Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 321: 321: Thăng Chức - Mùi Thuốc Súng Hậu Cung

Trong đại điện, ai nấy đều im lặng ngồi xuống, một tiếng non khan này phá lệ chói tai.
Ta che miệng, cố gắng nuốt xuống, nhưng dù nuốt thế nào cũng không xuống được, cứ thế nôn ra.
Lúc này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Thân Nhu đặt mạnh ly rượu xuống bàn: "Chuyện gì?"


Nàng bị Hoàng Hậu cấm túc hai tháng, hôm nay mới được thả ra khỏi Trọng Hoa Điện, ở trước mặt chúng phi tần vốn đã cảm thấy mất hết mặt mũi, hiện tại càng lộ vẻ không vui.
Hứa Tài Nhân vội đứng dậy: "Là thị nữ của thần thϊế͙p͙ thất lễ." Dứt lời, nàng quay đầu nhìn ta, gọi, "Thanh Anh?"


Ta vội đứng dậy đi ra giữa đại điện, quỳ xuống: "Nô tỳ thất lễ, mong Hoàng Thượng Hoàng Hậu thứ tội."
Hắn không lên tiếng, Hoàng Hậu ngồi cạnh cười nói: "Thôi bỏ đi, ngươi cũng vì hầu hạ chủ tử mà vất vả, lần trước nếu không nhờ có ngươi, Hứa Tài Nhân đã chịu thiệt thòi.
Lui xuống đi."


"Nô tỳ cáo lui."
Ta dập đầu với họ một cái, thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, đang định xoay người lui xuống.
Nhưng ngay lúc này, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói trầm thấp của nam nhân kia, ở đại điện trống trải này như sấm sét vang dội.
"Đứng lại!"


Ta dừng bước, cứng đờ xoay người nhìn hắn.
Hắn ngồi bên trên, từ trên cao nhìn xuống ta: "Chỗ nào không thoải mái?"
Nghe thế, lòng ta lập tức bất an.


Sắc mặt phi tần xung quanh lập tức tối sầm, hoàng đế thế mà tự mình hỏi thăm sức khỏe của một thị nữ, bọn họ nhìn nhau, thời điểm nhìn ta, ánh mắt cất giấu địch ý.
"..." Ta nhấp môi không nói nên lời.
Hắn lại nói: "Nếu không biết, vậy truyền thái y tới xem!"


Hoàng Hậu nhìn ta, không nói gì, quay đầu lệnh tiểu thái giám phía sau: "Mau truyền thái y."
"Vâng." Tiểu thái giám kia nhận lệnh, vội chạy ra ngoài.


Ta cứ như vậy một mình đứng giữa đại điện, nghe người xung quanh thì thầm to nhỏ, ai nấy đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn ta, chỉ có Thân Nhu vẫn vô cùng bình tĩnh, nàng vừa uống rượu vừa nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Hai tay ta run rẩy giấu dưới y phục.


Chỉ chốc lát sau, lão thái y của Thái Y Viện tới, sau khi hành lễ với hoàng đế liền đi tới trước mặt ta, cẩn thận nói: "Xin duỗi tay."
"..." Ta cắn môi, nhẹ nhàng vén ống tay áo, đưa cánh tay tới trước mặt ông ấy.


Lão thái y dùng một chiếc khăn lụa che cổ tay ta lại, sau đó bắt mạch, giờ phút này mọi người đều nhìn chúng ta chằm chằm, Bùi Nguyên Hạo càng không dời mắt.
Lão thái y đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ta, lại quay đầu nhìn hoàng đế, sắc mặt thay đổi.


Trái tim ta đập thình thịch, nhìn ông ấy đi ra giữa đại điện, quỳ xuống: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, vị cung nữ này...!Nàng ấy đã có thai hai tháng."
"Cái gì?"
Trong đại điện lập tức ồn ào lên, mọi người đều khϊế͙p͙ sợ nhìn ta.
Bùi Nguyên Hạo cũng mở to hai mắt, đứng bật dậy: "Ngươi nói gì?"


"Nàng ấy đã có thai hai tháng, từ mạch tượng ma xem, thai nhi vẫn khỏe mạnh."
...
Cả đại điện nhất thời rơi vào tĩnh mịch, sau đó như muốn nổ tung.
"Cái gì, ả...!Ả có thai?"
"Là của ai?"
"Đừng hoảng hốt, xem Hoàng Thượng nói thế nào!"


Mọi người đều sôi nổi nghị luận, nhưng khi nhìn về phía Bùi Nguyên Hạo, thấy sắc mặt hắn trầm xuống, tất cả đều ngậm miệng, lập tức đại điện lại an tĩnh đến đáng sợ, giống như ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Nhưng tất cả dường như đều không liên quan tới ta.


