Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 316: 316: Tranh Sủng - Mỹ Nhân Tâm Kế

Ta không lập tức trả lời, mà duỗi tay tháo bao hương bên hông nàng xuống, đưa lên mũi ngửi ngửi.
Liễu Ngưng Yên nghi hoặc hỏi: "Sao hả? Ngươi cảm thấy hương liệu trong này không đủ sao?"
"Ừ."
"Vậy..."
"Dùng xạ hương."


Xạ hương? Vừa nghe đến hai chữ này, sắc mặt Ngưng Yên liền lộ vẻ do dự: "Xạ hương? Thứ đó..
Thứ đó là đồ kiêng kị trong cung."


"Kiêng kị, không đại biểu không ai dùng." Ta thấp giọng, "Nếu không, ngươi cho rằng vì sao mấy ngày trước đó đêm nào Hoàng Thượng cũng ngủ lại Trọng Hoa Điện? Quý Phi tuy đẹp nhưng chưa đến mức diễm quan lục cung."
"Thật sao?"
Ta gật đầu: "Khoảng thời gian này ta hầu hạ Quý Phi, chẳng lẽ không rõ?"


Ngưng Yên nghĩ nghĩ, mới nói: "Được, thật ra trong phòng ta có chuẩn bị ít xạ hương, lát nữa ta trở về sẽ bỏ vào bao."
Ta lắc đầu: "Không, ý ta không phải muốn bỏ xạ hương vào bao hương."
"Không bỏ vào bao hương?" Ngưng Yên nghi hoặc nhìn ta, "Vậy thứ đó nên dùng thế nào?"


"Lần này ta muốn ngươi bỏ xạ hương vào lư hương ở Lan Hương Cư.
Trước đó ta đã bỏ ít hương liệu vào trong, hơn nữa xạ hương...!Chắc ngươi cũng biết, chỉ khi đốt, xạ hương mới có công hiệu mê hoặc hiệu quả mạnh nhất."
"Nhưng Lan Hương Cư là chỗ ở của Tài Nhân.


Hứa Tài Nhân ở đó, ta sao có thể bỏ xạ hương vào..."
"Ngươi quên rồi sao, ngươi là nữ quan hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đi đâu ngươi rõ ràng nhất; ta lại là cung nữ hầu hạ Hứa Tài Nhân, hành động của nàng ấy ta có thể khống chế.


Đêm nay nếu muốn tới Lan Hương Cư, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ phái ngươi tới truyền lời, mà ta trước khi ngươi tới sẽ nghĩ cách dụ Hứa Tài Nhân đi, chờ Hoàng Thượng đến phát hiện không có ai, tất nhiên sẽ chờ một lát, lúc ấy Lan Hương Cư đốt xạ hương mới có thể khiến Hoàng Thượng động tình."


Liễu Ngưng Yên cúi đầu không đáp.
Ta tiếp tục: "Đương nhiên, ta sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian Tài Nhân trở về, Hoàng Thượng không chờ nỗi sẽ đến Trọng Hoa Điện, mà hôm nay nương nương lại có nguyệt sự, ngài ấy cao hứng tới, tất nhiên không muốn mất hứng trở về, đây là cơ hội của ngươi.


Ba năm trước, hai người dù sao cũng đã từng cá nước thân mật, Hoàng Thượng đối với ngươi sẽ không giống những cung nữ khác."


Liễu Ngưng Yên trầm mặc suy nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, cười lạnh: "Xạ hương? Ai mà không biết xạ hương là đồ cấm kỵ đối với thai phụ, ngươi bảo ta đốt xạ hương trong Lan Hương Cư của Hứa Tài Nhân, Nhạc Thanh Anh, ngươi muốn hại ta!"


Ta chấn động, sắc mặt vẫn không đổi: "Ngươi cảm thấy ta đang hại ngươi?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Ta nhìn nàng, cười nói: "Không ngờ ta vì ngươi hao hết tâm lực nghĩ ra cách như vậy, ngay cả mạng mình cũng gặp nguy hiểm, ngươi thế mà cảm thấy ta hại ngươi.


Cũng được, nếu ngươi đã nghĩ thế, chuyện này, ta không cần giúp ngươi dụ Hứa Tài Nhân rời đi."
Dứt lời, ta xoay người muốn rời đi.
"Ngươi đi đâu!"
"Đi Nội Thị Tỉnh, bảo bọn họ lấy thẻ bài của Quý Phi xuống."


Ta đi về phía cổng lớn, mới đi được hai bước, Liễu Ngưng Yên ở phía sau do dự gọi: "Nhạc Thanh Anh, ngươi..."
Ta quay đầu nhìn nàng: "Liễu nữ quan, có việc gì sao?"
Nàng chậm rãi đi đến trước mặt ta: "Ngươi...!Ngươi thật sự đang giúp ta?"


