gấp gáp đẩy mạnh cửa vào, bên trong Trình Ca đang nói chuyện với ai đó qua màn hình máy tính. Thấy tôi gương mặt hoảng sợ, anh nghiêm túc nói vào màn hình:
- Kết thúc đi.
Nói rồi anh đứng dậy đi về phía tôi, gương mặt lo lắng, bàn tay khẽ nâng niu lau đi nước mắt không biết từ khi nào đã vương vãi trên má.
- Sao vậy, sao em lại khóc?
Tôi cuộn người co rúm ôm anh thật chặt, mới vừa nãy thôi, tôi nằm mơ thấy anh bị giết chết.. tôi lại đang mang thai bụng to, một mình dưới mưa ôm thân thể còn nóng ấm của anh, trên trời mưa to như muốn lấy mạng người.. Tiếng sấm rền vang, tôi bật người tỉnh dậy...
- Em sợ, em sợ quá.. anh ơi, anh đừng đi, anh đừng đi mà...
Trình Ca ôm lấy tôi, anh siết chặt thêm một vòng, bàn tay to lớn vỗ về sau lưng tôi như là một kiểu an ủi mà anh vẫn hay làm.
- Anh đây, anh sẽ ở đây, anh ở đây mà.
Tôi khóc tu tu trong ngực anh đến khi bản thân cảm thấy an tâm hơn, tôi mới thì thào, nói:
- Em vừa nằm mơ, giấc mơ đáng sợ quá, em mơ thấy anh bị bị giết chết... huhu...thật sự sợ lắm.
Trình Ca khẽ cười, giọng anh bình thản:
- Thì cũng là mơ thôi mà, đúng không?
- Nhưng...nhưng mà em vẫn lo lắm, em ít khi nào mơ linh tinh kiểu như vậy..
Tuấn Trình im lặng, anh nhìn xuống chân tôi, cau mày có chút không vui:
- Trời mưa sao em lại đi chân trần, còn mặc áo ngủ phong phanh nữa, anh đưa em về phòng..
Tôi níu tay anh lại, gương mặt rầu rĩ:
- Em không ngủ nữa đâu, khi nãy giấc mơ kia vẫn còn hiện hữu trong đầu, trong mơ em lại đang có thai nữa, bụng to như này này...
Vừa nói tôi vừa diễn tả, cách đó không xa Sói đang co người vào trong góc, tôi thoáng nhìn qua anh thì có chút giật mình. Ây...dạo này tôi hành xử lỗ mãn quá, quên mất Sói vẫn còn ở đây.
Trình Ca nghe đến có thai liền cau có, anh nhìn chằm chằm vào bụng tôi, hỏi:
- Thế sao bây giờ bụng em lại không có gì?
Tôi:!!!!
Sói:!!!????
Cái này thì làm sao tôi biết được, đâu phải chỉ mình tôi muốn là có đâu chứ!
- À...thì chỉ là mơ thôi mà, là mơ mà.
Trình Ca không nói nữa, anh một tay nhấc bỗng tôi lên, giọng trầm khàn:
- Anh không thích mơ, em mau mau một chút, anh sắp già đi rồi.
Tôi ngơ ngác, anh già đi sao? Anh mà già thì đám đàn ông ngoài kia là gì đây?
Tôi im lặng câm nín để mặc anh vác đi, vì tôi biết có kêu gào cũng vô ít, một khi anh đã vác thì chỉ có chết ngất ở trên giường mà thôi.
Sói nhìn tôi với ánh mắt thương cảm, chắc tâm tình hắn đang sợ hãi lắm vì có một đại ca háo sắc như Trình Ca.
Cuộc sống của tôi dạo gần đây rất rất là nhàn hạ, tôi nghe tên Sói bảo rằng công việc gần đây rất thuận lợi, ngoài việc Thanh Lam vẫn hay quấy rầy ra thì không có gì đáng kể.
Mà nói về cô gái tên Thanh Lam này cũng không hẳn là tốt, mỗi lần cô ta nhìn tôi, tôi như cảm thấy nổi cả da non. Không biết vì sao tôi có linh cảm cô ta sẽ làm nên cái chuyện gì đó rất kinh thiên động địa!