Một khắc thái y tuyên bố ta có thai, ta cứ ngây ngốc đứng yên một chỗ, tay run rẩy đặt lên bụng, cho tới bây giờ vẫn không thể tin.
Ta có hài tử?
Hài tử thuộc về ta...!Và hắn?


Ta chậm rãi ngẩng đầu, thấy Bùi Nguyên Hạo ngồi xuống, trầm mặc một hồi, lại quay đầu nói với Ngọc công công trước: "Ngọc Toàn, đem đêm hôm đó ở Ngự Thư Phòng nhập sách."
Hình như Ngọc công công khẽ cười, lập tức nói: "Vâng."


Nghe hắn nói vậy, mọi người đều hiểu đây là chuyện gì, lúc này, Thường Tình cúi người dựa lại gần Bùi Nguyên Hạo, hỏi: "Nếu Hoàng Thượng đã sủng hạnh nàng ấy, không biết muốn sách phong nàng ấy làm gì?"


"Sách phong làm..." Hắn vừa mở miệng lại dừng lại, đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn Hứa Tài Nhân vẫn luôn đứng cạnh ta, nói, "Cứ sách phong làm tài tử đi, ba ngày sau làm lễ sách phong."
"Vâng."
Thường Tình gật đầu, quay đầu nhìn ta, nói: "Thanh Anh, còn không quỳ xuống tạ ơn?"


Ta vẫn đang đờ đẫn đứng đó, nghe Thường Tình gọi tên mình, mới như từ trong mộng tỉnh lại, vội quỳ xuống, dập đầu với hắn: "Nô ty tạ Hoàng Thượng ân điển."
Vừa dứt lời, Hứa Tài Nhân nhỏ giọng bảo: "Thanh Anh, không thể xưng nô tỳ nữa."
"..."
Không thể tự xưng nô tỳ nữa?


Ta mờ mịt quỳ ở đó, qua một hồi mới hiểu rằng ta đã không còn là nô tỳ, mà là "thϊế͙p͙", giống như những nữ nhân mặc vào đeo bạc, châu ngọc đầy đầu xung quanh, là một trong những nữ nhân của hắn.
Ta, không đi được nữa...
"Thần thϊế͙p͙ tạ Hoàng Thượng ân điển."


Gia yến trùng dương hôm nay vì chuyện ta đột nhiên mang thai mà vội vàng kết thúc, Bùi Nguyên Hạo ngồi chẳng bao lâu cũng rời đi.
Thường Tinh phân phó xuống, vì ta và Hứa Tài Nhân hợp ý nên vẫn để ta ở Phương Thảo Đường, sai người lập tức quét dọn chuẩn bị phòng cho ta.


Thời điểm rời khỏi đại điện, tất cả phi tần đều cười đùa giễu cợt ta, ta thậm chí nghe Lục Thục Phi đi sau cố ý lớn tiếng nói: "Xem ra ả mới chính là hồ ly tinh, lật đổ một Liễu Ngưng Yên, bây giờ đến lượt mình thượng vị."


Bên cạnh lập tức có người phụ họa: "Đúng vậy, Hoàng Thượng vốn không cho ả nhập sách, bây giờ hay rồi, hoài long chủng, có thể một bước lên trời."
Sắc mặt ta tái nhợt, chỉ nghe, không nói một lời, chậm rãi rời đi.


Dọc đường, Hứa Tài Nhân vẫn luôn theo bên cạnh ta, mãi đến bên bờ hồ, không còn người xung quanh, nàng mới gọi: "Thanh Anh."
"Dạ?" Ta hoàn hồn, mờ mịt nhìn nàng.
"Là tối hôm đó, đúng không?"
"..."
"Vì sao không nói sớm? Ngươi và ta không lẽ xa lạ đến như vậy?"


Nhìn ánh mắt quan tâm và chân thành của nàng, ta nhất thời không biết trả lời ra sao, vừa muốn mở miệng, lại nghe phía sau truyền tới tiếng bước chân, quay đầu liền thấy Thân Nhu dẫn theo rất nhiều cung nữ thái giám, khí thế bức người tới đây.
Hai người chúng ta vội hành lễ: "Quý Phi nương nương."


Nàng chậm rãi đi đến trước mặt ta, cúi đầu nhìn bụng nhỏ của Hứa Tài Nhân, lại nhìn ta: "Thật thú vị, Trọng Hoa Điện của ta đúng là vượng tử, hai người đi ra đều mang long chủng."
Hứa Tài Nhân vội đáp: "Nhờ hồng phúc của nương nương."


Thân Nhu nhìn ta, mỉm cười: "Chúc mừng ngươi đã thăng chức."
"..." Ta thật sự không có tâm tình nhiều lời, cũng chỉ đáp: "Nhờ hồng phúc của nương nương."