"Nhược điểm của ta nằm trong tay ngươi, nếu ta không giúp ngươi, đối với ta có chỗ tốt gì?"
"Nhưng..." Nàng hiển nhiên đã lung lay, nhưng trong lòng vẫn hơi do dự, "Xạ hương..."


Thấy nàng như vậy, ta lạnh lùng nói: "Có câu tìm kiếm chiến thắng trong nguy hiểm, nếu không ra chiêu hiểm, ngươi lấy gì để tranh sủng với ba ngàn giai lệ ở hậu cung này? Lúc trước ngươi có thể leo lên giường ngài ấy là vì người bên cạnh ngài ấy không nhiều, nhưng hiện tại, ngươi xem hậu cung này đi, có dạng mỹ nhân nào mà không có! Nếu chút can đảm này ngươi cũng không bỏ ra, vậy đừng hòng bò lên long sàng của hoàng đế."


Nghe ta nói vậy, sắc mặt Liễu Ngưng Yên thay đổi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Được!"
Qua giờ Thân, ta hầu hạ Hứa Tài Nhân uống canh giải nhiệt, khi nhìn ra ngoài, vừa lúc thấy một tiểu cung nữ đưa mắt nhìn vào trong, vừa thấy ta liền bỏ chạy.


Ta quay đầu, Hứa Tài Nhân đã uống xong, Ngọc Văn đưa khăn lụa cho nàng lau miệng.
"Tài Nhân, thân thể đã thoải mái hơn chưa?"
"Ừ, tốt hơn một chút."


Ta cười nói: "Hai ngày nay Tài Nhân ngủ khá nhiều, như thế không tốt cho thân thể, mấy ngày trước Hoàng Hậu nương nương còn hỏi thăm, hiện tại nhân lúc trời chưa tối, không bằng qua Cảnh Nhân Cung vấn an nương nương."


Hứa Tài Nhân nhìn ta, cười bảo: "Cũng được, mấy ngày nay Hoàng Hậu cho ta miễn thỉnh an, ta cũng mấy ngày không đi thỉnh an rồi."
Ta vội đi qua đỡ nàng, Hứa Tài Nhân quay đầu nói với Ngọc Văn: "Ngươi ở lại đi."
"Vâng."
"Nếu có người tới, đừng chậm trễ."


Ngọc Văn ngẩng đầu nhìn Hứa Tài Nhân, cười đáp: "Nô tỳ biết rồi."
Ta và Hứa Tài Nhân nhìn nhau cười, chậm rãi ra ngoài.
Lúc này mặt trời đã ngã về Tây, không khí mát mẻ mang theo hương hoa của ngày hè, ta cẩn thận đỡ nàng rời khỏi Lan Hương Cư.


Ai ngờ mới đến Ngự Hoa Viên, liền nghe thấy phía trước một trận oanh thanh yến ngữ, ngẩng đầu, lại thấy Hoàng Hậu dẫn theo mấy phi tần đang tản bộ.
Bàng Tu Nghi nhìn thấy chúng ta, liền nói: "Hoàng Hậu nương nương người xem, Hứa Tài Nhân ở bên kia."


Ta lập tức dìu Hứa Tài Nhân qua đó, nàng theo quy củ hành lễ với Hoàng Hậu: "Thần thϊế͙p͙ bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
"Mau đỡ Tài Nhân đứng lên."
Thường Tình duỗi tay, tiểu cung nữ Khấu Nhi phía sau nàng vội đi tới cùng ta dìu Hứa Tài Nhân đứng dậy.


Thường Tình nói: "Không phải đã nói rồi sao? Ngươi đang có thai, không cần hành lễ, miễn cho tổn thương tới thai khí."
"Nương nương hậu ái, nhưng thần thϊế͙p͙ không dám phá hỏng quy củ."
Thường Tình mỉm cười, lại hỏi: "Trời nóng như vậy, ra ngoài làm gì?"


"Mấy ngày nay thần thϊế͙p͙ không khỏe, không thể đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, hôm nay tốt hơn một chút, đang muốn qua Cảnh Nhân Cung vấn an nương nương, không ngờ lại gặp được nương nương ở đây."


Hứa Tài Nhân vừa dứt lời, Lục Thục Nghi đứng cạnh Hoàng Hậu liền cười nói: "Hứa Tài Nhân đúng là có lòng.
Mấy ngày nay mỗi ngày Hoàng Thượng đều tới Lan Hương Cư dùng bữa tối với Tài Nhân, Tài Nhân thế mà vẫn nhớ đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương."


Chu Uyển Nghi cũng cười: "Hứa Tài Nhân, đêm nay Hoàng Thượng không tới chỗ Tài Nhân dùng bữa sao?"
Hứa Tài Nhân sửng sốt, không biết nói gì, đành cúi đầu.


