Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 306: 306: Nhất Định Phải Rời Khỏi Nơi Này!

Tuy rằng Bích Tú nói Thân Nhu không để bụng chuyện hoàng đế không thường xuyên tới đây, nhưng hai ngày tiếp theo, thời điểm truyền đến tin tức Bùi Nguyên Hạo ở lại Cảnh Nhân Cung của Hoàng Hậu, mỗi lần Thân Nhu nghe được, mặt ngoài tuy không nói gì, nhưng ảnh mắt ảm đạm lộ rõ vẻ không vui.


Có lẽ ở Trọng Hoa Điện này, chỉ có mình ta hi vọng mỗi ngày đều như thế.
Nhưng ta biết, đây là chuyện không có khả năng.


Chạng vạng ngày thứ ba, hoàng hôn đã nhuộm đỏ một mảng trời phía Tây hoàng thành, ngay cả cầu thang cẩm thạch màu trắng cũng nhuộm thành màu đỏ, nhiệt độ hấp thu cả ngày ngay lúc này đều tản ra khiến tâm tình buồn bực khó chịu, ta và Bích Tú phải lấy thêm hai khối băng tới mới xua tan cái oi bức trong phòng.


Cung nữ Minh Châu đứng cạnh không ngừng đi qua đi lại, nhẹ giọng khuyên: "Nương nương, không bằng tháo trang sức đi."


Phi tần trong cung tới khuya mới có thể tháo trang sức để tránh thời điểm hoàng đế đột nhiên giá lâm trang dung không chỉnh tề, có điều xem tình hình hôm nay, Bùi Nguyên Hạo vẫn sẽ không tới, cho nên Minh Châu mới khuyên như vậy.
Thân Nhu nhíu mày, không nói gì, chỉ vẫy tay, sau đó đi tới bàn trang điểm.


Minh Châu là cung nữ hồi môn của nàng, làm việc đương nhiên thỏa đáng hơn ta và Bích Tú, nàng ấy đang muốn tiến lên hỗ trợ, Thân Nhu lại thông qua gương đồng nhìn ta đứng im lặng sau lưng, cười nói: "Thanh Anh, ngươi tới tháo trang sức cho bổn cung."


Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng, Minh Châu xoay người nói với ta: "Còn không mau tới đây!"


Đến Trọng Hoa Điện mấy ngày, nàng không hề bắt ta làm chuyện gì, ta thậm chí còn nghi hoặc, có lẽ nàng thật sự chỉ vì bán một ân tình cho Bùi Nguyên Phong nên mới điều ta tới nơi này, hiện tại bỗng dưng bảo ta tháo trang sức cho nàng, việc này hơi nằm ngoài suy nghĩ của ta.


Ta vội tiến lên, rửa tay, sau đó nhẹ nhàng tháo trang sức nặng nề trêи đầu nàng xuống.
Trong gương, đôi mắt nhu mị như mùa xuân kia mỉm cười, vẫn luôn nhìn ta, lại đột nhiên nói: "Ngươi thật đẹp."
Ta lập tức cứng đờ.


Lời này quá quen thuộc, chính là ngày đầu tiên ta bị Diêu Ánh Tuyết điều tới Thượng Dương Cung, nàng ấy nhìn ta trong gương cũng nói lời này.
Không tự chủ được, ta nhẹ giọng: "Nương nương quá khen.
Nương nương mới là hoa dung nguyệt mạo, thiên nhân chi tư."


"Vậy sao?" Nàng khẽ cười, nhưng nụ cười kia lại chứa đựng một tia tịch mịch, "Đáng tiếc là cho dù hoa dung nguyệt mạo, thiên nhân chi tư cũng không có người thưởng thức."
"..."


Nếu là cung nữ bình thường, ta nghĩ mình nên nói Hoàng Thượng sẽ tới, nhưng đầu lưỡi lại giống như không phải của chính mình, câu nói trái lương tâm này dù thế nào cũng không thể nói thành lời, ta im lặng hầu hạ nàng tháo kim thoa trêи búi tóc xuống.


Ta thật sự hi vọng hắn đừng tới, vĩnh viễn đừng tới.
Nhưng trời cao lại không nghe lời khẩn câu của ta, vừa tháo kim thoa kia xuống, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân vội vã, quay đã liền thấy một tiểu thái giám đã chạy đến cửa, cung kính quỳ xuống: "Bái kiến Quý Phi nương nương."
"Chuyện gì?"


