Kế tiếp bọn họ nói gì, ta không nghe rõ, thời điểm hoàn hồn lại, lão ma ma kia đã rời đi.
Tiền ma ma cầm tay nải bà ấy đưa đứng im một lúc, mới chậm rãi xoay người đi về hướng khác, ta nghĩ nghĩ, quyết định không đi theo, mà từ con đường khác tới chỗ bà ở.
Tiền ma ma là quản sự lãnh cung, nơi ở không kém, viện này đơn giản sạch sẽ, ở giữa còn có một hồ nước, bên trong có nuôi cá, thỉnh thoảng ngoi lên phun bong bóng vô cùng thú vị.
Ta đứng bên hồ nhìn cá chơi đùa tìm niềm vui, một lúc sau, liền nghe tiếng bước chân của bà ấy từ bên ngoài truyền đến.
Tiền ma ma tới cổng lớn, vừa thấy ta, không khỏi kinh hãi.
Ta cười gọi: "Tiền ma ma."
"A, nô tỳ còn tưởng là ai, thì ra là Nhạc Tài Nhân giá đáo."
Bà vẫn ăn nói cay nghiệt như trước, ta sớm đã quen, theo bà về phòng, bà thu dọn một chút, sau đó đi tới nhìn ta, hỏi: "Sao hả, luyến tiếc nơi này, còn trở về xem sao?"
Ta cười cười: "Trở về thăm lão nhân gia ngươi."
"Lão nhân gia ta có gì tốt đẹp."
"Khá đẹp đấy chứ."
Nhìn ta tươi cười ngồi xuống, cùng mình đùa giỡn, bà cũng nở nụ cười, xách ấm trà trên bàn lên rót cho ta ly trà, ta nhận lấy, nhưng cúi đầu vừa phát hiện là phượng hoàng đơn tùng, đành bất đắc dĩ buông xuống.
Bà hừ lạnh: "A, nô tỳ quên mất, Nhạc Tài Nhân sau khi thụ phong e rằng dùng rất nhiều trà ngon, nào còn để mắt tới loại trà này ở đây."
"Không phải." Ta vội giải thích, "Thái y nói hiện tại ta không thể dùng trà như vậy."
"Thái y?" Bà nghi hoặc nhìn ta, sau đó theo ánh mắt của ta nhìn xuống bụng nhỏ, lập tức mở to hai mắt, "Ngươi đã..."
"...!Ừ." Ta gật đầu.
Bà nhìn bụng ta chằm chằm, hạ giọng: "Đây...!Không phải do Hoàng Thượng cưỡng bách ngươi chứ?"
Ta đỏ mặt, lắc đầu.
"Vậy thì tốt." Bà thở phào nhẹ nhõm, "Lúc trước khi ngươi bị nhốt ở đây, sau mỗi lần Hoàng Thượng bỏ đi ngươi đều ngâm mình trong nước mấy canh giờ, cũng không biết khi nào chuyện giữa ngươi với Hoàng Thượng mới tính xong."
Nhớ lại khoảng thời gian đó, sắc mặt ta trầm xuống, nhưng rất nhanh liền gạt đi.
Ta nói với Tiền ma ma: "Những ngày đó phải đa tạ lão nhân gia ngươi chiếu cố." Nếu không, ta không bị Bùi Nguyên Hạo bức điên thì cũng bị Liễu Ngưng Yên chà đạp đến chết.
"Ta nghe nói...!Cái người họ Liễu kia bị đánh chết rồi?"
"Ừ."
"..." Bà không hỏi nữa, chỉ nhìn ta.
Ta biết bà đang nghĩ gì, nhàn nhạt nói: "Là nàng ấy gieo gió gặt bão."
Tiền ma ma nhíu mày, giống như không ngờ ta có thể bình tĩnh nói về sinh tử của một người như vậy.
Bà lặng lẽ nhìn ta hồi lâu, đột nhiên nói: "Nha đầu, ngươi thật giống một người..." Cả người Tiền ma ma giống như chìm vào hồi ức, lẩm bẩm, "Thoạt nhìn thì nhu nhược nhưng trong cung không có chuyện nào khiến mình phải cố kỵ."
"Ma ma, người ngươi nói đến là ai?"
Tiền ma ma nhìn ta, nhưng lại giống từ ta nhìn một người khác, chậm chạp không trả lời, mãi đến khi ta gọi lần nữa, bà mới bừng tỉnh, khẽ cười: "Không có gì."