Ta nhìn nàng, nghĩ nghĩ, liền cười nói: "Hoàng Thượng có tới hay không tự nhiên sẽ có người truyền lời, đây không phải việc Tài Nhân có vẻ làm chủ.


Vừa rồi Tài Nhân một lòng muốn đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, cho nên liền ra ngoài, không ngờ đúng lúc gặp nương nương ở đây, thật đúng là tâm hữu linh tê."
Lục Thục Nghi nhìn ta, cười như không cười: "Hay cho một nha đầu mồm miệng lanh lợi."
"Thục Nghi nương nương quá khen."


Ta theo quy củ đứng bên cạnh Hứa Tài Nhân, ngẩng đầu nhìn Thường Tình, nàng cũng nhìn ta, mỉm cười, nói với Hứa Tài Nhân: "Được rồi, nếu ngươi đã tới đây, mọi người tản bộ cùng nhau một chút đi."


Dứt lời, nàng đi tới dắt tay Hứa Tài Nhân chậm rãi đi về phía trước, thời điểm đi ngang qua ta, nàng còn nhìn ta một cái, ta cúi đầu hành lễ với nàng.
Đoàn người đi dạo bên bờ hồ.


Mặt trời đã ngã về Tây, tuy rằng thời tiết vẫn nóng nhưng có gió thổi tới, thật sự khiến người ta thoải mái hơn nhiều.


Mọi người vừa đi vừa nói cười vô cùng náo nhiệt, Bàng Tu Nghi tuổi nhỏ nhất nhảy nhót khắp nơi, còn hái ít hoa sen bên hồ chia cho mọi người, Thường Tình nhìn nàng cũng chỉ mỉm cười, không hề trách cứ.
Mọi người đang vui vẻ, đột nhiên sắc mặt Hứa Tài Nhân thay đổi, ôm bụng cong lưng.


Nàng như vậy khiến tất cả đều bị dọa sợ, theo bản năng lui sang một bên, Thường Tình vội hỏi: "Đã xã ra chuyện gì?"
Ta vội đi lên đỡ Hứa Tài Nhân, hỏi: "Tài Nhân sao vậy? Có phải lại không khỏe không?"


Hứa Tài Nhân cau mày, một chữ cũng không nói nên lời, chỉ gật đầu, cắn răng, vẻ mặt khổ sở, trên trán cũng ra ít mồ hôi.
Thường Tình liền hỏi ta: "Hứa Tài Nhân đã xảy ra chuyện gì?"


"Hồi Hoàng Hậu nương nương, gần đây Hứa Tài Nhân luôn cảm thấy không thoải mái, bụng hơi khó chịu, nhưng bảo ngự y đến xem lại không phát hiện gì, cho nên Tài Nhân không để trong lòng, chỉ nghĩ do thai động, nhưng mấy ngày nay tình hình ngày càng nghiêm trọng."


"Thai động? Thai động sao có thể thế này! Các ngươi cũng thật là, Tài Nhân không khỏe, vì sao không nói sớm!"
"Nương nương." Hứa Tài Nhân ngẩng đầu, miễn cưỡng cười nói, "Chỉ là việc nhỏ, không dám để nương nương phiền lòng."


"Trong bụng là long chủng, sao có thể là việc nhỏ!" Thường Tình trách cứ, "Vừa lúc nơi này cách Lan Hương Cư không xa, lập tức trở về, bảo thái y tới xem, rốt cuộc là chuyện thế nào."
Tiểu thái giám phía sau vừa nghe lập tức chạy đi, mà đoàn người chúng ta cẩn thận đưa Hứa Tài Nhân trở về.


Vừa vào cửa, liền thấy Ngọc Văn từ bên trong bước ra, nàng thấy chúng ta, lập tức quỳ xuống: "Bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Hoàng Hậu nhìn nàng: "Ngươi ở đây làm gì?"
"Là Liễu nữ quan tới, nô tỳ đi châm trà cho nàng ấy." Trả lời xong, Ngọc Văn liền nhìn Hứa Tài Nhân, hỏi, "Tài Nhân sao thế?"


Hoàng Hậu nói: "Chủ tử nhà ngươi không khỏe, thái y sắp tới, lập tức về phòng chuẩn bị xem rốt cuộc là chuyện thế nào, nếu thai nhi gặp chuyện gì, bổn cung sẽ trị tội các ngươi hầu hạ bất lực."
"A? Vâng!"


Ngọc Văn nghe vậy, vội đứng lên chạy về Lan Hương Cư, mở cửa ra, vừa bước vào phòng một bước, liền nghe nàng hét lớn: "Ngươi...!Ngươi làm gì thế hả?".