"Hoàng Thượng truyền lời, đêm nay sẽ giá lâm Trọng Hoa Điện, bảo nương nương sớm chuẩn bị."
"Vậy sao?" Thân Nhu lập tức quay đầu, vui mừng hỏi.
Mà tay ta đã run lên, kim thoa theo đó rơi xuống đất.
"To gan!" Minh Châu chỉ vào ta, lạnh lùng mắng, "Ngươi thật to gan, thế mà..."


"Được rồi." Thân Nhu nhanh chóng cất lại ý cười trêи môi, nhìn ta, không nói gì, chỉ quay đầu nói với tiểu thái giám kia, "Lui xuống nhận thưởng đi."
"Tạ nương nương."
Sắc mặt ta tái nhợt, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ biết lỗi, xin nương nương thứ tội."


Thân Nhu chậm rãi xoay người nhìn bản thân trong gương, cười nói: "Đây là lần đầu ngươi tiếp giá đúng không? Khó trách kinh hoảng thất thố như thế, bổn cung không trách ngươi.
Xem ra đây không phải thời điểm tháo kim thoa, lại hầu hạ bổn cung mang lên đi."
"Vâng."


Ta đứng dậy, rửa sạch kim thoa, run run rẩy rẩy đeo lại cho nàng, nhưng ngón tay giống như không phải của mình, rất nhiều lần thử đều không thể cài vào búi tóc.
Minh Châu đứng bên nhịn không được, đi tới giật lấy kim thoa, đẩy ta ra: "Chân tay vụng về, tránh ra!"


Ta lui sang một bên, nhìn Minh Châu giúp nàng trang điểm, càng mị hoặc động lòng người, điên đảo chúng sinh.
Trang điểm xong, nàng chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn ta, cười nói: "Minh Châu, ngươi dẫn Bích Tú lui xuống đi, tối nay để Thanh Anh phụng dưỡng."


Ta nghe vậy, sắc mặt càng tái nhợt, Minh Châu cũng khó hiểu, hỏi: "Nương nương, chân tay nàng ta vụng về..."
"Không cần nói nữa, bổn cung biết mình đang làm gì."
"Vâng."


Chờ hai người ra ngoài, Thân Nhu tiến lên một bước, nhìn sắc mặt trắng bệch của ta, ngay cả chóp mũi cũng có mồ hôi, cười nói: "Có chuyện gì sao? Lúc trước ngươi ở Thượng Dương Cung cũng đã hầu hạ Hoàng Thượng một khoảng thời gian, còn theo Hoàng Thượng xuống Giang Nam, cũng đã gặp cảnh huyết tinh, sao còn sợ như vậy?"


Ta nghĩ nghĩ, đáp: " Nương nương, nô tỳ vì chọc giận Hoàng Thượng mới bị đày vào lãnh cung, nô tỳ thật sự sợ Hoàng Thượng gặp lại nô tỳ sẽ tức giận, ảnh hưởng tới nương nương tối nay thị tẩm, nương nương vẫn là để Minh Châu tỷ tỷ hoặc là..."


"Không cần." Thân Nhu cắt ngang, "Bổn cung có thể đưa ngươi rời khỏi lãnh cung, đương nhiên không sợ ngươi liên lụy, nói không chừng...!Gặp lại ngươi, Hoàng Thượng lại nổi lòng thương hại, tha thứ cho ngươi cũng không biết được."
Tha cho ta? Hắn sẽ sao?


Ta cười lạnh trong lòng, nếu hắn thật sự có chút lòng thương hại với ta, ta sẽ có ngày hôm nay sao?
Không ngừng lo lắng, bất tri bất giác màn đêm đã buông xuống.
Thân Nhu ngồi bên mép giường, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài.


Ngày thường nàng cao cao tại thượng, mỗi một tư thái đều vô cùng đẹp, nhưng bộ dáng bức thiết lúc này thoạt nhìn có ba phần vụng về.
Dù sao vẫn là nữ nhân hậu cung.
Ta nhìn nàng, tuy rằng đang là đêm hè, nhưng đầu ngón tay vẫn lạnh như băng.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.


