Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 289: 289: Thánh Chỉ Truyền Ngôi Quỷ Dị

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm tự biết ngày một đi không trở lại đã không còn xa, trẫm nhớ lại chuyện lúc trước, suy nghĩ rất nhiều, cũng hối hận rất nhiều.
Lệnh Lục bộ tìm hoàng trưởng tử Bùi Nguyên Thần về, thay trẫm trị vì thiên hạ này, khâm thử.


Ta kinh ngạc nhìn mấy chữ trêи thánh chỉ kia, hoàng trưởng tử Bùi Nguyên Thần
Từ lúc vào cung tới nay, ta chưa từng nghe nói trong cung còn một vị hoàng tử như vậy, càng không ngờ chính là, Hoàng Thượng thế mà hạ chỉ truyền ngôi cho hắn!
Hoàng trưởng tử Bùi Nguyên Thần?
Hoàng trưởng tử...


Ta quay đầu nhìn Bùi nguyên Tu, đúng rồi, cho tới nay chúng ta đều gọi y là Thái Tử, mà dưới y chỉ có Tam hoàng tử Bùi Nguyên Hạo, Tứ hoàng tử Bùi Nguyên Sâm, Ngũ hoàng tử Bùi Nguyên Phong và các vị công chúa khác, tính toán như vậy, hoàng tộc đúng là thiếu một vị hoàng tử, chẳng lẽ Thái Tử đứng thứ hai, mà trước y còn có một hoàng trưởng tử?


Nhưng, tại sao chưa từng nghe nói?


Ta hoảng hốt nhìn thánh chỉ kia, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt tái nhợt của Bùi Nguyên Tu, lúc này ánh mắt y chậm rãi từ thánh chỉ kia chuyển về phía ta, thời điểm nhìn ta, ánh mắt y đã không còn bình tĩnh, hình như nội tâm đang có tranh đấu không ngừng, ánh mắt đã trở nên kịch liệt, hơn nữa còn có thống khổ.


Ta chưa từng thấy y như vậy, dường như theo bản năng muốn duỗi tay đỡ y, nhưng vừa mới duỗi tay, ánh mắt ta lại dừng ở thánh chỉ, như sấm sét xẹt ngang, ta quay đầu nhìn ngọc tỷ bên cạnh.
Hiện tại ta mới ý thức được rằng, chúng ta đã tìm được ngọc tỷ!


Y và Bùi Nguyên Hạo, chỉ cần ai có được ngọc tỷ, người đó sẽ là chúa tể của thiên hạ này, nhưng hiện tại, ngay lúc ngọc tỷ xuất hiện, lại có một đạo thánh chỉ khác muốn truyền ngôi cho một vị hoàng tử chưa từng nghe nói tới, với bọn họ, chỉ sợ đều là thắng lợi ở ngay trước mắt lại gặp thất bại, không biết Ân Hoàng Hậu sẽ tức giận thành bộ dáng gì.


Đột nhiên nghĩ tới, hiện tại chỉ có mình ta là người ngoài nhìn thấy, theo cách hành sự của Ân Hoàng Hậu, bà ta liệu có giết ta diệt khẩu hay không, như vậy chuyện thánh chỉ sẽ không còn ai biết đến.
Ta sợ tới sắc mặt trắng bệch, theo bản năng lui một bước, rèm châu lập tức phát ra tiếng vang.


Tiếng động này dường như cũng khiến Bùi Nguyên Tu bừng tỉnh, y ngẩng đầu nhìn ta, thấy sắc mặt ta tái nhợt lộ rõ vẻ hoảng loạn, nhưng y vẫn an tĩnh, tĩnh đến như mặt hồ không chút gợn sóng, chỉ chậm rãi đưa bàn tay trắng nõn xoa xoa mặt ta.


Đầu ngón tay y rất lạnh, thời điểm chạm vào da thịt ta, cả hai đều run rẩy.


Nhưng, lòng bàn tay y lại rất ấm, cứ thế mà chậm rãi dán lên gương mặt ta, lần đầu tiên ta gần bàn tay như vậy, trắng nóng mà thon dài, lại có vết chai mỏng, xương khớp cũng có vẻ có lực, y chỉ vuốt ve một lúc, sau đó từ từ đi xuống, xoa cổ ta.
Ta chỉ biết run rẩy đứng im một chỗ.


Nhìn bộ dáng ta lúc này, tay y chỉ dừng ở cổ ta trong chốc lát, lại nhẹ nhàng đi lên: "Đừng sợ."
"..."
"Trêи đời này có lẽ có rất nhiều người thương tổn ngươi, nhưng ta sẽ không."
"..."


