Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 272: 272: Trả Sách

Bùi Nguyên Phong trong trí nhớ trước nay đều là đại nam hài tùy tiện, lỗ mãng mà thiên chân, lại có nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời cùng đôi mắt sáng tỏ, trong cung này, chỉ có hắn là người duy nhất có thể khiến ta buông lỏng tất cả phòng bị mà kết giao.


Nhưng hiện tại, hắn nằm trêи giường, sắc mặt và môi đều tái nhợt, khóe miệng còn vết máu chưa lau sạch, cung may anh đỉnh ẩn ẩn lộ ra màu xám, hơn nữa gương mặt lại vô cùng gầy ốm, giống như người bệnh lâu năm.
Hắn, sao lại bệnh tới thành như vậy?


Nhìn Bùi Nguyên Phong, nghĩ đến hắn ngày thường luôn cười ha ha, bộ dáng ngây thơ thẳng thắn, ta chỉ cảm thấy trái tim thắt chặt, mà lúc này, đại phu bắt mạch cho hắn đã buông ta, Ân Hoàng Hậu lập tức tiến lên, còn chưa mở miệng dò hỏi, thái y kia đã quỳ xuống đất, liên tục gật đầu: "Nương nương thứ tội, vi thần thật sự là! "


Sắc mặt Ân Hoàng Hậu càng khó coi, bệnh của Bùi Nguyên Phong, thế mà không ai có thể nhìn ra.
Lúc này, Bùi Nguyên Hạo lên tiếng: "Mộ Hoa cô nương, ngươi đi xem cho Ngũ đệ đi.
"


Hắn vừa dứt lời, mọi người đều quay đầu nhìn hắn, ta cũng quay đầu, chỉ thấy Mộ Hoa nhìn hắn, ánh mắt lộ ra gì đó, nhưng lại im lặng.
Ân Hoàng Hậu tiến lên: "Nàng là ai, ngươi kêu nàng tới làm gì?"
Bùi Nguyên Hạo cười đáp: "Mẫu hậu, đây là đại phu nhi thần đặc biệt tìm cho Ngũ đệ.
"


"Đại phu? Người của Thái Y Viện còn không chẩn được bệnh của Phong Nhi, đại phu ngươi tìm tới có thể làm được gì?"
"Nếu mẫu hậu cũng biết người Thái Y Viện không chẩn được bệnh, vì sao không thử xem?"
"Ngươi! "


Ân Hoàng Hậu còn muốn nói tiếp, Bùi Nguyên Tu đã tiến lên, ngăn cản bà: "Mẫu hậu, Tam đệ nói có lý, nếu người của Thái Y Viện đã không có cách, chi bằng thử người Tam đệ dẫn tới xem.
"
"Nguyên Tu, con cũng! "


Ân Hoàng Hậu còn chưa dứt lời, Bùi Nguyên Tu đã nhẹ giọng: "Mặc kệ thế nào, có thể cứu tỉnh Ngũ đệ cũng là tốt rồi.
"
Vừa nghe lời này, Ân Hoàng Hậu không còn phản bác.
Bùi Nguyên Tu lại chậm rãi đi tới trước mặt Mộ Hoa, mỉm cười: "Cô nương, làm phiền.
"


Mộ Hoa nhìn hắn, trêи mặt không có cảm xúc gì, đi tới mép giường.
Ta theo bản năng muốn theo sau, nhưng bên cạnh quá nhiều người vây quanh, thân phận của ta vốn không thể tới gần, chỉ có thể đứng tại chỗ, duỗi cổ xem, vừa ngẩng đầu liền thấy Bùi Nguyên Tu nhìn qua.


Ánh mắt hắn vẫn trong trẻo như vậy, thời điểm nhìn ta lộ ra vài phần quan tâm, còn đặc biệt chú ý bả vai của ta.
Ta hiểu ý của hắn, nhẹ nhàng gật đầu, hắn lập tức mỉm cười.
Sau đó, ta thấy hắn xoay người, đi tới trước mặt Bùi Nguyên Hạo, cười nói: "Tam đệ.
"
"Thần đệ gặp qua hoàng huynh.
"


"Không cần đa lễ.
" Hắn duỗi tay nâng Bùi Nguyên Hạo đang muốn hành lễ, khẽ cười, "Đúng rồi, n ngày đó sau khi đệ rời khỏi Thừa Càn Điện, hoàng huynh phát hiện trong điện thiếu đi một quyển sách, Châu Nhi nói là Tam đệ mượn xem, đúng không?"


Vừa nghe những lời này, sắc mặt ta và Bùi Nguyên Hạo đều thay đổi.
Có điều Bùi Nguyên Tu đưa lưng về phía ta, ta không thể nhìn thấy, nhưng ta thật sự thấy sắc mặt Bùi Nguyên Hạo thoáng trầm xuống, liếc nhìn ta một cái, ánh mắt có chút lạnh lẽo, lập tức cười đáp: "Đúng vậy.
"


"Tam đệ không định trả sách cho hoàng huynh?"
"Hoàng huynh," Bùi Nguyên Hạo cười cười, "Trong Thừa Càn Điện của huynh bảo vật gì cũng có, chỉ một quyển sách sao có thể khiến hoàng huynh nhớ thương vậy? Thần đệ mới mượn hai ngày, hoàng huynh đã bắt thần đệ trả lại sao?"


Bùi Nguyên Tu khẽ cười, nhưng thanh âm lại mang vài phần trịnh trọng: "Tam đệ, bảo vật khác đều có thể lấy đi, nhưng quyển sách đó, vi huynh thật sự rất thích, đệ xem xong rồi, vẫn là sớm ngày trả cho vi huynh.
"
"Vậy sao?" Bùi Nguyên Hạo nhướng mày, ánh mắt trở nên sắc bén, "Cái khác, đều có thể lấy sao?".