Sáng hôm nay dì Bạch nấu một nồi chè hạt sen đậu xanh, dì nói Tuấn Trình rất thích chè đậu xanh nhưng tôi lại không thích mấy. Ấy mà lúc dì Bạch nấu xong, một mình tôi lại ăn lấy 3 chén liền. Kết quả cuối cùng là vì no quá nên tôi phải đi ra sau vườn lăn lộn một phen để tiêu thực. Lúc Trình Ca về, tôi vẫn còn đang lăn lộn đấm đánh.
- Tam Như, không có gì làm thì đi dạo đi sao lại ở đây tập quyền?
Thấy Trình Ca và Sói đang đi đến, tôi co chân đá một quyền lên cao, bàn chân thẳng tắp thật oai hùng...Ừ oai hùng là tôi thêm vào...
- Chị Như ngứa chân rồi à?
Tôi cười hề hề:
- Có chút nhớ nghề, hay mai mọi người cho tôi đi theo đi.
Trình Ca nghiêm mặt:
- Em quên lần trước vừa đến bar là xảy ra chuyện sao, còn muốn đi làm nữa?
Tôi buồn hiu, thật sự chuyện lần đó cũng đâu phải do tôi, là do Bích và Thúy Nhã chứ bộ, tôi thật sự nằm không cũng trúng đạn mà.
- Chị Như em thấy tốt nhất chị nên ở nhà thì hơn, à hay là nếu chị nhàm chán có thể đi mua sắm, đừng lo tiền của Trình Ca chị xài không hết đâu.
Tôi đi đến bên cạnh Tuấn Trình, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Sói anh lo thừa rồi, tôi có được đi đâu đâu mà mua sắm, không lẽ mua xong lại mua, mua nhiều thì có mặc hết đâu.
Thấy tôi buồn rầu ủ rũ, Sói cũng đồng cảm không ít. Hắn nhanh miệng nói:
- Hay là chị đến trung tâm đào tạo đi...à...ừ...
Nói đến đây lại không nghe hắn nói nữa, tôi liếc mắt nhìn lên thì thấy tên Sói đang co người vì Trình Ca đang trừng mắt với hắn.
- Cậu lo việc của cậu đi, nếu không đừng trách tôi bắt cậu thử nghiệm bầy cá mới đem về.
Sói nghe đến cá liền rút người co giò chạy mất, tôi cũng tính chạy theo nhưng liền bị Trình Ca kéo lại. Anh lôi tay tôi vào trong đình nghỉ mát, nghiêm túc nói:
- Em chán lắm sao?
Tôi thành thật gật đầu:
- Có chút chán, anh biết đó em quen với đánh đấm rồi, trước kia em được đào tạo để làm việc cho anh chứ đâu phải để làm người tình của anh đâu...
Trình Ca cau mày:
- Người tình?
Tôi khẽ lùi về sau, mùi nguy hiểm đang đến quá gần:
- Em...à mà đúng mà..
Trình Ca nhìn tôi, mặt anh thật sự rất không vui, môi mỏng khẽ nhếch lên, anh nói từng tiếng rõ ràng nghiêm túc:
- Tam Như, anh không xem em là người tình, nếu em cảm thấy không an toàn đến thế thì gả cho anh đi.
Tôi cười xì...tưởng gì gả cho anh thôi mà... Ơ khoan, gả cho anh, gả cho anh sao???
Hai má tôi nóng ran, tay run run như không tin vào mắt mình.
- Gả cho anh... em gả cho anh? Hiện tại anh đang cầu hôn em sao hả Tuấn Trình?
Trình Ca nắm lấy tay tôi, ánh mắt anh nhu mì:
- Ừm, anh biết là do anh không chu đáo, trước kia anh nghĩ chỉ cần em ở bên anh là được, việc cưới nhau không quan trọng. Nhưng mà nếu em đã cảm thấy không an toàn đến vậy thì anh nhất định không để em chịu thiệt thòi.
Nói rồi, anh rút trong túi quần một hộp nhung đen, bên trong là chiếc nhẫn bạch kim đính kim cương tinh xảo sáng lấp lánh.
