Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 95: Ta tự do rồi!

"Hoàng gia hả? Tối qua ngài ấy đi rồi."
"Cái gì? Hắn đi rồi?" Ta không khỏi chấn động.
Tiểu nhị gật đầu: "Đúng vậy, Hoàng gia nói ngài ấy có việc phải làm, chắc sẽ không quay lại, hơn nữa lúc đi ngài ấy còn để lại vật gì đó ở đầu giường cô nương, dặn cô nương nhất định phải xem."


Nói xong, hắn cúi người chào rồi xoay người ra ngoài.
Ta ngơ ngác một hồi, lúc hoàn hồn lại, ta sờ tay tìm ở đầu giường, quả nhiên cạnh gối có một chiếc túi nhỏ.
Là bạc?


Ta vội cầm lên sờ thử, quả nhiên là bạc, tuy đa phần đều là bạc vụn nhưng túi bạc đó khá nặng, ít nhất cũng đến năm mươi lượng. Đây là tiền tiêu của một gia đình trong hai năm đấy!


Ta bần thần ngồi đó, trước mắt là một mảng sương mơ hồ, đầu ngón tay run run vuốt ve những đĩnh bạc đó. Một cảm giác ấm áp khó tả xuất hiện như ngọn lửa dần bùng cháy trong lòng của ta.
Giờ khắc này, ta bỗng nhận ra một điều.
Trong ta đã có một khoản tiền lớn, hơn nữa, ta đã xuất cung!


Nói cách khác, ta, tự do rồi!


Suy nghĩ này khiến ta có chút kích động lại có chút mê man, ta không thể tin toàn bộ câu chuyện này là sự thật, nhưng quả thật ta đã xuất cung, những người kia chắc chắn nghĩ ta đã chết, bọn họ sẽ không tới đây quản việc của ta, thậm chí, ta còn đột nhiên có số bạc lớn như vậy!
Ta thật sự tự do rồi!


"Ha ha ha..."
Ta bật cười, hai tay cầm chặt túi bạc, chậm rãi đặt trước ngực.
Có thứ gì đó nóng bỏng rơi xuống, là nước mắt, từng giọt từng giọt lăn trên gò má, tí tách rơi xuống phủ đầy tay ta rồi dần dần biến mất...


Ở trong khách điếm mấy ngày, đây là lần đầu tiên ta ra ngoài. Vừa tới hành lang, âm thanh náo nhiệt bên dưới đã truyền tới. Có người lớn tiếng gọi rượu, bọn tiểu nhị hét to đồ ăn đã tới, chưởng quầy không ngừng thúc giục, hòa vào đó là giọng rao yểu điệu của mấy cô nương bán hàng rong.


Lỗ mũi ngửi được mùi cay xè của ớt và mùi thơm nhàn nhạt của hạt tiêu trong đĩa cơm rang.
Trong lòng bất giác chua xót, đây mới chính là hương vị của cuộc sống.


Ta đứng đó mơ màng nhìn mọi thứ, rõ ràng như vậy, bình đạm như vậy nhưng vô cùng trân quý. Ngây người một lúc, ta ép chính mình phải thu lại những giọt nước mắt đong đầy, tay vịn lan can cẩn thận đi xuống.
Lúc này, có một người đi ngang qua ta, thân thiết hỏi: "Cô nương, sao cô lại ra đây? Cẩn thận?"


Nghe có người hỏi chuyện, ta giật mình để hụt chân, may mà hắn đỡ ta kịp lúc.
Giọng nói này vô cùng quen tai, ta đưa mắt nhìn, thì ra là tiểu nhị chăm sóc ta mấy ngày nay. Nghe người ta nhiệt tình hỏi thăm, ta mỉm cười: "Đa tạ ngươi, tiểu nhị ca."


"Có chuyện gì cô nương cứ giao cho ta đi làm là được. Mắt cô không tiện, đừng ra ngoài."
"Tiểu nhị ca, ta muốn rời đi. Tiền phòng bữa giờ tốn bao nhiêu vậy?"
"Tiền thuê phòng? Hoàng gia sớm đã thanh toán rồi, ngài ấy còn trả những nửa năm. Cô nương vì sao lại gấp gáp rời đi như vậy?"


Thanh toán hết nửa năm tiền phòng? Là hắn lo mắt ta không kịp hồi phục nên mới sắp xếp vậy sao?
Ấm áp dâng lên trong lòng khiến ta không khỏi nghẹn ngào, vị Hoàng gia này thật sự là một người tốt, hắn giúp ta nhiều như thế, chỉ sợ phải kiếp sau ta mới có thể làm trâu làm ngựa để báo đáp.


"Đa tạ tiểu nhị ca, ta đi đây."
Nói xong, ta liền mò mẫm đi xuống. Tiểu nhị kia ngây ngốc một lát, sau đó vội vàng chạy tới đỡ ta, nói: "Cẩn thận, mắt cô nương hiện đang như vậy, cô nương định đi đâu?"