Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 203: 203: Máu Của Hắn

Nếu lúc trước không có máu của hắn, có lẽ ta sớm đã chết!
Nếu không có hắn!
Lúc này, trong lòng ta đột nhiên lóe lên tia sáng - Máu của hắn?


Đúng rồi, từ lúc tới Dương Châu ta không hề ăn cứ thứ gì kỳ lạ, chỉ có máu của hắn! Dương Vân Huy cũng từng ám chỉ, máu của hắn tựa hồ có tác dụng thần kỳ, hình như có thể giải độc, có thể cứu người!
Chẳng lẽ bệnh trạng trong người ta biến mất là vì từng uống máu của hắn?


Ta còn phát ngốc ở đó, hắn lại tựa hồ cảm nhận được gì, quay đầu nhìn ta, thấy ta ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm miệng vết thương của mình, vừa định mở miệng liền nghe một trận thanh âm dồn dập của Dương Vân Huy từ bên ngoài truyền đến.
"Tam ca!"


Thanh âm này khiến không khí căng chặt trong bể tắm lập tức tan đi, Bùi Nguyên Hạo trừng mắt nhìn ta, mở miệng: "Chuyện gì?"
"Thư của Kim Kiều!"
Kim Kiều phu nhân gửi thư, đây đã là bức thứ ba!
Ta sững sờ ở đó, mà sắc mặt Bùi Nguyên Hạo cũng trở nên khó coi, hắn cắn răng, lập tức đứng lên


Ta bị một màn này làm ngây dại ra, lúc này định đi qua dìu hắn ra khỏi bể tắm, nhưng vừa duỗi tay, hắn lại đột nhiên đẩy ta ra, ta không kịp phòng bị thiếu chút đã bị đẩy ngã, mà hắn đã đi lên, mặc xiêm y vào, vội vàng ra ngoài.


Một mình ta đứng trong bể tắm, nước gợn kϊƈɦ động bao lấy thân thể, giống như trái tim ta lúc này, phập phồng không ngừng nghỉ.
Không cần đọc, ta cũng đoán được nội dung trong phong thở của Kim Kiều phu nhân.
Mong quân về sớm.
Mong về sớm.
Mong về.


Chỉ mấy ngày đã có ba phong thơ, ở kinh thành ngàn dặm xa xôi, trong hoàng cung u ám bao phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Có lẽ, nếu Bùi Nguyên Hạo tại thời điểm nhận được phong thư thứ nhất lập tức trở về, ít nhất quyền chủ động còn nằm trong tay hắn, nhưng hiện tại đã là phong thư thứ ba, Dương Kim Kiều vội vàng như thế, thế cục căng thẳng trong cung không cần nghĩ cũng biết, mà Bùi Nguyên Hạo vẫn còn ở lại thành Dương Châu.


Có lẽ hắn rời đi mới là lựa chọn đúng nhất!
Ta đứng trong bể tắm, mãi tới khi nước đã hoàn toàn hóa lạnh cũng không thể vuốt phẳng tâm tình khô nóng của ta, lúc này bước lên, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Ta mặc xong y phục, lập tức tới phòng của hắn.


Vừa tới cửa viện liền đụng phải Dương Vân Huy, hắn thấy ta đầu tóc ướt dầm dề, cả người đầy dược hương, nhưng cảm nhận được gì, khóe miệng liền cong lên: "Thanh Anh cô nương.
"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Dương đại nhân, ngài đi đâu?"


"Người của hiệu thuốc Hồi Sinh tới châu phủ lấy thuốc, ta qua xem.
"
"Thật sao?"
Nghe vậy, ta đương nhiên kinh hỉ, Mộ Hoa tới đây lấy dược liệu, nàng ấy có phải đã nghiên cứu ra thuốc chữa trị ôn dịch không?
Dương Vân Huy chỉ nhìn ta, không nói gì, phất tay một cái liền xoay người rời đi.


Ta đứng đó một lúc, cuối cùng cũng nâng bước đi về hướng phòng của Bùi Nguyên Hạo.
Từ xa nhìn cánh cửa mở rộng, hắn ngồi cạnh bàn, lư hương bên trêи khói nhẹ lượn lờ, nhưng cho dù cách lớp sương mù như vậy, ta vẫn có thể thấy hắn nhíu chặt cung mày.


Nhẹ nhàng đi qua tới cạnh hắn, pha một chén trà nóng đưa tới.
Hắn nghe được, cũng nhìn thấy, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu đối diện với ta.
Ta biết hắn vẫn còn tức giận, nhưng rốt cuộc đang tức giận ai, ta lại không biết.
Trầm mặc một hồi, ta nhẹ giọng: "Điện hạ.
"
"! "


"Ngài, vẫn là sớm ngày hồi kinh đi.
".