- Tam Như, gả cho anh đi, được không em?
Tôi cảm giác tay ù mắt nhòa đi rất nhiều, trước mắt chỉ còn thấy được gương mặt của anh. Gương mặt thật lòng, quan tâm và lo lắng....
Trái tim đập không ngừng, tôi chưa từng nghĩ đến ngày nào đó Trình Ca sẽ quỳ dưới chân tôi cầu hôn kiểu này. Anh là một người không mấy lãng mạn càng không chú trọng hình thức quá nhiều. Tôi đã chuẩn bị tâm lý cả đời này sẽ không lên xe hoa, không gả cho ai chỉ lẳng lặng ở bên cạnh anh, sinh cho anh mấy đứa trẻ đáng yêu là đủ lắm rồi. Vì bản thân tôi có cái gì tốt đẹp mà đòi hỏi cao sang đến thế, cái mạng này cũng là anh mua về, dạy dỗ tôi cũng là do anh, yêu thương bảo vệ tôi cũng đều do anh. Như thế thì còn đòi hỏi cái gì nữa chứ?
Bàn tay run rẩy, hốc mắt cũng không tự chủ được mà rơi lệ..
Trình Ca không nóng vội, anh vẫn quỳ ở đó, giọng càng ôn nhu thâm tình:
- Em không đồng ý ngay cũng được, anh biết em vẫn chưa thật sự tin tưởng anh...
Chưa đợi anh nói hết câu, tôi đã gật đầu lia lịa, vừa gật nước mắt vừa rơi không ngừng:
- Em... đồng ý... đồng ý mà..
Trình Ca mỉm cười, anh hôn tay tôi, lại lau đi nước mắt đang lấm lem trên mặt:
- Ngốc, sao lại khóc hả, anh có ép em đâu?!
Tôi vừa khóc lại vừa cười, cảm giác bây giờ chắc chỉ còn thiếu mọc thêm cánh bay lên cung trăng thôi. Tôi nào có tài cán gì kia chứ, nào có phúc phần gì lớn đến thế...
Trình Ca một tay lấy nhẫn, lát sau lại đeo nó vào tay tôi, chiếc nhẫn sáng lấp lánh đeo vừa khít vào ngón áp út. Tôi ngắm nhìn chiếc nhẫn, không phải vì nó to nó đắc giá mà vì tâm tình của người mua chiếc nhẫn này.
Trình Ca.... em thật sự yêu anh mất rồi!
- Tam Như, sau này đi theo anh, sinh con cho anh, mãi mãi ở bên cạnh anh, có được không em?
Tôi nhìn anh, kiễng chân hôn lên môi anh, dưới ánh nắng hiền hòa, gương mặt anh như hòa chung một màu. Đẹp đẽ, sáng rực, ấm áp....
- Em hứa, chỉ cần anh còn cần em thì em sẽ ở mãi bên cạnh anh. Tam Như xin hứa...
Trình Ca véo mũi tôi, ánh mắt anh sáng rực mà nhu tình:
- Ngốc không cần em hứa chỉ cần em có anh trong tim là được rồi.
Tôi không đáp lại, chỉ khẽ ôm lấy anh, tôi sắp được làm vợ người ta rồi!
Mấy ngày sau phải nói là bận rộn, bận rộn đến bù đầu, cái tên Trình Ca chẳng hiểu gì lại chọn ngày kết hôn vào một tháng sau. Ôi tôi bận đến nỗi không có thời gian ăn trưa.
Vừa gặm một cái bánh bao nhân thịt cua vừa lật xem mấy nhà hàng có thể đãi tiệc cưới. Sói kế bên lại đang bù đầu lên danh sách khách mời.
- Chị Như quá nhiều, quá nhiều người rồi.
Tôi hét lên:
- Tôi cũng sắp điên rồi, xem từ sáng đến giờ vẫn chưa chọn được một địa điểm làm tiệc. Sói hay là anh chọn luôn đi, tôi mệt rồi.
Sói nhảy dựng, anh vò đầu bức tai:
- Chị Như, chị rảnh rỗi làm gì, ngồi giúp tôi đi, một mình tôi quả thực làm không xuể.
