Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 51: Giằng co trên dạ yến

Ta lắp bắp hoảng sợ, vội đi lên phía trước. Bùi Nguyên Hạo ngẩng đầu, ánh mắt vẫn như mũi kiếm sắc bén. Ta theo bản năng tránh đi, lại nhìn qua Bùi Nguyên Tu đang hai mắt nhìn ta, trong lòng có chút vui vẻ.


Ta tới giữa yến hội, quỳ hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế. Bái kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế."
"Ngươi là ai, đứng đó làm gì?"
"Nô tỳ..."


Ta vừa định trả lời, đã thấy Diêu Ánh Tuyết đứng lên: "Hồi nương nương, nàng ta là thị nữ của thϊế͙p͙, bởi vì tay nàng ta bị thương nên thϊế͙p͙ cho nàng ta nghỉ ngơi, không cần phải tới. Chỉ là vừa rồi thϊế͙p͙ thân cảm thấy hơi lạnh nên sai người đi lấy lò sưởi để nàng ta mang tới."


"À, thì ra là thế." Hoàng hậu gật đầu.
Xung quanh vô cùng an tĩnh, ta cúi đầu nên cũng không biết lúc này có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn ta, trong lòng nóng như lửa đốt, ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.


Đang chuẩn bị đưa lò sưởi trong tay cho Diêu Ánh Tuyết, Ân Hoàng hậu đã đứng dậy đi về phía ta. Bà ấy nâng cằm, cẩn thận đánh giá ta, đột nhiên cười ra tiếng: "Bổn cung nghe nói trong cung này vẫn là Tam hoàng tử biết chọn người nhất, Ánh Tuyết là một đại mỹ nhân, thật không ngờ thị nữ bên người nó cũng xinh đem như vậy."


Nói xong, bà ấy quay đầu nhìn hoàng tử ngồi hai bên: "Các con đó, cũng nên học hỏi."
"Mẫu hậu nói quá rồi." Bùi Nguyên Hạo mở miệng, ngữ khí như cơn gió lạnh thổi qua, không khí náo nhiệt trên dạ yến lập tức trở nên lạnh lẽo.


Lúc này, có một người lên tiếng: "Nữ nhân xinh đẹp bên cạnh Tam ca rất nhiều, phụ hoàng, mẫu hậu, các ngài cũng quá coi thường bản lĩnh của Tam ca rồi."


Người nói chuyện chính là Tứ hoàng tử Bùi Nguyên Sâm ngồi bên dưới Thái tử, bên cạnh là Lục công chúa Bùi Nguyên Trân. Mẫu thân của hai người - Triệu Thục viện là hồi môn của Hoàng hậu, trong lúc Hoàng hậu mang thai may mắn nhận được ân sủng của Hoàng Thượng mà được sắc phong, cho nên mẫu tử bọn họ đối với Ân Hoàng hậu, với Thái tử đều là nói gì nghe nấy.


Bùi Nguyên Hạo lạnh giọng: "Lão Tứ, lời này của đệ là có ý gì?"
"Không có ý gì cả, Tam ca, đệ là đang khen huynh."


"Khen ta?" Hắn cười lạnh, "Tam ca cũng đang muốn khen đệ đây, Hạ Thanh Châu bị xét nhà, con trai hắn vốn phải sung quân ba ngàn dặm làm lao dịch, sao đột nhiên lại chạy tới phủ của đệ làm thư đồng hả?"
Sắc mặt Bùi Nguyên Sâm lập tức thay đổi: "Ngươi..."


Mọi người đều kinh hãi, bao gồm cả cung nữ đang quỳ giữa yến hội là ta. Tứ hoàng tử Bùi Nguyên Sâm là một tên phá phách, trong cung sớm đã có tin đồn này, nhưng ta thật không ngờ điều đó lại là sự thật. Ngay cả Hoàng Thượng vẫn luôn im lặng uống rượu cũng nhíu mày, nói: "Lão Tứ, ngươi quá lắm rồi, ngay cả con trai của tội thần cũng dám bao che!"


Bùi Nguyên Sâm vội đứng dậy: "Phụ hoàng, nhi thần không dám!"
"Không dám? Vậy đệ nói xem, con trai của Hạ Thanh Châu là chuyện thế nào?"


Sắc mặt Bùi Nguyên Sâm đã trắng bệch, một câu cũng không giải thích được. Lúc này, Thái tử Bùi Nguyên Tu đứng lên, khẽ cười: "Phụ hoàng đừng tức giận, Tứ đệ làm như vậy cũng là có nguyên nhân."
"Nguyên nhân gì?"


"Phụ hoàng cũng biết, các gia tộc phía nam trước nay luôn đối kháng với triều đình, có thể bất chấp tất cả thủ đoạn. Hạ Thanh Châu mượn thơ từ để ám chỉ, tội không thể tha, tuy rằng phụ hoàng đã cho người lục soát cả nhà ông ta, nhưng những người phía nam đó không hề dừng tay, bọn họ đều lấy văn thơ để lên tiếng ủng hộ Hạ Thanh Châu."


"Có chuyện này sao?"
"Tứ đệ làm vậy, chẳng qua là mượn chuyện này để nói cho bọn họ, thơ văn đều là thể diện của hoàng gia, chỉ có tôn nghiêm của hoàng gia là không thể xâm phạm."