Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 93: Sự yên tâm trước nay chưa từng có

Ta rối lên, cái trán động tới đau rát khiến cả người ta run rẩy suýt chút thì ngất đi.
Đúng lúc này, ta nghe bên ngoài truyền tới một giọng nói: "Thế sao? Vậy ngươi nhìn gian phòng cách vách làm gì?"
Nghe được câu này, ta lập tức nhận ra: Bản thân được cứu rồi!


Nghĩ tới đây, tâm trạng lập tức được thả lỏng, nhưng cơn đau vẫn cứ bao lấy cả người. Khi ta sắp ngất đi, cánh cửa bị đá văng ra, có người vọt vào.


Lúc này ta mới nhận ra trên người đã không còn y phục, ta theo bản năng co mình lại nhưng cơ thể trần trụi vẫn không có cách nào che đậy. Đột nhiên, một chiếc áo choàng lớn bao lấy thân thể ta.
"Không sao rồi."


Giọng nói này rất lạnh, cho dù là an ủi cũng không có chút dịu dàng nào. Giờ phút này, chiếc áo kia như hàng ra che chắn ánh mắt của đám thổ phỉ khiến ta đột nhiên cảm thấy an tâm, sự an tâm mà trước nay chưa từng có.
Cơ thể bị người đó ôm lấy, lúc này, ta cũng mất đi tia ý thức cuối cùng.


Những ngày tiếp theo, ta đều sống trong mơ hồ, lúc thì thanh tỉnh, lúc thì mê man. Ta không biết người xung quanh đối xử với ta thế nào, cũng không biết bản thân đã trải qua ra sao, nhưng ta có thể ngửi được mùi hương mát lạnh bên cạnh.
Tuy không thơm nhưng nó mang lại sự thanh lãnh của một nam tử.


Đến lúc mở mắt, khoảng tối trước mắt đột nhiên có chút ánh sáng lập lòe.
Đây là... Ánh sáng sao?
Trong lòng không khỏi sợ hãi, cả người run lên, ta lập tức mở mắt, quả nhiên đây không phải là mơ, bóng tối dần bị xua tan, ánh sáng càng lúc càng hiện rõ.


Nhất thời ta vui sướng như điên, ta... Có thể thấy rồi!
"Cô nương, cô tỉnh rồi."
Một giọng nói già nua vang lên bên tai, ta quay đầu, cảm giác có một thứ gì đó phủ lấy đầu ta. Khẽ cử động, thứ đó liền được rút khỏi đầu.
"Hiện tại, cô có thể thấy gì?"


Ta cố gắng mở mắt nhưng chỉ thấy được cái bóng mơ hồ, vì thế khẽ đáp: "Có chút mờ nhạt."


"May là vết thương không quá nghiêm trọng." Nói xong, người nọ đứng dậy, chắp tay với người bên cạnh, "Hoàng gia, lão phu đã châm cứu xong rồi, vết thương của vị cô nương này đã hồi phục khoảng bảy tám phần. Hiện tại chỉ cần tĩnh dưỡng, chờ máu bầm tan hết, cô nương ấy sẽ không còn gì đáng ngại."


"Đa tạ."
Trong phòng vang lên một giọng nói khác, nó vẫn lạnh lùng, không mang theo một chút thừa thãi.


Ta không khỏi sửng sốt, từ từ dùng sức ngồi dậy. Ta mơ hồ nhận ra đây là một căn phòng yên tĩnh, bản thân đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, mà ông cụ kia nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi rời đi. Cửa phòng đóng lại, căn phòng lại chìm trong im lặng.


Vừa hồi phục thị lực, mắt ta vẫn chưa thể nhìn xa, chỉ có thể hướng về giọng nói khi nãy, lên tiếng: "Là... Hoàng gia sao?"
Hắn không trả lời, chỉ đứng dậy, từ từ tới trước mặt ta.
Mơ hồ thấy được thân ảnh cao lớn kia, ta nhìn hắn, gật đầu: "Đa tạ ơn cứu mạng."