Mang theo ý cười mị hoặc, hắn chậm rãi đi tới, dừng bước trước rèm châu.
Thân Nhu cũng đứng lên, đứng ở phía còn lại của tấm rèm, mỉm cười nhìn hắn.
Ngăn cách bởi rèm châu, ánh mắt hai người tựa hồ đều bị hương khí hòa tan.
Qua một lát, Bùi Nguyên Hạo mới mở miệng: "Nhu Nhi, về khi nào vậy?"
"Nửa tháng trước.
"
"Đi đường vất vả không?"
"Chỉ cần được gặp điện hạ, vất vả tới mấy cũng chẳng sao cả.
"
Hai người nói chuyện dường như không hề xa lạ, Bùi Nguyên Hạo nhìn mỹ nhân trước mặt, nụ cười càng sâu.
Thân Nhu này, trong cung chỉ cần là người có mắt đều không hề xa lạ, nàng và Nam Cung Ly Châu đều diễm quan kinh thành, Nam Cung Ly Châu được xưng là đệ nhất mỹ nữ thiên triều, kỳ thật vẫn còn một vị không hề thua kém.
Nghe nói thời điểm Thái Tử tuyển phi, cháu gái của Ân Hoàng Hậu và nữ nhi của Thừa Tướng đều được chọn, hơn nữa Thân Cung Hĩ xưa này giao hảo với gia tộc họ Ân, cho nên danh hào Thái Tử Phi sẽ về nhà nào khi đó ai ai cũng đều ngờ vực.
Nhưng thật không khéo, phu nhân của Thân Cung Hĩ mất, Thân Nhu có tang trong người, phải giữ đạo hiếu ba năm, buộc rời khỏi tranh cử vị trí Thái Tử Phi, bị Thừa Tướng đưa về quê của phu nhân ông ta.
Chỉ là, thời hạn ba năm chưa tới, hiện tại lại là thời điểm như vậy, nàng ấy sao có thể xuất hiện ở đây?
Ta lập tức ngộ ra.
Thoạt nhìn, khi trước Thân Nhu rời khỏi tranh cử Thái Tử Phi là vì tuân thủ hiếu đạo, nhưng cẩn thận suy nghĩ, giữ hiếu đạo so với chuyện tuyển phi cho Thái Tử trọng đại như vậy, nói có liền có, nói không liền không, lựa chọn của Thân Cung Hĩ ý tứ quá sâu.
Người trong triều đa phần đều không đi trêи một con đường tới cuối cùng, gió chiều nào theo chiều ấy, âm thầm tư thông lúc nào cũng có thể xảy ra, trạm dịch này do Thân Cung Hĩ xây, mà nữ nhi của ông ta lại ở đây chờ Bùi Nguyên Hạo, nguyên nhân rất rõ ràng, khói thuốc súng tranh giành trữ vị đã nổ, mà ông ta không thể hoàn toàn đặt cược vào Thái Tử điện hạ.
Ông ta trước giờ giao hảo với Ân Hoàng Hậu, nhưng thời điểm tuyển Thái Tử Phi lại từ bỏ, xem ra người này thật sự mưu tính sâu xa!
Mà lúc này, ta đột nhiên hiểu ra một chuyện.
Ba phong thư của Dương Kim Kiều, phong sau gấp hơn phong trước, rõ ràng là ám chỉ tình hình ở kinh thành rất nguy cấp, nhưng Dương Kim Kiều không thể tiến cung, không thể nhϊế͙p͙ chính, nàng chưa chắc có thể nhìn thấu mọi việc như vị thái phó đương triều này.
Hành động của Thân Cung Hĩ cho chúng ta biết, tình thế hiện tại có lẽ khẩn cấp, nhưng Bùi Nguyên Hạo trở về không muộn, thậm chí là! Đúng thời điểm, phần thắng của hắn vẫn còn rất lớn!
Nếu không, Thân Nhu cũng sẽ không xuất hiện ở đây!
Chỉ là, vì sao lại để nữ nhi của mình ở đây chờ hắn như vậy?
Càng nghĩ, lòng ta càng như có bóng ma bao phủ.
Thân Nhu mỉm cười càng ngọt ngào, bóng ma kia càng dày đặc.
Lúc này, thanh âm nhu nhược xuân phong của nàng nhẹ nhàng vang lên: "Phụ thân bố trí tất cả, mong điện hạ vui lòng nhận cho.
"
"Nàng nói tất cả?" Bùi Nguyên Hạo nhướng mày, "Bao gồm cái gì?"
Đối diện với ý cười của hắn, gương mặt trắng nõn của Thân Nhu ửng đỏ, chỉ cười không nói, nhưng như thế càng mị hoặc lòng người.
"Đương nhiên là tất cả ở đây, cũng bao gồm Nhu Nhi.
"
Đầu ta ong lên một tiếng, lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy Bùi Nguyên Hạo đột nhiên vươn tay vén mở rèm châu trước mắt, bế ngang Thân Nhu lên, cánh tay trắng nõn của nữ tử lập tức thuận thế ôm lấy cổ hắn.
Ta sợ ngây người, nhìn hắn ôm Thân Nhu nhẹ nhàng đặt xuống giường, thời điểm vừa cúi người, Thân Nhu lại đưa mắt thăm dò nhìn ta, thanh âm nhiễm một tầng ȶìиɦ ɖu͙ƈ nồng đậm, thở dốc nói: "Điện hạ, nàng ta! "
Bùi Nguyên Hạo ngẩng đầu liếc ta một cái.