Chúng ta hàn huyên thêm một lúc, ta muốn hỏi bà về Triệu Liệt hoàng hậu, nhưng Tiền ma ma là người cẩn thận, mỗi lần nhắc đến, bà liền uyển chuyển gạt đi, ta dần cũng cảm giác được, nên không nhiều lời nữa.
Ngồi thêm một lát, ta muốn cáo từ, bà đưa lưng về phía ta thu dọn ngăn tủ, ta lấy ra nén bạc, hơi do dự, lại nghe Tiền ma ma nói: "Gác trên bàn đi, ta đã nghe thấy tiếng leng keng rồi."
Ta cười cười: "Lần sau ma ma nhớ đổi trà đấy."
Bà quay đầu trừng mắt nhìn ta: " A, ngươi coi mình là Quý Phi nương nương sao, khó hầu hạ như thế!"
Ta nở nụ cười, xoay người rời đi.
Rời khỏi lãnh cung, Thủy Tú sớm đã chờ bên ngoài tới chán chết, vội kéo ta trở về, vừa đến Phương Thảo Đường, liền thấy Tiểu Ngọc và Ngô ma ma tiếp đón, sắc mặt Ngô ma ma không tốt lắm: "Tài tử, sao người ra ngoài lâu như vậy mới trở về? Khi nãy Hoàng Thượng tới."
Khi nãy tới, có nghĩa là hiện tại không ở đây.
Ta về phòng, hỏi: "Hoàng Thượng không tức giận chứ?"
"Không có, ngồi một lúc cũng không nói gì, kết quả Ngọc Văn tới đưa điểm tâm cho tài tử, Hoàng Thượng liền nói muốn đi thăm Hứa Tài Nhân, hiện tại đang ở bên đó."
"Ừ." Ta nhàn nhạt gật đầu, không nói gì thêm.
Thủy Tú lại trợn mắt: "Chúng ta ở đây lâu như vậy, cũng không thấy qua đưa điểm tâm.
Hoàng Thượng vừa tới, bọn họ liền đưa điểm tâm qua, đúng là trùng hợp."
"Đúng vậy." Tiểu Ngọc cũng nói, "Ngọc Văn vừa vào liền trái một câu Hứa Tài Nhân phải một câu Hứa Tài Nhân, căn bản không hề hỏi thăm tới tài tử của chúng ta."
Ta bị hai người họ ồn ào làm cho đến nhíu mày.
Ngô ma ma thấy vậy vội hỏi: "Tài tử sao thế? Không thoải mái ư?"
Ta cười khổ, lắc đầu: "Hơi đói bụng, kêu họ mang điểm tâm lên đi."
Thủy Tú nhìn ta, tức giận đi qua một bên, Tiểu Ngọc cũng chỉ có thể ngoan ngoan mang điểm tâm lên.
Một đĩa bánh được mang lên, ta ở lãnh cung cả nửa ngày cũng hơi đói, vì thế cầm một miếng lên muốn ăn.
Nhưng vừa đưa đến bên miệng, ta không khỏi nhíu mày, cúi đầu nhìn kỹ.
Nhóm Thủy Tú như cảm nhận được gì, vội hỏi: "Tài tử, có chuyện gì sao?"
"..." Ta trầm mặc một lúc, trả cái bánh về dĩa, nói với Tiểu Ngọc, "Đi vứt đi, đừng cho người ta nhìn thấy."
Ba người họ đều kinh hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn là Ngô ma ma lão luyện, vội thò đầu qua cẩn thận ngửi ngửi, sắc mặt lập tức thay đổi: "Trong này có phấn hoa bỉ ngạn ( )!"
"Cái gì?"
Tiểu Ngọc và Thủy Tú chấn động, cũng thò qua xem.
Ta ngồi cạnh bàn, sắc mặt vẫn còn bình tĩnh, hạ giọng nói: "Đừng chuyện bé xé lớn, mau đi vứt đi!"
"Tài tử, rõ ràng bọn họ muốn hại người!"
"Đúng thế, tài tử không thể nén giận như vậy, hiện tại chúng ta mang qua cho Hoàng Thượng xem, để ngài ấy lấy lại công bằng cho chúng ta!" Thủy Tú nhất thời xúc động, cầm đĩa bánh muốn ra ngoài.
"Quay lại!"
Trong số những người hầu hạ ta ở Phương Thảo Đường, Thủy Tú quen ta lâu nhất, chưa từng thấy ta nghiêm khắc như vậy, nàng bị dọa tới một cử động cũng không dám.
Ngô ma ma thấy thế vội kéo nàng lại, ta thấy nàng bị dọa đến run rẩy, liền nhẹ giọng: "Sao không động não một chút vậy, đồ là Ngọc Văn đưa tới, Hoàng Thượng lại ở đây, nếu bọn họ thật sự muốn hại ta sẽ chọn thời điểm này sao?"
Thủy Tú vẫn không dám nói gì, Ngô ma ma liền hỏi: "Vậy ý của tài tử là..."
Bà còn chưa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Ngọc đứng ngay cửa vội nhìn ra ngoài, báo: "A, Hoàng Thượng ở bên kia ra rồi."
Ta ngồi yên không nhúc nhích, chỉ đưa lưng về phía cửa sổ, nghe tiếng bước chân quen thuộc tới gần.
"Tài tử..."
Đám cung nhân đều nhìn ta, ta vẫn ngồi yên một chỗ, nhất thời cả căn phòng cũng trở nên an tĩnh, nghe rất rõ tiếng bước chân dừng ngay bên ngoài, giọng Ngọc công công vang lên: "Hoàng Thượng, Nhạc Tài Nhân hình như đã về."
Người bên ngoài không lên tiếng.
Ta cũng không nói gì, nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Qua hồi lâu, tiếng bước chân lại vang lên, nhưng là chậm rãi đi xa, Tiểu Ngọc nhìn ra bên ngoài, có hơi mất mát: "Hoàng Thượng đi rồi."
Trên mặt bọn họ đều lộ vẻ tiếc hận, ta cúi đầu, cũng không biết là thở dài hay thở phào nhẹ nhõm.
Ngô ma ma bỗng nhiên hỏi: "Tài tử, chuyện đĩa bánh này rốt cuộc là thế nào?"
"Nếu Hứa Tài Nhân có thể bảo Ngọc Văn mang đồ qua tặng khi Hoàng Thượng ở đây, thứ này tất nhiên nàng ấy cảm thấy không có vấn đề, hoặc chưa từng nghi ngờ, nếu không chính nàng ấy cũng dẫn lửa thiêu thân, cho dù có ngốc cũng không ngốc như vậy.
Vì thế điểm tâm này chỉ sợ có kẻ âm thầm động tay chân, bản thân bọn họ cũng không biết."
"Vậy rốt cuộc là ai?"
"Các ngươi nói xem trong cung này ai hi vọng hài tử của Hứa Tài Nhân xảy ra chuyện nhất?"
Ba người họ nhìn nhau, nghĩ nghĩ, Tiểu Ngọc nhỏ giọng: "Nô tỳ thấy là Lục Uyển Nghi, nàng ta không thích nhìn người khác sống tốt."
"Chu Uyển Nghi cũng vậy."
"Thôi, trong cung có mấy ai thích nhìn Hứa Tài Nhân hoài hài tử." Ta lắc đầu.
Ngô ma ma hỏi: "Tài tử, vậy rốt cuộc là ai?"
"Là ta."
"Cái gì?"
Ba người bọn họ mở lớn hai mắt, như không thể tin.
Ta khẽ cười: "Hiện giờ trong cung chỉ có ta và Hứa Tài Nhân có thai, nếu hài tử của nàng ấy xảy ra chuyện, hài tử của ta mới có thể là trưởng tử.
Các ngươi nói xem, có phải ta là người hi vọng nàng ấy xảy ra chuyện nhất không?"
"Nhưng tài tử người..."
"Huống hồ ta và Hứa Tài Nhân ở gần nhau, nếu thật sự muốn ra tay một cách thần không biết quỷ không hay, cũng là ta thuận tiện nhất, vì thế người động tay chân muốn hại là Hứa Tài Nhân, nhưng mục tiêu lại là ta."
Hay cho chiêu một hòn đá ném hai con chim!
Mấy hôm nay quá an ổn, hơn nữa Bùi Nguyên Hạo thường xuyên tới, ta dường như đã quên bản thân đang ở vị trí nào, đĩa bánh này đã cảnh tỉnh ta, trong cung đã có người bắt đầu ra tay.
Sắc mặt ba người đều thay đổi: "Tài tử, rốt cuộc là ai?"
Ta chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Thủy Tú, cầm một miếng bánh đưa dưới ánh mặt trời.
"Ta cũng muốn biết, là ai.".