Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 177: 177: Trong Lòng Có Một Người

An bài cho nạn dân xong, thừa dịp sắc trời còn sớm ta mang theo nghi hoặc trở về châu phủ, may rằng đoạn đường không có ngã rẽ, hơn nữa bên cạnh có hai người Bùi Nguyên Hạo phái tới bảo vệ, lòng ta cũng yên tâm một chút.


Kỳ thật cái loại cảm giác an tâm này không nhất định vì có người đi theo, khả năng chính là...!Trong lòng có một người.
Nghĩ như vậy, mặt ta lập tức ửng hồng, vội vàng cúi đầu đi vào nội viện.


Vừa tới cổng lớn, bất cẩn đụng trúng một người, ngẩng đầu ta liền thấy Bùi Nguyên Hạo đang nhíu mày nhìn mình, hỏi: "Ngươi hoảng cái gì?"
"Hả?"
Đột nhiên bắt gặp nam tử trong lòng đang nghĩ tới, ta có chút cả kinh, qua nửa ngày mới có phản ứng, đỏ mặt cúi đầu: "Không, không có."


Hắn nhìn ta, không nói thêm gì mà xoay người vào phòng.
Ta cũng vội vàng đi theo, hầu hạ hắn cởi áo ngoài mới phát hiện hôm nay hắn thật sự rất mệt, trong mắt toàn là sự uể oải, ngay cả hô hấp cũng hỗn loạn hơn ngày thường.
Hắn một bên cởi y phục, một bên hỏi: "Tình hình nạn dân thế nào?"


"Vẫn tốt, xưởng cháo nô tỳ đã xem qua, có thể để bọn họ ăn no."
"Còn y phục mùa đông?"
"Đã phân phát."
Ta một bên đáp, tay không hề ngừng, sau khi giúp hắn cởi y phục liền đi đốt huân hương.


Ngay lúc này, cảm giác mu tay có chút ngứa ngứa, ta cúi đầu, thấy bên trêи có nốt hồng ban màu hồng nhạt.
Có lẽ vừa bị mũi chích.
Ta gãi gãi, xoay người pha trà nóng cho Bùi Nguyên Hạo.
Hắn vừa uống một ngụm, Dương Vân Huy đã trở về, sắc mặt còn khó coi hơn hắn.


Ta đưa trà nóng cho Dương Vân Huy, một cái liếc mắt hắn cũng không nhìn ta, chỉ nói: "Tam ca, lương thực ở mấy huyện xung quanh đã được đưa tới."
"Bao nhiêu?"
"Khoảng năm vạn thạch."
"Năm vạn thạch..." Bùi Nguyên Hạo lẩm bẩm, ngưng trọng trêи mặt chưa từng tan đi.


Hắn hạ lệnh điều lương từ mấy huyện thành phụ cận tới cứu tế, nhưng xem ra vẫn không đủ, vì thế lại hỏi, "Những lương thương bị cất giấu kia có tra được ở đâu không?"
"Dạ không."
"Vậy sao?" Bùi Nguyên Hạo nhíu mày, nhìn Dương Vân Huy.


Dương Vân Huy thấy vậy liền giải thích: "Đã dò xét kho lúa, thôn trang ngoài thành, tất cả đều không có."
Ta ở cạnh nghe, lúc này mới hiểu được sự tình, Dương Vân Huy đi tìm chỗ tồn lương của mấy thương nhân kia, kết quả lại bất lực trở về.


Dương Vân Huy cắn răng: "Đệ thật không rõ, nhiều lương thực như vậy, chồng lên cũng giống tòa núi, bọn họ rốt cuộc đang giấu ở đâu?"


"Thỏ khôn thường có ba hang, huống chi là bọn họ." Bùi Nguyên Hạo trầm giọng nói một câu, tuy trêи mặt không để lộ biểu tình phẫn nộ, nhưng từ cặp mắt đen nhánh kia ta phát hiện một cổ sát ý, nhưng ai ai cũng biết, hiện tại cho dù Hoàng Thượng có mặt ở đây, bọn họ cũng không thể động thủ.


Trêи thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, hoàng quyên cho dù lớn như trời cũng không thể lấy ra ép người, huống chi hiện tại lương thực còn chưa tìm ra, nếu dưới cơn tức giận mà giết hết đám thương nhân đó, chỉ sợ nạn dân trong thành Dương Châu chỉ có nước chờ chết, vả lại bên ngoài vẫn còn nạn dân không ngừng cuồn cuộn kéo tới.


Chỉ là, bọn họ rốt cuộc giấu lương thực ở đâu?
Trong phòng trở nên trầm mặc, qua một hồi lâu, ta nghe thấy Dương Vân Huy lẩm bẩm: "Nếu Kim Kiều ở đây thì tốt rồi."
Ta lập tức ngẩng đầu nhìn hắn..