Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 63: Ông lão thần bí trong thiên lao

Người lớn tuổi lỗ tai đặc biệt thính, quả thật không sai, nhưng... Không thể thính đến mức này được.


Ta có cảm giác ông lão trước mặt này không hề đơn giản, đánh giá ông ta từ trên xuống dưới một lượt, ngoài ánh mắt đặc biệt thâm trầm, sáng ngời kia thì cả người ông ấy gầy trơ xương, gương mặt tiều tụy, không khác gì tù nhân thông thường.


Ta đáp: "Bởi vì ta vốn không biết chuyện đó, cho dù có khai cũng là nói bậy."
Ông ấy kinh ngạc, nhìn ta: "Không thể tin được, nha đầu ngươi lại có vài phần cốt khí."


Cốt khí? Ta nghe mà cười khổ, nếu thật sự có cốt khí, ta sẽ không đi theo Diêu Ánh Tuyết, nhún nhường với nàng ta. Vì thế ta nghiêm túc nói: "Không phải cốt khí, ta chỉ.... Tin vào công lý."
"Công lý? Thế gian này còn công lý sao?"


Vừa nhắc tới hai chữ này, giống như giẫm lên đuôi ông lão, giọng nói vốn ôn hòa của ông lập tức trở nên sắc nhọn: "Lời người hoàng tộc nói chính là công lý, chỉ sợ ngay cả bọn họ cũng chẳng biết chân tướng là gì, cho dù biết rõ là sai, nhưng vì sĩ diện của bản thân, bọn họ vẫn sẽ kiên trì, đây là công lý!"


"Không, đây không phải công lý!" Ta lập tức phản đối: "Cái ta muốn nói chính là làm người, cái tâm phải hướng về công bằng chân chính!"
"Công bằng chân chính?"Ông lão tinh tế nhẩm mấy chữ này, thì thào như cảm thán, lại hình như có chút bất đắc dĩ.


Một lúc sau, ông ấy đảo mắt nhìn ta, cười cười, nói: "Ừ, nha đầu ngươi rất hợp khẩu vị của ta, lại đây..." Ông ta vừa nói vừa di chuyển đến bên cạnh hàng rào gỗ ngăn cách, nhìn vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới trên tay ta, sau đó nhổ một ngụm nước bọt lên bàn tay mình, hai tay xoa xoa rồi nhào về phía tay của ta.


Thật bẩn!
Trong lòng ta cảm thấy ghê tởm, né tránh muốn rút tay về, nhưng hai tay sớm đã đau đến mất tri giác, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ấy xoa hai tay đầy nước miếng lên tay ta.


Nhìn ánh mắt chán ghét của ta, ông lão cười hắc hắc: "Sợ bẩn hả? Máu của lão già ta đây đều là linh dược, nhổ một miếng đờm còn tốt hơn thuốc trị thương kia rất nhiều, cho ngươi dùng là coi trọng ngươi đó, tiểu cô nương!"
Quả nhiên, nơi bị ông ấy xoa lập tức giảm bớt đau đớn.


Ta chút kinh ngạc nhìn ông lão: "Ngươi... Ngươi là..."
Ông ta cười ảm đạm, không nói gì thêm, lại duỗi ngón tay cái thô ráp xoa mi tâm của ta, lực đạo không nặng không nhẹ vừa vặn, vô cùng thoải mái, cùng với đó là cảm giác buồn ngủ dâng lên.


"Nghỉ ngơi cho tốt, nha đầu, ngươi còn phải chịu đựng..."
Trong mơ hồ, ta nghe thấy ông ấy nói chuyện, sau đó chìm vào bóng tối.


Chẳng qua giấc ngủ này thoải mái hơn nhiều, ngay cả nóng rát trên tay cũng đã giảm bớt, lúc tỉnh ngủ đã là đêm khuya ngày hôm sau, ta chỉ cảm thấy tinh thần tốt hơn trước rất nhiều, thậm chí cơn sốt lúc trước cũng đã khỏi.


Trong lòng vui vẻ, đang muốn cảm ơn ông lão ở cách vách, còn chưa kịp đứng dậy từ trên mặt đất, lại có mấy cai ngục chạy tới mở cửa lao, hung tợn quát: "Ra đây!"