Không biết tại sao, câu nói này y nói rõ ràng như vậy nhưng ta lại như hoàn toàn nghe không hiểu, mờ mịt nhìn y buông tay, chậm rãi vén rèm đi đến bên giường, nhìn Hoàng Thượng vẫn còn trong cơn hôn mê, trêи mặt xuất hiện nụ cười như không cười.
"Phụ hoàng, ngài quả nhiên...!Suy tính sâu xa."


Trong cung, thứ truyền đi nhanh nhất ngoại trừ gió Bắc gào thét thì đó chính là tin tức.


Bùi Nguyên Tu ra lệnh một chuyến, không tới một khắc, tam công lục khanh tất cả đều tề tụ ở Vĩnh Hòa Cung, sau khi xem đạo thánh chỉ kia mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, trong đó sắc mặt âm trầm nhất không ai hơn thái sư Thường Duyên Bách.


Ông ta chỉ thoáng nhìn qua thánh chỉ kia, lại nhìn Bùi Nguyên Tu, ánh mắt lập lòe.
Mà thái bảo của thái tử Vương Thậm sau khi biết chuyện sắc mặt lập tức xanh mét, ta thấy ông ta kéo Bùi Nguyên Tu qua một bên, tuy đã cố gắng hạ giọng nhưng ta vẫn có thể nghe được tiếng ông ta nổi giận: "Điện hạ, ngài làm gì vậy?"


"..."
"Chỉ có...!Chỉ có cung nữ kia nhìn thấy thôi, ngài..." Ông ta vừa nói vừa nhìn Thường Duyên Bách và Thân Cung Hĩ đứng bên cạnh, sắc mặt lộ rõ sự hối hận."
"Thái phó!" Bùi Nguyên Tu nhẹ nhàng cắt ngang lời ông ta, "Đừng nói nữa."
"Điện hạ, ngài..."


"Dù sao đây cũng là ý chỉ của phụ hoàng, chúng ta vẫn là nên tuân theo, nếu..."
Y còn chưa nói hết, Ngọc công công ở bên ngoài đã cao giọng: "Hoàng Hậu giá lâm!"
Ngay sau đó, Ân Hoàng Hậu tới, bà ta vừa xuất hiện, không khí trong phòng càng trở nên căng thẳng.


Mọi người lập tức quỳ xuống, ta đứng bên rèm châu cũng nhanh chóng quỳ theo.
Sắc mặt Ân Hoàng Hậu âm trầm như bầu trời bên ngoài, nhìn Bùi Nguyên Tu đi qua: "Nhi thần bái kiến mẫu hậu."
"Xem chuyện tốt ngươi làm đi!"


Lần này, Hoàng Hậu đã không còn che giấu được sự tức giận của mình, thời điểm nói ra lời này, bà ta trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Tu, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy ta, bà ta liền từng bước đi tới, duỗi tay nâng cằm ta lên, từ trêи cao nhìn xuống.
Sát khí trong ánh mắt bà ta khiến ta không khỏi run rẩy.


Ta biết, nếu không phải vì Bùi Nguyên Tu gọi tam công lục khanh đến Vĩnh Hòa Cung trước, hiện tại, có lẽ mạng của ta thật sự đã không confn.
"Hay cho một nha đầu, không ngờ ta thế mà ba lần bốn lượt thua trong tay ngươi."
"Nương nương..."
Ta còn chưa nói gì, Bùi Nguyên Tu đã nhanh chóng đến bên cạnh ta: "Mẫu hậu!"


"Tránh ra!"
"Mẫu hậu!" Bùi Nguyên Tu không chút nao núng: "Nhi thần chưa từng cầu xin mẫu hậu điều gì, chỉ có lúc này."
"Ngươi!"


Vừa nghe y nói, sắc mặt Ân Hoàng Hậu càng khó coi, bà ta lại nhìn ta, cuối cùng cũng bỏ qua, lạnh lùng nói với Bùi Nguyên Tu: "Thật không ngờ ngươi lại làm như vậy, ngươi khiến mẫu hậu quá thất vọng rồi!"
Bùi Nguyên Tu cúi đầu, không nói một câu.


Ân Hoàng Hậu vén rèm châu, nhìn Hoàng Thượng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, lại chậm rãi đi đến cạnh bàn nhìn thánh chỉ kia, thời điểm ánh mắt dừng ở mấy chữ "Hoàng trưởng tử Bùi Nguyên Thần", bà ta nghiến răng: "Không ngờ ngài ấy vẫn còn nhớ nhung nữ nhân kia!"


Nói xong câu này, bà ta phất tay áo, xoay người ra ngoài.
Ân Hoàng Hậu vừa đi, không khí trong phòng mới hoàn hoãn một chút, nhưng mấy người Duyên Thường Bách vẫn nhíu mày, sau một lúc lâu, Thân Cung Hĩ lên tiếng: "Thánh chỉ của Hoàng Thượng chúng ta đã tìm được, nhưng...!Hoàng trưởng tử này..."


