Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 241: 241: Đây Không Phải Việc Ngươi Nên Hỏi!

Rời khỏi Vĩnh Hòa Cung, cảnh trí bên ngoài vẫn là một mảnh tuyết trắng xóa, dường như đem mọi dơ bẩn đều gột rửa sạch sẽ, chỉ còn lại an tĩnh của ban đầu.
Nhất triều thiên sơn hạ, sau câu thơ này, trước mặt liệu có thể duy trì phong cảnh này không.


Băng tuyết rất lạnh, đạp lên nền đất phát ra tiếng vang, mỗi một bước chân, ta lại thay đổi chủ ý, mỗi một bước chân, trong lòng lại mâu thuẫn một lần.
Nói với hắn? Gạt hắn?


Có lẽ sau khi đăng cơ, hắn thật sự sẽ trở thành một hoàng đế tốt, coi bá tánh phía Nam như con dân của mình, đem nam bắc lần nữa dùng hợp, để thiên hạ ngày càng công bằng.
Chỉ là! Một hoàng đế như vậy chưa chắc sẽ bỏ qua cho ta.
Ta nên làm thế nào đây?


Ngay tại thời điểm mâu thuẫn không thôi, ta đột nhiên nghe bên vách tường Cảnh Dương Cung truyền tới tiếng khóc, lòng sinh nghi hoặc, ta theo quay đầu nhìn, là một ma ma đang mắng một tiểu cung nữ: "Muốn chết hả? Ta thấy ngươi cũng chán sống rồi!"


Tiểu cung nữ kia chẳng qua chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, tính tình như tiểu hài tử, bị mắng liền bật khóc.
"Ma ma, Vân Nhi rốt cuộc đã làm sai điều gì, ma ma người nói đi, Vân Nhi nhất định sửa.
"
"Sửa? Ta thấy mạng ngươi cũng không cần nữa rồi!"


Ma ma kia mắng chửi vẫn chưa giải hận, còn dùng tay véo tiểu cung nữ kia khiến nàng ấy khóc càng thê thảm.
Ta nhịn không được, đang muốn tiến lên khuyên nhủ, lại thấy một lão ma ma khác tới, nói: "Được rồi, có chuyện gì mắng vài câu là xong.
"


"Ả cung nữ này cư nhiên mang hoa quế tới Đông Cung, còn ở trước mặt Hoàng Hậu!"


"Cái gì?" Lão ma ma kia kinh ngạc một hồi, cũng lập tức chỉ tay mắng cung nữ kia, "Đáng chết, đúng là muốn hại chết chúng ta mà! Trong cung này có ai không biết Hoàng Hậu nương nương hận nhất hoa quế, ngươi còn dám mang, không sợ bị mất đầu hả?"


Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, Bùi Nguyên Phong cũng từng nói Hoàng Hậu nương nương ghét nhất hoa quế, khó trách tiểu cung nữ bị mắng thế này!
Hoa quế?
Ta ngây ra một hồi, hoa quế?
Nhất triều thiên sương hạ, vinh quang khó lâu tồn.


Câu thơ này ta luôn suy đoán ý tứ của nó, lại quên một chuyện đơn giản nhất, câu thơ này chính là vịnh hoa quế!
Hoàng Hậu nương nương ghét nhất hoa quế, nhưng Hoàng Thượng lúc này lại luôn niệm bài thơ vịnh nó, hai bên rốt cuộc có quan hệ gì?


Ta ngơ ngác đứng ở cửa cung, đang suy nghĩ xuất thần, đúng lúc Ngọc công công từ Vĩnh Hòa Cung đi ra, nhìn ta một cái, vội đi tới: "Thanh cô nương, sao ngươi còn ở đây? Tam điện hạ kêu ngươi lập tức trở về Thượng Dương Cung.
"
Ta hoàn hồn: "A, được.
"


Ta vội xoay người rời đi, Ngọc công công cũng đi theo.
Ta nghĩ nghĩ, nhịn không được mà hỏi: "Ngọc công công, ta nghe nói Hoàng Hậu nương nương không thích hoa quế, ngài có biết nguyên nhân là gì không?"


Có lẽ vì gần đây ta thật sự trở thành hồng nhân được hoàng đế và vài vị hoàng tử coi trọng, Ngọc công công đối với ta khá khách khí, vẫn luôn tươi cười, nhưng thời điểm lời này vừa hỏi ra, sắc mặt gã lập tức thay đổi, trong ánh mắt lộ tia hoảng sợ.
"Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"


"À, nô tỳ chỉ là nhất thời tò mò.
"
"Lại tò mò, đây không phải việc ngươi nên hỏi!"


Gã nghiêm khắc dặn dò khiến ta không khỏi hoảng loạn, nghĩ đến bản thân trước nay chưa từng nhiều chuyện, hiện tại đúng là lỗ mãng, thật sự không nên trong lúc này lắm lời, vì thế liền cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.


Đi được một đoạn, mắt đã nhìn thấy cửa cung, Ngọc công công đột nhiên hạ giọng: "Nhạc Thanh Anh, chuyện trong cung này nên hỏi ngươi cứ hỏi, nên làm ngươi cứ làm, trừ chuyện đó ra, đừng hỏi nhiều, cũng đừng làm nhiều.
" Gã nhìn ta, lạnh giọng, "Đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.
"


Dứt lời, gã vung cây phất trần, quay đầu rời đi.
Ta đứng ở đó nhìn theo bóng lưng gã, Ngọc công công tuy có chút ương ngạnh nhưng ta chưa từng thấy gã mang bộ dáng nghiêm khắc như thế.
Hoa quế, Ân Hoàng Hậu, chuyện này tựa hồ không đơn giản như ta tưởng tượng.