Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 211: 211: Không Được Cút!

Là lần đầu tiên chủ động tiếp xúc da thịt, tim ta đập loạn nhịp như không còn của mình, ngay cả hô hấp cũng hỗn loạn, mà hắn chỉ an tĩnh nhìn ta, qua một lúc lâu mới mở miệng: "Như vậy không ấm được."
Ta sửng sốt.


Hắn rút tay về, lại chậm rãi duỗi tới vuốt ve gương mặt ta, một trận hàn khí bất giác ập tới, ta thoáng run rẩy, chưa kịp có phản ứng đã nghe hắn nói: "Ngươi biết ta muốn gì mà."
"..."
"Được thì tới đây; không được, cút!"


Ngữ khí của hắn vẫn lãnh khốc như vậy, ta cắn môi, đầu lưỡi cơ hồ đã nếm được vị tanh ngọt.
Không biết qua bao lâu, ta mới chậm rãi ngẩng đầu: "Điện hạ, nô tỳ..."
Lời còn chưa dứt, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Bên ngoài truyền tới tiếng ngựa hí, hoảng loạn một hồi.


Bùi Nguyên Hạo nhíu mày, lúc này Dương Vân Huy tới vén màn, vừa thấy ta và Bùi Nguyên Hạo gần trong gang tấc, ánh mắt liền trầm xuống.
Bùi Nguyên Hạo hỏi: "Sao vậy?"
"Điện hạ, phía trước có người."
"Có người?" Hắn nhíu chặt cung mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Ai phái tới cản đường?"


"Không, không phải cản đường."
Bùi Nguyên Hạo ngẩn ra, nhìn sắc mặt Dương Vân Huy có chút khác thường, lập tức nhận ra sự tình không đơn giản.
Hắn lập tức đứng dậy xuống xe, mà ta cũng vội vàng đi theo.


Chúng ta lên đường ngày đêm, chỉ có gặp trạm dịch mới dừng lại bổ sung nước và lương thực, dựa theo đánh dấu trêи bản đồ, đường tới kinh thành phía trước chỉ còn một trạm dịch cuối cùng nhưng cũng phải nửa ngày lộ trình mới tới.


Ta xuống xe, vừa ngẩng đầu liền thấy trong màn đêm đen nhánh, một hắc ảnh cao lớn sừng sững đứng trước mặt, màu cam xuyên qua cửa sổ giấy, trêи nền tuyết tản ra khí vị ấm áp.
Đây là...
Bùi Nguyên Hạo trầm mặc, ánh mắt để lộ ý cười nhàn nhạt, làm như hiểu ra gì đó.


Lúc này, hai người kia đi tới, cách chúng ta khoảng mười bước thì dừng lại, cùng nhau quỳ xuống: "Tiểu nhân thỉnh an Tam điện hạ."
Bùi Nguyên Hạo chậm rãi tiến lên: "Ai phái các ngươi tới?"


"Đại nhân biết Tam điện hạ lên đường ngày đêm, thân thể không khỏe nên đặt trạm dịch tạm thời ở đây, cung thỉnh điện hạ nghỉ ngơi, mong điện hạ vui lòng nhận cho."
"Vậy sao?" Bùi Nguyên Họa giương mắt nhìn hắc ảnh trong đêm, chớp mắt, đi qua.


Dương Vân Huy vội chỉ huy mọi người xuống ngựa dừng xe, sau đó dẫn theo một đội đuổi theo chúng ta tới cổng lớn.
Trạm dịch này là có người cố tình xây dựng cho hắn nghỉ ngơi đã khiến người ta giật mình, nhưng cổng lớn vừa mở, bên trong mới thật sự khiến người ta trợn mắt há hốc mồm.


Bên trong tinh xảo như thiên cung, lọt vào tầm mắt là đại đường cao lớn, ở giữa có một huyền các, bốn phía màn che buông xuống, thập phần tao nhã.
Ta thậm chí có thể nhìn thấy mấy bức tranh cổ treo trêи tường, đồ đạc bài trí chắc hẳn đều do nghệ nhân cao tay làm ra.
Đây rốt cuộc...


Trong lòng không khỏi khẩn trương, ta không biết rốt cuộc là ai làm ra tất cả, mà Bùi Nguyên Hạo lúc này có vẻ không thèm để ý, thưởng thức một hồi, hắn liền ngồi xuống giường nệm được trải tấm da sói trắng tuyết, sau đó lập tức có người tiến lên dâng trà bánh.


Ta vội nhận lấy, vừa cúi đầu liền thấy một đĩa hạnh nhân, một đĩa bánh như ý, còn cả một chén canh hợp hoan.
Nhìn kỹ, thật sự không có vấn đề gì..