Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 32: Hắn nắm lấy cổ tay của ta

Đáng tiếc mấy ngày tiếp theo, Lưu công công bận rộn công vụ, muốn tìm thời gian đơn độc gặp hắn cũng không có. Lòng ta gấp như lửa đốt, chỉ sợ túi bạc kia thật sự là một mối họa.
Rốt cuộc tới ngày thứ ba cũng có cơ hội, ta thấy hắn một mình đi lại trên hành lang, liền vội cầm túi bạc đuổi theo.


"Lưu công công, xin dừng bước."
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn ta, cung mày nhíu lại: "A, thì ra là Thanh Anh cô nương."
Ta cười cười, tiến lên trước: "Công công, Thanh Anh quấy rầy người rồi."


"Ai da, sao lại nói vậy?" Hắn không nóng không lạnh đáp, "Bây giờ Ánh Tuyết phu nhân chính là tâm phúc trước mặt điện hạ. Nói gì là quấy rầy chứ, Thanh Anh cô nương nếu có chuyện nhờ ta, chỉ cần lên tiếng là được."


Cách hắn nói chuyện có chút kỳ lạ, ta biết bởi vì lần trước đắc tội với hắn, hơn nữa về sau Diêu Ánh Tuyết được sủng ái, cho nên hắn không tiện đắc tội với ta, nhưng sắc mặt nhìn ta không hề tốt đẹp.
Ta khẽ cười: "Công công khách khí rồi."


"Nếu có chuyện thì ngươi nói đi, nếu không có gì, ta còn phải đi làm việc."
Nói xong, hắn vung phất trần, xoay người muốn đi. Ta vội ngăn cản: "Công công, xin chờ một chút."
Sắc mặt hắn càng thêm không vui: "Làm gì vậy?"


Ta cẩn thận lấy túi bạc sau lưng ra, đưa tới trước mặt hắn. Đôi mắt Lưu công công lập tức phát sáng, cười nói: "Thanh Anh cô nương, đây là..."
"Lưu công công xin nhận cho." Ta thấp giọng, "Đây là..."


Bốn chữ "Phu nhân ban thưởng" chưa kịp nói ra, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng bước chân. Sắc mặt Lưu công công lập tức thay đổi, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Nô tài bái kiến hoàng tử điện hạ."
Hoàng tử?


Ta chấn động, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bùi Nguyên Hạo đang đứng sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.
Ta vội quỳ xuống: "Nô tỳ bái kiến điện hạ."


Đôi giày đen nhanh đi tới trước mặt, qua một hồi lâu, thanh âm của hắn từ đỉnh đầu truyền tới: "Lưu Toàn, đi nói với Ánh Tuyết phu nhân, đêm nay bổn cung muốn cùng nàng dùng bữa ở Lạc Mai trai, kêu nàng chuẩn bị cho tốt."
"Vâng, nô tài đi làm ngay."


Nói xong, Lưu công công liền đứng dậy, vội vội vàng vàng chạy đi, mà ta còn quỳ dưới chân của hắn. Ta cảm nhận được ánh mắt của hắn như thanh đao sắc bén, chậm rãi xem xét người ta.
Qua một hồi lâu, hắn mới lên tiếng: "Đứng dậy đi."
"Tạ... Tạ điện hạ."


Ta run rẩy đứng lên, vừa nhấc đầu đã nhìn thấy con ngươi thâm thúy của hắn đang nhìn chằm chằm ta. Hắn như muốn nhìn thấu con người ta, nhìn thấu ta đang nghĩ gì. Ánh mắt sắc bén đó làm ta hốt hoảng, theo bản năng lui về một bước: "Nô tỳ... Nô tỳ cáo lui..."


Vừa định xoay người, hắn đột nhiên duỗi tay, bắt lấy cổ tay của ta.