Thân Nhu tươi cười đứng dậy, đang muốn hành lễ, lại thấy người tới không phải Bùi Nguyên Hạo mà là một thái giám đi theo hắn, vừa vào phòng liền quỳ xuống: "Quấy rầy Quý Phi nương nương."
Thân Nhu tiến lên hỏi: "Hoàng Thượng đâu? Sao ngài ấy không tới?"


"Hồi nương nương, tối nay Hoàng Thượng không tới."
"Cái gì?"
Trái tim ta thắt chặt, ngay cả hô hấp cũng trầm xuống.
Thân Nhu lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì? Không phải khi nãy Hoàng Thượng cho người tới truyền lời, hiện tại sao lại..."


"Cụ thể sự việc nô tài cũng không biết, trước khi Hoàng Thượng rời khỏi Thái Cực Điện đã lệnh nô tỳ tới truyền lời cho nương nương, bảo nương nương sớm nghỉ ngơi."
Thân Nhu nhíu mày, gương mặt lộ vẻ phẫn nộ.


Ngày thường Bùi Nguyên Hạo không tới, nàng hoàn toàn không để lộ cảm xúc, chỉ thở dài hai tiếng mà thôi, nhưng tối nay Bùi Nguyên Hạo rõ ràng đã phái người tới truyền lời, nhưng hiện tại lại không đến, đây chính là không cho nàng mặt mũi, trong cung người thích nhàn thoại lại nhiều, khó trách tương lai sẽ thành đề tài cho kẻ khác mượn cớ.


Thân Nhu thở mạnh một hơi, rồi hỏi: "Công công có biết Hoàng Thượng đi đâu không?"
"Việc này, nô tài không biết."
"..." Thân Nhu cố gắng bình tĩnh lại, trêи mặt nhanh chóng khôi phục ý cười nhu mị của ngày xưa, "Nếu đã thế, thật phiền công công đi một chuyến này."
"Đây là việc nô tài nên làm."


"Hoàng Thượng không tới cũng không có gì, chỉ là đột nhiên thay đổi chủ ý, e rằng lại có quốc sự cần phải xử lý khiến Hoàng Thượng lao tâm.
Nếu công công biết gì đó, làm phiền công công nhắc nhở bổn cung, để bổn cung tiện trấn an thánh tâm."


Công công kia cười nói: "Đây là việc đương nhiên." Nói rồi, gã hành lễ lui xuống.
Gã đi rồi, Thân Nhu chậm rãi ngồi xuống mép giường, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn ta, cười nói: "Đáng tiếc, hôm nay Hoàng Thượng không tới, cũng không biết là gặp trò hay, hay bỏ lỡ trò hay gì."
"..."


Ta không nói lời nào, tim vẫn đập loạn nhịp, Bùi Nguyên Hạo không tới đây, cũng không ai biết hắn đi đâu, chẳng lẽ...
Đêm nay tuy Bùi Nguyên Hạo không tới, nhưng ta vẫn lo lắng bất an.


Vất vả lắm mới tới hừng đông, Minh Châu tới hầu hạ Thân Nhu xuống giường, ta trực cả đêm, tinh thần vô cùn uể oải, Thân Nhu xua tay cho ta lui xuống, vừa tới trước cửa, ta mơ hồ nghe nàng lệnh Minh Châu lát nữa ra ngoài hỏi thăm đêm qua Bùi Nguyên Hạo đi đâu.
Trong lòng không khỏi cười lạnh, lại cười khổ.


Ngay cả Quý Phi phẩm cấp chỉ sau Hoàng Hậu còn cẩn thận như thế, những phi tần khác càng không cần phải nói, ngày tháng như vậy, mỗi ngày đều như sống trong chảo dầu.
Ta rời khỏi Trọng Hoa Điện, dọc theo đường nhỏ đến bên bờ hồ, một cơn gió mát thổi tới làm tinh thần tỉnh táo lại.


Nhất định, nhất định phải rời khỏi nơi này!
Nhìn chính mình trong mặt nước, ta cắn răng, tự nói với bản thân như vậy.


Đúng lúc này, mặt nước đột nhiên phản chiếu một gương mặt quen thuộc khác, tuy rằng mặt nước gợn sóng khiến hình ảnh hơi vặn vẹo, nhưng bộ dáng quen thuộc kia khiến ta không khỏi kinh ngạc.
Ta vội quay đầu: "Ngài...".