Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 270: 270: Ta Đã Thất Bại Thảm Hại

Đại kế đã định không thể trì hoãn, Dương Vân Huy lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, nhưng vì Mạc Thiết Y và Tiền Ngũ quá chói mắt, Mộ Hoa để họ ở lại Thượng Dương Cung chờ tin tức.


Chúng ta ra khỏi Thượng Dương Cung, bên ngoài đã có hai chiếc xe ngựa chờ sẵn, ta vừa xuống bậc thang, liền nghe một giọng nói ôn nhu từ phía sau truyền tới: "Điện hạ, ngài muốn đi đâu vậy?"
Quay đầu, là Diêu Ánh Tuyết cùng mấy thị nữ vây quanh đi ra.
Mấy ngày không gặp, bụng nàng đã lớn hơn một ít.


Vừa thấy nàng, trêи mặt Bùi Nguyên Hạo lập tức hiện lên chút ấm áp, đi về phía trước: "Bên ngoài lạnh lẽo, sao còn ra đây?"


"Thần thϊế͙p͙ ở trong phòng cảm thấy buồn chán, cho nên ra ngoài hít thở không khí." Diêu Ánh Tuyết đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt này, ánh mắt phảng phất sắp tan thành đường, dung hòa vào hắn.
Nàng lại thoáng nhìn bọn người Mộ Hoa, hỏi, "Điện hạ muốn đi đâu?"


"Đi thăm Ngũ đệ, nghe nói đệ ấy không khỏe."
"Không biết vị cô nương này là..."
Nàng chưa từng gặp mộ Hoa, một nữ tử xa lạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, khó trách nàng lại cảm thấy ngoài ý muốn.
Bùi Nguyên Hạo khẽ cười: "Nàng là đại phu ta tìm cho Ngũ đệ."


"A, vậy sao?" Diêu Ánh Tuyết cười cười, duỗi tay nhẹ nhàng giúp hắn chỉnh lại cổ áo, ôn nhu nói, "Điện hạ đi đường nhất định phải cẩn thận."
Nàng vừa làm như vậy vừa liếc nhìn ta, ánh mắt dường như mang ba phần khiêu khích.
Ta đứng cạnh xe ngựa, đối diện ánh mắt của nàng, trong lòng cười nhàn nhạt.


Cho tới hiện tại, nàng vẫn coi ta là đối thủ, khắp nơi đề phòng, nhưng nghĩ đến, thật sự đáng thương, bởi vì ta đã thất bại thảm hại.
Bùi Nguyên Hạo cũng theo ánh mắt nàng nhìn qua, cười lạnh, vỗ vỗ tay nàng: "Yên tâm, không sao, mau về đi."


Dứt lời, hắn xoay người lên xe ngựa, ta đang muốn đi lên, lại nghe hắn lạnh giọng: "Ngươi ngồi xe khác."
Ta sửng sốt một hồi, mới phát hiện người hắn đang nói là ta.


Có lẽ vì chuyện đi Giang Nam, ta vẫn luôn ngồi cùng xe với hắn, về tới kinh thành đã thành thói quen, hôm nay hắn lại đuổi ta đi, giống như đá một con chó hoang không quan trọng bên chân.
Ta cắn môi, đáp: "Vâng."
Hắn vung tay, thư đồng đỡ Mộ Hoa lên xe của hắn, mà ta cùng Dương Vân Huy ngồi xe ngựa phía sau.


Thượng Dương Cung cách vương phủ không xa, nhưng xe ngựa lại đi rất gấp khiến người cảm thấy không thoải mái, ta dựa vào vách tường, ngồi đối diện, chính là Dương Vân Huy.


Dường như sau lần dịch bệnh ở Dương Châu kia, thái độ của hắn đối với ta đã thay đổi, hoàn toàn đã không còn thân thiện, ngược lại thêm ba phần cảnh giác, bảy phần đề phòng.
Lòng ta rất rõ ràng, có thể không nói chuyện với hắn, ta sẽ tận lực im lặng.


Nhưng lúc này, hắn lại nhìn ta, đột nhiên hỏi: "Ngươi cảm thấy, lần này ai sẽ thắng?"
"..." Ta ngẩng đầu, trầm mặc nhìn hắn, khẽ cười, "Không phải Dương đại nhân đã nói, ngài và Kim Kiều phu nhân tuyệt đối không thể nhìn Tam điện hạ thua sao?"


"Không sai, ta từng nói như vậy, cho nên bất luận là kẻ nào muốn phá hư con đường này, ta đều sẽ không chút lưu tình mà cho một kiếm." Dương Vân Huy lúc này vô cùng lãnh khốc, "Ngươi tốt nhất nhớ kỹ điểm này."
"...".