Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 208: 208: Chỉ Mong Ngươi Không Phải Độc Dược

"Hả?" Hoàng Thiên Bá nhíu mày nhìn chén thuốc kia, lại ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Ta vội đi tới, nói: "Hoàng gia, đây là thuốc tốt, ngài mau uống đi!"


Ta vừa mở miệng, tuy có hoài nghi, tuy không rõ đây là thứ gì, Hoàng Thiên Bá vẫn thản nhiên duỗi tay nhận lấy, nhưng thời điểm hắn duỗi tay, ta phát hiện cả người hắn run lên, căn bản không có sức lực cầm lấy chén thuốc.


Chén thuốc này rơi xuống chắc chắn sẽ rất phiền toái, nghĩ như vậy, ta liền vội tiến lên muốn nhận lấy.
Nhưng Dương Vân Huy lại rụt tay về tránh ta, quay đầu, nhàn nhạt nói: "Ngươi về trước đi.
"
"Cái gì?"
"Điện hạ có việc tìm ngươi, về trước đi!"


Ta nhìn hắn, lại nhìn Hoàng Thiên Bá, người phía sau như hiểu ra cái gì, khẽ cười: "Nếu tìm người tìm tới nơi này, khẳng định là đại sự, Thanh Anh cô nương, ngươi trở về đi, ta không sao.
"


Ta do dự một hồi, cuối cùng chỉ có thể đồng ý, nhẹ giọng: "Hoàng gia, đây là thuốc tốt, ngài nhất định phải uống hết,cố gắng nghỉ ngơi, loại bệnh này dù sao cũng làm tổn hại tới thân thể, đừng để chính mình mệt nhọc.
"
Hắn cười gật đầu.


Ta lại nhìn Dương Vân Huy, trêи mặt hắn vẫn không có cảm xúc như cũ.


Nam nhân này gương mặt đoan chính nhưng trước nay đều mang bộ dáng phóng đãng không thể khống chế, hôm nay hắn ngưng trọng như vậy là lần đầu tiên ta thấy, trong lòng không khỏi có chút kiêng kỵ, nhưng nhìn Hoàng Thiên Bá cả người vô lực, ta vẫn không thể yên tâm rời đi.


Dương Vân Huy và hắn tựa hồ đều nhận ra gì đó, ánh mắt đồng loạt nhìn về hướng này.
Cuối cùng vẫn là Hoàng Thiên Bá mở miệng, hắn khẽ cười: "Dương đại nhân có lẽ còn có chuyện muốn nói với ta, Thanh Anh, ngươi về trước đi.
" Dứt lời, hắn gật đầu với ta.


Ta đương nhiên hiểu, nếu Dương Vân Huy muốn gây chuyện, cho dù có trăm Nhạc Thanh Anh ở đây cũng không có tác dụng, huống chi cách làm việc của Hoàng Thiên Bá trước nay đều tích thủy bất lậu, ta chưa từng thấy hắn phạm bất kỳ sai lầm gì, vì thế lúc này chỉ có thể gật đầu với hắn, lại nhìn Dương Vân Huy, sau đó mới xoay người rời đi.


Đường lớn trống rỗng, gió lạnh thổi qua, lá rụng dừng trêи mặt đất phát ra tiếng kêu xào xạc.
Một mình ta lặng lẽ đi trêи đường, cảnh trí càng thêm tịch mịch.


Mắt thấy giao giới giữa thành Bắc thành Nam, bước chân bên dưới bất giác chậm lại, ta vẫn nhịn không được mà quay đầu nhìn, không ngờ Dương Vân Huy đã theo ở sau.
Sắc mặt hắn cũng giống thời tiết này, lạnh lẽo vô biên.
Chờ hắn tới gần, ta nhẹ giọng hỏi: "Đại nhân, Hoàng gia! "


Lời còn chưa dứt, hắn đã cắt ngang: "Nhạc Thanh Anh, ta đúng là nhìn không ra ngươi lại có ảnh hưởng như vậy!"
Cái gì? Nghe một câu không đầu không đuôi, ta không khỏi khó hiểu, nghi hoặc nhìn hắn.


Dương Vân Huy lạnh lùng nhìn ta, lại nhìn đình đài lầu các san sát tịch mịch xung quanh, trầm giọng: "Hắn, là thuốc của ngươi, ngươi, cũng là thuốc của hắn.
"


Ta càng nghe càng nghi hoặc, đang muốn mở miệng hỏi, Dương Vân Huy đột nhiên duỗi tay nắm lấy cằm ta, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ta như muốn nhìn thấu mọi thứ bên trong, hiểu rõ linh hồn ta đang nghĩ gì.
Ta sửng sốt, vội vàng quay đầu tránh khỏi tay hắn, xấu hổ tới sắc mặt đỏ bừng: "Ngài! "


Không ngờ, hắn lại nhếch môi để lộ một nụ cười lạnh: "Chỉ mong, ngươi không phải độc dược!"
Trái tim ta trầm xuống, như ý thức được gì, mà hắn đã vung tay áo, xoay người: "Đi thôi!".