Thời điểm ở phương Nam, ta không phải chưa từng cùng hắn ngủ chung một giường, ta cũng không định giải thích với người bên kia, nhưng nơi này là Thượng Dương Cung, cho dù trước đó từng được sủng ái thế nào, các cơ thϊế͙p͙ tâm tư đều vì biến cố yến tiệc hôm đó mà bị đuổi đi không ít, nhưng!
Nơi này có Diêu Ánh Tuyết, còn có Dương Kim Kiều, bị mọi người biết ta ở trong phòng hắn suốt hai ngày không ra ngoài!
Ta quả thật không dám tưởng tượng!
Đầu ngón tay nắm chặt màn che tơ vàng, ta dùng sức cắn răng, lúc này bên ngoài lại truyền tới thanh âm của Bùi Nguyên Hạo: "Long thể của phụ hoàng, tra tới đâu rồi?"
"Không có manh mối, Hoàng Thượng rốt cuộc sao lại biến thành như bây giờ, Thái Y Viện chỉ giải thích rằng long thể Hoàng Thượng trước nay không tốt, hiện tại vào đông nên càng kém hơn.
"
"Thuốc ngài ấy uống tìm được chưa?"
"Phương thuốc nằm trong tay Hoàng Hậu, không lấy được.
"
Bên ngoài trở nên trầm mặc, Bùi Nguyên Hạo cắn răng, thời điểm mở miệng, giọng nói đã mang theo ba phần tàn nhẫn: "Một khi đã như vậy, bọn họ hẳn đã động thủ lúc ta ở Dương Châu, sao đến bây giờ vẫn chỉ dừng ở giám quốc?"
"Đệ nghe nói trong lúc Thái Tử giám quốc, tất cả sự vụ toàn bộ đều phải thông qua thảo luận chính sự mà quyết định, mà không phải hạ chiếu.
"
"Hả?"
Thanh âm của Bùi Nguyên Hạo lập tức đề cao, mà ta nghe câu trả lời kia của Dương Vân Huy cũng giật mình.
Tất cả sự vụ đều thông qua thảo luận chính sự, hơn nữa đều là khẩu dụ, không phải chiếu thư, việc này không hề tầm thường.
Hoàng Thượng lệnh Thái Tử giám quốc đương nhiên khác với trọng thần bình thường, gặp việc quan trọng Thái Tử có thể dùng ngọc tỷ hạ chiếu thư, không cần qua tam công tuần thẩm.
Nhưng tình huống hiện tại, chẳng lẽ là!
"Tam ca, chẳng lẽ Hoàng Thượng không giao ngọc tỷ cho ngài ấy?"
"! "
"Như vậy thì có thể giải thích tại sao bọn họ chờ ngài trở về mà không động thủ.
Ngọc tỷ không trong tay bọn họ, dù muốn ban ra ý chỉ gì cũng sẽ không được công nhận.
"
Trái tim ta căng chặt, chẳng lẽ sự thật là vậy?
Lần này, Bùi Nguyên Hạo không nói gì thêm, chỉ chậm rãi đi hai bước.
Từ cánh cửa có thể nhìn thấy bóng dáng hắn, ta vội vàng nằm xuống, đưa mắt dõi theo, hắn tựa hồ đang nhìn vào trong này, lại tựa như đang trầm tư, vẫn không nói một lời.
Dương Vân Huy đứng sau hắn, nói: "Tam ca, nếu thật là vậy, chúng ta vẫn còn cơ hội!"
Ta nắm màn che mà lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, qua một hồi lâu, Bùi Nguyên Hạo mới lên tiếng, thanh âm trầm thấp mang theo vài phần thị huyết tàn nhẫn: "Lập tức phái người tìm hiểu cuộc sống hàng ngày của lệnh sử, mặc kệ dùng cách gì, phải khiến bọn họ mở miệng nói chuyện!"
"Vâng!"
"Còn nữa, chú ý Thái Y Viện, bên đó đệ tự mình đi hỏi.
"
"Đã biết, đệ lập tức đi ngay!"
Dương Vân Huy nhận lệnh, xoay người ra ngoài.
Hắn vừa đi, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh, chỉ còn lại bóng dáng cường tráng kia in trêи cánh cửa, cùng trái tim ta đập thình thịch.
Ta ẩn ẩn cảm thấy, không chỉ sắc trời bên ngoài âm trầm, bầu trời hoàng thành này cũng sắp thay đổi.
Hiện tại ta đột nhiên nhận ra một điều, vụ án hạ độc xảy ra trêи yến tiệc là do Hoàng Hậu làm, bà ta điệu hổ ly sơn để đoạt quyền từ Tam hoàng tử Bùi Nguyên Hạo, chờ hắn xuống Nam, dùng để loại mưu kế kéo dài thời gian hồi kinh của hắn, mà bà ta ở hoàng thành có thể muốn gì được đó.
Chỉ là, ván cờ này lại thiếu một bước.