Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 187: 187: Ngủ Trong Lòng Hắn

Hoàng Thiên Bá đang muốn duỗi tay đỡ ta, lúc này, một bàn tay khác đột nhiên đưa tới, dùng sức kéo ta ra sau.
Không kịp phòng bị, ta bị kéo tới lảo đảo mấy cái, suýt chút đã té ngã xuống đất, cả người chôn vào lòng ngực quen thuộc.


Ta vừa nhấc đầu, liền thấy biểu tình của Bùi Nguyên Hạo không mấy ấm áp so với gió lạnh, nhàn nhạt nói: "Việc hôm nay đã xong, sau này còn gặp lại.
"
Dứt lời, hắn cúi đầu nhìn ta: "Về thôi.
"
Nhất thời ta không kịp hoàn hồn, còn đang thất thần nhìn hắn, mà hắn đã xoay người rời đi.


Ta chỉ đành vội vàng đi theo, vừa được hai bước, Hoàng Thiên Bá ở sau liền nhẹ giọng gọi ta: "Thanh Anh cô nương.
"
Ta quay đầu nhìn hắn.
Hoàng Thiên Bá nhìn nam tử phía sau ta, lại nhìn ta, ho khan mấy tiếng thanh giọng, trêи mặt vẫn duy trì nụ cười, nói nhỏ: "Ta sẽ từ từ suy xét.
"


Từ từ suy xét? Ý của hắn là!
Nghe câu này, ta không khỏi vui vẻ, lồng ngực cũng không còn cảm thấy khó chịu, trêи mặt lập tức nở nụ cười lớn, đang muốn nói gì thêm, cổ tay đột nhiên căng chặt, cả người bị kéo đi.
Là Bùi Nguyên Hạo, hắn đang ương ngạnh kéo ta đi.


Nói là ương ngạnh, một chút cũng không khoa trương, hắn kéo tay ta thập phần dùng sức, niết chặt tới xương cốt đều đau, hơn nữa thời điểm kéo ta xuống thành lầu, nam tử đi nhanh phía trước, ta vội vàng theo sau, suýt chút bị hắn kéo tới té ngã.


Cứ chật vật như vậy xuống thành lầu, bên dưới sớm đã có xe ngựa đợi sẵn, vừa thấy chúng ta, xa phu lập tức chào đón: "Thỉnh điện hạ hồi phủ.
"
Bùi Nguyên Hạo dùng sức kéo tay tới cạnh xe ngựa, lạnh giọng nói: "Lên xe!"
"! "
Ta lảo đảo đi qua, đỡ xe ngựa, sau một lúc lâu cũng không bước lên.


Ánh mắt hắn lộ ra lệ khí, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Lên xe!"


Nhóm hạ nhân ở châu phủ hầu hạ hắn tuy không lâu nhưng cũng biết tính tình vị hoàng tử này đặc biệt không tốt, nhưng họ chưa từng thấy hắn tức giận, lúc này lại đối với một thị nữ như ta thế này, tất cả mọi người đều hoảng sợ, vội vàng né tránh.


Mà người hứng chịu lửa giận của hắn như ta có vẻ thế đơn lực cô, tay đỡ xe ngựa, thân ảnh đơn bạc không ngừng run rẩy.
Lúc này, Bùi Nguyên Hạo tựa hồ cũng cảm nhận được gì, chần chờ hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"


"! " Ta muốn trả lời, nhưng vừa hé miệng, yết hầu lại nghẹn như bị lửa thiêu đốt, một chữ cũng không thể nói.


Không chỉ yết hầu, lồng ngực cũng như có lửa thiêu đốt, đau đớn kịch liệt lan tràn khắp thân thể, huyết khí như chảy ngược, ta đau tới nói không ra lời, trước mắt cũng bắt đầu trắng xóa, mềm mại ngã xuống.
"Thanh Anh!"


Bùi Nguyên Hạo lập tức xông lên đỡ lấy ta, cúi đầu nhìn, lúc này thần trí có chút hoảng hốt, trong ʍôиɠ lung ta thấy hắn nhíu mày, duỗi tay kiểm tra trán của ta: "Sao lại nóng như vậy?"
"Nô tỳ! " Thật là khó chịu!
Bùi Nguyên Hạo lập tức bế ta lên xe, lớn giọng nói: "Hồi phủ, truyền đại phu!"


Thời gian kế tiếp ý thức ta đều trong trạng thái mơ hồ, xe ngựa cứ chạy về phía trước, trời đất giống như quay cuồng, nhưng ta bị hắn ôm chặt trong lòng, chưa từng buông ra.


Hô hấp của hắn rất trầm thấp, dồn dập mà ngắn ngủi, không biết vì sao, cảm nhận được vòng tay của nam tử, ta ngược lại vô cùng bình tĩnh, cứ vậy mà chìm vào giấc.