Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 278: 278: Độc Có Phải Ngài Hạ Không

Sáng sớm hôm sau, Bùi Nguyên Sâm phái người đến Thượng Dương Cung đón Mộ Hoa, vì một lần đuổi độc, Bùi Nguyên Phong lúc này đã tỉnh táo hơn, nhưng đôi mắt kia vẫn ảm đạm như củ.


Chỉ có thời điểm ta nói với hắn bản thân phải về Thượng Dương Cung, hắn mới ngẩng đầu nhìn ta một cái, nhưng lại không nói gì, chỉ yên lặng rũ mi, ánh sáng chiếu tới càng khiến gương mặt hắn thêm gầy ốm, tiều tụy.
Rốt cuộc là thương tổn thế nào mới biến hắn thành như vậy?


Dọc đường đi, ta ngồi trong xe ngựa không nói một lời, về tới Thượng Dương Cung, vừa xuống xe ngựa, lập tức có người tới đón ta, trực tiếp đưa ta đi gặp Bùi Nguyên Hạo.
Ta đương nhiên hiểu đây là ý gì, lặng lẽ đi vào tẩm điện của hắn.


Lúc này, hắn đang ngồi trước gương đồng, một thị nữ giúp hắn vấn tóc, hắn xua tay, thị nữ kia liền lui xuống, sau đó hắn đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt ta.


Hiện tại ta và hắn gặp mặt, dường như không còn gì để nói, nhưng càng như vậy, không khí càng căng thẳng khiến người ta hít thở không thông, ta bị hắn gần trong gang tấc nhìn chằm chằm, nhìn đến cả người nhịn không được mà run rẩy.


Đúng lúc này, Dương Vân Huy từ bên ngoài đến, liếc nhìn chúng ta, nói với Bùi Nguyên Hạo: "Tam ca, chuyện của Cửu Môn! "
Hắn còn chưa nói hết, ta đã mở miệng: "Theo ý của Vân Vương, bọn họ sẽ điều nghĩa tử của Thường thái sư Thường Khánh tiếp nhận vị trí của Tề Vương.
"
"Vậy sao?"


Dương Vân Huy ngẩn ra, ngay sau đó cười lạnh: "Khó trách bọn họ lại gọi Thường Ngôn Bách về.
"
Bùi Nguyên Hạo vẫn lạnh lùng nhìn ta, nghe Dương Vân Huy hỏi: "Tam ca, chúng ta nên làm gì đây?"


Hắn trầm mặc một hồi, nói: "Nhóm người của lão Ngũ đều theo đệ ấy từ Tây Đại Thông về, nhận người không nhận lệnh, đệ tới sườn núi cách kinh thành ba dặm, dùng danh nghĩa của lão Ngũ triệu bọn họ tới, cứ nói lão Ngũ trong quân gặp chuyện, kêu bọn họ nháo lớn!"
"Vâng!"


Dương Vân Huy nhận lệnh, lập tức xoay người ra ngoài.
Hắn vừa đi, toàn bộ tẩm điện chỉ còn ta và Bùi Nguyên Hạo.


Mấy ngày nay, khoảng thời gian ta và hắn đơn độc ở chung rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn ở Dương Châu, nhưng lần nào ta cũng cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến giống như chỉ cần tới gần hắn, cả người sẽ bị đông cứng.


Chỉ là, lúc này ta trước sau vẫn đứng yên một chỗ, ngẩng đầu nhìn hắn, một chút cũng không thoái lui.
Nhưng cho dù là vậy, cánh tay của ta giấu dưới vạt áo đã run rẩy không ngừng.
Không biết qua bao lâu, khóe miệng hắn khẽ cong lên, lộ ra ý cười lạnh lẽo: "Ngươi muốn nói gì?"


Ta cắn môi, rốt cuộc cũng hỏi ra câu đó.
"Độc, có phải ngài hạ không?"
"! "
Ý cười trêи khóe miệng hắn càng sâu, nhưng ánh mắt lại không chút gợn sóng.
Hắn từng bước đi về phía ta, khom người: "Ngươi đã biết cái gì?"
Ta biết cái gì, ta sớm nên biết!


Đồ ăn của Bùi Nguyên Phong do trong cung chuẩn bị, cũng có người thử trước, muốn hạ độc căn bản khó như lên trời, chỉ có điểm tâm ta cho hắn, hắn mới không giao cho kẻ khác.


Nói cách khác, thời điểm ở Dương Châu, nam nhân này đã hạ độc vào điểm tâm, bởi vì hắn biết, bao điểm tâm ngon nhất ta sẽ để lại cho Bùi Nguyên Phong, cũng vì hắn từng mở bao điểm tâm ra nên mới biết, bên trong cất giấu một quyển chú thích Thập tam kinh, vì thế lúc tới Thừa Càn Điện, liếc mắt một cái hắn liền nhận ra đó là đồ ta tặng Bùi Nguyên Tu!


Nghĩ đến bộ dáng Bùi Nguyên Phong ủy khuất khóc trước mặt ta, như bị cả thế giới vứt bỏ, trái tim ta đột nhiên đau như cắt.
Nam nhân trước mặt này, hắn chính là lãnh khốc vô tình như thế, biến ta thành một quân cờ, không ngừng thao túng, thậm chí còn trở thành công cụ hại người của hắn!


"Ngài sao có thể! Ngài sao có thể như vậy! " Ta nhìn hắn, nước mắt đảo quanh hốc mắt, lại không biết vì sao không khóc được, chỉ có đau tới không chịu nổi, "Ngài ấy! Ngài ấy tin tưởng nô tỳ như vậy! "
Bùi Nguyên Hạo vốn rất bình tĩnh, nhưng nghe tới câu này, đột nhiên tức giận.