Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 301: 301: Nỗi Hận Lãnh Cung - Đại Điển Phong Hậu

Mùa xuân ở kinh thành rất đẹp, nhưng lại quá ngắn.
Ngẩng đầu nhìn lên, vẫn là trời xanh mây trắng, gió thổi qua còn mang theo hương hoa thoang thoảng, mà khi cúi đầu, mặt trời chói chang bỏng cháy sống lưng, giống như trái tim đến linh hồn con người cũng bị đốt cháy không còn gì.


Mới tới cửa, tay buông lỏng, thùng gỗ trong tay lập tức rơi xuống, nước đổ đầy đất.
Một mùi tanh tưởi đánh úp, ta dùng tay áo che mũi miệng, thiếu chút nôn ra, nhưng không còn cách nào khác là phải thu dọn, ta vội muốn trở về lấy chổi và nước tới tẩy sạch, miễn cho bị người khác nhìn thấy lại mắng.


Ngay thời điểm ta xoay người, một giọng cười lạnh truyền tới: "Đã lâu không gặp!"


Ngẩng đầu liền thấy một bóng hình lả lướt quen thuộc đi tới, làn váy trêи người bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên, phá lệ thanh nhã, mà gương mặt mỹ lệ kia lại chứa đựng nụ cười lạnh mỉa mai chán ghét, thái độ vui sướиɠ khi người ta gặp họa: "Nhạc Thanh Anh, còn nhớ ta không?"
Ngưng Yên?


Ta ngây ra nhìn nàng, cả người cứng đờ, mà nàng đã chậm rãi đi tới, giơ chân đạp lên thùng gỗ dưới đất: "Tư vị chịu khổ ở lãnh cung thế nào?"
Ta cắn môi, cuối cùng cũng nhịn không được mà nôn ra, dường như muốn nôn hết những gì đã ăn hôm trước.


Từ ngày đó, sau khi Bùi Nguyên Hạo phát tiết tất cả ɖu͙ƈ vọng lên người ta, ta bị hắn tra tấn đến chết ngất, thời điểm tỉnh lại, bản thân đã tới nơi này - Lãnh cung.


Không phải chưa từng tới, cũng không phải không biết ngày tháng sống trong lãnh cung không mấy tốt đẹp, nhưng dù có thế nào vẫn phải sống tiếp.
Điều ta sợ chỉ là sự tuyệt vọng, không rõ con đường của tương lai.


Sau khi ta bị đưa vào lãnh cung ba ngày, Bùi Nguyên Hạo thừa kế đại thống, đăng cơ làm đế, sửa niên hiệu thành Thiên Thịnh, tôn phụ hoàng thành Thái Thượng Hoàng, tự mình phê chuẩn đại xá thiên hạ.


Ở lãnh cung chỉ có thể nghe được tin như vậy, mà những khi khác chính là làm việc, vĩnh viễn làm việc, bắt đầu từ buổi sáng mới mở mắt phải đi tẩy rửa bồn cầu các cung đưa tới đêm qua, sau đó quét dọn khắp nơi, tới chiều còn phải giặt đồ, xách nước đi tước cây, mãi đến đêm khuya còn bị các ma ma giao cho việc may vá.


Trong cuộc sống như vậy người ta có thể gặp trong lãnh cung không nhiều, Ngưng Yên chính là một trong số đó.
Nhưng ta hoàn toàn không ngờ nàng lại dùng giọng điệu và thái độ này nói chuyện với ta.


Vừa nôn một trận, mọi thứ trong dạ dày đều nhổ ra, ta chỉ có thể dùng tay áo lau khóe miệng, mà Ngưng Yên cười lạnh, nói: "A, xem ra ngươi vẫn rất hưởng thụ!"
Ta ngẩng đầu nhìn nàng: "Nữ quan đại nhân có gì phân phó."


Cách ăn mặc nữ quan của nàng ta đã không xa lạ, từ ngày bị đưa vào lãnh cung, lần đầu thấy nàng diễu võ dương oai, ta đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.


"Nhạc Thanh Anh, ngươi đừng ở trước mặt ta tỏ vẻ cao cao tại thượng, ngươi cho rằng ta không biết ngươi là thứ gì sao!" Ngưng Yên mắng, "Vậy mà ta lại coi ngươi là tỷ muội tốt, ngươi cái gì cũng chưa từng nói với điện..
Hoàng Thượng, ngươi muốn ta vĩnh viễn bị nhốt ở nơi này chịu khổ đúng không!"