"Đừng nói nhờ hồng phúc của bổn cung, tương lai chỗ bổn cung phải dựa vào ngươi còn nhiều lắm, cố gắng giữ long chủng của ngươi đi." Dứt lời, nàng xoay người rời đi, để lại một làn gió thơm.


Ta ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng nàng, lòng càng căng thẳng, quay đầu nhìn Hứa Tài Nhân, sắc mặt này cũng khó coi, chỉ nhàn nhạt nói: "Về thôi."


Cùng nàng về Phương Thảo Đường mới phát hiện Hoàng Hậu quả nhiên làm việc mau lẹ, thời gian ngắn như vậy đã có thể sai người quét dọn sạch một gian nhà ở đây, một ma ma và hai cung nữ đứng ở cửa, theo quy củ hành lễ với ta: "Nô tỳ phụng mệnh tới hầu hạ tài tử."


Ta đứng tại chỗ, một chút phản ứng cũng không có.
Hứa Tài Nhân cười nói: "Như vậy thì tốt rồi, muội muội cứ xem thiếu thứ gì, cứ việc tới hỏi ta."
Ta muốn cảm tạ nàng, nhưng giờ phút này sức lực nói chuyện cũng không có, chỉ nhẹ giọng: "Tài tử, ta...!Ta muốn nghỉ ngơi một chút."


"À, vậy ta không quấy rầy muội nữa." Nói xong, nàng xoay người về phòng của mình.
Từ xa, ta vẫn có thể nghe Ngọc Văn buồn bực nói: "Tài tử người xem, còn chưa chính thức sách phong đã nhăn mặt với người..."
Không thể cười nổi, ta chỉ có thể cười khổ trong lòng.
Đây mới chỉ là ngày đầu tiên.


Ta vào phòng, bên trong đã được bố trí thỏa đáng, chỉ là thời gian quá ngắn, vẫn chưa kịp sắp xếp nhiều đồ cổ như chỗ các phi tần khác, mà giờ khắc này, ta hoàn toàn không cần những thứ đó, vẫy tay cho cung nhân lui xuống, ngay cả y phục cũng không cởi, cứ trực tiếp lên giường nằm xuống.


Một giấc này ngủ thật sự rất mệt, mơ cũng rất loạn.


Trong hoảng hốt, ta nhìn thấy rất nhiều người, Liễu Ngưng Yên, Diêu Ánh Tuyết, Dương Kim Kiều, Dương Vân Huy, Mộ Hoa, còn có Hoàng Thiên Bá mỉm cười với ta dưới trời tuyết ở Dương Châu, đôi mắt phong tình vạn chủng của hắn dịu dàng như dòng nước mùa xuân.
Nhưng, ngay cả hắn cũng đi rồi.


Chỉ còn mình ta đối diện với thành Dương Châu tịch mịch, còn có tiếng gió thét gào, lạnh buốt khiến máu trong người như đông cứng lại.
Đúng lúc này, một cảm giác ấm áp bao trùm lấy ta.


Cảm giác ấm áp này ngày càng chân thật khiến ta từ trong mộng tỉnh lại, mới phát hiện bản thân đang cuộn tròn trong một lồng ngực quen thuộc.
"Tỉnh rồi?"
Bên tai truyền đến giọng trầm thấp hắn.
Ta không biết hắn tới từ khi nào, hiện tại mới nhận ra lúc này đã là đêm khuya.


Ta không quay đầu, hắn siết chặt tay để lưng ta dán chặt vào lòng hắn, thậm chí có thể cảm nhận được tiếng nhịp tim đập.
"Nàng có hài tử của trẫm rồi."
Đúng vậy, ta có hài tử của ngài, ta đã thành nữ nhân của ngài.
Ta, không đi được.


Ta trở mình trong lòng hắn, đối diện với hắn, nhìn gương mặt tuy vẫn bình tĩnh kia nhưng ánh mắt không giấu được vui sướng.
Qua hồi lâu, ta nhẹ giọng: "Ngài sẽ để thϊế͙p͙..."
"Trẫm sẽ bảo vệ nàng và hài tử." Hắn lập tức cắt ngang, kiên định nhìn ta.


Ta cúi đầu, chậm rãi, chậm rãi dựa vào lòng hắn, hắn như cứng đờ, làm như không tin, qua hồi lâu mới duỗi tay sờ đầu ta, dường như muốn xác nhận ta là thật.
Nước mắt chảy xuống, cứ thế thấm ướt xiêm y hắn, hắn vội cúi đầu hỏi: "Thanh Anh?"
Ta chỉ lắc đầu.


Thật ra, điều ta muốn, không phải đáp án này.
Câu mà ta muốn hỏi, ngài sẽ để thϊế͙p͙ giống những nữ nhân khác, chờ ngài sao?.