Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 37: Tai họa tới nhanh như vậy

"Sao vậy?" Ta nghi hoặc nhìn hắn.
"Không, không có gì." Hắn không nói gì, khuôn mặt đỏ ửng, ấp a ấp úng ăn hết khối điểm tâm còn lại.


Nhìn nam tử ngây thơ này, tựa hồ cái gì cũng không hiểu, ta mỉm cười rồi dùng khăn lau khô khóe môi giúp hắn, nói: "Ngươi nhìn ngươi đi, ăn mà vẫn để dính ngoài miệng, ngươi muốn giữ làm đồ ăn khuya hay sao?"


Với hắn, ta ngược lại không hề có loại cảm giác rụt rè giữa nam nữ, có lẽ có một đệ đệ như vậy, cũng tốt.
Hắn ngượng ngùng cười, nói: "Thật sự ăn rất ngon, là chính ngươi làm sao?"
"Đúng vậy."
"Làm thế nào vậy? Hương vị thật đặc biệt."


Ta cười nói: "Nhân bánh dùng hoa quế và cánh hoa hồng ngâm với đường ba ngày, sau đó dùng lửa vừa đủ xào lên. Lớp ngoài điểm tâm dùng gạo nếp nấu chín bảy phần, bỏ thêm mỡ heo vào nhân bánh, sau đó chưng thêm một lúc rồi thêm một ít rượu trái cây, cuối cùng là rắc thêm đường phấn, thế là xong."


Hắn trợn mắt há hốc mồm, nói: "Phức tạp như thế, thảo nào ngon tới như vậy, ta ở... Ở bên cạnh điện hạ cũng chưa từng ăn được thứ điểm tâm ngon thế này."
"Ta đã nói cách làm cho ngươi rồi, nếu thích, ngươi có thể kêu mẫu thân làm cho ngươi ăn."


"Mẫu thân ta? Bà ấy chưa bao giờ làm đồ ăn cho ta, hơn nữa..." Hắn nhún vai, tiếc nuối nói: "Mẫu thân ta không thích hoa quế, mỗi lần ngửi thấy sẽ đùng đùng nổi giận, sao có thể dùng nó làm điểm tâm cho ta ăn chứ?"


Nhìn bộ dáng tội nghiệp của hắn, ta không đành lòng, liền nói: "Vậy... Ta làm cho ngươi ăn. Sau này nếu muốn ăn, ngươi cứ tới tìm ta."
"Thật sao?" Hắn mở to hai mắt, vui vẻ nhìn ta.
"Ừ."
"Cảm ơn ngươi, ngươi thật tốt."


Hắn cười tít mắt, nhìn bộ dáng vui vẻ của hắn như vậy, ta cũng vui theo. Nhìn hắn cười, lúc này ta mới nhớ còn chưa biết gọi hắn thế nào, liền nói: "Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi."
"Ta?" Hắn chớp mắt, nói: "Ngươi gọi ta Tiểu Vũ là được rồi."


"Tiểu Vũ..." Nhìn hắn khờ đầu khờ não, thân thể lại cường tráng, võ nghệ nhất định không kém, ta cười nói, "Cứ quyết định như thế, sau này ngươi muốn ăn có thể tìm ta bất cứ lúc nào, chỉ là... Đừng có không biết quy củ như vậy, để quản sự thấy, sẽ trách phạt ngươi."
"Được, ta biết rồi!"


Điểm tâm hôm nay ta làm đều vào bụng của Tiểu Vũ, không còn cách nào khác, hôm sau ta đành tranh thủ thời gian làm một đĩa điểm tâm, định đưa tới lãnh cung, ai ngờ Ngưng Yên lại kiên quyết như vậy, căn bản không muốn gặp ta. Ta đặt điểm tâm trên cửa sổ, nàng liền một tay hất hết xuống đấp.


Ta biết, mọi hy vọng của nàng đều ký thác trên người của ta, nàng hy vọng ta có thể giúp nàng lần nữa đoạt lấy sủng ái của Tam điện hạ, nhưng thời gian ở Thượng Dương cung lâu như vậy, ta càng biết, ở cạnh nam nhân đó cũng không phải một chuyện hạnh phúc, hoặc đúng hơn là, chưa chắc đã an toàn.


Mấy câu Kim Kiều nói với ta vẫn còn văng vẳng bên tai, ta tin, nàng sẽ không gạt ta, Thượng Dương cung thật sự là một cái đầm ăn thịt người.
Chỉ là ta thật không ngờ, tai họa sẽ tới nhanh như vậy.