Ông ta nhìn những đại thần khác, ai nấy đều sôi nổi lắc đầu, thậm chí có người cứ mãi nhìn thánh chỉ kia, lẩm bẩm: "Sao có thể? Hoàng Thượng có phải bệnh tới hồ đồ rồi không? Tiên Hoàng Hậu không phải sớm đã..."
Tiên Hoàng Hậu? Hoàng trưởng tử này là hài tử của Tiên Hoàng Hậu?


Vậy, người đâu?
Lòng ta nghi hoặc, mà đám đại thần đều im miệng không nói một chữ, cuối cùng vẫn là Bùi Nguyên Tu mệt mỏi mở miệng: "Các vị, nếu phụ hoàng đế hạ thánh chỉ, mọi người ai nấy cứ làm việc của mình đi.
Bổn cung mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
"Vâng, cung tiễn Thái Tử điện hạ."


Bùi Nguyên Tu chậm rãi đi tới cửa, lại dừng lại nhìn ta, ta chỉ có thể đứng bên rèm châu từ xa nhìn y, giờ phút này, rõ ràng đã rất bình tĩnh nhưng lại có chút hoảng hốt, chưa kịp hoàn hồn, y đã xoay người đi rồi


Y vừa đi, các triều thần khác cũng lần lượt ra ngoài, chỉ có Thân Cung Hĩ trước khi rời đi đi đến trước mặt ta, đánh giá ta một phen.
Ta bị ông ta nhìn đến bất an, cúi đầu, nghe ông ta hỏi: "Ngươi, là Nhạc Thanh Anh?"
"Vâng, đại nhân."
Ông ta chỉ cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.


Mãi đến giờ phút này, ta mới cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, lập tức ngã ngồi xuống đất.
Ngọc tỷ...!Thánh chỉ...!Hoàng trưởng tử...!Ngôi vị hoàng đế...


Chưa đến nửa ngày, ta thế mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mà tất cả đều tới quá đột ngột, khiến ta nhất thời không thể phân biệt rõ đây rốt cuộc chỉ là ảo mộng hay là sự thật.
Nếu tất cả đều là thật...


Nếu tất cả đều là thật, ngọc tỷ đã tìm được, như vậy...!Bùi Nguyên Hạo sẽ ra sao?
Ta lập tức bừng tỉnh, ngọc tỷ rõ ràng ở chỗ bí mật, tại sao Bùi Nguyên Hạo lại tự tin nói hắn biết ngọc tỷ ở đâu, hơn nữa với bức tranh có liên quan này, hắn sớm đã biết, hay là tính sai?


Nhưng, hắn lên kế hoạch lâu như vậy, lại sắp xếp nhiều người như thế, hắn thật sự sẽ đánh một trận chưa chuẩn bị sẵn sàng sao?
Hay là, hắn vốn có sắp xếp khác?


Nghĩ tới đây, ta lập tức đứng dậy, vừa ngẩng đầu liền nhìn bức tranh kia, bức tranh này đã mất đi sự thần bí, nó vẫn lẻ loi treo trêи tường, không ai chú ý tới, nhưng lúc này, ta lại phát hiện bên dưới bức tranh còn có một câu thơ.
Lăng sương bất sinh minh nguyệt trung, Đồng Tước hạng thâm tây biên chủng.


Hẻm Đồng Tước...
Ta lại ngẩng đầu nhìn bên trêи bức tranh, cây cổ thụ kia, bàn đá dưới táng cây kia, trong đầu đột nhiên hiện lên một hình ảnh!
Chẳng lẽ...


Ta vội xoay người rời khỏi Vĩnh Hòa Cung, lúc này sắc trời đã tối, gió Bắc hỗn loạn thét gào, nhưng tất cả ta đều không màng, chính mình cứ thế mà liều mạng chạy ra ngoài, vừa ra khỏi cổng liền đụng phải Ngọc công công, gã thấy ta, lập tức hỏi: "A, Thanh Anh cô nương, ngươi làm sao vậy?"


"Ngọc...!Ngọc công công..." Ta thở hổn hển không nói ra lời.
"Ngươi gấp gì chứ? Thái Tử điện hạ kêu ta tới hộ tống người xuất cung, về Vân Vương phủ."
Vân Vương phủ? Không!
Ta lắc đầu, nói: "Ngọc công công, ta không đi Vân Vương phủ, ngài mau giúp ta chuẩn bị xe ngựa, ta muốn xuất cung."


"Ngươi muốn đi đâu?".