- Này, tôi giúp anh nhiều lắm rồi đấy nhé.
Sói gào thét:
- Nhưng đây là hôn lễ của ai, đâu phải của tôi.
Tôi vênh mặt, hét:
- Vậy anh đi nói với Trình Ca đi, đi nói là không phải hôn lễ của anh nên không làm đi.
Sói im lặng, gương mặt hắn u ám:
- Chị Như, chị thay đổi rồi, chị không còn là Tam Như mà tôi quên nữa, tôi buồn quá.
Nhìn gương mặt sầu thảm buồn rầu của hắn, tôi lại thấy đáng thương. Nói gì thì tên Sói này thật sự rất tốt với tôi, kể từ lúc tôi đi theo Trình Ca đến giờ, hắn không hề bắt nạt tôi, còn có lúc che chở cho tôi nữa.
Thở dài, tôi lại cầm quyển chụp danh sách các nhà hàng lên, lật lật xem tiếp.
- Thôi được rồi, để tôi xem, để thôi xem mà, anh đừng than thở nữa.
- Ai than thở?
Từ xe Trình Ca đi đến, tôi vội nhường cho anh một chỗ ngồi.
- Không có gì, bọn em chỉ đang bàn luận để tổ chức hôn lễ thôi.
Trình Ca cau mày:
- Anh chẳng phải nói là để Sói làm sao, em nhúng tay vào làm gì?
Anh vừa nói vừa nhìn tôi, gương mặt lại đen thêm một chút:
- Tam Như, em ốm đi sao, anh vừa đi công tác có mấy hôm mà em đã ốm đi như thế này?
Tôi cảm giác thật sự rất muốn khóc... chẳng phải do anh sao, đi công tác thì đi đi, tự dưng lại gọi về bảo rằng tháng sau tổ chức hôn lễ. Tôi hoang mang đến cứng đơ người, phải mất hơn 15 phút đồng hồ mới hoàn hồn lại.
- Em vẫn thế mà, chỉ có điều là việc tổ chức hôn lễ gấp quá nên em đang giúp Sói một tay.
Trình Ca nhìn qua Sói, tên này giờ đây cả người ngu ngu ngẩn ngẩn, tóc tai bù xù, mặt mày đen thui.
- Trình Ca thật sự là gấp quá, em không làm kịp nên mới nhờ chị Như một tay.
Trình Ca lại cau mày, anh ngã ra sau ghế, xoa xoa vai tôi, nhàn nhạt nói:
- Tôi kêu cậu làm khi nào, không phải tôi chỉ bảo cậu lên danh sách khách mời thôi sao. Đừng nói với tôi chỉ nhiêu đó mà cậu cũng không làm được?
Sói ngẩn người, anh hỏi gấp:
- Chỉ lên danh sách khách mời thôi sao, không cần làm cái khác?
Trình Ca gật đầu:
- Đương nhiên, chỉ riêng việc đó là cần cậu đích thân làm còn những việc khác chẳng phải có người lo cậu chỉ cần kiểm tra lại lần cuối là xong sao?
Sói đứng bật dậy, anh hét to mừng rỡ:
- May quá, may quá.
Tôi cũng phấn khích không kém, hò hét:
- Khỏe rồi, khỏe rồi, Sói anh biết không, tôi thật sự không có hứng thú với bông hoa cây cảnh, mấy việc cần tính thẩm mỹ này tôi là gà mù. May quá, quá may rồi.
Sói càng phấn khích, hắn quên luôn kiên dè mà ôm lấy tôi nhảy vòng vòng, tôi cũng hùa theo vừa ôm nhau vừa la hét.
- Hai người làm loạn cái gì?
Nghe tiếng quát, tôi với Sói liền dừng lại. Tôi ngơ ngác nhìn Trình Ca, tên Sói cũng ngơ ngác nhìn tôi, cả 2 không biết nói cái gì.
- Còn ôm nhau nữa, buông ra!
Ôm nhau? Tôi giật mình vội buông tay tên Sói ra, hú hồn thì ra là do hai đứa tôi mừng quá ôm lấy nhau chọc cho Trình Ca giận.
Trình Ca liếc mắt nhìn Sói, kéo tôi đi lên phòng, giọng anh trầm trầm:
- Cậu mau làm xong đống thiếp mời này đi, còn nhiều việc cần cậu lo đấy.
Sói nghiêm mặt, hắn gật đầu kiên định:
- Em rõ rồi thừa Trình Ca.
Trình Ca vừa kéo tay tôi vừa nói, vừa đi tôi vừa quay lại co tay thể hiện sự quyết tâm, Sói cũng gật đầu, mặt hắn chẳng khác gì mấy thanh niên chuẩn bị đi nghĩa vụ quân sự, tràn đầy khí phách chuẩn bị ra chiến trận.
Lên đến phòng, Trình Ca kéo tôi vào trong, anh ôm lấy tôi:
- Nhớ anh không?
Tôi thành thật gật đầu:
- Nhớ.
- Nhiều không?
- Rất nhiều.
Trình Ca bật cười, anh ôm tôi, để đầu tôi tựa vào ngực anh. Bờ ngực anh rộng rãi lại ấm áp dễ chịu, tôi cọ cọ mặt vào ngực anh, lại tham lam hít hà không thôi.
- Tuấn Trình, sao lại kết hôn gấp đến như vậy?
Lão Trình thong thả trả lời:
- Em không muốn sao?
- Không phải không muốn, chỉ là gấp quá em không kịp chuẩn bị thôi.
Trình Ca buông tôi ra, anh cười nhẹ:
- Không cần chuẩn bị gì hết, chỉ cần hôm đó em chịu đến hôn lễ làm cô dâu của anh là được rồi.
Tôi mỉm cười, là nụ cười của hạnh phúc và yêu thương.
Trình Ca cúi người xuống hôn lên môi tôi, tôi cũng cuồng nhiệt đáp lại, môi lưỡi quấn quýt day dưa nhiệt tình. Đã mấy ngày rồi không gặp, không nhiệt tình hơn thì không đúng rồi. Bàn tay to lớn của anh đưa xuống ngực tôi, lần mò vào trong. Ngay lúc ấy tôi vội bật dậy, đẩy người anh ra, hét:
- Dừng lại không được.
Trình Ca bị mất hứng, gương mặt anh ngờ nghệch, hỏi:
- Sao lại không được?
Tôi lùi về sau, dõng dạc nói:
- Chưa đến một tháng nữa là chúng ta kết hôn rồi, từ giờ đến khi động phòng anh và em không được.... với nhau.
- Chúng ta còn chưa đủ gọi là động phòng sao?
Tôi nhìn anh, vẻ mặt cười cợt của anh thật là phách lối. E hèm lần nữa, tôi nói thẳng:
- Cái đó không tính, người ta nói gái chưa gả đi không được đánh mất trinh tiết...
Mẹ kiếp, tôi đang nói cái gì vậy????
Trình Ca xoay người nửa nằm nửa ngồi trên giường, anh bật cười sáng lạng:
- Ai bày cho em cái trò vớ vẩn này vậy?
Tôi nhìn mặt anh càng thấy bất an, không nói nhiều tôi lôi tay anh ra ngoài, đẩy anh ra ngoài cửa, tuyên bố:
- Từ giờ em ngủ ở đây, anh về phòng mình đi, nhớ là nam nữ thụ thụ bất tương thân. Trước khi đám cưới diễn ra, bọn mình không được ngủ cùng nhau nữa.
Nói rồi không đợi anh đồng ý, tôi đóng sầm cửa lại, không quên chốt luôn khóa cửa. Đến khi nghe tiếng bước chân đi xa tôi mới thở phào nhẹ nhõm..
Cũng không phải tôi mau mè làm loạn, mà chỉ là tôi nhớ đến bà nội trước kia đã từng nói. Nam nữ trước khi cưới nhau không nên quá gần gũi chuyện kia, nếu không về sau sẽ không có hậu. Chẳng biết là đúng hay không đúng, nhưng tôi vẫn muốn làm. Vì tôi xem cuộc hôn nhân này là quan trọng nhất và cũng là duy nhất mà tôi có được!