Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 238: 238: Bùi Nguyên Tu Biết Tất Cả Sao

Chỉ cần ta không muốn, cái gì cũng chưa từng xảy ra!
Không biết vì điều gì, nghe được câu nói này, lòng ta bất giác nghẹn ngào, nhưng bên trong ẩn ẩn chua xót, có lẽ vì người trước mặt là Thái Tử.
Ta cúi đầu: "Tạ Thái tử điện hạ.
"


Bùi Nguyên Tu nhẹ nhàng buông ta ra, nói: "Mấy ngày nay phụ hoàng không thể chợp mắt, chỉ có thời điểm ngươi hầu hạ ngài ấy mới ngủ ngon, đêm nay lại vất vả ngươi rồi.
"
"Thái Tử quá lời.
"
Y lại nhìn ta, cũng không nói gì thêm liền xoay người ra ngoài.


Vĩnh Hòa Cung to lớn như vậy chỉ còn lại mình ta cùng người an tĩnh nghỉ ngơi trêи giường.


Ta cẩn thận vén rèm châu đi vào, chỉ thấy hoàng đế vẫn nằm đó, mắt híp lại, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong che kín tơ máu, bên dưới đôi mắt là bóng ma nặng nề, ông ấy hình như thật sự đã lâu rồi không được ngủ yên giấc.


Nếu suy đoán trước đó của ta không sao, nếu Ân Hoàng Hậu thật sự có âm mưu gì, cũng khó trách ông ấy không thể yên lòng.
Nhìn hoàng đế như vậy, lòng ta như có trận gió lạnh băng thổi vào.
Cho tới nay, ta không muốn nhớ, thậm chí cự tuyệt nghĩ tới một chuyện - Bùi Nguyên Tu, y biết tất cả sao?


Trong ấn tượng của ta, y vĩnh viễn là nam tử bạch y như tuyết an tĩnh đọc sách trong Tàng Các, tồn tại giống trích tiên, tuy lúc trước vì chuyện của Hạ Liên Sinh mà trong lòng có khúc mắc, nhưng ta vẫn cứ tin y là người tốt, là người không nhiễm trần thế dơ bẩn.


Như vậy tất cả sự tình xảy ra trong cung, y rốt cuộc có biết, có tham dự không?
Lòng ta lúc này hỗn loạn như ma, đúng lúc bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa rất nhẹ.
Ta vội ra ngoài mở cửa, phát hiện là tiểu cung nữ của Ngự Thiện Phòng mang một hộp đồ ăn tới: "Thanh Anh cô nương, đây là bữa tối.
"


"Hả? Của ta?"
"Là Thái Tử điện hạ phân phó.


" Nàng đặt hộp đồ ăn lên bàn, nhẹ giọng, "Thái Tử điện hạ cho người tới dặn dò, sắc mặt cô nương không tốt, có lẽ vì vội vàng tiến cung mà chưa ăn cơm nên lệnh chúng ta chuẩn bị ít canh cho cô nương, để cô nương dùng nhiều một chút, đừng để dạ dày khó chịu.
"


Ta nhất thời phát ngốc, cúi đầu nhìn, trêи bàn là chén cháo còn tản ra hơi nóng cùng canh bách hợp, bên trong có đậu đỏ cẩu kỷ, trong màn đêm phá lệ mê người.
Cung nữ kia khom người tới ta: "Thỉnh cô nương dùng.
" Dứt lời, nàng liền lui xuống.


Ta đứng cạnh bàn nhìn chén cháo kia, qua hồi lâu mới chậm chạp dùng.
Hương vị từ đầu lưỡi triền miên tới dạ dày, cảm giác ấm áp dường như dọn dẹp tất cả mệt mỏi bất an.
Trái tim thật ấm áp.
Ta thật sự không nên nghĩ miên man.


Y vẫn giống năm đó, vẫn là một thân bạch y như tuyết cầm sách đứng trước mặt ta, gương mặt tuấn mỹ như ngọc được ánh mặt trời chiếu rọi, là một nam tử không nhiễm chút bị trần.
Nghĩ như vậy, trong lòng liền nhẹ nhõm hẳn.


Rất nhanh đã dùng xong bữa tối, ta lại giống tối đó Hoàng Thượng dùng chút nước ấm, ông ấy rất nhanh liền đi vào giấc, cũng không nói với ta câu nào.
Ta lặng lẽ ngồi trêи chiếc ghế nhỏ ngoài rèm châu, có lẽ vì ngủ suốt hai ngày, lúc này không hề cảm giác buồn ngủ.


Xung quanh mọi thứ yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng tuyết rơi trêи mái hiên.
Trong màn đêm như vậy, lại có người đạp tuyết, chậm rãi đi tới cửa.


Ta vội vàng đi mở cửa, liền thấy Bùi Nguyên Tu một thân bạch y mỉm cười nhìn ta, dưới ánh nến như gió xuân, hắn phủi sạch tuyết trêи vai, cười hỏi: "Sao ngươi biết ta sẽ đến?".