Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 197: 197: Người Hiểu Ta Chỉ Có Mình Ngươi!

Cho dù không thấy rõ hàng chữ bên trêи, nhưng ta biết, tất cả mọi người chỉ có một nguyện vọng.
Sống, sống thật tốt!
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ta chưa từng cố chấp muốn sống như lúc này!


Trái ngược với thành nam đèn đuốc sáng trưng, thành bắc lại lặng im dị thường, có lẽ bọn họ cũng bị bóng ma của cái chết bao phủ, không còn tâm tư thả đèn, mà khi nhìn thấy nửa thành bên này sáng rực, tất cả đều vô cùng kinh ngạc, sôi nổi đổ ra đường cái ngắm nhìn thành nam từ xa.


Bên này không cố kỵ nhiều như vậy, vừa thấy có người liền chắp tay chúc tết đối phương: "Năm mới tốt lành!"
"Ăn Tết vui vẻ, năm mới tốt lành!"


Bá tánh thành bắc đều sợ ngây người, không ngờ kẻ cận kề cái chết lại có tâm tình như vậy, dần dần, tất cả mọi người đều ra đường ngắm nhìn hoa đăng, chúc tết, thậm chí còn có người đố đèn, phóng pháo hoa, lớn tiếng xướng vui bài ca dao chúc mừng.


Pháo hoa nửa thành khiến bầu trời Giang Nam trở nên rực rỡ.
Nhưng lúc này, bệnh tình của Hoàng Thiên Bá đã rất nghiêm trọng, cánh môi hắn tái nhợt, ánh mắt đã không còn phong tình như xưa, tất cả chỉ còn là ủ rũ và bất lực.


Đi dạo trêи đường, nhìn ngắm đèn dầu hai bên đường phố, hắn lại ngẩng đầu nhìn trời đêm pháo hoa rực sáng.
Pháo hoa nở rộ chiếu sáng thành Dương Châu, cũng soi rọi gương mặt tái nhợt của hắn.


Cho dù bệnh nặng, hắn vẫn tuấn mỹ giống tiên tử, chỉ là trong hơi thở mờ ảo kia, hắn tựa như sắp phải rời khỏi nơi này, trở về trời xanh.


Ta vẫn luôn theo sát hắn, lúc này, một đóa pháo hoa nở rộ trêи đỉnh đầu, hắn đột nhiên khẽ cười, nói: "Ta từng nghĩ cả đời này sẽ sống oanh oanh liệt liệt, chết cũng phải oanh liệt liệt, giống như pháo hoa chiếu sáng trời cao này vậy, chỉ không ngờ rằng..."


Ta quay đầu nhìn hắn, chua xót cười: "Ta lại muốn giống ánh đèn kia, lẳng lặng bật lửa, lại lẳng lặng tắt đi."
Hắn cố gắng áp chế ho khan, nhưng bước chân bên dưới đã không còn sức lực.


Ta vội tiến lên đỡ cánh tay hắn, hắn quay đầu nhìn ta, nghe ta nghiêm túc nói: "Hoàng gia, ngàn người Thanh Anh biết so về trí tuệ lẫn khí độ không ai sánh bằng Hoàng gia ngài, tuy rằng ngài có lẽ sẽ giống ngọn hoa đăng này, lặng lẽ tắt đi, nhưng sinh mệnh của ngài đã từng rực sáng, hơn nữa không phải là pháo hoa lướt qua giây lát, ngài là thiên hà, là vì sao sáng nhất!"


Một cơn gió thổi qua, hoa đăng đầy đường liền lay động, đèn đuốc sáng trưng chiếu vào cặp mắt phong tình vạn chủng kia, nhất thời rực rỡ lung linh khiến người nhìn không thể rời mắt.
Qua một lúc lâu, hắn mỉm cười: "Thế gian này, người hiểu ta chỉ có mình ngươi!"


Dứt lời, hắn lại ngẩng đầu nhìn ngắm dải ngân hà lộng lẫy, chậm rãi nói: "Nếu ta có thể sao trời, tất sẽ vì mặt trời, vì ngươi mà chiếu sáng con đường phía trước, hi vọng con đường này của ngươi tựa như mây xanh!"


Lẳng lặng nhìn sườn mặt hắn, trước nay ta chưa từng gặp sườn mặt tuấn mỹ thế này, vầng trán rộng lớn tràn ngập trí tuệ, sống mũi dựng thẳng, cánh môi tinh xảo, ngay cả nụ cười cũng như gió xuân.
Đột nhiên ta suy nghĩ, nếu hắn thật sự tắt như hoa đăng này, linh hồn ta sẽ có bao nhiêu tịch mình.


"Hoàng gia." Ta khẽ gọi, "Ngài sẽ không sao!"
"..." Hắn quay đầu nhìn ta.
"Nhất định sẽ không sao!"
Ta chưa từng nghiêm túc nói một câu như vậy.
Nhìn bộ dáng trịnh trọng của ta, hắn cũng cười, nụ cười phá lệ ôn nhu và ấm áp.
"Được...".