Ta mờ mịt ngước mắt nhìn gương mặt tú lệ kia, thái độ hung tợn hoàn toàn xa lạ.
"Hiện tại thì sao? Người bị nhốt ở đây là ai? Cái này gọi là vật đổi sao dời!"
Không biết vì sao, ta lại cảm thấy buồn cười, khóe miệng nhếch lên.


Mấy ngày nay, đây đã không phải lần đầu, từ khi biết ta không giúp cầu xin Bùi Nguyên Hạo, Ngưng Yên thường tới lãnh cung nhục mạ ta, chỉ là ta hiện tại đã ở trong hầm băng, không để bụng chuyện người ta lại hất nước lạnh lên người mình.
Vì thế, ta xoay người lặng lẽ muốn rời đi.


Ngưng Yên thấy ta không có phản ứng, liền đuổi theo giữ ta lại: "Ngươi đứng lại cho ta!"
"Nữ quan đại nhân còn gì phân phó?"
"Ngươi..."
Thấy thái độ dầu muối đều không ăn của ta, Ngưng Yên nổi giận: "Nhạc Thanh Anh, ngươi có biết Hoàng Thượng vì sao nhốt ngươi ở lãnh cung không?"


Vì sao lại nhốt ta ở lãnh cung, vì sao lại tra tấn ta như vậy...!Nhớ lại cái đêm như ác mộng đó, ánh mắt vốn hờ hững của ta cũng phải run rẩy, mà nàng như đã tìm được nhược điểm của ta, lập tức hưng phấn.


"Không ngại nói ngươi biết, là ta nói với Hoàng Thượng ngươi đã nói dối, buổi tối Hoàng Thượng lâm hạnh Diêu Ánh Tuyết, ngươi đã ở lãnh cung ngây ngốc tới nửa đêm!"
Cái gì? Ta lập tức mở to hai mắt, quay đầu nhìn nàng.


Ngưng Yên bật cười ha ha: "Ngươi không ngờ đúng không? Ngươi có phải vẫn không biết Hoàng Thượng vì sao nhốt ngươi lại đúng không? Là ta nói ngài ấy biết, ngươi thật là cung nữ lại không màng lệnh cấm, lén chạy đến lãnh cung..."
Phía sau nàng còn nói gì nữa, nhưng ta đã hoàn toàn không nghe thấy.


Chuyện đêm đó ngoại trừ ta và hắn, còn cả Diêu Ánh Tuyết đã chết thì cũng không còn mấy ai biết, điều ta vẫn luôn không rõ chính là tại sao Bùi Nguyên Hạo lại biết người đêm đó là ta mà không phải Diêu Ánh Tuyết, nhưng ta dù thế nào cũng không ngờ rằng, là Ngưng Yên.


Cả người ta run rẩy, nghiến răng hỏi: "Là ngươi nói với ngài ấy, đêm đó, ta đã tới lãnh cung?"
Liễu Ngưng Yên chưa từng thấy ta tức giận, nhất thời hơi ngạc nhiên, theo bản năng lui nửa bước, nhưng lập tức nói: "Không sai, là chính ngươi lừa gạt Hoàng Thượng, đó là tội khi quân, ta chẳng qua..."
Bang!


Bị ta giáng cho một cái bạt tai lên gương mặt tú lệ trắng nõn, Liễu Ngưng Yên ngơ ngác: "Ngươi...!Ngươi..."
Đánh một cái bạt tai đó, tay ta cũng nóng rát, nhưng dù đau, cũng không so bằng tuyệt vọng.


"Ngươi dám đánh ta!" Nàng hoàn toàn không ngờ thân là đường đường nữ quan cư nhiên lại bị một cung nữ bị nhốt trong lãnh cung ra tay đánh, tức giận muốn xông tới đánh ta.
Ngay lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng gọi: "Làm gì đấy?"


Quay đầu nhìn, là Tiền ma ma ở lãnh cung, bà đi tới nhìn ta, lại nhìn Ngưng Yên.
Ngưng Yên nhìn bà ta, tỏ vẻ phẫn hận.


Lúc trước thời điểm nàng ở lãnh cung không ít lần bị Tiền ma ma khi dễ, bỗng lộc hàng tháng của ta cũng đưa cho vị ma ma này không ít, cho nên hai người vừa gặp nhau, bầu không khí liền trở nên căng thẳng.
Tiền ma ma cười lạnh: "Ta còn tưởng là ai, thì ra là Liễu nữ quan, sao hả, tới thăm tỷ muội tốt của ngươi sao?"


"Ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi!" Ngưng Yên trầm giọng, "Hôm nay ta không..."


"Chuyện ở lãnh cung ta đều phải quản." Tiền ma ma cắt ngang, "Hơn nữa, lãnh cung này không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào, lúc trước nàng ta cũng lén vào nên mới có kết cục của ngày hôm nay, hiện tại ngày nào ngươi cũng tới, là nhớ ngày tháng trước kia, hay là..."


Nhắc tới chuyện lúc trước, sắc mặt Ngưng Yên càng khó coi.


Tiền ma ma là người cũ trong cung, ở lãnh cung quản mấy chục người, không dễ bị chọc nàng, trước đó mấy lần Ngưng Yên tới tìm ta gây chuyện đều bị dăm ba câu của bà đuổi đi, hôm nay lại gặp, Ngưng Yên cũng hết cách, chỉ có thể trừng mắt nhìn ta một cái, xoay người bỏ đi.


Chờ bóng dáng nàng biến mất ở cổng lớn, Tiền ma ma mới quay đầu nhìn ta.
"Xem ngươi đi, đã giúp đỡ người thế nào hả, lúc trước không ít lần ngươi mắng ta không nói lý lẽ, hiện tại thì sao, xem ai mới là người không nói lý, ai mới là kẻ ác hả!"
"..."


"Tiểu tiện nhân này không phải thứ gì tốt đẹp, ngươi còn coi ả là tỷ muội tốt, đúng là mắt mù."
"..."


Việc đã đến nước này, ta thật sự không còn gì để nói, chỉ có thể lặng lẽ xách thùng nước dưới đất lê, đang muốn xoay người, lại nghe Tiền ma ma ở sau lưng mắng: "Nhanh thu dọn nơi này, lát nữa tới đây nhận thưởng."
Nhận thưởng? Ta quay đầu nhìn bà: "Nhận thưởng cái gì?"


Tiền ma ma nhìn ta, lạnh lùng nói: "Hôm nay là đại điện phong hậu, mọi người trong cung đều có thưởng."
Đại điển...!Phong hậu?
Ta đờ đẫn hồi đó, hồi lâu mới hoàn hoàn hồn.
Tiền ma ma sớm đã rời đi, mà ta chậm rãi ngẩng đầu, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt, đau quá...
OoOoO


Ban đêm, bầu trời hoàng thành tràn ngập pháo hoa, huyến lệ xán lạn, thậm chí từ xa cũng có thể nghe tiếng pháo nỗ, hỗn loạn là tiếng đàn sáo, trời đêm vốn an tĩnh phá lệ huy hoàng náo nhiệt.
Nhưng ở một nơi khác chỉ sự quạnh quẽ cô đơn.


Cả ngày hôm nay, trêи người toàn mồ hôi và mùi tanh khó tả thành lời, ta rót nước nóng đầy thau, thử độ ấm, sau đó xoay người đi đóng cửa.
Bên ngoài vẫn đèn đuốc sáng trưng.


Đóa pháo hoa cuối cùng nở rộ chiếu sáng cả vùng trời đen tối, cũng chiếu sáng gương mặt tái nhợt của ta, ta nhìn ánh sáng chói lọi kia trong nháy mắt, phảng phất như mộng đẹp chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc rồi tiêu tan.
Đã sắp đến giờ Tý, bên đại điện cũng dần an tĩnh.


Lúc này, quốc yến hẳn đã ta, quần thần cũng nên rời khỏi, còn lại là chuyện của đế hậu, cũng không biết là nữ nhân nào trong ba ngàn giai lệ được vạn chúng chú ý đêm nay, ân sủng cả đời.
Thân Nhu? Dương Kim Kiều? Hay là...
Nghĩ tới đây, ta cười nhạt, những việc này có liên quan gì tới ta chứ?


Đóng cửa lại, ta liền cởi váy, chậm rãi đi vào thau nước, nước ấm lay động dán lên da thịt lạnh lẽo mang theo xúc cảm ấm áp.
Nhưng vì sao ta vẫn cảm thấy lạnh?
Thân mình gầy ốm, ta lạnh đến cả người run rẩy, chậm rãi chìm vào trong nước, để nước ấm bao phủ ta, bao phủ tất cả.
Bịch bịch bịch!


Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa..